Chung Ý đã ba đêm liên tục không đến tán gẫu cùng với hắn.
Tự nhiên là Đường Ninh cũng không có bữa khuya để ăn.
Hành vi khác thường của Chung Ý là sau khi nhạc mẫu đại nhân nhắc tới chuyện bái đường, trong lòng Đường Ninh kỳ thật cũng có một ít thất vọng, không chỉ là bởi vì không có bữa ăn khuya.
Trong ba ngày này, Chung Ý tựa hồ có chút trốn tránh hắn, liền ngay cả mỗi lần cơm nước xong xuôi, cũng liền vội vàng rời đi, thói quen tản bộ của hai người lúc ăn cơm xong trước kia, không còn xảy ra nữa.
Ngược lại là nha đầu béo tên là Phương Tân Nguyệt kia, ba ngày qua đã hai lần tới Chung phủ ăn cơm.
Nàng rất cao hứng nói cho Đường Ninh biết, mặc dù những huynh đệ tỷ muội kia vẫn không muốn chơi với nàng, nhưng mà đã không mắng nàng đánh nàng nữa.
Đường Ninh cảm thấy, đem "Không muốn" đổi thành "Không dám", có lẽ sẽ thích hợp hơn một chút.
Đường Ninh nhìn nàng hỏi: "Ngươi muốn chơi cùng với bọn họ à?"
Phương Tân Nguyệt lắc đầu, rồi lại cắn môi nhẹ gật đầu, "Muốn, thế nhưng mà bọn họ ghét bỏ ta béo, không chơi cùng với ta."
Đường Ninh suy nghĩ, nhìn nàng hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy chính ngươi béo à?"
Phương Tân Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Ngươi muốn trở nên gầy không?" Đường Ninh lại hỏi.
Phương Tân Nguyệt dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn Đường Yêu Yêu ở cách đó không xa một cái, nhẹ gật đầu nói: "Muốn."
"Ngươi biết vì sao mà ngươi béo không?" Đường Ninh hỏi lại lần nữa.
Phương Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Vì cái gì?"
. . .
Đường Ninh phí công phu rất lớn mới khiến cho nàng hiểu ra, mỗi ngày nàng ăn nhiều như vậy, là không thể nào gầy xuống được.
Tiểu cô nương đứng ở tại chỗ, dáng vẻ giống như bị đả kích nặng nề.
Nàng nhìn tới Đường Yêu Yêu có làn da trắng mỹ mạo, còn có một đôi chân dài, suy nghĩ thật lâu, trên mặt nổi lên vẻ kiên định.
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Quyết định chưa?"
"Ta quyết định!" Nàng nhẹ gật đầu, biểu lộ trên mặt càng thêm kiên nghị, nhìn Đường Ninh, từng chữ nói ra: "Ta không muốn gầy, béo thì béo, bọn họ không thích chơi với ta, ta cũng còn không thích chơi với bọn họ kìa!"
Ăn cùng béo là lựa chọn cùng thái độ sinh hoạt của nàng, Đường Ninh không có ý định thuyết phục nàng.
Hắn nhìn Đường Yêu Yêu ở cách đó không xa một cái, liền hướng phía nàng đi đến.
Đường Yêu Yêu cùng Phương Tân Nguyệt một cao một thấp, một gầy một béo, nhìn qua giống như là hai thái cực, nhưng các nàng cũng có rất nhiều điểm giống nhau.
Ví dụ như giá trị võ lực của các nàng đều rất cao.
Thêm nữa là các nàng đều không có bằng hữu.
Thế là các nàng liền trở thành bạn rất thân.
Phương Tân Nguyệt đem món ăn ngon của nàng chia cho Đường Yêu Yêu ăn, Đường Yêu Yêu dạy nàng đánh người như thế nào để đau nhất nhưng lại không hề đả thương nghiêm trọng.
Đường Ninh đi đến bên cạnh Đường Yêu Yêu.
"Đường cô nương."
Đường Yêu Yêu cảnh giác nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Đường Ninh nhìn tường viện một bên một chút, hỏi: "Ngươi có thể nhảy qua tường viện cao như vậy không?"
Đường Yêu Yêu thả người nhảy lên, đứng ở bên trên tường viện, ở trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: "Thế nào?"
Tư thế Đường Yêu Yêu nhảy lên trên tường viện rất phiêu dật, Đường Ninh thấy rõ ràng, nàng liền đứng ở tại chỗ, nhẹ nhàng nhảy lên, người liền nhảy lên trên đầu tường.
Nhân loại đứng ở tại chỗ có thể nhảy cao cực hạn là bao nhiêu, Đường Ninh không nhớ rõ ràng lắm, nhưng có thể xác định là không vượt qua hai mét.
Mà tường viện này, tuyệt đối cao trên hai mét.
Đường yêu tinh thế mà dễ dàng như vậy liền sáng tạo ra một kỷ lục thế giới, hơn nữa thoạt nhìn vẫn còn có dư lực.
Thân ở một thế giới dạng này, hắn có lý do gì mà không học võ đây?
"Nếu như bây giờ ta bắt đầu học võ công, bao lâu thì có thể nhảy cao giống như ngươi?" Đường Ninh quyết định uyển chuyển hỏi thăm một chút.
Đường Yêu Yêu từ trên tường nhảy xuống, nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn cùng ta học võ công?"
Kỳ thật không nhất định phải cùng ai đó học võ công, chỉ là người mà Đường Ninh biết là có võ công chỉ có hai người, một người mặt đơ cả ngày đi theo phía sau hắn, nửa ngày không nói tới bốn chữ, một người khác chính là Đường yêu tinh.
Giữa hai người kia, Đường Ninh tình nguyện lựa chọn người sau.
Hai tay Đường Yêu Yêu vòng quanh ngực, trêu tức nhìn hắn, nói ra: "Ngươi muốn học, nhưng mà ta còn chưa nhất định muốn dạy. . ."
"Nếu như ngươi dạy ta võ công, ân oán trước đó của chúng ta, xóa bỏ."
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Buổi sáng ngày mai, ở chỗ này chờ ta!"
. . .
Tôn hầu tử thần thông quảng đại, lên trời xuống đất, không gì làm không được, lộn một cái đi xa vạn dặm, cũng không giãy giũa khỏi Như Lai Ngũ Chỉ sơn.
Võ công của Đường yêu tinh cao minh, có một đôi chân đẹp, đá người bay mười mét, ngoại trừ quỷ ra thì chưa sợ qua cái gì, nhưng cũng có khuyết điểm ở trong tính cách.
Lòng trách nhiệm của nàng rất mạnh.
Cho tới bây giờ, cho dù Đường Ninh đã an ủi nàng vô số lần, nàng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện hắn mất trí nhớ.
Cùng với việc dùng ngôn ngữ an ủi, không bằng để cho nàng chuộc tội bằng hành động.
Vẹn toàn đôi bên, nhất tiễn song điêu.
Đường Ninh đang thầm nghĩ lấy những chuyện này, Trần Ngọc Hiền từ trong phòng đi tới, nhìn hắn, nói: "Ninh nhi, ta hôm qua hẹn người may vá, làm hai bộ quần áo mới cho ngươi và Tiểu Ý, bây giờ hai người các ngươi đi tới cửa hàng vải đo đạc kích thước đi. . ."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Vâng. . ."
Chờ cho hai người đi ra khỏi Chung phủ, Chung Minh Lễ mới từ trong phòng đi tới, hỏi: "Mấy ngày nay bọn nó làm sao vậy, cãi nhau à, đêm tối vài ngày nay không thấy Ý nhi đi qua. . ."
"Ông biết cái gì." Trần Ngọc Hiền liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Người trẻ tuổi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, ông đợi xem đi. . ."
Chung Minh Lễ nhìn ra bên ngoài một chút, nói: "Nếu như hắn dám bắt nạt Ý nhi, ta sẽ không tha cho hắn!"
Trần Ngọc Hiền phất phất tay, nói ra: "Được rồi được rồi, chuyện này ông chớ có để ý, chuyện để cho ông nhờ Tri Tiết tra xét thế nào rồi?"
"Tôi đã nói cho hắn biết. . . , bà đừng gọi Tri Tiết Tri Tiết thân mật như thế, hai người lại không quen. . ."
"Được được, ông nói không gọi liền không gọi. . . , Triệu Huyện Lệnh sẽ giúp ông tra chứ?"
"Yên tâm đi, hắn chính là một con vịt chết mạnh miệng, ngoài miệng nói không giúp, nói không chừng bây giờ đã tra ra được. . ."
"Tiểu thư, cô gia. . ." Người gác cổng Chung phủ vừa mới đưa tiễn cô gia tiểu thư, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy phía trước cửa phủ lại có một cỗ kiệu ngừng lại.
Một người đàn ông trung niên từ trong kiệu đi ra, đứng ở trước cửa Chung phủ, nói: "Để Chung Minh Lễ đi ra gặp ta. . ."
. . .
Đường Ninh và Chung Ý, lại khôi phục sự xấu hổ ngay từ đầu.
Trước kia là không có lời nào để nói, bây giờ là không biết bắt đầu nói từ đâu.
Hai người một đường im lặng, tới tận lúc đã lấy kích thước quần áo xong, từ trong cửa hàng may đi ra.
"A, Tiểu Ý, trùng hợp như vậy, các ngươi cũng ở nơi đây. . ."
Đường Ninh thuận theo hướng âm thanh phát ra quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ngày đó ở Phương phủ đã thấy qua, cô gái tên là Hồ Cẩn, cùng mấy cô gái khác từ cửa hàng bên cạnh đi tới.
Sau đó, trên cổ tay hắn lại lần nữa truyền đến cảm giác lạnh buốt trơn mềm.
Chung Ý kéo cổ tay hắn, nhìn bọn Hồ Cẩn, cười nói: "Chúng ta tới đo quần áo, Hồ tỷ tỷ, cây trâm trên đầu ngươi là vừa mua sao, thật đẹp. . ."
"Có đúng không, đây là mới mua lúc vừa rồi. . ."
"Thi hội ngày hôm qua, làm sao Tiểu Ý không đến?"
"Người ta ở nhà bồi tiếp tướng công, sao có thời gian lo lắng thi hội gì đó. . ."
. . .
Bọn Hồ Cẩn đi tới, cùng nàng nói mấy câu, trêu chọc vài câu, liền cười nói: "Chúng ta đi vào dạo chơi, không quấy rầy các ngươi nữa. . ."
Sau khi cùng bọn Hồ Cẩn tách ra, Chung Ý vẫn kéo tay hắn không hề buông ra.
Đường Ninh cúi đầu nhìn, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chung Ý ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rồi lúc nắm lấy cổ tay hắn, mấy ngày qua, tất cả bàng hoàng cùng luống cuống trong nội tâm nàng, tựa hồ như tất cả đều đã biến mất.
Nàng thở sâu, nhìn Đường Ninh, hỏi: "Buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi. . ."
Đường Ninh giật mình, trong lòng có chút ngoài ý muốn, sau khi lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Tùy tiện đi, dù sao ngươi làm, ta đều ưa thích."
Chung Ý nhìn hắn, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, làm cho không biết bao nhiêu người đi trên đường ngừng chân.
Người bán hàng rong thất thần trong một chớp mắt, Xxe đẩy không cẩn thận đυ.ng phải người đi đường, cuống quít buông xe ra nói: "Cô nương, không sao chứ. . ."
Cô nương kia liền té ngã ở trước người của nàng, Chung Ý cũng giật nảy mình, cúi người xuống, đỡ cô gái kia dậy, ân cần nói: "Cô nương, cô không sao chứ?"
Sắc mặt của cô gái mặc váy vải màu trắng tái nhợt không còn chút máu, nhìn nàng một cái, lúc ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, liền rốt cuộc không dời ra nữa.
Chung Ý nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Cô nương, cô nương. . ."
Nữ tử kia lấy lại tinh thần, theo bản năng lui lại mấy bước, vội hoảng hốt nói: "Không, không có việc gì. . ."
Nàng quay người vội vàng rời đi, không quay đầu lại nữa.
Người bán hàng rong kia lắc đầu, phàn nàn nói: "Vừa rồi nàng vẫn đứng ở chỗ đó, cũng không biết là đang nhìn cái gì, xe tới cũng không biết nhường một chút. . ."
Chung Ý nghi ngờ nhìn phương hướng nàng rời đi một chút, lần nữa nắm lấy cổ tay Đường Ninh, mỉm cười nói: "Chúng ta trở về đi."
Ánh mắt của Đường Ninh từ phương hướng cô gái kia biến mất thu hồi lại, trong lòng có một tia ủ dột lại làm sao cũng đều không ném đi được.
Hắn nhẹ gật đầu, nói: "Trở về thôi. . ."
. . .
Trên đường phố, cô gái kia ngơ ngơ ngác ngác đi tới, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, đi chẳng có mục tiêu.
Ánh mắt của nàng mờ mịt, đã mất đi tiêu cự, giống như ngay cả linh hồn đều đã bị rút ra.
Hai bóng người từ bên cạnh nàng đi qua.
"Vừa rồi đó chính là Chung cô nương, quả thật là tài mạo song toàn a. . ."
"Bên cạnh nàng, chính là cô gia của Chung gia đi, có thể lấy được đệ nhất tài nữ Linh Châu, không biết là có vận may bao lớn. . ."
"Cũng chưa hẳn, nghe nói ngày đó hắn bị tú cầu đập trúng vào đầu, còn vô duyên vô cớ chịu một trận đánh đập, ngay cả mình là ai đều quên mất, đây nào được coi là vận may gì?"
. . .
Bóng hai người dần dần từng bước đi xa, bước chân của nữ tử mặc váy gai lại dừng lại.
Nàng đứng ở nguyên chỗ một hồi lâu, sau đó quay đầu, nhanh chóng chạy về phía trước.
Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng trong mắt lại toả ra thần thái trước nay chưa từng có.
Thân thể nàng vốn suy yếu, thở mạnh, nhưng bước chân càng nhanh hơn, cho đến tận lúc hai đạo thân ảnh phía trước kia, một lần nữa xuất hiện ở trong mắt nàng.