- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Tiểu Kiều Nương Cùa Nhà Thợ Rèn
- Chương 96: Ngô gia
Tiểu Kiều Nương Cùa Nhà Thợ Rèn
Chương 96: Ngô gia
Từ nhỏ tính tình của Ngô Lâm Bồ đã không sợ trời không sợ đất, mặc kệ là chuyện gì, trong lòng hắn ta không hề có chữ “Sợ”, lúc này hắn ta nói muốn đi nhìn người thì liền chạy đi nhìn, Ngô Xuyên cũng chưa kịp nói, hắn ta đã bỏ chạy ra ngoài.
Cửa sân khép lại, cũng không có đóng chặt, Ngô Lâm Bồ nhìn qua khe cửa, chỉ có thể nhìn thấy một ít vải vóc, không thấy người nào, chẳng qua nghe tiếng nói cũng rất là êm tai. Ngô Lâm Bồ cố gắng mở to hai mắt nhìn, gần như muốn chui vào khe cửa.
Tứ Nương nói: "Tỷ, muội đã nhớ kỹ, ngày hôm nay chỉ đến đây thô."
Đỗ Tam Nương cười cười: "Được rồi, hôm nay đến đây thơi, ta biết muội muốn ra ngoài chơi."
Tứ Nương cười hắc hắc, con bé từ trên ghế đứng lên, quay đầu lại là muốn chạy ra khỏi phòng, Đỗ Tam Nương thở dài, nói ra: "Nhớ về sớm."
Ngô Lâm Bồ không ngờ đến người bên trong lại có động tĩnh nhanh như vậy, loại chuyện nhìn trộm này cũng không vẻ vang gì, ngay lập tức hắn ta có hơi luống cuống, nếu mà chờ chút nữa bị chủ nhà bắt được, hắn ta nên nói như thế nào đây? Nếu nói thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết vị đại tẩu tương lai kia sẽ có ấn tượng gì với hắn ta!
Đừng nhìn Tứ Nương còn nhỏ, trái lại chạy rất là nhanh, con bé kéo thẳng cửa ra, vừa rồi Ngô Lâm Bồ không có đứng vững, thế là ngã thẳng xuống đất, lúc này hắn ta đứng lên, liền đối diện với với một đôi con ngươi đen nhánh.
Tứ Nương nhìn người đang ngồi trước cổng nhà mình, mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại ở trước cổng nhà ta."
Nói xong Tứ nương tiếp tục kêu lên: "Tỷ, người mau ra đây xem, có người đứng trước cổng nhà mình."
Đỗ Tam Nương vội vàng đi ra, thấy có một thiếu niên ngoài cổng, nàng nhíu mày lại hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngô Lâm Bồ ở một bên phủi bụi trên y phục, một bên nhìn đôi tỷ muội này, hắn ta nói: "Ta... Ta chính là đi ngang qua, muốn vào xin một bát nước uống!"
Vào lúc quan trọng, Ngô Lâm Bồ liền nói xạo, hắn ta thật sự là quá bái phục mình nhanh trí.
Đỗ Tam Nương cẩn thận quan sát hắn ta, nhìn mặt hắn ta rất là lạ, nàng chắc chắn rằng trước kia chưa từng thấy hắn, trong thôn cũng không có người như vậy. Giữa ban ngày ban mặt, lén la lén lút đứng trước cổng nhà người khác, nói là chỉ là xin chén nước uống, Đỗ Tam Nương có chút không tin.
Này cũng không phải là trời nóng, nếu thật sự nóng bức khó chịu thì trái lại sẽ uống rất là nhiều nước, nhưng mà vào mùa đông thì uống nước cũng rất ít, hơn nữa thiếu niên này nói chuyện rõ ràng, nhìn đôi môi cũng ướŧ áŧ, trên đầu chẳng có giọt mồ hôi nào, Đỗ Tam Nương không hề tin lý do hắn ta đưa ra.
Đỗ Tam Nương kéo Tứ Nương ra phía sau mình, nhìn chằm chằm vào thiếu niên nói: "Rốt cuộc ngươi đến từ đâu, đứng ở đây lén la lén lút làm cái gì?"
"Ta cũng chỉ là đi ngang qua, chỉ là khát nước nên muốn xin nước uống thôi, vừa rồi nghe thấy bên trong có tiếng động, nhất thời không dám tiến lên làm phiền, ai ngờ tiểu nương tử này lại đi ra dọa ta." Ngô Lâm Bồ vẫn luôn nói là mình đi ngang qua, mà thật sự là hắn ta chỉ đi ngang qua thôi, chẳng qua là đặc biệt đến xem tẩu tử tương lai của mình.
Đỗ Tam Nương nghiêm mặt: "Thấy ngươi vẫn còn trẻ, sao lại học nói dối chứ. Ngươi xem y phục trên người ngươi sạch sẽ, trên giày cũng không có bùn đất, nào giống là đi ngang qua chứ? Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi mau cút, nếu không ta liền gọi người đó."
Ngô Lâm Bồ kêu này một tiếng, tức giận nói: "Tiểu nương tử sao nói chuyện khó nghe thế? Ta đứng ở đây, một không trộm hai không cướp, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta cút, còn muốn gọi người chứ!"
Tên Ngô Lâm Bồ khá là khôn vặt hơn mấy huynh đệ nhà hắn ta, tính tình cũng khá là nóng nảy, vậy mà nàng bảo hắn ta cút, hắn ta dựa vào cái gì mà cút chứ! Người khác còn chưa có thấy gì đâu, Ngô Lâm Bồ đánh giá vị cô nương ở trước mặt này, tuổi thì cũng chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi, đanh đá như vậy, tuyệt đối đừng có là tẩu tử tương lai của hắn ta!
Đỗ Tam Nương nhìn hắn ta nói chuyện ngọt xớt, nhìn hắn ta cũng không phải là người đứng đắn gì, ai biết người này có phải làm chuyện xấu gì trong thôn không, Đỗ Tam Nương mím môi, nói: "Ngươi có đi hay không? Nếu không đi thì ta sẽ kêu người thật đó!"
Ngô Lâm Bồ tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Ta đã nói là ta chỉ đi ngang qua, không phải người xấu!"
Đỗ Tam Nương hừ lạnh: "Trên mặt kẻ trộm sẽ không có viết hai chữ là kẻ trộm. Ngươi lén la lén lút đứng trước cổng nhà ta, sao ngươi không lại đến cổng nhà khác, ta đếm ba tiếng, một, hai..."
Mấy huynh đệ Ngô Xuyên là chạy xe lừa đến đây, hai thôn cách xa nhau đến bốn mươi, năm mươi dặm, không có khả năng sẽ đi bộ đến. Ngô Xuyên thấy mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hắn ta nhanh chóng đi đến, nói: "Tiểu nương tử nghe ta nói một lời."
Đỗ Tam Nương nâng mắt lên nhìn lại, mới thấy rõ ngoài cổng còn có ba người khác đứng đó, nhìn tướng mạo của bọn họ, có lẽ mấy người họ là huynh đệ.
Ngô Lâm Bồ nói: "Đại ca, nàng ta cứ kiên quyết nói đệ là kẻ trộm, đệ giống kẻ trộm chỗ nào chứ."
Ngô xuyên nói: "Thật sự xin lỗi, chúng tôi là người của Lâm Bảo thôn, hôm nay đến đây là thăm người thân. Trước đó huynh đệ chúng ta đi ngang qua nơi này, nhị đệ ta nghe thấy có tiếng đọc sách, nhất thời cảm thấy có chút tò mò, liền muốn tiến tên xem, đều là nhị đệ của ta vô lễ, mong tiểu nương tử thứ lỗi."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn ta, có lẽ người này khoảng 20 tuổi, vóc người vừa phải, ăn mặc cũng sạch sẽ tinh tươm, Đỗ Tam Nương tạm tin hắn ta, nhưng mà vẫn không khách khí nói: "Nếu thật sự như vậy, vậy ta tạm thời không truy cứu hắn ta. Nhưng mà ra bên ngoài cũng không phải làm chuyện phạm pháp gì, lén la lén lút như vậy, cho dù ai cũng sẽ hiểu lầm!"
Ngô Xuyên lúng túng nói: "Tiểu nương tử nói đúng lắm, quay về ta sẽ nói lại với hắn."
Ngô Lâm Bồ thở hổn hển nói: "Đại ca, ta làm gì mà không thể lộ ra ngoài chứ, nàng ta dựa vào cái gì mà nói ta như vậy chứ."
Việc liên quan đến vấn đề tôn nghiêm, Ngô Lâm Bồ rất là không phục.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn ta, cũng biết vị thiếu niên này đang đến tuổi phản nghịch, nàng liếc mắt nhìn: "Ngươi cứ tùy tiện tìm người hỏi một chút, nhìn hành động như này của ngươi, ai sẽ cho ngươi là người đứng đắn chứ!"
Ngô Xuyên nói: "Nhị đệ, ngươi đừng nói nữa. Còn không cho người ta xin lỗi."
Tính Ngô Lâm Bồ cũng rất ương ngạnh, càng nói hắn ta càng muốn làm ngược lại. Đặc biệt rõ ràng chuyện không phải là do hắn làm, hắn ta càng không thể nhận, Ngô Lâm Bồ nói: "Đại ca, sao huynh lại nói ta chứ, đều là nàng ta, huynh nhìn nàng ta nói kìa! Nàng ta nói ta là kẻ trộm!"
Cái loại nam tử trong thời kỳ phản nghịch này ở trong mắt nàng chính là “Phiền phức”, nàng cũng không có tâm trạng cãi nhau với một thằng nhóc, Đỗ Tam Nương nói: "Được rồi, ta không truy cứu chuyện này nữa. Các ngươi cũng đừng ở trước cổng nhà ta cãi nhau ầm ĩ nữa, muốn dạy dỗ thì hãy về nhà dạy dỗ."
Ngô Xuyên khẽ gật đầu, lại hỏi một tiếng: "Tiểu nương tử, không biết ngươi có biệt một gia đình họ Đỗ, nam chủ nhân tên là Đỗ Hoa Thịnh."
Đỗ Hoa Thịnh? Cha nàng? Đỗ Tam Nương vừa định trở về phòng, nghe đối phương nói thẳng ra tên của cha mình, cũng có chút phòng bị, nàng chưa hề thấy mấy người này, nhưng cũng không biết là có họ hàng như vậy không.
"Ngươi là?"
Ngô Xuyên nói: "Tại hạ họ Ngô tên Xuyên, là người của Lâm Bảo Thôn, từng nghe nương nhắc qua, cho nên thừa dịp hôm nay đến hỏi thăm. Nếu người có ở nhà, thì chúng ta đến thăm hỏi."
Đỗ Tam Nương chớp mắt, người nam nhân nhắc đến cha của nàng, có lẽ đúng là họ hàng của Đỗ gia, nàng nhấp môi: "Nương ngươi họ gì."
"Nương ta họ Khuất." Ngô Xuyên lại nói: "Không biết tiểu nương tử có biết người này không?"
Đỗ Tam Nương không đoán ra lai lịch của những người này, mặc dù nghe hắn ta nói hình như thật sự có chuyện như vậy, chẳng qua trong lòng nàng vẫn còn có chút lo lắng, nàng nói: "Ông ấy không có ở nhà, hôm nay các ngươi đến không đúng lúc rồi. Mấy vị không có việc gì thì xin mời đi cho."
Nói xong Đỗ Tam Nương vào phòng, đóng cửa sân lại. Tứ Nương nhỏ giọng hỏi: "Tỷ, bọn họ đến tìm cha sao?"
Đỗ Tam Nương sờ đầu Tứ Nương: "Tỷ cũng không biết, nếu thật sự có chuyện, chắc chắn cũng sẽ quay lại."
Trong lòng Ngô Lâm Bồ vô cùng khó chịu, hắn ta nhìn đại ca nhà mình rồi nói: "Đại ca, vậy mà nàng ta nói ta là kẻ trộm, nữ nhân như vậy, ta thấy không xứng vào cửa nhà chúng ta!"
Ngô Xuyên kéo hắn ta sang một bên rồi nói: "Lúc trước ta còn chưa nói, đệ chạy đến đây, tự nhiên lén la lén lút đến rình cửa nhà người ta, cho dù là ai cũng sẽ coi đệ không phải là người tốt. Vốn dĩ chuyện này là đệ làm không đúng, được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Lão tam Ngô Kiệt hỏi: "Đại ca, cô nương vừa rồi là đại tẩu tương lai của bọn đệ sao?"
Ngô Xuyên nhíu mày, có chút không chắc chắn nói: "Có lẽ là nàng ấy."
Nương hắn ta nói là trưởng nữ của Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Hoa Thịnh chỉ có hai nữ nhi, đương nhiên chính là người lớn tuổi kia. Nhưng hôm nay đến cửa nhìn, thấy nhà này cũng không giống như nghèo đói, nhìn tướng mạo của cô nương kia, cũng là được kỹ càng nuôi dưỡng, thế mà lúc trước lại đồng ý hôn sự với nhà hắn ta. Mặc dù trong lòng tin vị cô nương vừa rồi là cô vợ trẻ của hắn ta mà nương nói, nhưng trong lòng vẫn không chắc như cũ.
Thở dài một hơi, Ngô Xuyên nói: "Chúng ta đi thôi, trước cùng nương nói một tiếng, qua ít ngày nữa đến cửa trao đổi."
Ngô Kiệt dạ một tiếng, lại nói: "Đại ca, đại tẩu lúc đầu của chúng ta, đều gầy yếu, nương nói nữ nhân quá gầy thì không tốt, không làm việc được."
Ngô Xuyên nói: "Ai nói mấy cái này với đệ vậy, nếu không sau này đệ lấy một cô nương béo tốt đi."
Tuổi tác của Ngô Kiệt cũng đến lúc để ý các cô nương, bị đại ca trêu chọc như vậy, hắn ta bĩu môi nói: "Ta mới không tìm một nương tử béo, nương tử béo không được đẹp."
Chờ sau khi phu thê Đỗ Hoa Thịnh về nhà, Đỗ Tam Nương liền đem chuyện nói ra.
Đỗ Hoa Thịnh nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ ra ai, Đỗ gia bọn họ không có họ hàng nào ở Lâm Bảo thôn, hơn nữa, hai thôn cách xa nhau như vậy, mà nữ nhân họ Khuất kia lại biết ông ấy, nhưng căn bản Đỗ Hoa Thịnh không biết người họ Khuất nào, trong thôn cũng không có nhà nào họ Khuất.
Đỗ Hoa Thịnh đang xoắn xuýt không biết là nữ nhân nào, Dương thị ghen, nghe đám nhi tử của nữ nhân nào đó tìm đến, nữ nhân kia còn có thể nói ra tên của phu quân mình, trong lòng Dương thị rất không thoải mái, thấy Đỗ Hoa Thịnh ngồi xổm ở nơi đó, bà ấy nhịn không được châm chọc nói: "Hứ, cũng không biết là tỷ tỷ muội muội nào, người ta cũng đã quen biết ông, ông còn nói ông không biết."
Mặt Đỗ Hoa Thịnh đầy phiền muộn: "Ta làm gì biết chứ, không phải tui cũng đang rối rắm đây sao. Bà cũng không phải không biết, ta làm gì biết người nào họ Khuất chứ."
"Nói không chừng là cô nương mà nương trước kia làm mai cho ông! Mười mấy năm rồi mà người ta còn nhớ đến ông!" Dương thị nói.
Gương mặt Đỗ Hoa Thịnh đầy nghiêm nghị: "Bà nói lung tung gì đó! Cái này còn chưa có chắc chắn, bà đừng có oan uổng ta?"
"Ta oan uổng ông?" Dương thị cao giọng nói lên: "Ông nói ông không biết, vậy sao người khác có thể nói ra tên của ông chứ. Một nữ nhân, hài tử đã lớn như vậy còn có thể nhớ rõ ông, ông nói ông không biết, ai mà tin chứ? Đỗ Hoa Thịnh, ông là người không có lương tâm, ta theo ông nhiều năm như vậy, ông làm loạn ở bên ngoài, ông có xứng với ta không!"
Đỗ Hoa Thịnh đau cả đầu, ông ta dậm chân: "Ta cũng không biết là ai. Bà nói gì mà khó nghe thế, ở trước mặt bọn nhỏ cũng không biết xấu hổ. Ta làm gì có lỗi với bà chứ, mấy năm nay, chuyện gì ta cũng không phải dựa vào bà chứ, cái gì không phải do bà quyết định!"
"Đỗ Hoa Thịnh! Ông còn hung dữ với ta!" Dương thị vô cùng chua xót, hốc mắt đều đã ẩm ướt.
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút buồn cười, tuy nói bình thường nương chán ghét cha như thế nào, nhưng tình cảm của nương đối với cha vô cùng chân thành. Cái này cũng còn chưa biết người như thế nào, liền ầm ĩ đến nương phải ăn dấm, Đỗ Tam Nương khuyên nhủ: "Nương, con thấy có lẽ cha thật sự không biết. Nhiều năm như vậy, cũng không nghe thấy nói có họ hàng nào họ Khuất hay họ Ngô gì đó, nếu mà thật sự có lòng, hoặc là thật sự họ hàng của chúng ta, chắc chắn người kia sẽ quay lại đến cửa tìm chúng ta. Căn bản chúng ta cũng không cần phải vì người ngoài mà sốt sắng như thế."
Dương Thị tức giận, nữ nhân vẫn luôn nhạy cảm với mấy chuyện này, đặc biệt đối phương tìm tới cửa, lại có thể nói rõ ràng tên Đỗ Hoa Thịnh, cái này bảo sao làm cho Dương thị yên tâm được. Cho dù nữ nhi ở bên cạnh khuyên nhủ, lại giúp nói nhiều lời có ích cho Đỗ Hoa Thịnh, nhưng mà Dương thị vẫn canh cánh ở trong lòng.
Đỗ Hoa Thịnh vô cùng buồn rầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính ông ấy cũng không hiểu gì hết, mà thê tử của ông giống như là trúng tà, nói thế nào cũng không chịu nghe. Đỗ Hoa Thịnh chỉ có thể buồn rầu nắm tóc ngồi xổm ở một bên, Dương Thị thấy ông ấy không nói lời nào, ở trong mắt Dương thị chính là Đỗ Hoa Thịnh đang chột dạ, trong lòng chắc chắn cho rằng Đỗ Hoa Thịnh có gì đó với ai, nếu không sao không chịu giải thich1.
Vốn dĩ Đỗ Tam Nương muốn khuyên nhủ cho hai người bớt ầm ĩ, ai ngờ nương nàng không chịu buông tha, nói cái gì cũng không chịu tin, Đỗ Tam Nương không biết làm sao, cuối cùng cũng lười khuyên, học theo dáng vẻ của Đỗ Hoa Thịnh đứng sang một bên, trong viện cũng chỉ nghe thấy tiếng của Dương thị, Tứ Nương ôm cây cột lớn ở dưới mái hiên, chớp chớp mắt, không hiểu sao cha nương lại cãi nhau.
Ngày hôm đó cả nhà đều ngủ không ngon, toàn bộ là do Dương thị vui buồn thất thường, trong lòng Đỗ Tam Nương suy nghĩ, chẳng lẽ nương nàng sớm tiến vào thời mãn kinh? Nhìn cha bị dạy dỗ rồi buồn rầu cúi đầu đứng ở bên, Đỗ Tam Nương cũng rất đau đầu.
Ngày hôm sau Đỗ Tam Nương nói muốn vào thành, quả thực kéo Dương thị cùng đi. Nhìn vẻ mặt không biết làm sao của cha, liền biết hai người này còn chưa làm hòa. Dương Thị cũng nhớ nhi tử, hơn nữa trong lòng bà không thoải mái, cũng không có từ chối mà theo Tam Nương vào thành. Vào trong thành, Dương thị đã thay đổi tác phong tiết kiệm trước kia, còn mua cho mình hai khối vải.
Đỗ Tam Nương đi theo cười nói, màu sắc rất hợp với bà, đến lúc may y phục và mặc vào chắc chắn sẽ trẻ hơn năm tuổi, Dương Thị bị dỗ đến mặt mày hớn hở, đương nhiên liền bỏ tiền ra mua, Đỗ Tam Nương còn lôi kéo bà đến cửa hàng son phấn.
Đợi đến khi tay hai người cầm bao lớn bao nhỏ, Dương Thị lại cảm thấy có chút hối hận, người nữ nhân đã quen sống khổ cực như bà, ngày thường sao có thể nỡ bỏ tiền mua son phấn chứ. Bình thường Đỗ Tam Nương cũng không mua những cái này, hôm nay là muốn dỗ nương vui vẻ, mới kéo bà tới đây, có điều nhìn thôi cũng không được, đủ loại hương phấn, bột phấn, son môi các loại đủ muôn màu muôn vẻ. Đỗ Tam Nương mua cho mình một hộp bột phấn, một hộp Hương Tuyết cao.
Hai người mua đồ xong, liềm tạm thời để ở chỗ chưởng quỹ, hai người liền đi thăm Đỗ Phong.
Đỗ Phong đang ngồi ở trước bàn viết chữ, nhìn thấy nương cùng đại tỷ tới, liền để bút xuống vui vẻ chạy đến.
Ngưu Đại Nha đang chơi đùa với nhi tử của Trác tú tài, trông thấy Đỗ Tam Nương đến, cũng đến nói chuyện với nàng. Quan hệ của hai người thân hơn trước kia rất nhiều, đương là có chuyện nói không hết, Đỗ Tam Nương nhìn Dương Thị đang trìu mến nói chuyện với Đỗ Phong, nàng bất đắc dĩ cười cười, từ khi Đỗ Phong đến Trác gia nương vẫn luôn lo lắng, sợ thằng bé sống ở Trác gia không được tốt.
Trong tay Ngưu Đại Nha đang ôm một đứa trẻ một bên chảy nước bọt, một bên y y nha nha gào thét, Đỗ Tam Nương chọc một lát, quay đầu thấy Trác tiểu cô nương đứng ở trong góc phòng, cô bé trở nên trầm mặc hơn trước kia rất nhiều, Đỗ Tam Nương vẫy tay về phía cô bé, Trác Thi Vân đi tới, Đỗ Tam Nương lại kéo cô bé.
Ngây người ở Trác gia hơn nửa canh giờ, hai người mới rời khỏi . Trên mặt Dương thị vẫn không nỡ bỏ, vẫn là lo lắng cho Đỗ Phong, Đỗ Tam Nương lại khuyên vài câu, rồi hai mẹ con đến Lục gia.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Tiểu Kiều Nương Cùa Nhà Thợ Rèn
- Chương 96: Ngô gia