Nhưng mà càng làm cho Bùi Nam uể oải chính là, Tề Phong Bắc ba ngày không trở về.
Mẹ Hoa an ủi: "Tiên sinh đi công tác rất bình thường, trước kia không phải cũng thường xuyên đi công tác sao?"
Bùi Nam đương nhiên biết Tề Phong Bắc đi công tác rất bình thường, nhưng chọn lúc này này khiến cậu cảm thấy không ổn. Kỳ hạn hứa hẹn với cậu chỉ có một tháng, nếu như một tháng thời gian cậu còn không có nghĩ biện pháp thành công để Tề Phong Bắc không đuổi mình đi, vậy chờ chú Trung trở về sẽ tìm mọi cách đem cậu mang đi. Hơn nữa một khi chú Trung xuất viện trở về, cơ hội tiếp cận Tề Phong Bắc của cậu sẽ ít đi, bởi vì cậu ngay cả lầu hai cũng sẽ không được phép đi lên.
Bùi Nam lo lắng đi lại xung quanh, lại ỉu xìu đợi mấy ngày, không đợi Tề Phong Bắc trở về, lại đợi được Tề Tịnh Tịnh tới.
Tề Tịnh Tịnh là tới tìm "Chó con".
Cô tương đối nhạy bén, giỏi giao tiếp với người khác, vốn sẽ cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối phương, vừa có chỗ không thích hợp, lập tức có thể nhận ra được. Huống chi đối tượng là anh cả của cô, cô càng nhạy cảm hơn.
Cô là em gái Tề Phong Bắc, chỉ nhỏ hơn Tề Phong Bắc hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên. Đối với tính cách của anh cả, cô biết rất rõ ràng, biết hắn bởi vì thừa nhận áp lực của gia tộc, cho nên từ nhỏ đã rất nghiêm chỉnh, rất ít cười, rất ít có biểu tình lớn, đối với bản yêu cầu rất nghiêm khắc, trong cuộc sống không có mục tiêu nào khác ngoài việc làm cho sự nghiệp của gia tộc trở nên thịnh vượng hơn. Hắn tựa hồ cũng không có sở thích gì, vận động là vì bảo trì dáng người, không hút thuốc lá không chơi trò chơi, ngay cả uống rượu cũng sẽ không phóng túng chính mình uống say, ở quan hệ nam nữ lại thập phần giữ mình trong sạch, tuy rằng bộ dạng đẹp trai lại có tiền ủng hộ vô số nữ nhân, nhưng chưa từng thốt ra lời nói xấu nào.
"Một người như vậy, làm sao có thể nuôi chó con?"
"Hơn nữa chó con cũng không thể ăn hải sản chứ?"
Cô cố ý chọn thời gian vô ý để đến, chính là muốn đột nhiên tập kích. Nhưng thật không ngờ, cô không nhìn thấy "Chó con", cũng không nhìn thấy cô gái nào, mà là nhìn thấy Bùi Nam.
Bùi Nam vừa vặn đang uống nước trái cây, thời tiết lại nóng lên, nhiệt độ không khí lên đến hơn ba mươi độ, cậu mặc áo T - shirt màu đỏ như nước ngồi ở bên bàn ăn, vừa uống nước trái cây vừa nói chuyện phiếm với mẹ Hoa. Lúc chuông cửa vang lên, cậu vội vàng nói: "cháu đi mở cửa.
Cửa vừa mở, liền thấy được Tề Tịnh Tịnh.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ sửng sốt một hồi lâu, Bùi Nam mới kích động mở miệng: "cô....."
Tề Tịnh Tịnh sau khi phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống, thanh âm sắc bén lên, "cậu tại sao lại ở chỗ này?" Cô lúc trước cũng là rất thương đứa cháu trai này, còn thường xuyên tặng rất nhiều đồ chơi cho cậu, nhưng từ lúc biết được sự thật, trong lòng nhớ tới quá khứ ở chung cũng chỉ còn lại có buồn nôn cùng chán ghét, cho nên một năm trước cô không chỉ mắng Bùi Băng, mà còn mắng cả Bùi Nam.
Bùi Nam hiển nhiên cũng còn nhớ rõ cô mắng mình như thế nào, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kìm lòng không được lui về phía sau, "cháu...... cháu......
"Cậu tại sao lại ở chỗ này? Cậu tới khi nào? cậu như thế nào còn có mặt mũi xuất hiện ở Tề gia! Cậu cái tiện chủng này! "Tề Tịnh Tịnh thanh âm lớn hơn, lớn đến mức mẹ Hoa đều nghe được vội vàng vội vàng đi ra.
Bùi Nam bị mắng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác hoảng loạn gần như hoàn toàn chôn vùi cậu, làm cậu luống cuống tay chân. Tề Tịnh Tịnh nhìn thấy mẹ Hoa, càng lớn tiếng hỏi: "cậu ta tại sao lại ở chỗ này? A? Rốt cuộc là ai dẫn cậu ta trở về? Như thế nào chúng tôi không một ai biết! Anh cả tôi không phải đã đuổi cậu ta đi rồi sao? Cậu ta như thế nào còn dám tới?"
Mẹ Hoa cũng bị cô mắng đến nói không ra lời. Tề Tịnh Tịnh càng nói càng tức, nhìn thấy Bùi Nam đứng tại chỗ vành mắt phiếm hồng, trong lòng càng tức, "cậu không phải bị ném đến khu ô chuột rồi sao?"
Bùi Nam trong lòng run lên, theo bản năng kêu lên: "cô.....
Tề Tịnh Tịnh trừng mắt, tựa hồ không muốn nghe thấy cậu gọi mình như vậy, dưới cơn thịnh nộ lại tát một cái, "Ai là cô của cậu? Cậu là đồ đê tiện! Tạp chủng!"