Chương 43: An Gia Châu Thành

Đường Ninh lựa chọn chỗ trạch viện kia, cách Chung phủ cùng huyện nha đều không xa.

Một căn viện hai tầng, một mình Tô Như ở, vẫn còn có chút lớn, kỳ thật là Đường Ninh cũng muốn để cho Tam thúc cùng Tam thẩm đều dọn vào trong thành, ở cùng với nàng.

Thứ nhất là để có thể chăm sóc lẫn nhau, thứ hai là bởi vì qua nhiều năm như vậy, nếu như không phải là được bọn họ giúp đỡ, hắn cùng Tiểu Như đều sẽ vất vả hơn nhiều, bây giờ là thời điểm hồi báo bọn họ.

"Tiểu Ninh ca, chuyện này, chuyện này không thể được. . ." Sau khi biết được ý nghĩ của Đường Ninh, Tô Như có chút lo lắng, nói: "Ta, ta ở trong thôn là được rồi, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. . ."

Đường Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi không cần quan tâm tới những chuyện này. . ."

"Tiểu Ninh ca!" Tô Như dậm chân, trong ánh mắt ngấn lệ.

Đường Ninh biết mặc dù tính tình của nàng yếu đuối, nhưng cũng có suy nghĩ riêng của chính mình, hắn nhìn Đường Yêu Yêu mới từ trong Chung phủ đi ra, nói: "Tiền mua tòa nhà, là mượn của vị Đường cô nương này, về sau còn phải trả lại cho nàng."

Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Mang giấy vay nợ không?"

Đường Yêu Yêu nhẹ gật đầu, từ trong tay áo tay lấy ra một tờ giấy.

Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu thêm vài lần, thế mà nàng thật sự mang theo giấy vay nợ ở trong người?

Hai ngày trước nàng còn nói không đủ liền lại tìm nàng mượn, không cần trả lại. . .

Mặc dù Tô Như chưa từng đọc qua sách, rất nhiều chữ cũng không biết, nhưng những câu nói đơn giản này vẫn có thể xem hiểu.

Vẻ lo lắng trên mặt nàng hơi giảm xuống, nhìn Đường Ninh, vẫn lắc đầu một cái, nói: "Tiểu Ninh ca, chúng ta không cần phải lãng phí món bạc này. . ."

"Nghe lời." Đường Ninh xụ mặt, nhìn nàng nói: "Ngươi dọn vào trong thành, ta mới thuận tiện chăm sóc ngươi, cùng lắm thì chúng ta cùng cố gắng trả tiền là được rồi."

Tô Như nhìn Đường Ninh, sau khi do dự một lát, nhẹ gật đầu, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau trả nợ. . ."

Đường Ninh trả lại giấy vay nợ cho Đường Yêu Yêu, sau đó nàng lập tức chạy nhanh như một làn khói.

Ở trước mặt Tô Như, nàng luôn có chút chột dạ.

Có Bành Sâm ở đây, khoác thêm da hổ của nhạc phụ đại nhân, mặc dù tất cả các thủ tục mua phòng ốc đều được rộng mở, nhưng trình tự lại không thể thiếu, Bành Sâm để cho người đi sắp xếp, Đường Ninh mang theo Tô Như về Chung phủ trước.

Tình Nhi đang đem một lát dưa chuột thật mỏng dán lên trên mặt, không chỉ là nàng, bọn nha hoàn trong Chung phủ đều thi nhau dán dưa chuột.

Đừng nói là Tô Như, liền ngay cả Đường Ninh đều giật nảy mình.

Mặt mũi Tô Sơn tràn đầy kinh ngạc, thì ra đây chính là sinh hoạt của nhà giàu, dưa chuột không ăn, thế mà lại lãng phí như thế này. . .

Trần Ngọc Hiền đi tới, nhìn thấy Tô Như, sau khi giật mình, liền lập tức đi lên phía trước, cao hứng nói: "Tiểu Như cô nương tới a, đã ăn cơm chưa. . ."



Tô Sơn vuốt vuốt bụng, nói: "Còn chưa."

Tô Như có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tam thúc. . ."

"Đều là người một nhà, không cần phải khách sáo." Trần Ngọc Hiền cười cười, nói: "Tình Nhi, đi dặn dò phòng bếp làm một chút đồ ăn, mau mau đưa tới. . ."

Đường Ninh nhẹ nhàng thở ra, cũng may nhạc mẫu đại nhân cùng Chung Ý đều bình thường hơn một chút, không giống như những nha hoàn chưa thấy qua việc đời kia, không kháng cự được cám dỗ kháng nhăn trắng da kia.

Trần Ngọc Hiền đi vào trong nhà, lại quay đầu lại, nói với Tình Nhi: "Đúng rồi, nói cho bọn họ, cắt mấy lát dưa chuột bưng lên trước đi. . ."

. . .

Đại Hoàn Đan thật sự là đồ tốt, khí sắc của Tô Như, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Nhạc mẫu đại nhân đối với nàng còn nhiệt tình hơn cả Đường Ninh, nhiều lần mời nàng dứt khoát dọn đến Chung phủ, đều bị nàng uyển chuyển từ chối.

Bà nắm tay Tô Như, nói: "Về sau ở chỗ này, nếu như gặp phải cái gì khó khăn, ngươi liền nói cho bá mẫu, tuyệt đối không nên khách sáo. . ."

Tô Như nhẹ gật đầu, nói: "Bá mẫu, ta biết rồi."

Nói chuyển liền chuyển, Đường Ninh lo lắng hôm nay không dời đi, ngày mai nàng lại sẽ chạy tới giống như vậy.

Tự Bành Sâm đánh một chiếc xe ngựa, lại từ bên trong nha môn tìm hai tên sai dịch, tìm một chiếc xe ngựa khác, đi ra ngoài châu thành, đi thẳng đến Tô gia thôn.

Đồ vật bọn họ muốn dời không nhiều, sở dĩ dùng hai chiếc xe ngựa, là bởi vì một chiếc xe ngựa khác chứa đầy lễ vật.

Tô gia thôn cũng không lớn, tất cả chỉ có chừng 20 hộ gia đình.

Trong số bạc mượn của Đường Yêu Yêu, đại khái đã bỏ ra hơn nửa dùng để mua nhà, sau đó mua thêm chút đồ dùng trong nhà, không dùng hết bao nhiêu cả, đại khái là Đường Ninh đã bỏ ra khoảng hai mươi lượng, chuẩn bị chút lễ vật cho mỗi một gia đình ở Tô gia thôn.

Phần lớn là một chút ngũ cốc tạp hóa, vải vóc các loại, còn có hai tảng thịt heo.

Dân trong thôn nhỏ thuần phác, những năm qua, hai người chịu không ít ân huệ của những người khác, những thứ này chỉ coi là một chút lễ tạ nho nhỏ.

Tô gia thôn không lớn, từ đầu đông đến đầu tây của thôn, một tiếng gào to đã đủ.

"Đến nhà Tô Sơn lĩnh thịt và ngũ cốc!"

Sau khi đứng ở đầu thôn gào to một tiếng trung khí mười phần, toàn bộ thôn, trong thời gian ngắn, liền trực tiếp sôi trào lên.

Tam thẩm lộ ra vẻ đau lòng, nói lầm bầm: "Vô duyên vô cớ, tặng đồ vật cho người khác làm gì?"

"Người cùng quê, giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này không phải là rất tốt à. . ." Hôm nay Tô Sơn đã thấy được sự xa hoa của những nhà khá giả, mặc dù là hai phiến thịt heo, một đống lớn ngũ cốc rất nhanh liền không còn, hắn cũng đau lòng, nhưng ở trước mặt vợ nhà mình, vẫn nên tỏ ra dáng vẻ là đã thấy qua việc đời một chút.

"Giúp đỡ lẫn nhau?" Tam thẩm Triệu thị nhìn hắn một chút, hỏi: "Vậy ông nói cho tôi nghe một chút xem, Tề quả phụ cùng ông giúp đỡ lẫn nhau cái gì, ông tặng cho người khác thì cũng thôi đi, đưa cho nàng làm gì?"



"Những lời này là Tiểu Ninh nói." Tô Sơn lộ ra vẻ nghiêm túc nói: "Tôi cũng không có nói qua."

Triệu thị thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, hỏi: "Mua những vật này bỏ ra bao nhiêu tiền?"

Tô Sơn gãi đầu một cái, nói ra: "Hai mươi mấy lượng đi. . ."

Ngực Triệu thị lại bắt đầu không bình tĩnh.

Nàng thuận tay cầm cái chổi lên, liền hướng người Tô Sơn đập, vừa đập, vừa mắng: "Có phải là ông bị ngốc hay không, Tiểu Ninh hồ nháo, ông cũng hồ nháo theo, hai mươi lượng bạc là bao nhiêu tiền ông có biết không, tôi cùng Tiểu Như dệt vải một năm cũng không kiếm nổi hai mươi lượng. . ."

Đường Ninh thật vất vả mới từ trong một đám hương thân nhiệt tình chui ra được, đi đến trước mặt hai người, nói: "Tam thúc, Tam thẩm, hai người cũng đi theo Tiểu Như cùng dọn vào trong thành đi thôi."

Tô Sơn há to miệng, kinh ngạc nói: "Chúng ta cũng chuyển?"

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Tòa nhà kia để một mình Tiểu Như ở, ta có chút không quá yên tâm. . ."

Tô Sơn có chút do dự: "Nhưng trong nhà thì làm sao bây giờ. . ."

Triệu thị lại giương chổi lên, cả giận nói: "Ông quả là không có tiền đồ, còn muốn giữ lấy hai mảnh đất cằn cỗi kia, vì hai mảnh đất cằn kia, hàng năm đều phải mệt gần chết, kết quả là ngay cả chúng ta cũng ăn không đủ no, đến châu thành, tùy tiện làm chút gì đều tốt hơn so với trồng trọt. . ."

Dưới sự "An ủi" của Tam thẩm, Tam thúc rất nhanh liền đồng ý cùng một chỗ chuyển vào trong thành.

Hôm nay chỉ đơn giản là chuyển đồ vật, kế tiếp còn phải làm thêm vài chuyện vụn vặt như mua thêm đồ dùng trong nhà các thứ, đã không cần phải khẩn cấp như vậy nữa.

Tiểu viện là hai căn, Tô Như ở trong nội viện, Tam thúc cùng Tam thẩm ở ngoại viện chọn lấy một chỗ phòng ốc, nội viện cùng ngoại viện, có một bức tường ngăn ngăn cách ra.

Sắc trời đã tối, Đường Ninh đi vào trong viện, nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, ta về trước, hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại tới."

Tam thúc không còn đau lòng hai mảnh đất kia của hắn hainữa khối kia, đi vào trong viện, có chút khó có thể tin hỏi: "Về sau chúng ta liền ở nơi này?"

Đường Ninh cười cười, khua tay nói: "Ngày mai gặp lại."

Tô Như tiễn hắn đi ra bên ngoài, nói: "Sắc trời đã có chút tối, Tiểu Ninh ca đi chậm một chút."

Đường Ninh quay đầu lại, cười nói: "Chỉ mấy bước đường, không có việc gì, ngươi mau trở về đi thôi. . ."

Lúc Tô Như đi trở về tiểu viện, Tam thẩm đi tới, nhìn nàng, có chút do dự hỏi: "Tiểu Như, mặc dù hai người không có hôn ước, nhưng từ khi còn bé mọi người đều đã biết, về sau Tiểu Ninh sẽ phải cưới ngươi, bây giờ. . ."

Tô Như lắc đầu, nói: "Ta đều đã nghe ngóng xong, Chung tỷ tỷ bị công tử của Thứ Sử chuyên làm chuyện ác bức hôn, nếu như không phải trùng hợp nện vào Tiểu Ninh ca, cả đời này của nàng sẽ bị phá hủy, nếu như Tiểu Ninh ca ở thời điểm này rời nàng mà đi, không phải là liền tự tay đẩy nàng vào trong hố lửa hay sao?"

Tam thẩm thở dài, "Nhưng mà ngươi. . ."

"Ta không sao. . ." Tô Như thở phào một hơi, cười nói: "Có thể mỗi ngày nhìn thấy Tiểu Ninh ca, biết hắn không có việc gì, ta đã rất vui vẻ rồi. . ."