Chương 23: Thần Y Sư Huynh

"Người này là ai, vậy mà lại lỗ mãng như thế?"

"Phương công tử tức giận như vậy, xem ra lão nhân gia kia hẳn là quý khách của Phương phủ. . ."

"Chẳng lẽ là hắn muốn mượn cơ hội này, lưu lại ấn tượng ở trong mắt Phương đại nhân?"

"A, sợ là hắn đã tính lầm, thông minh quá sẽ bị thông minh hại a. . ."

"A, đây không phải chính là vị tướng công kia của Chung cô nương hay sao. . ."

. . .

Lúc thân thể Đường Ninh không tự chủ được lao ra, trong sân liền yên tĩnh một lúc, sau đó liền bộc phát ra một trận rối loạn, đám người bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

Rõ ràng là thân phận của ông lão kia rất bất phàm, nếu không thì Phương đại nhân sẽ không đích thân đưa tiễn, rất có thể chính là "Quý khách" mà vừa rồi quản gia kia nói tới.

Quý khách mà ngay cả Phương lão phu nhân đều phải tự mình chiêu đãi, vậy thì phải quý tới trình độ nào?

Nhìn phản ứng của Phương công tử, hẳn là rất rất quý.

Sau khi thanh niên kia mở miệng, hai người đàn ông từ phía sau hắn đi ra, đi tới phía Đường Ninh.

Một bóng người từ trong đám người chạy ra, nhìn thanh niên kia, lo lắng nói: "Đại ca, hắn không phải là người xấu, không cần đuổi hắn đi!"

"Tiểu Nguyệt, ngươi làm gì trong này?" Thanh niên kia nhìn nàng một chút, cau mày nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con không cần phải xen vào, nơi này không phải là nơi ngươi có thể nói chuyện."

"Đại ca, hắn thật sự không phải là người xấu!" Tiểu cô nương nhìn hắn, sắc mặt lo lắng, nói: "Mới vừa rồi hắn còn dạy ta làm thịt viên tứ hỉ kìa. . ."

Thanh niên không nhìn nàng nữa, phất phất tay sang hai bên, nói ra: "Ném ra ngoài đi, không cần quấy rầy hào hứng của Tôn lão. . ."

Đường Ninh chỉnh lý sửa sang lại cổ áo, lại sờ lên đầu tiểu cô nương kia, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tôn thần y, bất đắc dĩ nói: "Tôn lão, ngài đừng có lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta, thật sự là rất rợn. . ."

Mặt mũi Tôn thần y tràn đầy vui mừng, từ chối người đàn ông trung niên nâng đỡ, tiến lên hai bước, cười hỏi: "Đường tiểu huynh đệ, làm sao cậu cũng ở chỗ này?"

Trên mặt của người đàn ông trung niên kia hiện ra nghi ngờ, thanh niên kia thì lại giật mình, sau khi kịp phản ứng, mặt hơi biến sắc, lập tức vươn tay, ngăn cản hai tên tùy tùng kia.

Đường Ninh nhìn ông ta, giải thích nói: "Tối nay là đi theo nương tử tới. . ."

Người đàn ông trung niên nhìn Đường Ninh một cái, vừa nhìn về phía Tôn thần y, hỏi: "Tôn lão, ngài nhận biết vị tiểu huynh đệ này?"

"Đâu chỉ có nhận biết." Tôn thần y cười cười, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, cùng Tôn gia chúng ta có nguồn gốc cực sâu, có thể coi là nửa người trong sư môn."

Người đàn ông trung niên kia ngẩn người, sau đó liền cười nói: "Không biết vị tiểu huynh đệ này, là cao đồ của Tôn lão, hay là đồ tôn?"

Tôn thần y liên tục khoát tay, nói: "Tôn thị có thể tái hiện huy hoàng của tổ tông hay không, đều cần phải phụ thuộc vào Đường tiểu huynh đệ, lão phu vô lễ, mới dám gọi Đường tiểu huynh đệ một tiếng sư đệ. . ."

Trong lòng Đường Ninh buồn bực, đang yên lành tự nhiên lại trở thành sư đệ của người khác, nhiều ra thêm một cái sư môn, ông lão này, cũng không hỏi ý kiến của mình xem đã. . .

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy, trong lòng hơi rung động, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, lập tức trở nên trịnh trọng hơn.

Tôn lão thần y vân du tứ hải, nhàn vân dã hạc, không liên quan với triều sự, một lòng muốn chấn hưng Y Đạo.

Nhưng đây không phải là nói, Tôn thị liền thật sự chỉ có lẻ loi một mình ông ta thôi sao.



Mấy vị thái y có y thuật cao minh ở trong cung, đều là đệ tử của ông ta, trên triều đình, quan to quý hiển bởi vì bệnh tật mà thiếu nợ nhân tình của ông ta, nhiều vô số kể. . .

Phương gia bọn họ, chính là bởi vì trước kia thiếu nợ nhân tình của Tôn thần y, mới một mực coi ông ta là thượng khách.

Một lần kia, Tôn thần y tự mình xuất thủ, đem cha hắn đã một chân bước vào Quỷ Môn quan kéo lại, để cho Phương gia kéo dài thêm vài chục năm huy hoàng, cho đến hôm nay cũng chưa từng suy sụp.

Mấy câu nói vừa rồi kia của Tôn thần y, để cho hắn cũng không có cách nào coi thường người trẻ tuổi này nữa.

"Vừa rồi thật sự là không phải." Đường Ninh nhìn Tôn thần y một cái, hỏi: "Tôn lão không sao đấy chứ?"

"Không có chuyện gì." Tôn thần y nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Vừa rồi đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Đường Ninh lắc đầu, nói: "Hình như là bị người đẩy một cái."

Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau lưng, đám người lập tức thối lui.

Giờ phút này tự nhiên là bọn họ đã bỏ đi ý nghĩ vừa rồi, sư đệ của khách quý của Phương gia, bọn họ không trêu chọc nổi.

Chỉ là, hắn còn trẻ tuổi như vậy, lại bị một ông lão tóc trắng gọi là sư đệ, cũng không tránh khỏi có chút quá mức không thể tưởng tượng.

Giờ phút này, không còn ai cho rằng cử động vừa rồi của hắn, là cố ý để thu hút sự chú ý của Phương đại nhân.

Ánh mắt của Đường Ninh đảo qua đám người, cuối cùng rơi lên trên người một thanh niên.

Trong lòng Bạch Ý Chu bỗng nhiên nhảy một cái, cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của hắn.

"Được rồi. . ." Đường Ninh cười cười, bỗng nhiên phất phất tay, nói: "Có thể là có ai đó không cẩn thận đi. . ."

Trong lòng Bạch Ý Chu thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn cười lạnh, xem ra, đối phương cũng không muốn đem mọi chuyện ra làm lớn lên. . .

Đường Ninh nhìn Tôn thần y, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi kỳ thật lại nghĩ ra thêm một chút nội dung ở trên « Thiên Kim Phương ». . ."

Trên mặt Tôn thần y lộ ra vẻ mừng như điên, không nhịn được nắm lấy cánh tay của hắn, hỏi: "Lần này nhớ được toa thuốc nào?"

Đường Ninh cười cười, nói ra: "Nhớ được một quyển."

Người đàn ông trung niên rất rõ ràng cảm giác được, sau khi người trẻ tuổi này nói xong, thân thể của Tôn thần y khẽ run rẩy.

"Một. . . , một quyển?" Sắc mặt của Tôn thần y ửng hồng, nhìn Đường Ninh, lộ ra vẻ khó có thể tin mà hỏi.

« Thiên Kim Phương » có 30 quyển, quyển nào cùng đều không trọn vẹn, liền xem như chỉ có thể bù đắp một quyển, cũng là thu hoạch cực lớn, cho dù là hắn, cũng khó có thể ức chế được kích động trong lòng.

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Một quyển."

"Mau. . ." Tôn thần y nắm lấy cổ tay của hắn, vội vàng nói: "Mau nhớ kỹ, mau nhớ kỹ. . ."

Người đàn ông trung niên lập tức nhìn về phía sau lưng, nói ra: "Mau, chuẩn bị bút mực!"

Trên mặt Đường Ninh lộ ra vẻ cười khổ, nói ra: "Mới vừa rồi bị đẩy một cái, chịu chút kinh hãi, lại quên. . ."

"Quên, quên. . ."



Sắc mặt của Tôn thần y đang đỏ ửng lập tức biến thành trắng bệch, thân thể lung lay, người đàn ông trung niên lập tức đưa tay đỡ lấy ông ta.

Thanh niên kia sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đám người đứng phía sau Đường Ninh, cả giận nói: "Mới vừa rồi là ai làm!"

Tầm mắt của mọi người tập trung ở trên người một thanh niên sau lưng Đường Ninh.

Sắc mặt của người trẻ tuổi kia tái nhợt, không chút do dự đưa tay chỉ sang Bạch Ý Chu ở bên cạnh, lớn tiếng nói: "Là hắn đẩy, ta vừa rồi nhìn thấy được!"

Sắc mặt của Bạch Ý Chu trắng bệch, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã quỵ.

"Tôn lão, đừng kích động, đừng kích động. . ." Đường Ninh vịn Tôn thần y, vội vàng nói: "Không có gì đáng ngại, nhất thời quên đi mà thôi, tìm một chỗ yên tĩnh, yên lặng suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền có thể nhớ ra thôi."

Tôn thần y nghe thấy vậy, tinh thần một lần nữa chấn động, vội vàng nhìn người đàn ông trung niên kia, nói: "Mau, mau chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh. . ."

Nhìn thấy biểu lộ của Tôn thần y, người đàn ông trung niên liền biết việc này không thể coi thường, lập tức nói: "Đi tới hậu đường!"

Bạch Ý Chu đã bị hai người kia đè xuống, Đường Ninh nhìn hắn một cái, liền dời ánh mắt đi.

Người đàn ông trung niên cười cười, đưa tay ra nói: "Tiểu huynh đệ, còn xin dời bước tới hậu đường."

Sau khi mấy người rời đi, Bạch Ý Chu cũng bị người kéo ra ngoài, lưu lại mọi người ở nguyên chỗ, nhìn sang lẫn nhau, xì xào bàn tán.

"Không biết lão nhân gia kia là ai. . ."

"Bạch Ý Chu lần này, sợ là tiền đồ đáng lo ngại rồi."

"Hắn là tự làm tự chịu, nhưng mà, cô gia của Chung gia kia, hình như lai lịch cũng không nhỏ a. . ."

. . .

Lúc đoàn người đi đến hậu đường, tiểu cô nương mập mạp kia đi theo sau lưng Đường Ninh, kéo lấy cánh tay của hắn, nói: "Cái gì là lẩu thập cẩm thế. . ."

. . .

Ở giữa tiền đường và hậu đường, có một cái sân nhỏ rộng rãi.

Mặc dù sắc trời đã tối xuống, nhưng trong viện lại là đèn đuốc sáng như ban ngày.

Trên bàn ở trong nội viện bày đầy các loại trái cây món ăn, lần lượt từng bóng người xuyên thẳng mà qua ở giữa.

"Nghe nói một lúc nữa có pháo hoa a. . ."

"Có gì mà ngạc nhiên, mừng thọ của lão phu nhân, hàng năm đều sẽ bắn pháo hoa."

"Vừa rồi hình như bên ngoài có động tĩnh gì đó, không biết là đã xảy ra chuyện gì."

"Bên ngoài. . . , có phải là ngươi lại đi ra ngoài nhìn lén Cố công tử hay không. . ."

. . .

Đường Yêu Yêu nghe được âm thanh huyên náo bên tai, buồn bực ngán ngẩm ăn trái cây, nhìn Chung Ý ở bên cạnh một cái, nói: "Thật nhàm chán a, sớm biết như thế này liền không tới. . ."

Chung Ý nhìn nàng, cười cười, còn chưa kịp mở miệng, chợt có một bóng người từ bên cạnh đi tới, nhìn nàng, cười hỏi: "Tiểu Ý, tướng công của nhà ngươi đâu, hôm nay có tới hay không?"