Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Lang Quân Như Ý

Chương 14: Bát Canh Buổi Tối

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Xong chưa?"

Đường Ninh trong phòng, Đường Yêu Yêu vây quanh trước bàn, nàng nhìn Đường Ninh, rồi thúc giục hắn.

"Gấp cái gì." Đường Ninh liếc nàng một cái rồi nói: "Phải chờ dấu trên giấy này khô đi mới được."

Axit axetic sẽ ăn mòn sợi của trang giấy, khiến nó dễ dàng bị nhiệt độ cao nướng cháy, nếu bị lửa đốt qua, nơi bị ăn mòn so với chỗ không bị ăn mòn càng dễ đốt cháy hơn, màu sắc sẽ đậm hơn một chút.

Đây chính là nguyên lý khiến giấy trắng lộ ra chữ.

Lão đạo sĩ kia dùng cách này để "Bắt quỷ".

Khi Đường Ninh học tiểu học tự nhiên đã từng làm thí nghiệm tương tự, hiện tại mặc dù hắn ở một thế giới khác, nhưng quy luật tự nhiên sẽ không thay đổi.

Đường Ninh cầm một trang giấy viết xong sớm nhất, hơ trên ngọn nến đang cháy, trên tờ giấy trắng rất nhanh đã xuất hiện một chữ "Đường" .

Hai mắt Đường Yêu Yêu mở to, hoảng sợ nói: "Thật sự xuất hiện!"

Nàng vô cùng vui vẻ hỏi: "Tờ giấy kia của ta đâu?"

Đường Ninh tiện tay chỉ chỉ trên bàn.

Đường Yêu Yêu cẩn thận cầm lấy một tờ giấy trắng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Đây chính là điểm khác nhau giữa Đường Yêu Yêu và Chung Ý, Đường Ninh đoán rằng nếu Chung Ý thấy cảnh này, đầu tiên sẽ hỏi nguyên lý để giấy trắng lộ ra chữ, chứ không phải vội vã chạy ra ngoài giả làm tiên nữ.

Đường Ninh đã sớm tập mãi thành thói quen với tính tình này của nàng, hắn tiện tay cầm trên bàn một tờ giấy khác, vô ý thức đưa lên ngọn nên hơ đốt, trong lòng lại suy nghĩ đến những chuyện khác.

Nếu như trên thế giới này thật sự có võ công loại, như vậy hắn nhất định phải học được.

Không chỉ để thỏa giấc mộng, mà còn vì chuẩn bị cho sau khi xảy ra chuyện, hắn không cần trốn sau lưng nữ nhân nữa.

Giấy trắng bị lửa đốt lên, từ từ hiện ra một hàng chữ.

"Nữ hiệp Đường Yêu Yêu võ công cái thế, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ."

Đường Ninh nhìn hàng chữ trên giấy liền giật mình.

Nếu như tờ giấy trên tay hắn viết là nữ hiệp Đường Yêu Yêu võ công cái thế, như vậy nàng vừa vậy tờ giấy nàng ấy vừa lấy đi kia viết cái gì?

Đường Ninh biến sắc, vội vàng lao ra khỏi phòng.

Trong sân, mấy tên nha hoàn Chung gia vây quanh bàn đá, Đường Yêu Yêu cầm tấm giấy trắng kia, hơ lên ngọn nến.

Đường Ninh nhìn chữ trên tờ giấy trắng kia bắt đầu hiện ra, không chút do dự xoay người trở về phòng, sau đó đóng chặt cửa phòng, cài then cửa chắc chắn.

Nhìn thấy tên mình đã hiển hiện ra, ánh mắt Đường Yêu Yêu từ trên tờ giấy trắng liếc sang người bên cạnh, đắc ý nói: "Thế nào, lợi hại không?"

Thấy vẻ mặt khϊếp sợ của những nha hoàn kia, Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ đắc ý.

Chỉ là vẻ mặt chấn kinh của những nha hoàn kia rất nhanh đã biến thành ý cười không che giấu được, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng rất cổ quái.

Đường Yêu Yêu nghi ngờ nói: "Các ngươi cười cái gì?"

Một nha hoàn không nhịn được cười, che miệng hỏi: "Đường cô nương, đây thật sự là giấy trắng tự hiện ra chữ sao?"



Đường Yêu Yêu giơ tờ giấy kia lên, hỏi: "Không phải các ngươi đã tận mắt thấy sao, cái này còn có thể giả?"

Sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua.

Chữ viết trên tờ giấy trắng đã hoàn toàn hiện ra.

Đường Yêu Yêu, đây là tên của nàng.

Phía sau còn có hình một đầu heo lớn.

. . .

"Đường Ninh!"

Đường Ninh đang nằm trên giường thời điểm, một tiếng gầm đầy phẫn nộ từ bên ngoài truyền vào.

Hắn kéo chăn mền lên qua đầu, cả người chum vào trong chăn. . .

"Mở cửa!"

"Họ Đường kia, ngươi chớ núp ở bên trong không lên tiếng!"

"Ngươi có bản lĩnh vẽ đầu heo thì ngươi mở cửa a!"

. . .

Hôm nay giày vò cả nửa ngày, Đường Ninh dùng chăn che kín đầu, tiếng Đường Yêu Yêu đập cửa và tiếng la nổi giận bên tai dần dần thu nhỏ, hắn mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Khi hắn tỉnh lại, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Hắn chùm chăn rất lâu, nên hơi khó chịu, Đường Ninh kéo chăn xuống rồi mở cửa phòng bước ra ngoài viện.

Đường Yêu Yêu đã sớm rời đi, gió mát đêm hè thổi vào người rất sảng khoái, Đường Ninh duỗi cái lưng, mọi mệt mỏi gần như đã tan biến, hắn chỉ cảm thấy bụng hơi đói.

Mặc dù hiện hắn thật sự rất dễ dàng cảm thấy đói khát, nhưng buổi chiều hắn đã không ăn ít, nên mới đoán lúc này đã rất khuya rồi.

Hắn bước ra sân nhỏ của mình, định đi tới phòng bếp nhìn xem có còn màn thầu lạnh gì hay không, ăn chút cho đỡ đói.

Ánh trăng rất sáng, Đường Ninh cũng lười cầm đèn, hắn lần mò đi tới phòng bếp, thật vất vả mới sờ được một cái màn thầu lạnh trong vỉ hấp, còn chưa kịp lấy ra, sau lưng hắn lại có ánh sáng hiện lên.

Hắn quay đầu, nhìn thấy ở cửa có một bóng người đang đứng.

Chung Ý cầm theo đèn, khi nàng nhìn thấy người trong phòng bếp, kinh ngạc nói: "Đã trễ thế này, chàng làm gì trong này?"

Đường Ninh lấy màn thầu kia ra, giải thích nói: "Nửa đêm tỉnh lại ta cảm thấy hơi đói, nên tới xem có còn thứ gì để ăn không."

Chung Ý cầm đèn bước tới, lắc đầu nói: "Đã nguội rồi, ta giúp chàng hâm nóng lại."

"Không cần. . ."

Đường Ninh còn chưa kịp lắc đầu, màn thầu trong tay đã bị nàng lấy đi.

Nàng để đèn sang một bên, lại đốt ngọn đèn trong phòng bếp lên, bắt đầu nhóm lửa.

Trong ấn tượng của Đường Ninh về Chung Ý, nàng vẫn luôn là người dịu dàng như ngọc, nàng là tài nữ nổi danh Linh Châu thành, những thứ liên quan tới nàng hẳn phải là thi từ văn chương, chứ không phải là củi gạo dầu muối.



Đường Ninh thường xuyên đi vào thư phòng của nàng, đã xem qua thi từ mà nàng viết.

Đã có "Oanh thần tiểu xảo khinh yên lý, điệp sí khinh tiện tế vũ trung", cũng có "Khước ta lưu thủy cầm trung ý, nan hướng nhân tiền thủ thứ đạn", mặc dù Đường Ninh cũng được coi là một người nghiên cứu văn học, nhưng so sánh với Chung Ý, hắn cảm thấy mình kém hơn nàng không phải một điểm nửa điểm. . .

Trong lịch sử có vô số tài tử nổi danh, nhưng tài nữ lại rất ít, mặc dù Chung Ý vẫn còn không thể so sánh với những tài nữ vang danh thiên cổ kia, nhưng tài hoa của nàng hoang toàn có thể vượt Đường Ninh không biết bao nhiêu con phố.

Cho nên, hắn vẫn cảm thấy giữa hắn và Chung Ý luôn có một tầng vách ngăn, mọi người không cùng thuộc một tròn, cho dù có giao lưu với nhau phần lớn cũng chỉ là khách sáo mà thôi.

Ngược lại Đường Yêu Yêu không có văn hóa gì, thấy được sờ được, tạo cho người ta cảm thấy khoảng cách gần gũi hơn.

Mà giờ khắc này, nhìn Chung Ý đang bận rộn trong phòng bếp, thời khắc này Đường Ninh đột nhiên cảm giác được màn sương thần bí bao phủ trên người nàng gần như đã tán đi một chút.

Chung Ý hâm nóng hai cái màn thầu, trong lúc đợi màn thầu nóng lên, nàng lại thuận tay làm thêm hai món nhắm, một bát canh.

Một đĩa dưa chuột, một đĩa rau xanh xào cải trắng, một lạnh một nóng, đều là món vừa làm.

Canh là canh cải trắng đậu hũ, mặc dù thanh đạm, nhưng rất thơm.

"Chàng nếm thử đi." Hai người trở lại phòng Đường Ninh, Chung Ý nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói ra: "Trù nghệ của ta không tốt, chàng thử xem có hợp khẩu vị hay không."

Đường Ninh không tin trù nghệ của nàng không tốt.

Hắn vừa rồi chỉ cảm thấy hơi đói, hiện tại ngửi được mùi thơm, đã phải âm thầm nuốt mấy ngụm nước bọt.

Hắn cầm lấy đũa, nếm thử mấy miếng, lại uống thêm một ngụm canh.

Có thể sử dụng hai quả dưa chuột, một chút rau xanh, mà có thể làm ra hương vị này, trù nghệ thế này nếu còn không tốt, Đường Ninh không tưởng tượng nổi người có trù nghệ tốt sẽ như thế nào.

Lúc trước hắn đã coi thường Chung Ý rồi.

Nàng tiến lên phía trước một bước, chính là đại tài nữ danh tiếng truyền xa, còn lui lại một bước, chính là tiểu tức phụ hiền thục ở nhà.

Nếu ai cưới được một nương tử như vậy, có lẽ nằm mơ cũng cười tỉnh.

"Ăn thật ngon. . ." Đường Ninh gật gật đầu, nói ra: "Muộn như vậy còn làm phiền nàng xuống bếp, thật không tiện."

Chung Ý cười cười, nói: "Người cùng một nhà, không cần khách khí như thế."

Sau đó nàng lại nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Nghe Yêu Yêu nói, hôm nay chàng lại nhớ thêm được một ít chuyện?"

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Nhìn thấy những bệnh nhân kia, ta liền nhớ ra một chút."

"Cứ mỗi ngày nhớ lại một chút, một ngày nào đó chàng có thể khôi phục ký ức." Chung Ý nhìn hắn, nói: "Yêu Yêu cũng không phải cố ý, những ngày này nàng đều rất tự trách, cũng luôn nghĩ biện pháp, hi vọng chàng đừng trách cứ nàng. . ."

Đường Ninh cười cười, nói ra: "Ta đã sớm không trách nàng."

Hắn nói lời này là thật.

Thứ nhất là hắn thật sự không trách, hắn không có trí nhớ vốn không liên quan gì tới Đường Yêu Yêu.

Hơn nữa bây giờ hắn có thể ngồi ở chỗ này ăn khuya, mà không phải ngủ đầu đường, chịu đói chịu khát, hắn còn phải cảm tạ nàng.

Thứ hai là hắn không dám trách, hiện tại Đường Ninh đã sinh ra bóng ma đối với đôi chân dài của nàng, hắn vừa nhắm mắt đã có thể tưởng tượng đến cảnh bị nàng đạp một cước bay xa mười mét. . .

Nữ hiệ chân dài, không thể trêu chọc. . .
« Chương TrướcChương Tiếp »