Chương 2

7.

Cảnh Tố không thường xuyên chơi với ta.

Y còn thu cả kiếm của ta.

Y nói: “Kiếm là thứ vũ khí sắc bén, ta không nên cho ngươi dùng sớm như vậy.”

Ta ở Trường Nhạc Cung chán muốn chết.

Nhàn tới mức nằm trên mặt đất lăn lộn.

Ráng Hồng ngồi xổm ở một bên nói: “Bệ hạ là chủ nhân của tam giới, nắm trong tay hết thảy việc của Tứ Hải Bát Hoang, rất bận rộn, nhóm tiểu tiên chúng thần có thể chơi với điện hạ nha.”

Ta bò dậy khỏi mặt đất, hỏi nàng: “Xin hỏi, các ngươi có thể chơi cùng ta không?”

Ráng Hồng gật đầu: “Được được, có thể chứ.”

Ta biến thành một con dơi, bay tới bay lui trong điện, liên tục đυ.ng vào ngực của các tiên nữ.

Ráng Hồng và các tiên tử khác đều kêu la hoảng hốt trốn tránh khắp nơi.

Ta lại chơi đến vui vẻ.

Cảnh Tố không biết xuất hiện từ lúc nào, lại tóm lấy ta.

Ta khẩn trương nhìn y: “Ta đã xin phép các tiên tử tỷ tỷ rồi.”

Cảnh Tố trầm mặt nói: “Phép thuật là để ban phước cho vạn vật, dùng để che chở người khác, khi sử dụng phải tôn trọng và cẩn thận, nào có phải là thứ để ngươi đem ra trêu đùa người khác?”

Cảnh Tố nhốt ta vào trong khu cấm túc ở Trường Nhạc Cung.

Ta ở đó rất lâu rất lâu, y cũng không tới xem ta chút nào.

Ta thật sự nhớ y.

Chân trước ta mới thò ra khỏi cửa, Ráng Hồng ở sau lưng đã nói: “Điện hạ không thể ra ngoài, bệ hạ sẽ tức giận đó.”

Ta không muốn lại khiến Cảnh Tố tức giận.

Vì thế ta ngồi trên thành cửa ngắm trăng lớn.

Bên trong trăng như hiện lên thân ảnh của Cảnh Tố.

Ta thật sự nhớ y.

Đột nhiên liền nghĩ ra một cách.

Ta bấm quyết ẩn thân mình đi, chạy qua chạy lại dưới mí mắt Ráng Hồng, nàng cũng không phát hiện ra, còn nghiêm túc dệt xiêm y cho ta.

Ta vô cùng đắc ý, chạy ra khỏi Trường Nhạc Cung, chạy về phía Tử Thần Điện của Cảnh Tố.

Thủ vệ ở cửa đều không phát hiện ra ta.

Tiên tử hầu hạ ở trong đó cũng không phát hiện ra.

Ta đi tới thư phòng của Cảnh Tố, y lại không có ở đây.

Ta hếch mũi lên ngừi ngửi khắp nơi, lần theo mùi hương của y.

Tới một cái ao thật lớn.

Ta không tiếng động trầm trồ một tiếng.

Sau đó ta thấy được Cảnh Tố.

Cảnh Tố không mặc quần áo, y dựa vào bên cạnh ao nhắm mắt lại, giống như là ngủ rồi.

Ta nhìn tới phát ngốc.

Cảnh Tố tắm rửa còn đẹp hơn Cảnh Tố bình thường.

Ta thích nhìn Cảnh Tố tắm rửa.

Ta thích Cảnh Tố không mặc quần áo.

Thế là ta nhón chân nhẹ nhàng chạy tới gần y.

Y lại đột nhiên mở bừng mắt ra.

8.

Cảnh Tố nhảy lên từ trong ao, ta còn chưa nhìn thấy rõ cái gì thì y đã mặc xong quần áo rồi.

Ta che miệng không lên tiếng.

Y lại nhìn chằm chằm về phía ta.

Mái tóc đen nhánh của y óng ả như phát ra ánh sáng xinh đẹp, biểu tình trong mắt lại lạnh như băng.

Ta sợ tới mức tới một cử động nhỏ cũng không dám.

Cảnh Tố lạnh lùng hỏi ta: “Ai dạy ngươi nhìn lén nam tử tắm gội!”

Ta lớn tiếng nói: “Ta không có nhìn lén!”

Hai mắt y trừng lớn, nói: “Càng không thể nhìn quang minh chính đại!”

Y quát ta.

Ta oa một tiếng khóc ra.

Ta khóc không ngừng, y cũng không tới dỗ ta, cứ lạnh như băng mà nhìn ta như vậy.

Cản Tố không ngủ với ta nữa.

Y cũng không chơi với ta.

Không dỗ ta.

Còn không cho ta xem y tắm.

Y còn quát ta.

Y không thích ta nữa!

Ta ấm ức lau nước mắt.

Cảnh Tố xách ta về Trường nhạc Cung, cũng không quay đầu liền đi luôn.

Mấy ngày rồi y không tới xem ta.

Y quả nhiên là không thích ta.

Ta trùm chăn khóc.

Một bàn tay kéo chăn ta ra, gương mặt nhàn nhạt của Cảnh Tố đứng ở mép giường đang nhìn ta.

Ta không để ý tới y nữa, hừ!

Cảnh Tố nói: “Ly Ly giận ta sao?”

Ta gật đầu.

Cảnh Tố duỗi tay ôm ta, ta không cho y ôm, ta khoanh tay hất đầu ra chỗ khác, hừ, tức giận.

Y thở dài nói: “Là ta sai rồi, ta không nên quát ngươi.”

Ta lại gật gật đầu.

Y nhẹ nhàng cười nói: “Vậy Ly Ly muốn như thế nào mới tha thứ cho ta?”

Ta nói: “Ta muốn nhìn ngươi tắm.”

9.

Cảnh Tố không nói lời nào, y bế ta lên, đạp mây cưỡi gió bay lên trời sờ ngôi sao.

Ta không thích sao một chút nào cả.

Y lại ôm ta bay tới Nguyệt Cung, bảo Hằng Nga tỷ tỷ đưa thỏ ngọc cho ta chơi.

Ta không thích thỏ ngọc chút nào cả.

Y lại ôm ta đi tìm ba mắt, bảo chó của hắn chơi với ta.

Con chó kia lăn lộn trên mặt đất, còn muốn bắt tay với ta.

Ta không thích chó chút nào hết.

Y lại ôm ta trở về Trường Nhạc Cung.

Ta lắc lắc đầu, bĩu môi, ta không thấy vui chút nào cẩ.

Cảnh Tố có hơi tức giận, y nói: “Nam nữ khác biệt, sao có thể tùy tiện nhìn nam tử tắm rửa chứ!”

Ta không nói lời nào, nước mắt ầng ậc nước chực chã rơi xuống.

Cảnh Tố thở dài, duỗi tay lau nước mắt cho ta.

Y hỏi ta: “Ly Ly muốn thế nào mới chịu vui vẻ?”

Ta nói: “Ta muốn xem ngươi tắm rửa.

Trên mặt Cảnh Tố thoáng đỏ thoáng trắng, trầm mặc một lúc lâu mới ôm ta tới Thiên Trì.

Ta trừng lớn đôi mắt chờ y thoát y, y lại hơi mỉm cười, biến thành một con rồng, lặn vào trong ao.

Ao nước cũng sáng lên.

Ta vui vẻ nói: “Ta cũng là rồng đó!”

Ta cũng biến trở về nguyên thân, chui vào trong ao.

Quanh thân y quang mang lấp lánh.

Ta thì lại đèn thùi lùi.

Ta có chút không vui, ủ rũ cụp đuôi nổi lềnh phềnh trên mặt nước, không hề nhúc nhích.

Y dùng móng vuốt khảy khảy ta.

Ta vẫn không vui.

Y nói: “Ta từng thấy qua chân thân của cha ngươi, thật sự là một đại hắc long uy phong lẫm liệt.”

Ta kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

Y dùng móng vuốt đẩy ta bơi qua bơi lại trong nước.

Y nói: “Ly Ly cũng là một tiểu hắc long xinh đẹp.”

Nước ao mát lạnh thư thái, ta vẫy vẫy cái đuôi, bơi tới vui vẻ.

Ta bơi tới mệt mỏi rồi, Cảnh Tố liền dùng móng vuốt nhấc ta đặt lên lưng y.

Ta mơ thấy một con hắc long lớn uy phong lẫm liệt.

Ta gọi hắn là phụ quân.

Không trung truyền tới thanh âm trầm thấp mơ hồ.

Y nói: “Bổn tọa không phải phụ quân của ngươi.”

10.

Sừng ta mọc rồi!

Trắng như tuyết, giống như ánh trăng mang theo quang mang lấp lánh.

Ta vui sướиɠ nhảy nhót tới Tử Thần Điện.

Bên trong có rất nhiều người.

Ta đứng ở ngoài cửa nhìn lén.

Cảnh Tố ngồi sau bàn, đang nói chuyện với tiên tử áo lục, y nói: “Phù Phong, lần này nhược thủy chi dịch, hai trăm năm nay ngươi chịu khổ rồi.”

Tiên tử tên Phù Phong kia chắp tay nói: “Là trách nhiệm của thuộc hạ ạ, không thể nói là vất vả được. Chỉ là tuy Yêu tộc đã lụn bại, nhưng Yêu Quân lại chạy trốn không có tung tích, thuộc hạ thất trách, mong bệ hạ trách phạt.”

Cảnh Tố nói: “Yêu Quân xáo trá thành tính, ngay cả bổn tọa cũng không dám chắc chắn có thể thu phục được hắn, ngươi không cần tự trách, ngươi còn đang bị thương, lui xuống nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”

Nàng nói tạ, người lại không đi.

Nàng nói với người phía sau lưng: “Các ngươi lui trước đi.”

Những người khác liền ôm quyền lui ra ngoài, đi qua bên người ta.

Mọi người đều đi hết, ta nghe thấy nàng hỏi: “Cảnh Tố, hai trăm năm nay, huynh có nhớ tới ta không?”

Thanh âm nàng ôn nhu lại dễ nghe, nhưng Cảnh Tố không có trả lời.

Ta nghe thấy nàng nhẹ nhàng cười nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

Sau đó nàng xoay người lại, trên gương mặt mỹ lệ không hề có vẻ tươi cười, ta có chút sợ nàng, vội vàng ẩn thân nép vào bên cửa, khẩn trương nhìn chằm chằm nàng đi ngang qua người ta.

Nàng dường như hơi liếc ta một cái.

Khi người đã đi xa, Cảnh Tố mới mỉm cười nói: “Trốn ở đó làm cái gì?”

Ta lúc này mới hiện thân chạy tới bên người Cảnh Tố, chỉ vào trán, hưng phấn nói: “Ta có sừng rồi, màu trắng!”

Y sờ sờ cái sừng nhỏ của ta, nói: “Hai trăm năm, sừng Ly Ly sau này sẽ ngày càng dài thêm.”

Trong mắt y có cảm xúc gì đó ta xem không hiểu, nhưng ta đã cao hơn so với cái bàn của y rồi, ta còn có sừng nữa, ta sắp trưởng thành rồi!

11.

Cảnh Tố lại trả kiếm lại cho ta, y dặn dò ta: “Kiếm là thứ vũ khí sắc bén, hại người cũng hại mình, không phải chuyện bất đắc dĩ thì không được rút nó ra khỏi vỏ.”

Ta cõng kiếm đắc ý đi dạo trong Thiên Đình.

Ráng Hồng đi kè kè ở đằng sau ta, tránh cho ta lại cãi nhau với chó.

Ta lúc ẩn lúc hiện, nghe dược nơi nơi đều đang nhắc tới tên của Phù Phong thượng thần. Ta duỗi dài tai, nghe bọn họ nói Phù Phong thượng thần là thượng thần mà Thiên Đế bệ hạ tín nhiệm nhất, còn nói Phù Phong tâm duyệt bệ hạ mấy ngàn năm, lần này bình định được Yêu tộc, chức vị Thiên Hậu chắc chắn sẽ là của nàng.

Ta hỏi Ráng Hồng: “Thiên Hậu là cái gì?”

Ráng Hồn nói: “Chính là thê tử của bệ hạ đó, bệ hạ thích ai thì sẽ cưới nàng làm vợ, cho nàng chức vị Thiên Hậu.”

Ta nhớ tới phụ quân cũng thích mẫu hậu, liền gọi mẫu hậu là thê tử.

Ta thích Cảnh Tố, vậy Cảnh Tố chính là thê tử của ta rồi.

Ta tức giận vô cùng.

Phù Phong dám đoạt thê tử của ta.

Ta muốn đi hỏi Cảnh Tố.

Ta cầm kiếm chạy về phía Tử Thần Điện, Ráng Hồng căn bản không đuổi kịp ta.

Cảnh Tố cũng không ở bên trong.

Ta lần theo mùi hương của y chạy khắp nơi tìm kiếm, lại gặp y ở dưới một thân cây đại thụ, còn có cả người tên Phù Phong kia nữa.

Ta nằm xuống đám mây trốn đi, nhìn xem Phù Phong này lừa gạt Cảnh Tố thế nào.

Quả nhiên nàng nói: “Ta sẽ là Thiên Hậu, ta phải trở thành thê tử của huynh.”

Cảnh Tố chắp tay sau lưng, ta không nhìn thấy sắc mặt của y, ta sắp khóc ra tới nơi, lại nghe được tiếng thở dài của y: “Phù Phong, đừng có tùy hứng.”

Cảnh Tố nói: “Nếu ngươi chỉ muốn danh phận Thiên Hậu, bổn tọa cho ngươi cũng không sao. Nhưng ngươi không có ý đó, ta không thể đáp ứng ngươi. Hàng ngàn năm trước ta đã sớm nói rõ với ngươi rồi, giữa ta và ngươi không có khả năng, ngươi cũng không cần chấp niệm chuyện này.”

Phù Phong kia khóc nấc lên, nàng nhìn Cảnh Tố nói: “Là bởi vì Dao Quang sao? Huynh nhận nuôi con của nàng là bởi vì có tình cảm với nàng đúng không?”

Cảnh Tố lắc đầu nói: “Không liên quan tới Dao Quang, ở trong lòng ta, ngươi và Dao Quang cũng không khác gì nhau, cho dù Ly Ly là con của nàng hay là con của ngươi, ta đều sẽ thu dưỡng. Ta chỉ cảm thấy bất công với ngươi, ngươi có thể đi du lịch tứ phương, xem xem nhân gian thay đổi ra sao, không cần vì ta mà câu nệ với những người phía trên. Thứ ngươi muốn, ta không cho được.”

Phù Phong khóc tới vô cùng thương tâm, nàng thế nhưng còn duỗi tay chạm vài Cảnh Tố, ta liền lập tức nhảy từ trên mây xuống, rút kiếm ra chỉ thẳng về phía nàng, ta nói: “Không cho chạm vào Cảnh Tố!”

Cảnh Tố quay đầu nhìn ta, cau mày: “Buông kiếm xuống, nghe lén lâu như vậy, còn dám rút kiếm.”

Ta không bỏ xuống, y rõ ràng nói là lúc bất đắc dĩ có thể rút kiếm, hiện tại ta rất bất đắc dĩ.

Phù Phong kia lạnh lùng nhìn ta, nói:

“Ngươi chính là tiểu ma vật kia?”

Ta nói: “Ta không còn nhỏ nữa, ta sắp thành đại ma vật rồi, ta còn có thể cưới Cảnh Tố làm thê!”

Cảnh Tố ho khan một tiếng.

12.

Cảnh Tố đưa ta về Trường Nhạc Cung, lệnh cho ta quỳ ở trong viện.

Y chưa từng phạt ta quỳ, thế mà lại vì Phù Phong kia mà phạt quỳ ta, còn không cho đám Rạng Hồng mang đồ ăn cho ta.

Ta vô cùng khổ sở, nhưng sắc mặt Cảnh Tố không tốt, ta không dám không nghe, còn không dám khóc.

Ta rũ đầu quỳ ở đó.

Cảnh Tố ngồi trong phòng đọc sách.

Khi Hi Hòa thần quân vội vàng cho xe đưa thái dương trở về nhà, Cảnh Tố liền đi tới hỏi ta: “Ngươi biết sai chưa?”

Ta quỳ tới mức hai chân đều đau, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Không biết!”

Cảnh Tố mím chặt khóe môi, tức giận nói: “Vậy tiếp tục quỳ!”

Quỳ thì quỳ!

Khi ngôi sao vây quanh Trường Nhạc Cung, ta càng ngày càng khó chịu, rốt cuộc cũng khóc ra.

Ta rơi nước mắt, Cảnh Tố lại tới hỏi ta: “Biết sai rồi sao?”

Ta gật đầu, không cam lòng nói: “Ta không nên quát nàng.”

Cảnh Tố bảo ta đứng lên, ta đứng lên, xoa xoa đầu gối, Cảnh Tố liền ôm ta, “Nghe lén người khác nói chuyện, cử chỉ tiểu nhân, chỉ kiếm vào mặt người ta, đó là vô lễ. Sau này không được làm như vậy.”

Ta gật gật đầu, lau nước mắt.

Cảnh Tố lau nước mắt cho ta, ta thấy y khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi còn sai một chuyện, nhưng chuyện đó không quá ảnh hưởng, nam tử là cưới, nữ tử là gả, sau này ngươi phải gả cho người ta chứ không phải cưới người ta làm thê, hiểu chưa?”

Ta lại gật đầu, ôm cổ y nói: “Ta muốn gả cho ngươi làm thê.”

Cảnh Tố vuốt tóc ta, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, một lời đã định.”