"Trung học HF." Lục Quân Thần lặp lại, kế bật cười, "Trùng hợp thế, tháng chín Tiểu Cẩn khai giảng, cũng là ở trường ấy đấy." Nói xong, ánh mắt anh nhìn Đường Học Cẩn an tĩnh đứng bên cạnh, ôn nhu quyến luyến.
"Đã vậy, dì có phải cũng nên nhờ Tiểu Cẩn giúp mình chăm nom Tiểu Hàng tí không." Giang Tư nghe được lời này cũng cười, rồi nghiêng đầu nghịch ngợm nháy mắt với Đường Học Cẩn, "Nhờ cháu đấy, có lẽ hai đứa còn có thể ở chung một lớp nữa."
"Gì ạ?" Đường Học Cẩn ngu người, cậu khi nãy còn đang sung sướиɠ vì bản hợp đồng trong tay, lúc này thấy Giang Tư nhìn mình, cậu căn bản không nghe rõ hai người vừa rồi nói gì.
Thế là, dùng ánh mắt có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn Giang Tư, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng. Cái vẻ ngẩn ngơ ấy làm ánh mắt Giang Tư co giật, sắc mặt vốn hồng nhuận của bà đột nhiên tái nhợt, sự ôn hòa trong mắt cũng dần thay đổi, bao trùm lên nó là sự bi thương.
"Không, không có gì." Giang Tư vội vã xoay đầu, khóe mắt ướt đẫm, giống, giống quá.
Không hiểu vì sao Giang Tư đột nhiên như vậy, đại khái là nhận ra dị dạng trên người đối phương, Đường Học Cẩn sững sờ một lát, rồi quan tâm hỏi: "Dì sao thế ạ? Thân thể dì khó chịu lắm à?"
Nghe Đường Học Cẩn hỏi vậy, ánh mắt Lục Quân Thần cũng nhìn về phía Giang Tư.
Lục Quân Thần từ nhỏ đã biết Giang Tư, cha mẹ anh và đối phương là bạn tốt, mẹ anh và Giang Tư càng như là khuê mật, hầu như chẳng giấu nhau việc gì, nên anh thỉnh thoảng cũng nghe mẹ nhắc tới đối phương, tự nhiên biết một ít việc trong nhà Giang Tư.
Khi thấy Giang Tư xưa nay trong ấn tượng của mình vẫn luôn duy trì vẻ ưu nhã cao quý chưa từng thất thố vành mắt ửng đỏ, anh đã hiểu, đối phương là đang nhớ tới đứa con trai thất lạc ở mười sáu năm trước.
Như có suy nghĩ nhìn Giang Tư, anh bước tới, rút ra tờ khăn giấy trong túi, đưa cho đối phương, an ủi nói: "Dì Giang, dì lại nhớ tới cậu con trai cả của mình à? Đừng buồn, em ấy hiện tại nhất định đang sống ở một nơi nào đó rất tốt."
Cầm khăn giấy, Giang Tư lau khóe mắt, nghe lời an ủi của Lục Quân Thần, mãi một hồi, mới khôi phục vẻ ưu nhã, bà dùng ánh mắt áy náy nhìn Đường Học Cẩn, nói: "Xin lỗi, vừa rồi dì thất lễ."
"Không sao ạ." Đường Học Cẩn vội vã xua tay, cậu nhìn vành mắt đỏ ửng của Giang Tư, không hiểu tại sao, bỗng nhiên thấy có chút khó chịu... Hơi nghi hoặc sờ trái tim mình, cậu bị sao vậy?
Giang Tư trước là thất lễ với Đường Học Cẩn, sau là nhớ tới sự việc xảy ra ở 16 năm trước, bà chỉ cảm thấy mình không thể ngồi ở đây được nữa, cơn đau vẫn không thể dằn xuống, cho nên bà vội vàng tạm biệt bọn họ, xoay người chạy khỏi tiệm, ngồi lên chiếc xe vẫn chờ bên ngoài rời đi.
Lục Quân Thần thấy Giang Tư đi rồi, quay đầu nhìn cậu bé đứng cạnh mình, bất quá vừa quay đầu anh đã thấy Đường Học Cẩn che trái tim nhíu mày ra vẻ rất khó chịu, duỗi tay, đè vào vai cậu, anh lo lắng hỏi: "Tiểu Cẩn, em bị sao vậy?"
Lắc đầu, Đường Học Cẩn trả lời: "Không sao ạ, chỉ là đột nhiên có chút khó chịu." Nói xong, còn xua tay tỏ vẻ đừng để ý, cầm lấy bản hợp đồng, ánh mắt cậu bật sáng, nhìn Lục Quân Thần cười rạng rỡ, "Về sau, em sẽ là chủ của cửa tiệm này?"
Nghe giọng điệu, có lẽ là vẫn chưa thể tin được.
Lục Quân Thần cười, nâng tay nhéo mũi Đường Học Cẩn, "Phải, sau này em chính là chủ của cửa tiệm này, mà còn em lập tức sẽ trở thành ông chủ nhỏ... Ừm, cũng không đúng, em trước đã là ông chủ nhỏ rồi."
Sờ cằm mình, Lục Quân Thần cười ha hả: "Lần này là trở thành ông chủ lớn, bản kế hoạch của Tiểu Cẩn không phải còn có mở chi nhánh sao."
Nghe được lời này, Đường Học Cẩn đỏ mặt, nè nè nói: "Nó bất quá là ảo tưởng của em thôi, có thể thực hiện được hay không vẫn còn chưa biết."
Nói thật, từ khi sự hăng say kích động ban đầu làm nhạt, cậu đã phát hiện, mình hình như nghĩ đến quá tốt đẹp. Dù sao nhà hàng nhiều như vậy, nếu không có suy nghĩ độc đáo đặc sắc hấp dẫn khách hàng, ngày lâu ngày dần, sẽ chậm rãi bị người quên lãng.
Lục Quân Thần nhẹ nhàng vỗ đầu Đường Học Cẩn, cổ vũ nói: "Không đâu, suy nghĩ của em rất tốt, rất có tiền cảnh, vực dậy sự tự tin khi em tới bàn chuyện bán lắc tay với anh đi nào."
"Dạ, em sẽ." Siết chặt nắm tay, Đường Học Cẩn dùng sức gật đầu, từ đáy lòng cảm ơn: "Cảm ơn anh, anh Lục."
...
Nếu hợp đồng đã ký xong rồi, vậy kế tiếp là tìm một đội ngũ lắp đặt trang thiết bị, Đường Học Cẩn vốn định khai trương vào giữa tháng tám, nhưng một khi sửa chữa quá lớn nửa tháng nhất định sẽ không kịp, vì vậy, cậu khó xử.
Gần đây thói quen có việc tìm Lục Quân Thần, lần này Đường Học Cẩn tự nhiên không ngoại lệ, thói quen xác thực rất đáng sợ, ví dụ như hiện tại.
Khi Đường Học Cẩn bị Lục Quân Thần từ phía sau ôm lấy để ngồi lên đùi, mặt cậu đỏ bừng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cọ xát nửa ngày cũng không thoát ra được trái lại còn phát hiện thanh niên ôm mình bị cậu cọ một hồi, một vị trí bị đánh gạch men nào đó đã đứng lên...
Thân thể cứng đờ, Đường Học Cẩn không dám động, lần này không chỉ là mặt, lỗ tai bao gồm tất cả phần da lộ bên ngoài đều đỏ, cả người cậu cứng ngắc, vẻ mặt kinh ngạc.
Cứng cứng cứng ——
Cứng cứng cứng cứng, cứ thế đã cứng ——
Vẻ mặt Đường Học Cẩn biến thành vậy: Σ( ° △ °|||)︴
Thân là một người đàn ông (tuy rằng tuổi sinh lý hiện tại chỉ có 16), cậu cũng biết đồ chơi ấy rất mẫn cảm, chỉ là cậu lại quên, mới khiến mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ đến không biết làm sao lúc này.
... Bất đắc dĩ duy trì động tác cứng ngắc, Đường Học Cẩn đờ ra đó, lắp ba lắp bắp như người mắc tật cà lăm, "Cái kia, anh, anh thả em ra, sau đó, sau đó tự giải quyết đi, giải quyết xong là tốt."
Lục Quân Thần cũng có một nháy mắt xấu hổ, nhưng thấy phản ứng của cậu bé trong lòng, anh trái lại ha ha bật cười, cũng không quan tâm đồ chơi ấy, mặc cho nó tự chịu, mà mình thì ôm Đường Học Cẩn, gác cằm lên vai đối phương, cười nói rằng: "Sao vậy, phản ứng này bình thường mà, anh thích em, đương nhiên là có phản ứng với em... Huống hồ, tại em vừa nãy cọ vào nó đấy chứ."
"..." Mặt Đường Học Cẩn 囧囧, hoàn toàn không biết nên nói gì, vì sao cậu cảm thấy thanh niên đang ôm cậu này đột nhiên như biến thành một người khác, hoàn toàn không có sự ấm áp nho nhã như phiên phiên quý công tử ngày trước mà trái lại đã lột xác thành lưu manh...
Mấy ngày qua thường bị Lục Quân Thần làm chút động tác ái muội Đường Học Cẩn kỳ thực đã thói quen thỉnh thoảng ôm ôm hôn hôn, chỉ là tiêu chuẩn lần này quả thật quá lớn, cậu chưa có cách nhận.
Vì thế ở khi lãnh tĩnh lại, nghe được lời thanh niên ôm mình nói, cậu dùng cái giọng nhàn nhạt gọi họ tên đối phương ra, "Lục Quân Thần."
Lục Quân Thần nghe giọng của cậu bé, lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, vội vã buông bàn tay giam lỏng đối phương, khôi phục vẻ bình thường, nghiêm trang kéo chủ đề trở lại vấn đề Đường Học Cẩn ban đầu tới tìm anh thương lượng.
"Được rồi, không giỡn nữa." Lục Quân Thần thay đổi tư thế, che khuất chỗ cấn-lên kia, nở nụ cười nhàn nhạt, phảng phất đồ chơi đang dựng đứng ấy không hề ảnh hưởng tới anh, "Tiểu Cẩn vừa rồi muốn hỏi anh cái gì?"
Đường Học Cẩn vốn định xoay người bỏ đi, chỉ là khi thấy đôi mắt ôn nhu cười của Lục Quân Thần, bước chân cậu đột nhiên cứng lại, ánh mắt lóe lóe, cậu mím môi, dịch bước ngồi xuống cái sô pha bên cạnh.
"Em muốn khai trương sớm, tốt nhất là hoàn thành việc trang hoàng vào giữa tháng tám hoặc trước cuối tháng tám, nhưng em phát hiện cho dù là đi tìm công ty trang hoàng chuyên nghiệp nhất, thời gian cũng quá gấp, hoàn toàn không bắt kịp kế hoạch."
"Em thử miêu tả cách trang hoàng em muốn xem, anh giúp em tính lại thời gian." Do dự một hồi, anh nói.
Đường Học Cẩn nghĩ một lát, chậm rãi miêu tả cho Lục Quân Thần nghe phong cách trang hoàng mình muốn.
Cửa tiệm cậu mua trước là bị bỏ trống, người chủ có lẽ là tính mở tiệm quần áo, nên phong cách trang hoàng thiên hướng thời thượng phương Tây, mà Đường Học Cẩn muốn làm thành phong cách Hoa Quốc, vì thế những chỗ cần thay đổi, khẳng định là rất nhiều.
Nghe Đường Học Cẩn nói xong, Lục Quân Thần bật cười.
"Vậy thì đơn giản, anh cho em một số điện thoại." Nói xong, Lục Quân Thần cúi đầu rút một tấm danh thϊếp trong sổ ra đưa cho Đường Học Cẩn, cười nói: "Công ty trang hoàng này chuyên làm về phong cách đó, mà còn tốc độ rất nhanh, những điểm em vừa nói, bọn họ hẳn có nắm chắc làm xong vào giữa tháng tám, phỏng chừng cuối tháng tám nhà hàng có thể khai trương."
Đường Học Cẩn cầm lấy, nói cảm ơn, rồi đá mắt liếc về phía cái chỗ Lục Quân Thần tuy rằng cực lực muốn che giấu nhưng trên thực tế vẫn có thể nhìn ra được kia... Tạm dừng một hồi, bỏ lại một câu "Anh nên đi giải quyết thì hơn" sau đó hoảng hốt chạy ra khỏi thư phòng.
"..."
Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn vội vàng bỏ chạy, lại cúi đầu nhìn người anh em của mình, bất đắc dĩ nói: "A, đều tại mày, xem đi, dọa Tiểu Cẩn rồi." Nhưng vẫn đứng dậy vào phòng tắm, tự mình động thủ, dù sao, nếu để đồ chơi này duy trì trạng thái như vậy, xác thật không dễ chịu.
Lại nói Đường Học Cẩn vội vàng chạy về phòng mình, từ khi nói xong câu đó, độ ấm trên gò má cậu vẫn không hề giảm xuống.
Ném mình lên giường, nâng tay che mắt, Đường Học Cẩn nghĩ: Mình vì sao phải nói ra lời này, mặc cho anh ấy tự giải quyết là được!
Ôm chăn lăn trên giường một vòng, lại một vòng, lăn mấy lần, Đường Học Cẩn cuối cùng đã làm độ ấm giảm xuống.
Xoay người ngồi dậy, Đường Học Cẩn cầm tấm danh thϊếp Lục Quân Thần cho, nhìn số điện thoại phía trên, đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng —— cậu không có điện thoại.
Điện thoại ở thời đại này là đốt tiền, một chiếc điện thoại mấy nghìn thậm chí mười mấy nghìn... Nhìn tấm danh thϊếp trong tay, Đường Học Cẩn thầm rơi lệ, đây là tiết tấu phải lộn về tìm Lục Quân Thần mà.
Lục Quân Thần giải quyết xong dục-vọng mình tích góp đã lâu, lại thuận tay tắm một cái thay bộ đồ mặc ở nhà ra khỏi phòng tắm thì thấy Đường Học Cẩn vẻ mặt thận trọng đứng ở cửa chờ mình.
Lập tức giơ lên ý cười ôn nhu, Lục Quân Thần nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cẩn, còn có việc gì à?"
"..." Đường Học Cẩn quấn quýt một hồi, lại phát hiện mình kỳ thực không có gì cần quấn quýt, bọn họ không phải chưa làm gì sao, tuy nói quan hệ thuần khiết, ra vẻ cũng không đúng... Chí ít cậu chưa từng gặp hai người đàn ông bình thường nào sẽ ôm nhau hôn nhau.
Thở dài, Đường Học Cẩn kỳ thực là không có cách nhận sự thật mình bỗng nhiên từ "thẳng" biến thành "cong", nên cậu mới như rùa, rút mình vào vỏ, chỉ cần Lục Quân Thần không ép buộc yêu cầu đáp lại, cậu có thể tự thôi miên mình kỳ thực chẳng có gì xảy ra ——
Được rồi, hành vi này, cũng có thể xưng là đà điểu.