Chương 26: Tình Chàng Ý Thϊếp

"Khiên Ngưu Chức Nữ kỷ kinh thu, còn bao nhiêu, ly biệt nước mắt hận. . ."

Trong đình viện, trong miệng Hồ Cẩn thì thào vài câu, xì mũi một cái, lau lau nước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thiếu nữ tên Tiểu Nhu kia lau mắt, trong mắt lệ quang vẫn còn sóng gợn, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Hồ tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?"

Hồ Cẩn có chút tức giận nói: "Chúng ta đều bị Tiểu Ý lừa gạt!"

"A?" Thiếu nữ tên Tiểu Nhu giật mình, hỏi: "Chung tỷ tỷ làm sao?"

Hồ Cẩn nhìn phương hướng các nàng rời đi một chút, bĩu môi nói: "Ngươi nhìn dáng vẻ tình chàng ý thϊếp vừa rồi kia của nàng, nào giống như là nước mắt hận ly biệt gì đó?"

Đám người sau khi kinh ngạc, liền bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy a, mặc dù Chung Ý bị Thứ Sử bức hôn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ném tú cầu chọn rể.

Nhưng phúc cùng họa này, ai có thể nói được rõ ràng, có thể có một người tướng công tuấn tú lịch sự, yêu nàng bảo vệ nàng như vậy, nàng còn có cái gì không hài lòng?

Không nghe vừa rồi cô gia của Chung gia nói hay sao?

Đêm Thất Tịch hôm đó, người ta không đi tham gia thi hội, là bỏ rơi các nàng, cô nam quả nữ hai người uống rượu làm thơ ở trong phòng, ai biết được sau khi bọn họ uống say, còn làm chuyện loạn thất bát tao gì hay không. . .

Bài thi từ này, sợ là nàng làm ra trong lúc thất ý cô đơn, lại không thích hợpvào thời điểm hiện tại.

Vừa rồi nàng giống hệt như là chim non nép vào người, cô gia của Chung gia kia càng là ra sức bảo vệ vợ. . .

Nàng bây giờ, tình chàng ý thϊếp, ngọt ngào mật mật, nào có còn có vẻ u sầu nào nữa. . .

Khó trách vừa rồi nàng không muốn đem bài từ này lấy ra. . .

Sắc mặt của Tiết Vân hơi trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Nếu như đây thật sự là do nàng viết, vì sao nàng còn không lấy ra sớm hơn. . ."

Thiếu nữ tên Tiểu Nhu lườm liếc nàng, nói: "Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, đêm hôm đó Chung tỷ tỷ uống say. . ."

Tiết Vân thở sâu, nói: "Liền xem như uống say, cũng không có khả năng quên. . ."

"Ngươi hoài nghi đây không phải là do Tiểu Ý viết, nếu như không phải Tiểu Ý viết. . ." Hồ Cẩn nhìn nàng một chút, cười hỏi: "Vậy là ngươi cảm thấy, bài vừa rồi kia, là tướng công của nàng viết rồi?"

Tiết Vân trề môi một cái, rốt cuộc nói không nên lời.

Bài kia rõ ràng là sáng tác của một cô gái, huống hồ, mặc kệ là thời tiết ngày đó, hay là tâm cảnh gặp phải, đều mười phần ăn khớp với Chung Ý, mặc dù phong cách cùng nàng trong ngày bình thường có chỗ khác biệt, nhưng rất nhiều người đều có phong cách thi từ hay thay đổi, chuyện này cũng không thể đại biểu cho cái gì cả. . .

Nhìn thấy Tiết Vân á khẩu không trả lời được, Hồ Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Đường Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn tìm tới một bài thi từ chế tạo riêng cho nàng như thế, quá hao tâm tốn sức cũng quá phí năng lượng, vừa rồi những vật kia đều ăn không rồi, bây giờ thật sự là đói a. . .

Mới vừa rồi lúc đang cùng Tôn thần y cùng vị Phương đại nhân kia đi tới tĩnh thất, vừa vặn nhìn thấy tình hình Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu bị vây lại.

Mặc dù hắn không biết là đang có chuyện gì xảy ra, nhưng lại nhìn ra Chung Ý gặp phải phiền toái.

Hắn còn chưa hỏi qua Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Nghĩ không ra ở giữa những tài nữ này, cũng có dạng minh tranh ám đấu này, nếu như không phải là hắn vừa lúc nhớ tới Chu Thục Chân có một bài Thất Tịch Từ như thế, chuyện hôm nay, sợ là sẽ phải có chút phiền phức.

"Tình thế cấp bách mới mạo phạm, Chu cô nương chớ trách, chớ trách. . ." Trong lòng Đường Ninh âm thầm nói vài câu, biểu thị áy náy đối với Chu đại tài nữ ở một thế giới khác.

Lúc này hắn mới buông tay Chung Ý ra, chắp tay với mấy bóng người ở phía trước, nói ra: "Tôn lão, Phương đại nhân, để cho hai người đợi lâu."

Tôn thần y liên tục khoát tay: "Không sao, không sao. . ."

Người đàn ông họ Phương kia nhìn Chung Ý, mặt lộ ra vẻ thưởng thức, nói: "Chung gia tài nữ, quả nhiên là danh bất hư truyền. . ."

Đường Ninh nhìn các nàng, giới thiệu nói: "Vị này là Phương đại nhân, Tôn thần y. . . , hai người làm quen chút đi."

Đường Yêu Yêu cùng Chung Ý chào hai người.

Lúc này Đường Ninh mới nhìn Tôn thần y, nói: "Vừa rồi liền nhớ được một chút, không khỏi một hồi lại quên, hay là mau mau đi qua. . ."

Tôn thần y hoảng hốt vội nói: "Nhanh, nhanh. . ."

Trong đình viện, có cô gái từ một bên hành lang nhìn sang mấy bóng người đi qua, kinh ngạc nói: "Đó, đó hình như là Phương đại nhân. . ."

"Chẳng lẽ Phương đại nhân, chính là người bạn mà hắn nói kia?"

"Chung cô nương cũng đi tới nội đường. . ."

Cô gái tên là Tiết Vân kia, nhìn mấy bóng người biến mất kia, thân thể lung lay, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tới cửa ra vào một căn phòng, Tôn thần y nhìn Đường Ninh, nói: "Đường tiểu huynh đệ, cậu đi vào đi, chúng ta ở bên ngoài chờ cậu."

Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu đang ở một gian phòng khác, tiểu cô nương mập mạp kia đứng ở bên cạnh Đường Ninh, ngẩng đầu, trơ mắt nhìn hắn.

Nàng suy nghĩ, rồi nói ra: "Ta có thể đi vào không?"

Người đàn ông trung niên nhìn nàng một cái, nói khẽ: "Tiểu Nguyệt, không được vô lễ. . ."

Tiểu cô nương "A" một tiếng, thất vọng cúi đầu xuống.

Đường Ninh suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Có thể."

Người đàn ông họ Phương kinh ngạc nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Đường công tử, chuyện này. . ."

Đường Ninh nhìn hắn, giải thích nói: "Nội dung quyển kia, nhớ được chính là lúc nói chuyện với nàng vừa rồi, có lẽ, lần này cũng sẽ có tác dụng gì đó."

Người đàn ông trung niên kia nhìn Tôn thần y một cái, sờ lên đầu tiểu cô nương, gật đầu nói: "Đã như vậy, Tiểu Nguyệt liền đi vào cùng với Đường công tử đi, sau khi đi vào, không nên làm loạn."

Tiểu cô nương nhẹ gật đầu, bảo đảm nói: "Đại bá yên tâm, ta sẽ không nghịch ngợm."

Nàng đi theo Đường Ninh đi vào , chờ cho Đường Ninh đóng cửa lại, lập tức nhìn hắn, mong đợi hỏi: "Lẩu thập cẩm là cái gì?"

Đường Ninh không trả lời, vuốt vuốt bụng, nhìn nàng hỏi: "Có đồ ăn gì không?"

"Không có." Tiểu cô nương cảnh giác lui về phía sau mấy bước, mau chóng lắc đầu.

Đường Ninh bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng mà ta không có đồ ăn, đói bụng, nghĩ không ra cái gì là lẩu thập cẩm a."

Trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ do dự, tựa hồ giống như là đang thiên nhân giao chiến.

Một hồi lâu, nàng mới từ trong tay áo lấy ra một bọc đồ vật nhỏ, lưu luyến không rời đưa cho Đường Ninh, nói: "Cũng chỉ có ngần ấy mà thôi."

Đường Ninh đã ăn xong bọc bánh ngọt nhỏ kia, vẫn còn có chút không quá đủ.

Hắn nhìn tiểu cô nương kia một chút, hỏi: "Còn gì nữa không?"



Tiểu cô nương lắc đầu liên tục: "Không có, không có."

"Nhưng ta mới nhớ ra được một nửa. . ."

Tiểu cô nương cau mày, một hồi lâu, mới lại từ trong tay áo lấy ra một bọc đồ vật, cắn răng đưa cho Đường Ninh.

Đường Ninh đã ăn xong bọc hoa quả khô kia, lúc ánh mắt một lần nữa trông tới, còn chưa mở lời, đầu của tiểu cô nương liền lắc nguầy nguậy, luôn miệng nói: "Không còn, lần này thật sự là không còn!"

Đường Ninh nhìn tới, lắc đầu nói: "Yên tâm, ta ăn no rồi. . ."

Rốt cục thì tiểu cô nương đã yên tâm, thở phào một cái thật dài, từ trong tay áo một lần nữa móc ra một túi bánh ngọt, nhón một miếng, thuần thục đưa vào trong miệng. . .

Đường Ninh ngồi xuống trước bàn, nhấc bút lên, thuận miệng nói: "Ngươi tên là Tiểu Nguyệt à. . ."

"Ta tên là Phương Tân Nguyệt." Tiểu cô nương lau khóe miệng, nói một câu, lại hỏi: "Cái gì là lẩu thập cẩm?"

"Phương Tân Nguyệt. . ." Đường Ninh suy nghĩ, lại hỏi: "Vì cái gì không gọi là Phương Mãn Nguyệt?"

"Tại sao lại gọi là Phương Mãn Nguyệt?"

"Bởi vì Mãn Nguyệt béo hơn so với Tân Nguyệt a. . ."

Trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ giận dữ, bất mãn nói: "Ta không để ý tới ngươi!"

Nói xong liền thở phì phò chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, nàng lại chạy vào, chạy đến bên cạnh Đường Ninh, cúi đầu xuống giật giật ống tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì là lẩu thập cẩm?"

"Lẩu thập cẩm, chính là đem rất nhiều đồ ăn đặt ở trong một cái nồi nấu lên. . ."

Tiểu cô nương giật mình, lẩm bẩm nói: "Đó không phải là đồ ăn hổ lốn hay sao!"

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Nói như vậy cũng không sai."

"Ngươi gạt ta!" Tiểu cô nương ôm cánh tay của hắn, lộ ra vẻ oan ức nhìn hắn, "Đem bánh ngàn tầng trả lại cho ta. . ."

Đường Ninh lắc đầu nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ. . ."

Tiểu cô nương nhìn hắn chằm chằm, nói: "Đại lừa gạt. . ."

"Nếu không, ta sẽ dạy ngươi thịt ướp mắm chiên thì thế nào?"

"Được!"

. . .

Một gian phòng khác, Đường Yêu Yêu lọ ra vẻ mặt bát quái nhìn Chung Ý, hỏi: "Không phải là ngươi nói đêm hôm đó đánh cờ sao, làm sao còn uống rượu, còn uống say, đúng, bài thơ kia là có ý gì, rất lợi hại phải không. . ."

Chung Ý không hề trả lời câu hỏi của nàng, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, sau khi Đường Yêu Yêu ý thức được, ân cần nói: "Ngươi làm sao thế, có chỗ nào không thoải mái à, ta đi gọi Tôn thần y. . ."

Chung Ý bắt lấy cổ tay của nàng, lắc đầu nói: "Không có việc gì, ta chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được rồi. . ."

Chuơng 27: Không nên hiểu lầm

Đường Ninh cùng tiểu cô nương mập mạp từ trong phòng đi ra.

Hắn lắc lắc cổ tay do sao chép nên có chút đau nhức, tiểu nha đầu mập tên là Phương Tân Nguyệt xoa xoa khóe miệng có dính nước bọt.

Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ.

Nghe thực đơn có thể chảy nước miếng được, tiểu nha đầu này, dáng vẻ mập như vậy, không phải là không có lý do.

Tôn thần y vẫn luôn trông giữ ở ngoài cửa, thấy hắn đi ra, vội vàng đi lên phía trước, cẩn thận hỏi: "Thế nào?"

Đường Ninh cười cười, đem cuốn sách nhỏ trong tay đưa cho hắn, nói: "May mắn không làm nhục mệnh."

Hai tay Tôn thần y run rẩy tiếp nhận, lật ra một tờ đằng sau, tay run rẩy lợi hại hơn.

"Đây là. . . Quyển thứ hai mươi bốn!"

« Thiên Kim Phương » quyển thứ hai mươi bốn, ghi chép rất nhiều bài thuốc giải độc, là một quyển không trọn vẹn nghiêm trọng nhất.

Hắn đem một quyển này bổ sung đầy đủ, ý nghĩa còn trọng đại hơn so với bổ sung đầy đủ bất kỳ một quyển nào khác.

Đường Ninh đã nhìn qua « Thiên Kim Phương » của thế giới này, tự nhiên là biết những thứ này.

Chuyện vừa rồi, đến cùng là cũng xem như lợi dụng Tôn thần y, để lão nhân gia tuổi đã cao trải qua một trận tâm tình dao động giống như là ngồi xe cáp treo, là hắn không đúng.

Hắn đem một quyển « Thiên Kim Phương » không trọn vẹn nghiêm trọng nhất bù đắp, liền là vì bồi tội.

Về phần vì sao mà hắn không đem toàn thư bổ sung đầy đủ, tự nhiên là cũng có lo lắng của hắn.

Hắn đối với sinh hoạt bây giờ, đại thể cũng coi như là hài lòng, trợ giúp Chung Minh Lễ chính là giúp Chung gia, chính là giúp mình, giúp Chung Ý là bởi vì nàng là nương tử của hắn, cho dù hữu danh vô thực, đây cũng là việc mà hắn phải làm.

Trừ chuyện đó ra, hắn cũng không quá muốn gây ra phong ba càng lớn hơn, bù đắp Thiên Kim Phương là đại sự tạo phúc cho vạn dân, nhưng cũng không thể sốt ruột, để tránh gây ra phiền toái không cần thiết.

Sau khi Tôn thần y đạt được một quyển hoàn chỉnh kia, mừng rỡ như điên, lập tức liền tìm một căn phòng, dựa vào bàn nghiên cứu.

Bọn Đường Ninh cũng không đợi được tới lúc bắn pháo hoa, thân thể của Chung Ý có chút không thoải mái, hẳn là mệt mỏi, Đường Ninh từ chối yêu cầu phái người đưa tiễn của Phương gia, theo nàng đi về trước.

Đường Yêu Yêu cũng đã sớm cảm thấy nhàm chán, tự nhiên là cũng đi theo bên cạnh.

Trên xe ngựa, Đường Ninh nghĩ đến một việc, nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Bối cảnh của Tôn thần y rất thâm hậu à?"

Tôn thần y là danh y nổi danh ở Linh Châu, nhưng sợ là ngay cả Chung Minh Lễ đều không biết, thân phận của hắn, tựa hồ không chỉ là danh y.

"Không biết. . ." Đường Yêu Yêu lắc đầu, có chút lo lắng nhìn về phía Chung Ý, hỏi: "Ngươi thế nào, khó chịu ở chỗ nào?"

Chung Ý tựa ở trên buồng xe, sắc mặt có chút tái nhợt, ngẩng đầu, mỉm cười, nói ra: "Chỉ là hơi có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một đêm là được rồi."

Đường Yêu Yêu cau mày nói: "Thật sự là không có việc gì?"

Chung Ý gật đầu nói: "Không có việc gì."

"Tiểu Ý giao cho ngươi." Lúc xe ngựa đi ngang qua Đường phủ, trước khi Đường Yêu Yêu nhảy xuống xe ngựa, còn dặn dò Đường Ninh hai câu.

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Yên tâm đi."

Đường phủ ở gần Chung phủ, thời điểm đến trước cửa Chung phủ, Đường Ninh nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Chung Ý xuống.

Hắn đưa Chung Ý đến trước cửa phòng của nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, ân cần nói: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"



Chung Ý ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này Đường Ninh mới phát hiện, trên mặt của nàng, không biết lúc nào đã nhiều thêm hai giọt nước mắt.

Đường Ninh đã quen biết nàng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nàng chảy qua nước mắt.

"Sao vậy?" Trong lòng hắn bỗng nhiên xiết chặt.

"Ta không phải. . ." Chung Ý ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh nghẹn ngào, "Không phải là ta nghĩ như vậy. . ."

Nàng nhìn Đường Ninh, tựa hồ là có cảm xúc gì đó kiềm chế đã lâu bùng nổ ra, oan ức nói: "Ta, ta không phải là người giống như ngươi nói kia. . ."

"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. . ." Đường Ninh vừa mới hỏi ra một câu, giống như là đã nhớ ra chuyện gì đó, âm thanh đột nhiên ngừng.

« Thước Kiều Tiên ».

Là bài « Thước Kiều Tiên » kia, có chút chuyện hắn không để ý đến.

Cả đời Chu Thục Chân gặp phải rất nhiều bất hạnh, tình yêu bất hạnh, hôn nhân bất hạnh, « Thước Kiều Tiên » của nàng, biểu đạt chính là đau nhức cùng hận của nàng đối với thế đạo, là lên án đối với xã hội của nàng, cùng hướng tới đối với tình yêu chân chính.

Đây là « Thước Kiều Tiên » của Chu Thục Chân, không phải của Chung Ý.

Hắn không phải là nàng, lại cưỡng ép đại biểu cho nàng.

"Thật xin lỗi." Đường Ninh nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ta không phải là nghĩ ngươi như vậy, thật không phải là. . ."

Sắc mặt của Chung Ý khôi phục mấy phần hồng nhuận phơn phớt, khẩn trương nhìn hắn: "Thật?"

"Thật." Đường Ninh gật đầu, nói ra: "Bài kia là ta tùy tiện biên ra, ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ, căn bản không phải là giống như bọn họ nghĩ, cái gì tình, yêu, hận, nói không chừng Chức Nữ đã sớm làm phiền Ngưu Lang. . ."

Chung Ý bị hắn dời chú ý đi, hiếu kỳ hỏi: "Vì cái gì?"

Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Trên trời một ngày, dưới mặt đất một năm, nghe nói qua chưa?"

Chung Ý gật gật đầu, nói ra: "Trong truyền thuyết thần thoại hình như là nói như vậy."

Đường Ninh nhìn nàng, giải thích nói: "Ngươi nghĩ xem, một năm dưới nhân gian, trên trời mới chỉ có một ngày, Ngưu Lang hàng năm vào đêm Thất Tịch mới có thể nhìn thấy Chức Nữ, nhưng Chức Nữ lại là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, thấy một lần chính là mấy trăm ngàn năm, mỗi ngày đều thấy hắn, mỗi ngày đều gặp, Thần Tiên cũng sẽ phiền a. . ."

"Đó là trong truyền thuyết nói a. . ."

"Coi như trên trời giống như ở dưới nhân gian, nhưng Chức Nữ cũng không nhất định là ưa thích Ngưu Lang, nói không chừng là hận chết hắn. . ."

"Đây cũng là vì cái gì?"

"Ngươi quên Ngưu Lang cùng Chức Nữ quen nhau như thế nào rồi sao?"

"Chức Nữ tắm rửa ở dưới sông, Ngưu Lang nghe lời của con bò già trong nhà, lấy trộm quần áo của Chức Nữ. . ."

"Lúc con gái nhà người ta đang tắm rửa lại lấy trộm quần áo của người ta, ép người ta gả cho hắn, sinh con cho hắn, đây quả thực là một tên xấu xa a, nói hắn là người xấu xa đều vũ nhục người xấu xa, đơn giản chính là cầm thú. . ."

". . ."

"Cho nên, chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ nhưng thật ra là muốn nói cho chúng ta, con gái tuyệt đối là không nên tắm rửa một mình ở bên ngoài. . ."

"Ngươi người này. . ." Nước mắt trên mặt Chung Ý vẫn còn chưa khô, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười, nói: "Bầu không khí đêm Thất Tịch thật tốt, đều bị ngươi phá hủy!"

Đường Ninh nhìn gương mặt xinh đẹp nước mắt như mưa của nàng, hỏi: "Không tức giận a?"

. . .

"Không hề tức giận."

Chung Ý ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta chỉ là không muốn để cho ngươi hiểu lầm, ta không có oán cũng không có hận, gặp ngươi là may mắn của ta, ta rất vui vẻ."

Nàng nói xong câu đó, bụng bỗng nhiên phát ra một trận tiếng vang kỳ quái.

Chung Ý giật mình, sau đó khuôn mặt liền đỏ đến tận mang tai.

Đường Ninh hơi sửng sốt một chút, từ trong tay áo móc ra một cái bọc nhỏ, đưa cho nàng, nói ra: "Ăn đi, bánh nghìn tầng, ăn ngon lắm. . ."

"Ngươi lấy ở chỗ nào thế. . ."

"Vừa rồi ở Phương gia, tiểu cô nương kia tặng cho ta. . ."

Chung Ý ăn bánh nghìn tầng, lại nhìn Đường Ninh, hỏi: "Bài kia. . ."

Đường Ninh cười cười, nói ra: "Nói bừa."

Lần này cũng không thể nói là nhìn thấy ở trên quyển sách nào đó, bài thơ kia đã đính lấy tên của nàng, nếu như nói cho nàng đây là do một tài nữ tên là "Chu Thục Chân" viết, buổi tối hôm nay nàng cũng đừng nghĩ tới chuyện ngủ yên.

Đầu năm nay, đạo tác phẩm của người khác, là chuyện bị tất cả mọi người phỉ nhổ.

"Nhưng mà sao ngươi có thể biên ra, biên ra nữ tử. . ."

"Nói bừa mà, cái gì cũng có khả năng. . ."

Ánh mắt của Chung Ý nghiêm túc nhìn về phía hắn.

Đường Ninh thở dài, nói ra: "Được rồi, ta ăn ngay nói thật, kỳ thật bài thơ này, là đêm Thất Tịch hôm đó ta nằm mơ, một cô gái tên là Chu Thục Chân nói cho ta biết, vận mệnh của nàng rất không may, nhưng nàng rất có tài năng, còn có tài hơn so với Tạ Đạo Uẩn. . ."

Nghe xong chuyện của Chu Thục Chân, Chung Ý cũng đã ăn xong mấy miếng bánh ngọt, lại nói: "Liền xem như nằm mơ, vậy, đó cũng là giấc mơ của ngươi. . ."

"Cái gì mà ta với ngươi. . ." Đường Ninh cười nói: "Chúng ta còn cần phải phân chia sao, của ta chính là của ngươi. . ."

"Vậy cũng không được a. . ."

"Vậy ngươi đi giải thích với các nàng kia, nhìn một chút xem các nàng có tin hay không. . ."

"Ngươi, ngươi vô lại. . ."

"Ai, ngươi đừng ăn hết, lưu cho ta nửa miếng, vì chút bánh nghìn tầng này, ta lừa tiểu cô nương kia rất lâu. . ."

"Không phải nói là nàng tặng cho ngươi à. . ."

"Có gì khác nhau à. . ."

. . .

Chính mình làm cho nương tử khóc, lại cũng phải khốn khổ chính mình đi dỗ dành.

Đường Ninh thật vất vả mới dỗ dành xong tài nữ thích khóc, vừa ngáp, vừa thở dài trở về gian phòng của mình.

Gian phòng đối diện, một cái khe cửa sổ nhỏ đang hé chậm rãi đóng lại.

Chung Minh Lễ thả cuốn sách trong tay ra, cau mày nói: "Lần sau lại làm cho Ý nhi rơi lệ, không tha cho ngươi. . ."