Không khí trong phòng có chút xấu hổ.
Đường Yêu Yêu nghi ngờ nhìn hắn.
Ngay cả Chung Ý cũng nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Về phần ánh mắt của Tôn thần y, Đường Ninh cảm thấy chính là ánh mắt khi hắn vừa tới thế giới này nhìn thấy bánh bao nhân cải trắng kia.
Đường Ninh biết, làm một người mất trí nhớ, hắn không nên nhớ tới « Thiên Kim Phương » gì đó, lại càng không nên thảo luận về Thiên Vương Bổ Tâm Đan có 12 vị thuốc hay là 14 vị thuốc với vị Tôn thần y này.
Mà chuyện cực kỳ không nên chính là, Thiên Vương Bổ Tâm Đan kia thật sự có 14 vị thuốc. . .
Đường Ninh chỉ vào đầu, lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, vừa rồi nhìn thấy đơn thuốc này, ta lại chợt nhớ tới những thứ này, có lẽ là trước kia thật sự đã nhìn thấy ở nơi nào. . ."
Hắn chỉ có thể lựa chọn giả ngu đến cùng.
Tôn thần y khẩn trương nhìn hắn, hỏi: "Tiểu huynh đệ thật sự không nghĩ ra chuyện gì khác sao?"
Đường Ninh lắc đầu.
Tôn thần y trầm mặc một lúc, sau đó mới thở dài, nói: "« Thiên Kim Phương » là từ thời tiên tổ truyền lại, quyển sách thuốc đầy đủ mấy trăm năm trước đã dần thất truyền, bây giờ ngay cả Tôn gia cũng chỉ có bản thiếu. . . , lão phu nghi ngờ tiểu huynh đệ và tổ tiên Tôn gia chúng ta có chút nguồn gốc."
Đường Ninh lập tức khom lưng nói lời xin lỗi: "Thật có lỗi, ta thật sự không nhớ nổi điều gì. . ."
Làm một người ngốc. . . , một người mất trí nhớ, Đường Ninh chỉ có thể tiếp tục ngơ ngác.
"Trong « Thiên Kim Phương » có ghi chép rất nhiều phương thuốc thất truyền, có ý nghĩa vô cùng trọng đại. . ." Tôn thần y nhìn hắn, nghiêm túc nói ra: "Nếu tiểu huynh đệ khôi phục được ký ức, nhất định phải nói cho ta biết!"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Tôn lão yên tâm, nếu ta nhớ ra được chuyện gì, ta nhất định sẽ thông báo với ngươi."
Đường Yêu Yêu nhìn Tôn thần y, hỏi: "Ngay cả ngài cũng không trị hết được cho hắn sao?"
Tôn thần y nhìn Đường Yêu Yêu một chút, lắc đầu nói: "Ký ức suy nghĩ của con người vốn huyền bí đến cực điểm, khi nào hắn có thể khôi phục ký ức, chỉ có thể xem tạo hóa. . ."
Đường Yêu Yêu hơi thất vọng, ngay cả Tôn thần y cũng không thể trị khỏi được chứng mất hồn cho hắn, ở cả Linh Châu thành, thậm chí là cả Trần quốc, cũng không tìm được bao nhiêu đại phu có y thuật còn cao siêu hơn Tôn thần y đâu.
Mà lời Tôn thần y nói khi nãy, nàng đều đã ghi tạc trong lòng.
Tiểu tử bị nàng nện đến mất trí nhớ kia, liên quan đến chuyện truyền thừa Y Đạo, liên quan đến lê dân bách tính. . . , liên quan đến càng nhiều, nàng lại cảm thấy tội lỗi của mình càng lớn.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ tự trách nồng đậm.
Đường Ninh biết nàng chỉ muốn chữa khỏi cho mình, nên không so đo với chuyện khi nãy nàng rủa mình, hắn lên tiếng: "Đường cô nương, ngươi không cần tự trách, Tôn thần y cũng đã nói là xem tạo hóa, có lẽ một ngày nào khi tạo hóa đến, sau một giấc ngủ, uống chén nước nóng, ta sẽ tự nhiên nhớ lại."
Đường Yêu Yêu giật mình, ánh mắt nhìn hắn thoáng thay đổi, nhưng vẫn nhếch miệng nói: "Nếu uống nước nóng có thể chữa bệnh thì còn cần đại phu làm gì?"
"Lời này sai rồi. . ." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Uống nước nóng, không chỉ có thể giữ cho dạ dày khỏe mạnh, chống phong hàn, bài độc dưỡng nhan, còn có công hiệu cải thiện đau đớn trong thời gian hành kinh. . ."
Đời trước của Đường Ninh, uống nước nóng đã trở thành thói quen.
Dì cả tới, uống nhiều nước nóng.
Thương tâm khó chịu, uống nhiều nước nóng.
Đau đầu cảm mạo, uống nhiều nước nóng.
Tiêu chảy, uống nhiều nước nóng.
. . .
Mặc kệ chỗ nào đau chỗ nào bệnh, chỉ cần "Uống nhiều nước nóng" là có thể giải quyết, trừ chuyện dễ dàng mất đi bạn gái, câu nói này gần như không có lỗi gì.
Lí do thoái thác vừa rồi, hắn thường xuyên nhìn thấy trong nhóm văn chương trên Wechat.
Tôn thần y nhẹ gật đầu, nói: "Lời nói này của tiểu huynh đệ rất có lý, trong « Nội Kinh » có nói, bệnh nên dùng nước nóng, Mạnh Tử đã từng nói qua. . ."
Đường Yêu Yêu nghe được câu "Bài độc dưỡng nhan", trong lòng khẽ động, nhưng nàng không nghe rõ những lời phía sau, hỏi lại: "Cải thiện cái gì đau đớn. . ."
"Không có gì." Đường Ninh lắc đầu.
Khi nãy chỉ thuận miệng nói, cho dù là ở thời đại của hắn lúc trước, vấn đề này cũng không thể thảo luận với nữ nhân được, chứ đừng nói tới hiện tại, nói ra không bị xem như lưu manh mới là lạ.
Tôn thần y tiếp lời nói: "Tiểu huynh đệ nói rất có đạo lý, khi thiên quỳ của nữ tử tới, uống nhiều nước nóng, chính xáclà vô cùng hữu ích. . ."
"Vô sỉ!"
Gương mặt Đường Yêu Yêu lập tức đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt lườm Đường Ninh một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chung Ý cũng đỏ mặt, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh dường như có chút oán trách, sau đó nàng cũng rời khỏi phòng.
Tình Nhi ôm mặt chạy ra ngoài, khi chạy qua cửa phòng, thiếu chút nữa đã trượt chân ở bậc cửa. . .
Đường Ninh vô tội nhìn ra ngoài cửa.
Trải qua vô số kinh nghiệm của tiền nhân mới có thể tổng kết ra một câu "Uống nhiều nước nóng", đây là kinh nghiệm quý báu cỡ nào chứ, sao các nàng lại không biết quý trọng nhỉ?
Huống chi, "Thiên quỳ" là do Tôn lão đầu nói, mắc mớ gì đến hắn. . .
Đường Ninh quay đầu nhìn Tôn thần y một chút, thấy hắn râu tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, tiên phong đạo cốt. . .
Ngay cả khi hắn nói câu nói kia, cũng chỉ giống như đang nói một chuyện bình thường, không chút hèn mọn, có lẽ trong mắt hắn vốn không phận chia nam nữ, nên những lời hắn nói cũng không chứa vẻ vô sỉ. . .
Ở ngoài viện, sắc mặt Đường Yêu Yêu không còn đỏ như khi nãy, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ buồn rầu, nói: "Nếu hắn thật sự không nhớ nổi chuyện trước kia, mình nên làm cái gì?"
Ngay cả Tôn thần y cũng có chuyện phải nhờ hắn, càng hiểu về Đường Ninh, nàng càng ý thức được ban đầu nàng đã gây ra tội lỗi gì. . .
"Yên tâm đi, nhất định sẽ có biện pháp. . ." Chung Ý biết lúc trước nàng ấy vì muốn giúp mình, nhưng việc này sốt ruột cũng vô dụng, nên nàng bèn nói sang chuyện khác: "Khi nãy Tôn thần y đã nói rồi, đến cái kia, cái kia, uống nước nóng sẽ tốt một chút, ngươi, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Mỗi lần khi Quỳ Thủy đến thăm Đường Yêu Yêu, nàng ấy đều sẽ bị đau bụng, mặc dù không đến mức đau chết đi sống lại, nhưng cũng không dễ chịu.
Nàng cũng muốn giải quyết vấn đề này, nhưng vừa nghĩ tới tên kia lại nói chuyện này cùng mình lại cảm thấy rất khó xử, trên mặt lại bắt đầu ửng đỏ, nổi giận nói: "Ta mới không cần nghe hắn!"
Đến khi nàng trở lại nhà mình, nhốt mình ở trong phòng, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa từng tán đi.
Nàng đi đến cạnh bàn, rót một chén nước, bưng đến miệng, nhưng lại nhanh chóng thả xuống.
Nàng nhìn ra ngoài cửa rồi gọi: "Tú Nhi, em vào đây một chút."
Một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, hỏi: "Tiểu thư, chuyện gì thế?"
Đường Yêu Yêu nghĩ một chút rồi nói: "Đi rót cho ta một ly nước nóng."
. . .
Đường Ninh rất nhàn, nhàn đến mức không quá quen.
Có lẽ trước kia hắn đã quen với bận rộn, vì việc học, vì cuộc sống, vì làm việc, đời trước của hắn, dường như chưa từng rảnh rỗi qua.
Còn ở thế giới xa lạ này, hắn thật sự không biết nên là chuyện gì.
Việc học, không cần suy tính, làm việc, hoàn toàn không cần, cuộc sống, có ăn có uống có chỗ ở, chuyện gì cũng không cần làm ------ sao hắn lại có cảm giác bị người bao dưỡng nhỉ.
Hắn đã nhàn đến mức phải ngồi xổm trong viện nhìn đàn kiến dọn nhà rồi.
Ánh mặt trời sáng rỡ đột nhiên biến mất, trước mắt tối lại, Đường Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi chân dài.
Đường Ninh đã từng cẩn thận tính toán, Đường Yêu Yêu cao ít nhất phải 1m75, dáng người cao gầy thon thả, bởi vì trên ngực quá thái bình, tạo cho người ta một cảm giác phía dưới cổ đều là chân. . .
Nếu nàng lại cao thêm mười centimet, Đường Ninh cũng phải ngước nhìn nàng.
Đường Yêu Yêu đưa một quyển sách cho hắn, nói: "Tôn thần y muốn ta giao cho ngươi, ngươi xem một chút, nhìn xem có thể nhớ tới cái gì hay không."
Đường Ninh đứng lên, nhận lấy quyển « Thiên Kim Phương » trong tay nàng, cho dù biết thứ này cũng sẽ không giúp hắn nhớ tới gì, nên hắn lật dở ngay trước mặt Đường Yêu Yêu.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: "Thế nào, có nhớ tới cái gì không?"
Đường Ninh lắc đầu.
Trên mặt Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ thất vọng, đột nhiên nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Nếu không, ta lại đập ngươi một cái nhé, có lẽ đập một cái là ngươi có thể nghĩ ra. . ."
Sắc mặt Đường Ninh thoáng biến thành màu đen.
Nhìn Đường Yêu Yêu đang kích động, hắn vội vàng nói: "Đường cô nương, cảm tạ ý tốt của ngươi, chuyện mất trí nhớ này ta không trách ngươi, về sau ngươi không cần phải phí tâm. . ."
"Không được, bản cô nương làm việc dám làm dám chịu, ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách với ngươi tới cùng. . ." Nàng đang nói rồi bỗng nhiên ôm lấy bụng, giữa hai hàng lông mày hiện ra một tia đau đớn, nhịn không được khẽ cúi người, hỏi: "Ngươi có nước nóng hay không?"
Đường Ninh cổ quái nhìn nàng, nhẹ gật đầu: "Có."
Từ khi hắn tới thế giới này, đã dưỡng thành thói quen không phải nước nóng không uống, ít nhất cũng phải là nước đun sôi để nguội, với trình độ chữa bệnh bây giờ, nếu bởi vì uống nước lã bị tiêu chảy rồi cảm nhiễm bệnh gì đó, hắn sợ là ngay cả cơ hội xuyên qua lần thứ hai cũng không có.
Rất nhanh hắn đã từ trong phòng đi ra, trong tay bưng một chén nước nóng, đưa cho Đường Yêu Yêu.
Đường Yêu Yêu cau mày uống nước, sau đó vẫn phải ôm lấy bụng dưới, đau đớn giữa lông mày vẫn không giảm bớt.
Đường Ninh nhìn nàng, nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thật, hiệu quả uống nước nóng cũng có hạn, uống nhiều cũng vô ích, lúc này không thể đυ.ng vào nước lạnh, phải chú ý giữ ấm, ngươi tìm một túi nước nóng. . ."
Đường Ninh chỉ chỉ vị trí vào bụng dưới của nàng, nói ra: "Dán ở chỗ này, có tác dụng giảm đau."
"Thật sự?" Đường Yêu Yêu nghi ngờ nhìn xem hắn.
"Thử một chút thì biết."
"Ai muốn thử. . ." Đường Yêu Yêu nhìn Đường Ninh, thấy hắn vẫn đang chỉ bụng dưới của mình, nàng lập tức đỏ mặt, nhìn hắn, xấu hổ nói: "Vô sỉ!"
Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng chạy đi, hồi lâu sau mới giật giật khóe miệng: "A, nữ nhân. . ."
Đường phủ.
Một nha hoàn tên là Tú Nhi đi vào gian phòng, nhìn Đường Yêu Yêu nằm ở trên giường, nói ra: "Tiểu thư, túi nước nóng ngài muốn đã lấy tới rồi. . ."