Không có kinh nghiệm cộng thêm lửa giận công tâm, Sở Khanh hôn không hề dịu dàng.
Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là đơn phương gặm cắn đầy bá đạo.
Hoàn hồn, Sở Yến đẩy mạnh Sở Khanh ra: "Sở Khanh!"
Y vốn trắng, Sở Khanh vừa ôm vừa cắn thô bạo như vậy dễ dàng để lại dấu vết trên khóe môi và eo y.
Thế nhưng những vết đỏ ái muội này khiến Sở Khanh không thể bình tĩnh lại: "Sư tôn là của con."
Là của hắn.
Chỉ có thể là của hắn.
Gò má nóng hừng hực, Sở Yến giơ tay lau viền môi ẩm ướt, lạnh giọng: "Con vượt rào rồi."
"Nếu như sư tôn còn muốn thành hôn với người khác, con sẽ cắn nữa." Sở Khanh phản ứng lại dọa dẫm.
Ham muốn chiếm hữu trần trụi làm trái tim Sở Yến đập vang dội, một tay y nắm rìa thùng tắm, nhanh chóng vận chuyển tiên khí trong cơ thể ép mình bình tĩnh lại: "Ra ngoài."
Lần này, Sở Khanh không trái lời y nữa, ngoan ngoãn quay người đi ra.
Chỉ là trước khi đóng cửa phòng tắm còn không quên nhắc nhở: "Sư tôn chỉ có thể là của con."
Phòng tắm trở về yên tĩnh, Sở Yến tốn thời gian một chén trà mới làm mình bình tĩnh được.
Ngẩng đầu nhìn gương, quả nhiên khóe môi đã bị cắn rách.
Ban đầu y tưởng chút vết thương nhỏ thế dùng tiên khí chữa lát là được, kết quả phát hiện miệng vết thương còn sót lại một ít ma khí.
Thằng nhóc này hôn còn sử dụng ma khí?!
Lần này hay rồi, vết thương vốn nửa ngày là lành được có lẽ phải tốn ba ngày!
Sống đã trăm ngàn năm, Sở Yến hành xử luôn bình tĩnh ung ung bởi vì bị tiểu ma vương nhà mình hôn rách môi mà lần đầu tiên trải nghiệm đuợc cảm xúc xấu hổ tức giận.
Ăn mặc chỉnh tề ra ngoài phòng tắm, nhìn thấy Sở Khanh điềm nhiên như không trêu Yến Yến, y càng giận điếng người hơn."Sau này không được dùng ma khí trên người sư tôn!"
Bỏ lại một câu, Sở Yến liền trốn đến căn phòng bình thường bế quan tu hành nhốt bản thân lại, cho đến tối muộn mới giải cấm.
Vừa đẩy cửa ra thì thấy tiểu ma vương nhà y ấm ức co ro ở một bên chờ y.
Giỏi, nó gặm người ta, còn tự tủi thân trước?
"Sư tôn!" Sở Khanh bật dậy nhưng không dám đến quá gần, cúi gằm mặt giống như chú chó bự ngoan ngoãn, "Con, con biết lỗi rồi, xin lỗi..."
Sở Yến chắp tay nhướng mày, ra hiệu hắn nói tiếp.
"Con không nên uy hϊếp sư tôn." Sở Khanh xin lỗi rất thẳng thắn.
Y "ừ", chờ đối phương tiếp tục, nhưng phát hiện hình như tiểu ma vương đã xin lỗi xong: hết rồi? Chỉ có vậy??
Tiểu ma vương bên cạnh từ nhỏ đã quen quan sát nét mặt của Sở Yến, vì vậy thấy đối phương không mấy hài lòng, vội vàng rặn thêm một câu: "Không quản lý được ma khí là lỗi của con, con sẽ trị thương cho sư tôn."
Sở Khanh đã hối lỗi thật.
Buổi chiều bình tĩnh lại hắn đã bắt đầu hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Không phải hối hận đã hôn Sở Yến, mà là làm đối phương không vui ngay giờ phút quan trọng này.
Dẫu sao ngày mai chính là ngày hắn đến các Bộ môn tiến hành kiểm tra nhập bộ, nếu Sở Yến tức giận, chẳng phải sẽ bỏ hắn một mình sao?
Vết thương do ma khí gây ra chữa trị bằng ma khí hiệu quả hơn, vì vậy vừa chữa thương cho Sở Yến, Sở Khanh vừa dè dặt thăm dò: "Ngày mai sư tôn vẫn cùng con đi kiểm tra chứ...?"
Sở Yến không trả lời thẳng, chỉ hừ một tiếng hỏi vặn: "Bây giờ biết sợ rồi?"
///
Tự nhận mình không phải người hẹp hòi như vậy, nhưng cuối cùng Sở Yến vẫn không thể cùng Sở Khanh tham dự buổi kiểm tra nhập bộ của hắn được.
Mặc xong áo ngoài chuẩn bị xuất môn rồi, vừa đẩy cửa lại thấy Nguyên Ý Vi và gia chủ Triệu gia - Triệu Tề Chinh cung kính đứng chờ ở ngoài.
Không ngờ hành động của hai người này nhanh tới vậy, Sở Yến sửng sốt, thầm nghĩ: chuyện lần này khó xử rồi đây.
Mặc dù việc này giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng y cũng đã hứa sẽ cùng tiểu ma vương nhà y đi kiểm tra nhập bộ.
Đắn đo một phen, Sở Yến kiên quyết lên tiếng: "Xin lỗi đã để hai vị chờ lâu, nhưng..."
Lời từ chối nói được một nửa, giọng của Sở Khanh lại vang lên từ phía sau: "Nếu như sư tôn có khách quan trọng thì không cần đi cùng con đâu, con có thể tự giải quyết."
Cười xin lỗi với Nguyên Ý Vi và Triệu Tề Chinh, y kéo tiểu ma vương sang một bên, nhỏ giọng bàn bạc: "Không sao, sư tôn đi cùng con trước, sau đó lại về..."
"Là việc quan trọng phải không ạ?"
Sở Yến không phủ nhận: "Quan trọng nhưng không khẩn cấp..."
"Quan trọng thì người cứ đi gặp." Sở Khanh dừng lại, "Sư tôn, con không phải đứa trẻ vô cớ gây sự, con phân biệt được nặng nhẹ."
"Con chắc chắc? Về sẽ không dỗi?" Sở Yến cười khẽ.
"Chắc chắc... Có lẽ..." Sở Yến sửa miệng, "Tóm lại sư tôn đừng vì con mà trễ nãi việc quan trọng."
Nhìn chằm chằm tiểu ma vương nhà y, Sở Yến không kiên trì muốn cùng hắn đi kiểm tra nữa, chỉ xoa đầu hắn: "Không được cố tình thi trượt làm nhóc sâu gạo."
Sở Khanh gật đầu đồng ý, trước khi đi nhanh chóng bổ sung một câu: "Tối qua cho con xin lỗi, con sẽ thi thật tốt, sư tôn đừng giận con nữa, tha thứ cho con được không?"
Sở Yến không trả lời, chỉ xua tay bảo hắn đi, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ: tha thứ hay không tha thứ gì chứ, y không có ghim thật.
Giờ cơm tối, Sở Khanh về tới phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng của Sở Yến.
Quay đầu đến đại sảnh, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi gay gắt.
"Sở Yến! Nó là con trai duy nhất của Thượng gia bọn ta! Nó còn trẻ tới như vậy!"
"Phải, hắn là con trai duy nhất của ông, nhưng Sở Khanh cũng là đệ tử duy nhất của ta! Nếu không phải nể trưởng lão ngài cống hiến nhiều vì Tiên giới, tội nào của hắn truyền ra không phải tội chết?"
"Sao ngươi có thể vì một Ma tộc mà ép uổng người của mình?! Ngươi có còn trái tim hay không?!"
"Người của mình? Ta chỉ biết con trai ông cấu kết với chợ đen, mua bán phi pháp mê dược cấm của Tiên giới, thậm chí còn chạy đến chỗ ta láo xược!" Sở Yến hiếm khi nổi giận, "Động vào người của ta, ngươi bảo ta tiếp tục nhắm mắt làm như không nhìn thấy thế nào?! Chừa một mạng cho hắn đã là nhân nhượng lớn nhất của ta!"
Là Thượng Cạnh và Sở Yến.
Chỉ có điều Sở Yến như thế quá đỗi xa lạ với Sở Khanh.
Không tiếp tục nghe trộm, Sở Khanh trở về phòng nhỏ của hai người.
Đến khi Sở Yến mệt mỏi trở về, một bàn đồ ăn đã nguội ngắt.
Lúc hâm nóng thức ăn, Sở Khanh dứt khoát hỏi: "Thượng Viễn sao thế ạ?"
"Phái hắn tới biên giới làm việc dưới quyền Triệu tướng quân rèn luyện." Sở Yến cũng không giấu diếm, "Triệu tướng quân là anh trai của Triệu Tri Âm, cũng chính là con trai của Triệu Tề Chinh."
Nói êm tai là đi rèn luyện, nói khó nghe chính là bị trục xuất khỏi thành.
"Bởi vì con?" Sở Khanh đối diện với Sở Yến.
"Sở Khanh, sư tôn sẽ không để con chịu ấm ức vô cớ." Sở Yến lạnh giọng nói, "Vết thương con chịu, sư tôn sẽ đòi lại công bằng giúp con."
Không rảnh quan tâm thức ăn gì đó nữa, Sở Khanh vươn hai tay chui vào lòng Sở Yến, vùi đầu trước ngực y: "Quả nhiên vẫn thích sư tôn nhất."