Bị Đường Học Cẩn kéo về nhà Lục Quân Thần buồn cười nhìn cậu bé nhà anh thở hổn hển, vừa tới nhà anh đã kéo người vào lòng bẹp một cái hôn lên mặt, rồi thân mật nói: "Tiểu Cẩn em sao vậy?"
Hất tay Lục Quân Thần xuống, Đường Học Cẩn nghiêm mặt, nâng đầu nhìn chằm chằm đối phương, không nói, một lúc lâu, mới nghiêng đầu sang bên qua loa bảo rằng: "Không sao cả."
Nhéo vòng eo của cậu bé, Lục Quân Thần hỏi: "Thật à?"
Đường Học Cẩn gật đầu, cậu không quá muốn nói mấy chuyện mất hứng, đã Đường Học Cẩn không muốn nói, Lục Quân Thần sẽ không hỏi nữa, anh đổi chủ đề ôn hòa hỏi về La Toa: "La Toa vừa rồi tìm em nói gì vậy?"
"Cô ấy nói muốn từ chức." Đẩy bàn tay Lục Quân Thần để bên hông mình ra, Đường Học Cẩn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo giữa phòng khách, đã sắp năm giờ chiều, bên ngoài trời còn khá sáng, tính đến việc giờ đi nấu cơm có lẽ là hơi sớm, cậu bèn bỏ ý nghĩ vào bếp ấy đi, mùa hạ trời tối rất muộn, bình thường phải bảy giờ hơn mới tối, tuy rằng giờ là mùa thu, nhưng cũng phải tầm khoảng sáu giờ rưỡi hơn.
Đường Học Cẩn vào bếp rót hai ly nước, một ly đặt trước mặt Lục Quân Thần, tiếp tục nói: "Cô ấy xin lỗi em, nói mình không có mặt mũi ở lại "Giai Viên", nói cho dù em tha thứ cô ấy, cô ấy cũng không tự vượt qua được."
Lục Quân Thần như đã sớm dự liệu được sẽ có ngày này, anh nghe, chỉ là gật đầu, cầm ly nước Đường Học Cẩn đưa, uống một ngụm, rồi nói: "Sớm đã đoán được."
"Lòng tự trọng của cô ấy rất cao, chuyện lần này hầu như là cô ấy tận lực dung túng mới xảy ra, còn bị em trực tiếp giáng chức, cô ấy nhịn nửa tháng mới nói những lời này, đã ngoài dự liệu của anh." Lục Quân Thần mỉm cười: "Đừng quên, lúc đầu, em đã cứu cô ấy một mạng."
Đường Học Cẩn mím môi, lắc đầu, than thở: "Em thật không ngờ cô ấy sẽ làm ra chuyện này, lúc đó, em cho rằng cô ấy cũng như Tiêu Đồng, đáng tiếc..."
Lục Quân Thần để cái ly trong tay xuống, dịch tới cạnh Đường Học Cẩn, ôm eo cậu bé, kéo vào lòng, nói: "Em đó. La Toa dù sao là người ở thành phố, cô ấy đã ba mươi mấy, Tiêu Đồng bao nhiêu, từng trải của hai người họ vốn khác nhau, suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ khác, nhìn người, không riêng là nhìn ngoài mặt, càng quan trọng hơn là phải nhìn lòng."
Đường Học Cẩn tự nhiên cũng rõ, cậu chỉ buồn bực, mình sống hai đời, kết quả vẫn ngu như vậy.
Trước ngày hôm nay, tí xíu đáng thương Đường Học Cẩn còn dành cho La Toa đã bị lời cô nói hôm nay xóa sạch...
Vẻ mặt hôm nay nói chuyện của La Toa, rất đặt mình ở độ cao thánh khiết nào đó, Đường Học Cẩn phỏng chừng trong thời gian ngắn mình sẽ không quên được, khi La Toa nhắc tới đồng tính luyến nhắc tới Lục Quân Thần, đáy mắt cô ấy là hèn mọn và khinh miệt.
Đường Học Cẩn bao che khuyết điểm, người được cậu bỏ vào lòng, cậu không cho phép đối phương bị bất kỳ ai tổn thương, cho dù là miệng cũng không được.
...
Sau bữa tối, Đường Học Cẩn nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi Lục Quân Thần, hai người cùng xem tin tức TV, người chủ trì đang đưa tin những chuyện quan trọng đã xảy ra ở mỗi tỉnh thị.
Lục Quân Thần cúi đầu, vuốt tóc cậu bé, nghĩ về cú điện thoại vừa rồi nhận được, lông mày nhíu lại, anh thật không nỡ rời xa cậu bé, mà còn lần này đi, phỏng chừng phải mất nửa tháng đến một tháng.
Đường Học Cẩn đang hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, sau đó cậu phát hiện bàn tay để trên đầu mình dừng lại, vì thế cậu nâng mắt lên nhìn Lục Quân Thần, thấy đối phương lông mày nhăn chặt, ra vẻ đang xuất thần.
"Quân Thần, anh sao vậy?"
"Hả?" Cúi đầu nhìn Đường Học Cẩn nằm trên đùi mình, Lục Quân Thần do dự một hồi, nói: "Tiểu Cẩn, có lẽ anh phải về Cảng Thành một thời gian."
Đường Học Cẩn a một tiếng, mới phản ứng lại Lục Quân Thần là nói phải rời xa mình một thời gian, cậu nghĩ, thấy có chút buồn bực, cậu đã quen với mỗi tối bị đối phương ôm vào lòng, giờ Lục Quân Thần nói muốn đi, không phải là nói tối cậu phải ngủ một mình sao?
Bỗng nhiên thấy uể oải, Đường Học Cẩn phát hiện, thói quen thật là một chuyện đáng sợ.
"Vậy à, anh tính đi bao lâu?"
"Nhanh thì một tháng chậm thì chừng hai tháng."
"Lâu vậy..." Quay đầu, Đường Học Cẩn đưa mắt nhìn lên TV, chỉ là người chủ trì nói gì cậu hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ là Lục Quân Thần phải đi hơn một tháng, khoảng thời gian ấy cậu sẽ không gặp được anh——
Thật khó chịu.
Đường Học Cẩn thấy phiền khi mình cứ bịn rịn như một người đàn bà, Lục Quân Thần cũng không phải là đi không về, đối phương đi nhiều lắm một hai tháng mà thôi...
Nhìn Đường Học Cẩn bĩu môi phồng má, Lục Quân Thần vui sướиɠ, anh phát hiện, cậu bé nhà anh rất để ý anh.
Xoa đầu Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần kéo đầu cậu bé về phía mình, vẻ mặt ôn nhu, "Ngoan, anh hứa sẽ cố về nhanh, em ở nhà một mình phải chăm sóc tốt bản thân, ăn ngủ đúng giờ, đừng để anh về đã thấy em gầy, nếu không, anh sẽ phạt em đấy."
"Dạ, anh đừng lo, em không phải con nít." Đường Học Cẩn nhếch miệng cười, bọn họ không cần phải dính chặt với nhau, hai người đều có vòng tròn của mình cũng có cuộc sống cá nhân, mỗi ngày bám lấy nhau khẳng định là không thể, mà còn thời gian dài làm như vậy, cũng sẽ chán, thỉnh thoảng xa nhau còn có tác dụng xúc tiến cảm tình...
Lục Quân Thần cũng không nỡ, nghĩ mình trong một hai tháng sắp tới không thể gặp không thể hôn không thể âu yếm cậu bé, anh đã cảm thấy cả người bức rức.
Trước khi xác nhận quan hệ, thì còn dễ nói, anh có thể tự nhủ với mình, mỗi ngày xuất hiện sẽ dọa Đường Học Cẩn, nhưng giờ quan hệ đã xác định, đột nhiên bị bắt xa nhau lâu như vậy, ngẫm lại cũng thấy không nỡ.
Thở dài, Lục Quân Thần đỡ người dậy, ôm vào lòng, cằm cọ vào đỉnh đầu cậu bé, "Anh muốn dẫn em về nhà quá, cha mẹ anh nhất định sẽ rất thích em."
Đường Học Cẩn giật thót tim, vội vã nói: "Không được đâu, em..."
"Sao hả?"
"Cha mẹ anh sao có thể sẽ thích em chứ, em là nam, bọn họ phỏng chừng sẽ trách em mới đúng." Đường Học Cẩn cười khổ, có cha mẹ nào muốn thấy con mình dẫn một cậu bé cùng giới tính về nhà gặp mặt chứ, còn nói với bọn họ: Cha mẹ, con dẫn người yêu của mình về rồi nè——
Phỏng chừng bọn họ sẽ bị dọa cả đi.
"Thằng ngốc." Bắn vào trán Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần cười nói: "Cha mẹ anh sớm đã biết tính hướng của anh, cũng đã sớm thỏa hiệp, cho nên nếu gặp được em, bọn họ nhất định sẽ rất thích."
"Ách...?" Đường Học Cẩn há miệng, phát hiện mình nghèo từ, cho nên tương lai của bọn họ, kỳ thực không có bất kỳ cản trở nào à?
Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cậu bé, quả thật yêu cực, ôm lấy khuôn mặt ấy, chuẩn xác không lầm bắt được đôi môi mềm mại, hôn lên.
Giữa lúc quấn quít, Đường Học Cẩn bỗng nhiên nhớ tới, "Lúc nào anh đi... Ầy——"
Lục Quân Thần nói: "Ngày mai. Cho nên, tối nay anh muốn có phúc lợi." Nói xong, đã ôm lấy Đường Học Cẩn, hôn đến khó phân.
Buổi tối này, tự nhiên lại vượt qua trong đủ kiểu này nọ của Lục Quân Thần, tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng mặt khác nên làm không nên làm, đều làm cả.
Mãi đến gần mười hai giờ, hai người mới ôm nhau, nặng nề thϊếp đi.
...
Ngày thứ hai, khi Đường Học Cẩn dậy, Lục Quân Thần đã đi rồi. Anh để lại một tờ giấy trên tủ đầu giường, nói cho Đường Học Cẩn biết, anh đi, khi tới nhà rồi sẽ gọi điện cho cậu, lại dặn dò rất nhiều, khiến Đường Học Cẩn đọc mà lòng ấm ấp, ý cười trên khóe miệng chưa từng biến mất.
Quay đầu nhìn lại ánh nắng ngoài cửa sổ, Đường Học Cẩn híp mắt lại, ừm, thời tiết tốt lắm.
Kẹp tờ giấy vào quyển sách mình thích mang theo bên cạnh nhất, Đường Học Cẩn rửa mặt xong xuống phòng khách, đã thấy trên bàn ăn đặt một ly sữa còn có bánh quẩy và bánh bao.
Nghĩ tới ý cười cưng chiều khi người đàn ông của mình thức dậy chuẩn bị bữa sáng, Đường Học Quân ngồi vào bàn, cười híp mắt ăn xong.
Sau đó, cậu ngồi ở nhà, bật TV lên gϊếŧ thời gian, tâm tư lại hoàn toàn không ở đó, cậu thường nhìn chằm chằm điện thoại, nghĩ khi nào nó sẽ vang.
Kim phút tích tắc quay nửa vòng, kim đồng hồ chỉ vào chín giờ, điện thoại vang lên, Đường Học Cẩn cọ một cái bật dậy, chạy chậm tới chỗ nó, dằn xuống hơi thở của mình, rồi cầm lấy nghe.
"Tiểu Cẩn, anh tới nhà rồi, bữa sáng anh để trên bàn, em ăn chưa?" Đầu kia truyền tới giọng nói ôn nhu đặc hữu của Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn đeo nụ cười, nghe đối phương hỏi han.
"Ăn rồi ạ." Vuốt thuận cảm xúc của mình, cậu tận lực khiến giọng nói không quá kích động, "Tờ giấy anh để lại em cũng xem rồi."
Lục Quân Thần cười khẽ, âm vực mê người ấy xuyên qua điện thoại truyền vào tai Đường Học Cẩn, không biết vì sao lại khiến nó đỏ lên, như là đối phương đang thì thầm bên tai cậu vậy.
Hai người cầm điện thoại nói một hồi lâu, mãi đến khi, Đường Học Cẩn nghe được đầu kia truyền tới một giọng nữ, cậu nghĩ, đại khái là mẹ của Lục Quân Thần.
Nghĩ vậy, cậu nghe người ở đầu kia nói——
"Cứ vậy nhé, anh cúp trước, anh phải vào nhà chào cha mẹ cái đã, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy anh chỉ cần vợ mà không cần bọn họ."
"Nói bậy bạ gì đó."
Giọng Đường Học Cẩn có chút hờn dỗi... Nói xong, cả người cậu ngây đơ ra, rồi may mắn đối phương hiện tại nhìn không thấy.
"Không nói bậy đâu, Tiểu Cẩn là vợ anh. Ngoan, tối anh gọi lại cho em." Nói xong, Lục Quân Thần cúp trước, Đường Học Cẩn nghe điện thoại truyền tới tiếng đô đô rét lạnh, có chút buồn bực gác nó xuống, lạch cạch lạch cạch chạy về sô pha, ôm cánh tay nhìn tiết mục TV đang chiếu, xung quanh vắng vẻ, cậu bỗng nhiên cảm thấy ở một mình, không tốt tí nào.
Kiên trì xem một hồi, Đường Học Cẩn dứt khoát ngồi dậy tắt TV, lại ngồi một lát, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác và Tô Lễ Hàng cười ngây ngô đứng ở cửa chào cậu, có chút không kịp phản ứng, thốt ra hỏi: "Sao các cậu lại tới đây?"
Tô Lễ Hàng nói: "Anh Lục bảo bọn em tới, anh ấy nói anh ở nhà một mình sẽ thấy buồn. Hì hì, mà còn em cũng muốn tới tìm anh chơi, nhưng mỗi lần anh Lục đều nói anh đang bận dặn em đừng làm phiền anh."
Nói xong, Tô Lễ Hàng chớp mắt nhìn Đường Học Cẩn, cậu không biết vì sao từ lần đầu tiên thấy người này đã nghĩ rất thân thiết rất muốn tiếp cận.
"Vậy à, các cậu vào đi." Đường Học Cẩn nghe được lời này, nghiêng người để cả hai vào, trong lòng lại vì lời Tô Lễ Hàng nói, mà hơi chút ngọt ngào.
Vạn Bác vừa vào cửa, ánh mắt đã hứng thú nhìn khắp nơi, đây một cái kia một cái, sau đó đặt mông ngồi xuống sô pha, còn nhún nhảy, rất hưng phấn nói: "Hê, cái sô pha này ngồi thật thoải mái."
Đương nhiên, nhìn cái vẻ tí tởn của tên này, Tô Lễ Hàng lại phang một câu thằng ngốc.
"Cậu mới là thằng ngốc ấy." Vạn Bác trừng mắt, phản bác.
Tô Lễ Hàng ôm cánh tay, liếc xéo, "Cậu vốn là thằng ngốc."
"Cậu mới là thằng ngốc."
"Cậu thì có."
"Cậu thì có"——"
"Cậu."
"Cậu——"
"..."
"..."
Cuối cùng, một người bọn họ bị Đường Học Cẩn tặng cho một cái bốp vào đầu, ngoan ngoan an tĩnh lại.