Ngày kế, Sở Yến mang theo Sở Khanh đến chợ tuần tra, trùng hợp gặp được một nhà dân đang tiến hành lễ thành niên cho hài tử.
Thiếu niên còn mang theo vẻ ngây ngô và tính trẻ con mặc bộ y phục mới, quỳ gối trước mặt cha mẹ cảm tạ ơn dưỡng dục của bọn họ, mà hai lão hôn lên trán hài tử một cái, hy vọng hài tử tương lai bình an và thành công.
Trừ bỏ hành trình bận rộn của Tiên Tôn ra, Sở Yến thích an tĩnh, cho nên dù có người mời tham gia các loại yến hội cũng hiếm khi thật sự hiện thân.
Nhưng hôm nay y lại phát hiện tiểu ma vương nhà y đồng dạng cũng không thích náo nhiệt lại tò mò mà nhìn vài lần, thậm chí dừng bước chân quay đầu lại nhìn.
Đúng rồi, tiểu ma vương nhà y năm nay cũng thành niên, nên thành đại ma vương rồi.
Nhớ năm đó, không sai biệt lắm hẳn là lúc này y nhặt được tiểu ma vương nhà y.
Có ý nghĩ như vậy, Sở Yến cùng ngày hồi cung liền bắt đầu an bài thủ hạ chuẩn bị lễ thành niên cho Sở Khanh: Con nhà người ta có, tiểu ma vương nhà y cũng phải có, không thể để hắn chỉ có thể hâm mộ người ta.
Y tìm thợ may đo kích cỡ may lễ phục thành niên cho Sở Khanh, tranh thủ lúc rảnh rỗi đi xem tiến triển thế nào, lại thấy người thiếu niên trưng khuôn mặt đứng ở kia.
“Làm sao vậy? May quần áo mới cho ngươi mà còn không vui sao?” Sở Yến sớm nhận mệnh y sờ không thấu hỉ nộ ai nhạc của tiểu ma vương.
“Không thích người khác chạm vào ta.” Sở Khanh không vui mà bài trừ một câu, mà hồn của thợ may đã sắp bị dọa bay rồi, tay chân càng nhanh nhẹn hơn.
Ai?
Vốn dĩ Sở Yến còn tưởng muốn vỗ vỗ vai hắn, bàn tay tức khắc cứng đơ giữa không trung.
“Sư tôn không phải người khác.” Sở Khanh nhỏ giọng nhanh chóng bồi thêm một câu.
Nhưng Sở Yến không nghe thấy, bàn tay thu trở về: Nếu không thích vậy không nên miễn cưỡng.
Vì thế mặt thiếu niên càng đen: Sư tôn không thích hắn.
Đo xong, thợ may nơm nớp lo sợ hỏi: “Xin hỏi lễ phục nên chuẩn bị màu sắc gì……?”
Liếc mắt Sở Yến bên cạnh một thân trắng tuyết, Sở Khanh trả lời: “Màu trắng.”
Sở Yến nghe xong cười khẽ: “Không chọn màu nào có vẻ vui mừng chút sao?”
Tiểu ma vương lắc đầu: “Màu trắng.”
Sở Yến không ngăn cản, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu: Con nhà người ta đều chọn làm mưa làm gió, tiểu ma vương nhà y, trưởng thành đến không có sức sống thiếu niên.
Trước yến hội, Sở Khanh nhìn chằm chằm Sở Yến cho người chuẩn bị bàn ghế, không xác định hỏi: “Mời nhiều người như vậy sao?”
Hắn cũng không giao hảo với ai, bất luận là các trưởng lão hay là tiên nhân bình thường, không một ai không đối hắn kính nhi viễn chi. Kết giao bằng hữu? Những người đó không đối hắn ác ngôn đã không tồi rồi.
Nhìn ra băn khoăn của hắn, Sở Yến cong cong khóe miệng: “Ta mời, bọn họ dám không tới?”
Tiệc tối quả nhiên không hề tịch mịch, nhưng Sở Khanh rốt cuộc không có cha mẹ, vì thế rất nhiều phân đoạn đều chỉ làm hình thức.
Yến hội kết thúc, Sở Yến không về phòng ngủ mà tiếp tục ở đại sảnh làm công.
Trong tay phê duyệt một phần phân tấu chương, y xoa xoa huyệt Thái Dương: Xa nhà hai ngày, không hoàn thành những công việc này là không được mà.
Đợi không được sư tôn đến truyền tiên khí, tiểu ma vương một đường dọc theo tiên khí của Sở Yến đi tới đại sảnh. Đại khái là bởi vì trong cơ thể có tiên khí của Sở Yến, có đôi khi Sở Khanh cảm thấy chính mình tựa như con chó nhỏ, có thể ngửi được khí vị tàn lưu của chủ nhân trong không khí mà tìm được đối phương.
Ban đêm lạnh, hắn không mang tay không mà đến, mà là mang theo chăn của Sở Yến: “Sư tôn.”
Hắn gọi một tiếng, đợi Sở Yến ngẩng đầu, động tác tự nhiên mà đem chăn phủ lên người Sở Yến: “Cẩn thận cảm lạnh.”
“Trưởng thành nha, hiểu được tấm lòng sư tôn?” Sở Yến vẻ mặt vui mừng.
Sở Khanh tới cũng tới rồi, chẳng sợ không nói lời nào cũng liền ăn vạ không đi.
“Thời gian không còn sớm, nên nhanh chóng nghỉ ngơi.” Lực chú ý còn ở trên tấu chương, Sở Yến há miệng dặn dò tiểu ma vương.
Ở trước mặt y lắc lư, Sở Khanh nhắc nhở nói: “Hôm nay sư tôn còn chưa truyền tiên khí cho ta.”
Buông bút lông xuống, Sở Yến gọi người đến bên cạnh: “Dựa theo công lực hiện giờ của ngươi, không cần ta truyền tiên khí mỗi ngày cho ngươi cũng không có vấn đề gì, chính ngươi tự khắc chế được.”
“Vạn nhất ta bạo tẩu gϊếŧ người thì sao? Sư tôn phụ trách sao?” Tiểu ma vương nói rất nghiêm trang.
Nhớ tới Sở Khanh ngay cả mèo hoang cũng không nở đuổi khỏi cung, Sở Yến bật cười: “Ngươi muốn gϊếŧ ai?”
Tiểu ma vương mếu máo, không hé răng.
“Máu chảy trong người ngươi là máu Ma tộc không sai, nhưng ngươi từ nhỏ lớn lên ở Tiên giới, không dễ dàng bạo tẩu như vậy đâu.” Sở Yến trấn an nói.
Nhiều năm như vậy, Sở Khanh lần đầu hỏi ra miệng: “Sư tôn lúc trước vì sao lại nhặt ta về?”
“Mẫu thân ngươi mang theo ngươi mấy tháng trốn thoát khỏi hậu cung Ma giới, nguyên nhân cụ thể là vì cái gì, ta không biết, nhưng thời điểm chúng ta tìm được ngươi nàng đã qua đời.”
“Sao không gϊếŧ ta?”
“Vì sao phải gϊếŧ ngươi?”
Sở Khanh trầm mặc, bên tai đều là giọng nói khe khẽ và ánh mắt phỉ nhổ của các trưởng lão.
Sau một lúc lâu, hắn phun ra: “Phiền phức.”
Hắn mang đến rất nhiều phiền phức cho sư tôn.
“Một đứa nhỏ có thể có phiền phức gì?” Phát hiện hôm nay vấn đề của Sở Khanh đặc biệt nhiều, Sở Yến dám khẳng định tiểu ma vương nhà y nhất định là nhớ nhà.
Đừng nói là Tiên giới, ngay cả Ma giới, con nhà người ta suốt ngày lễ đều có cha mẹ làm bạn, mà hắn ngay cả một người thân cũng không có.
Tưởng tượng như vậy, Sở Yến tức khắc đau lòng đến không chịu được: “Nếu ngươi nguyện ý, sư tôn có thể thay mẫu thân ngươi vì ngươi cầu phúc……”
Lời y còn chưa dứt, Sở Khanh đã nhanh như chớp quỳ trước mặt y, lấy hành động biểu lộ ý nguyện.
Sở Khanh không chút do dự, ngược lại làm Sở Yến có chút kinh ngạc: “Không phải nói không thích người khác chạm vào sao?”
“Ta nói sư tôn không phải người khác.” cao ngạo lãnh khốc nhất quán của thiếu niên xuất hiện vết rách, “Ta nguyện ý……”
Còn không kịp cảm thấy ủy khuất, Sở Yến liền cúi người hôn một cái lên trán hắn: “Bình an hỉ nhạc là được, ta nghĩ mẫu thân ngươi cũng sẽ đồng ý.”
Môi mỏng của nam nhân mềm mại mà mang theo cái lạnh của ban đêm, như chuồn chuồn lướt nước mà chạm nhẹ lên trán hắn.