Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Lang Quân Như Ý

Chương 32: Gặp Lại Tân Nguyệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Chung Minh Lễ trở về Chung phủ, cả người vẫn còn có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Trần Ngọc Hiền nhìn thấy ông ta thất thần đi tới, ân cần nói: "Làm sao vậy, tên họ Đổng kia làm gì ngươi rồi à?"

Chung Minh Lễ nhấp một ngụm trà, mới phát hiện ra hương vị của trà này không giống như lúc bình thường.

Hương trà mát lạnh, răng miệng lưu hương.

Ông ta vốn là người yêu trà, nhịn không được mở miệng khen: "Trà ngon!"

"Tôi không phải hỏi ông là trà thế nào!" Trần Ngọc Hiền trừng mắt liếc ông ta một cái, nói: "Ta hỏi ông là hôm nay họ Đổng có làm gì ông không, có phải là hắn chửi bới ông ở trước mặt Phương đại nhân hay không? Phương đại nhân là Lại bộ Thị lang, như thế có thể bất lợi đối với hoạn lộ của ông hay không?"

Bỗng nhiên Chung Minh Lễ nghĩ ra, tối nay Phương đại nhân cũng nhắc qua tên của Tôn thần y, hỏi: "Trà này, là Tôn thần y đưa cho Ninh nhi?"

Không chỉ như vậy, số lần Phương đại nhân nhắc tới Đường Ninh lúc tối nay, cũng nhiều vô cùng.

Đêm hôm đó ở trong Phương phủ, ngoại trừ Tiểu Ý làm ra thơ, nhất định là đã xảy ra một chút chuyện mà ông ta không biết.

Mà Tôn thần y, tựa hồ cũng không giống như là ý nghĩ vốn có của ông ta, chỉ là một vị đại phu có y thuật cao siêu.

"Chung Minh Lễ!" Trần Ngọc Hiền chau mày, nhìn hắn hỏi: "Ông có đang nghe tôi nói chuyện hay không đấy?"

Chung Minh Lễ lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không có, phu nhân không cần lo lắng, bà nghe tôi nói. . ."

Sau một lát, Trần Ngọc Hiền nhìn ông ta, không tin tưởng nói ra: "Ông nói là Phương đại nhân mười phần nhiệt tình đối với ông, lại mặc kệ Đổng Thứ Sử, hàn huyên gần nửa canh giờ với ông, qua mấy ngày nữa còn chuẩn bị giới thiệu Kinh Đông Lộ đề hình cho ông nhận biết?"

Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu.

Trần Ngọc Hiền không nói gì, bà ta nhìn Chung Minh Lễ, nước mắt ròng ròng rơi.

Chung Minh Lễ giật mình, nắm lấy tay của bà ta, vội vàng nói: "Phu nhân, bà làm sao thế?"

Trần Ngọc Hiền ngẩng đầu nhìn ông ta, nức nở nói: "Tôi biết ông không muốn để cho tôi lo lắng, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, họ Đổng tính toán chi li, làm sao có thể không làm khó ông được, Phương đại nhân vốn không quen biết với ông, làm sao lại nhiệt tình đối với ông như vậy. . ."

Chung Minh Lễ có chút dở khóc dở cười, giúp bà ta lau nước mắt trên mặt đi, nói: "Phu nhân, lần này tôi thật sự là không lừa bà. . ."

"Đều đã đến lúc này, ông còn không nói sự thật cho tôi sao?"

"Phu nhân, lời nói của vi phu, câu câu đều là thật. . ."

"Thật?"

"Thiên chân vạn xác!"

. . .

Sau khi liên tục xác nhận, rốt cục Trần Ngọc Hiền đã tiếp nhận sự thật này, lấy khăn tay xoa xoa khóe mắt, ngẩng đầu, nghi ngờ nói: "Thế nhưng mà vì sao Phương đại nhân lại nhiệt tình đối với ông như vậy? Trước kia hai người cũng không quen biết, ông ta cũng không có đạo lý gì lại nhiệt tình đối với ông như vậy. . ."

"Đây cũng chính là điều làm tôi kỳ quái." Chung Minh Lễ lắc đầu, nói: "Ta hoài nghi, ngày đó ở trong Phương phủ, còn xảy ra một chút chuyện khác nữa."

"Không phải là ông mới vừa nói là Phương đại nhân nhận biết Tôn thần y hay sao?" Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, nói ra: "Trà vừa rồi ông uống, chính là Tôn thần y đưa cho Ninh nhi, ta thấy chuyện này, mấu chốt là ở chỗ Tôn thần y, Ninh nhi khẳng định là biết chút chuyện gì đó."

Không biết rõ ràng là chuyện gì, sợ là hôm nay Chung Minh Lễ sẽ ngủ không yên, ông ta suy nghĩ, nói ra: "Ta đi hỏi hắn một chút xem."

Trong lòng Trần Ngọc Hiền cũng tràn đầy nghi hoặc, nói ra: "Tôi cùng đi với ông xem."

Lúc hai người đi ra khỏi cửa phòng, bước chân của nàng dừng lại, nhìn Chung Minh Lễ, đột nhiên hỏi: "Ông mới vừa nói lần này không hề gạt tôi?"

Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, nói ra: "Lần này thật sự là không hề lừa bà."

Lông mày của Trần Ngọc Hiền nhăn lại: "Vậy chính là trước kia lừa qua rồi?"

"Tôi. . ."

"Lần trước ông nói là đi cùng Vương huyện thừa bàn chuyện thu thuế, lúc trở về trên người liền có mùi thơm của nữ nhân, có phải là ông đi tới thanh lâu hay không?"



"Đó là mùi hương trầm, bà biết rồi mà, Vương huyện thừa ưa thích đốt trầm. . ."

"Đó chính là lần trước, ông nói giờ Hợi sẽ trở về, kết quả là lúc về nhà đều đã sắp tới giờ Tý, trong một canh giờ kia ông đi làm cái gì. . ."

". . ."

. . .

Trong phòng Đường Ninh.

Vừa rồi lúc Chung Ý châm củi ở dưới lò, trên tay không cẩn thận bị một cái dằm gỗ đâm trúng.

Trong tay Đường Ninh cầm một cái kim, sau khi hơ trên ngọn lửa sát trùng xong, ở dưới đèn giúp nàng khêu dằm gỗ ra.

Hắn đem vết thương hơi đẩy ra một chút trước, ngẩng đầu hỏi: "Đau không?"

Chung Ý nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, gật đầu nói: "Đau."

"Nhịn một chút, một chút nữa liền hết rồi."

Đường Ninh dùng cây kim đem cái dằm gỗ kia đẩy ra, Chung Ý không nhịn được hít vào một hơi.

"Chảy máu. . ." Đường Ninh bỏ cây kim kia xuống, nói: "Không có việc gì, ta đi tìm khăn tay, khỏi ngay thôi. . ."

Ngoài cửa phòng, Trần Ngọc Hiền dắt lấy ống tay áo của Chung Minh Lễ, bước nhanh rời đi.

Chung Minh Lễ hất tay của nàng ra, giận dữ nói: "Tên tiểu tử hỗn láo này!"

"Có chuyện gì, ngày mai lại nói!" Trần Ngọc Hiền kéo Chung Minh Lễ về trong phòng, nhìn hắn, sắc mặt đỏ lên, nói: "Trong vòng một tháng, nhất định phải đem hôn sự của bọn họ định ra!"

Mặc dù hai người đã có hôn thư, nhưng lễ tiết chưa xong, liền không được tính là vợ chồng chân chính, thủ tục bái đường kia, là ắt không thể thiếu được.

Nếu như trước khi chính thức bái đường thành thân, bụng Ý nhi phồng lên trước, Chung gia liền thành trò cười cho Linh Châu thành.

Nỗi tức giận trên mặt Chung Minh Lễ chưa tiêu, luôn miệng nói: "Tiểu tử láo toét, tiểu tử láo toét. . ."

Trần Ngọc Hiền nhìn ông ta một cái, nói ra: "Năm đó không phải là giống như ông à. . ."

Mặt mo của Chung Minh Lễ đỏ ửng, "Phu nhân, chuyện đã qua, cũng đừng có nhắc lại nữa. . ."

Trần Ngọc Hiền nhướng mày, "Năm đó sao ông không nói như vậy, năm đó ông nói, ông sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ. . ."

"Có sao?"

"Tốt, quả nhiên là ông lại quên rồi!"

. . .

Buổi sáng lúc Đường Ninh vừa mới rời giường, đã bị Chung Minh Lễ ngăn ở bên ngoài.

Sắc mặt của nhạc phụ đại nhân không tốt lắm, ánh mắt nhìn hắn có chút không quá thân mật.

Ngày bình thường Đường Ninh đều không nói chuyện nhiều cùng với ông ta, xác định là chính mình không hề chọc tới ông ta, chẳng lẽ là hai ngày trước nhìn thấy ông ta bóp vai cho nhạc mẫu đại nhân, để ông ta cảm thấy hỏng hình tượng, mới bất mãn đối với mình?

Nhưng mà, Chung Minh Lễ chỉ hỏi hắn một ít chuyện, phần lớn là có quan hệ tới Tôn thần y.

Đường Ninh cũng biết có hạn đối với Tôn thần y, cũng chỉ là biết ông ta rất có bối cảnh, gia chủ Phương gia đối với ông ta cũng đều phải khách khách khí khí, đem tất cả những chuyện này đều nói cho Chung Minh Lễ.

Ngoài ra, chính là lúc ăn điểm tâm, nhạc mẫu đại nhân lôi kéo Chung Ý nói thì thầm vài câu, mặt Chung Ý liền trở nên đỏ bừng, cơm cũng chưa ăn liền chạy mất rồi.

Sau đó, ánh mắt của Chung Minh Lễ nhìn hắn, không hiểu tại sao lại trở lại bình thường.

Ngược lại là vẻ tiếc hận cùng tiếc nuối trên mặt nhạc mẫu để cho hắn bắt đầu cảm thấy không hiểu. . .



Hôm nay thật đúng là một ngày kỳ quái.

Ăn cơm xong, hắn theo lệ cũ tính đi ra ngoài Chung phủ.

Bộ khoái tên là Bành Sâm cũng theo lệ cũ chờ ở bên ngoài.

Làm bảo tiêu tạm thời của Đường Ninh, hắn ta sớm đã thăm dò thói quen cuộc sống của hắn.

Đường Ninh luôn có một loại ý nghĩ là để cho hắn ta tỷ thí với Đường Yêu Yêu một phen, không biết là đôi chân dài của Đường yêu tinh, có thể đem tên bộ khoái mặt lạnh này đá bay bao xa?

Tiểu ăn mày vẫn không có tin tức gì, trên mặt của lão khất cái kia lại có thêm vết thương mới, trong lòng Đường Ninh hơi thất vọng, thời điểm đi trở về, đi ngang qua một vọng tộc nào đó, bên tai liền truyền đến âm thanh non nớt của trẻ con.

"Chỉ có heo mới mập như vậy!"

"Ngươi đừng gọi là Phương Tân Nguyệt nữa, gọi là Phương Tân Trư là được rồi!"

"Phương Tân Trư, Phương Tân Trư! Phương Tân Trư chỉ có biết ăn thôi!"

. . .

Mập mạp tiểu cô nương bị mấy đứa bé khác xô đẩy, cắn môi cúi đầu, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Mấy đứa bé có độ tuổi tương tự như nàng chỉ về phía bóng lưng của nàng, cười ha ha.

Nàng đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn một bóng người ở phía trước.

Nàng giật mình, nước mắt biến mất, theo bản năng che một bên tay áo, nơi đó chứa tất cả đồ ăn ngon của nàng.

Đường Ninh nhìn nàng, giải thích nói: "Hôm nay ta ăn no rồi. . ."

Tay của nàng vẫn không buông ống tay áo ra.

Nhìn tiểu cô nương giống như đang bao che cho đàn con bưng bít lấy ống tay áo, trán Đường Ninh hiện ra hai đạo hắc tuyến.

Hắn đối với loại hành vi này của nàng tỏ ra không thể lý giải, thoạt nhìn hắn giống như là người chuyên lừa gạt đồ ăn của trẻ con hay sao?

Tiểu cô nương lau lau nước mắt, lách qua hắn, không biết lấp thứ gì vào trong miệng, vừa khóc, vừa tiếp tục đi về phía trước.

Đường Ninh theo ở phía sau, tò mò hỏi: "Bọn họ vì sao lại bắt nạt ngươi thế?"

Tiểu cô nương nức nở nói: "Bọn họ nói ta béo, không chơi với ta."

Đường Ninh đi ở bên cạnh nàng, nói ra: "Béo thì làm sao, béo cũng không ăn gạo của nhà bọn họ a!"

"Bọn họ nói ta là heo."

"Bọn họ mắng ngươi, ngươi mắng lại là được rồi."

"Bọn họ còn đánh ta."

"Vậy ngươi đánh lại a. . ."

"Ta đánh không lại."

". . ."

Đường Ninh cảm thấy tiểu cô nương này đối với khả năng của chính nàng còn chưa có nhận thức chính xác.

Ưu thế thể trọng vẫn còn ở chỗ này, mấy tên kia gầy giống như rơm rạ thổi liền ngã, mới nhìn thì chính là mấy thằng ranh lười ăn cơm dinh dưỡng không đầy đủ, sao có thể là đối thủ của nàng?

Khổ người của nàng, ở trong những người đồng lứa, không nói là bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn tuyệt đối vô địch, nhưng cũng tuyệt đối thuộc về loại tung hoành thiên hạ khó có địch thủ kia. . .

Người không thể mù quáng tự đại, nhưng cũng không thể có chút tự ti nào, nhận rõ chính mình rất quan trọng.

Tiểu cô nương này đã mời hắn ăn thật nhiều đồ ngon, có ân không báo không phải là phong cách của hắn, Đường Ninh cảm thấy, hắn có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, giúp nàng nhận thức lại chính mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »