Chương 88: Không nghĩ trong phòng còn có người khác

Tạ Bân ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh ở trong phòng, càng nghe hỏa khí ở trong lòng càng thiêu đốt đến mãnh liệt, cái cảm giác lén lút này thật sự rất là kí©h thí©ɧ, càng kí©h thí©ɧ hơn việc đi kỹ viện, có điều nghe ngóng góc tường, cũng đã không kìm nén được.

Y phục của Đỗ Phương bị cởi ra, chỉ còn lại hai đồ lót, Tạ Duệ cũng đã cởi y phục của mình ra, lộ ra cái khung xương sườn kia, so với Đỗ Phương, thân hình đúng là không hơn nàng bao nhiêu.

Đỗ Phương vừa thẹn vừa giận lại vừa sợ hãi, hai tay mặt lại khóc lóc. Tạ Duệ sờ từ trên xuống dưới mấy lần, cười nói: "Nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, làm những chuyện này có gì đâu mà khóc, đừng có khóc nữa! Nếu mà để người khác nghe thấy liền quay đầu chê cười nàng đó! "

Vừa nói vừa cởi hai bộ đồ lót cuối cùng ở trên người nàng ta, Tạ Duệ ôm nàng ta thật chặt, bởi vì nàng ta không phối hợp, trái lại một lúc lâu không có tiến bào, đành phải lại đứng lên vỗ về chơi đùa một trận.

Tạ Duệ chớp mắt, lắc lắc đầu, nhìn Đỗ Phương cười cười: "Nương tử, đừng có sợ."

Nói xong lời này lại cười một một cái, bỗng nhiên cúi đầu xuống, đè thẳng lên người Đỗ Phương.

Đỗ Phương bị dọa đến cả người đều run rẩy, nàng ta vươn tay ra đẩy hắn ta, hắn ta không nhúc nhích, là tác dụng của thuốc, Đỗ Phương nhẹ nhàng thở ra, đẩy người ra. Nến đỏ ở trong phòng vẫn còn đang cháy, hai người □□, Đỗ Phương nhìn thoáng qua, Tạ Duệ ở bên cạnh ngửa mặt nằm xuống, Đỗ Phương nhìn thấy chỗ xấu xí kia, lại kêu một tiếng. Sau đó đứng lên, vòng tay lại oa oa khóc, vừa nói: "Trí Viễn, sao chàng còn chưa đến, ta sợ hãi... Oa oa..."

Tạ Bân ở bên ngoài cũng không kiềm chế được nữa, nghe thấy Đỗ Phương hô lên, đẩy cửa phòng ra đầy khí phách.

Tạ Bân vào phòng, Đỗ Phương sững sờ nhìn hắn ta, chỉ cảm thấy hắn ta giống như là một thần tiên hạ phàm, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn ta: "Trí Viễn!"

Tạ Bân không có khả năng ở đây quá lâu, chỉ tính toán tốc chiến tốc thắng, lập đi vào ôm thẳng Đỗ Phương vào trong ngực, Đỗ Phương choàng y phục ở bên ngoài, Tạ Bân đặt người lên giường, bên cạnh còn có vị đệ đệ đang ngất ở trên giường, cái loại kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ làm cho hắn ta cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Đỗ Phương còn có chút sợ hãi, nhưng hắn ta là nam nhân mà nàng ta vẫn luôn nhớ đến, không biết là mạnh hơn bao nhiêu so với Tạ Duệ. Tạ Bân lại lăn lộn bao nhiêu năm ở chốn phong trần, quen thuộc nhất là thân thể của nữ nhân, chẳng qua là dùng chút ít thủ đoạn, làm cho nàng ta thêm chút hứng thú. Đỗ Phương cắn môi, không để cho mình phát ra thanh âm, thật ra nàng ta rất đau, mà phu quân lại đang nằm bên cạnh nàng ta, cả người đều khẩn trương cao độ, thỉnh thoảng có chút cảm giác, nhưng đa số là không thoải mái.

Sau khoảng một giờ đồng hồ, Tạ Bân dừng lại, hắn ta kéo khăn ở bên cạnh lau, nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên chiếc khăn lạc hồng kia, trong lòng rất là đắc ý, hắn ta hôn Đỗ Phương, lại vỗ mặt của nàng ta: " Phương Phương, sau này ta sẽ đối tốt với nàng. Thời gian không còn sớm, ta phải đi, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ không tốt."

Thể xác và tinh thần của Đỗ Phương đều mệt mỏi, vốn dĩ tưởng làm chuyện thân mật đó rồi, tình lang sẽ quan tâm đến, nhưng mà tình lang lại nói muốn đi, Đỗ Bân không muốn, Tạ Bân nói: "Ngoan, nghe lời, còn nhiều thời gian, đừng có nôn nóng."

Tạ Bân mặc y phục và giày, lại nhìn xung quanh, không nhìn thấy chỗ nào sai sót, liền mở cửa đi ra ngoài. Đỗ Phương nằm ở trên giường, uất ức đến muốn khóc. Nàng ta lấy chăn che kín lại, không biết chảy bao nhiêu nước mắt, mới dần dần ngủ thϊếp đi.

Tạ Duệ tỉnh lại, hắn ta mở to mắt, ngọn nến ở trong phòng còn chưa có cháy xong, hắn ta nhìn nữ nhân đang nằm ở bên cạnh, nàng ta lấy chăn che kín người lại, cả người Tạ Duệ lạnh như băng, hắn ta vén chăn lên, chui vào nằm.

Đột nhiên bên cạnh có thứ lạnh lẽo, Đỗ Phương mơ mơ màng màng hừ một tiếng, Tạ Duệ nằm trong chăn, phát hiện thân thể nàng ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đều không mặc gì, Tạ Duệ suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ nổi rốt cuộc mình đã làm cái chuyện kia chưa, có điều ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, rất nhanh cơ thể của Tạ Duệ có phản ứng, mặc dù Đỗ Phương đã nhắm mắt ngủ thϊếp đi, Tạ Duệ vẫn là lén lút, lần này hắn ta tiến vào rất là nhẹ nhàng, nhưng mà làm mới có mấy lần là ra. Đỗ Phương chỉ nhíu mày, có phản ứng gì cũng đều vô dụng, ngay cả con mắt đều không có mở ra.

——

Không nói đến Tạ phủ như thế nào, tất cả mọi người người Đỗ gia ở trong khách đều ngủ không yên giấc, nhắc đến Tạ gia, trong hầu bao mà Tạ gia đưa có hai lượng bạc, ra tay thật là hào phóng. Mễ thị thấy vậy con mắt đều đỏ lên, lại nói vài câu, hôm nay Dương thị mệt mỏi cả ngày, cũng lười quan tâm đến bà ta, nhắm mắt lại đi ngủ.

Mễ thị nói vài câu, không ai hưởng ứng, tự mình cũng cảm thấy cũng không có nghĩa gì, thở dài một hơi, nghĩ đến ai bảo cả nhà lão Tứ tốt số, bà ta cũng đắp chăn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, một đám người cũng phải trở về. Dương thị không đi, dẫn theo hai đứa nhỏ đi lòng vòng ở trong thành mua vài thứ, nghĩ đến đã lâu rồi còn chưa có gặp Lục Trạm, hôm nay hiếm khi đến đây, thế là bà liền dẫn hai nữ nhi đi gặp Lục Trạm.

Gần đây tâm trạng của Lục Trạm không tệ, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt, theo cách Hướng Tam nói, gương mặt của Lục Trạm tràn đầy đắc ý, vừa nhìn là biết đã làm việc gì mà không thể lộ ra ngoài!

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, chắc chắn lúc này huynh ấy không có ở nhà."

Dương thị nói: "Lúc này còn sớm. Đứa nhỏ này là người chịu khó, có điều con phải nói với nó một chút, công việc thì phải làm, nhưng mà cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có ỷ vào mình còn trẻ mà coi thường!"

Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Huynh ấy là con rể của nương, người nói huynh ấy đi, chứ lời của con, chắc chắn huynh ấy không nghe đâu. "

Hôm qua Đỗ Phong không có về nhà, nói đồng môn đến chơi nên mời bọn họ đi chơi, không có tiễn Đỗ Phương xuất giá, còn nói buổi tối đồng môn ở lại trong nhà mấy người bọn họ, bảo Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh không cần lo lắng. Ban đầu Dương thị còn có chút lo lắng, vẫn là nhờ Đỗ Tam Nương nói tình cảm với người đồng môn này giống như huynh đệ ruột thịt, chờ thằng bé trưởng thành, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều tính toàn, làm gì còn có tình cảm thuần khiết nữa nào nữa.

Đỗ Tam Nương rất ủng hộ việc xã gia của đệ đệ mình, nếu đã có người mời hắn đi chơi, nói rõ ở trường học mối quan hệ của thằng bé với người khác không tệ, không phải là loại mọt sách chỉ biết đọc sách thôi.

Dương thị không tin Lục Trạm không có ở nhà, hiện tại trời mới tờ mờ sáng, đứa nhỏ này không có khả năng đến cửa hàng làm việc sớm như vậy, nếu thật sự là như vậy, vậy bà phải nói với hắn một chút, cơ thể này là của mình, thà rằng kiếm ít tiền, cũng không thể coi thường sức khỏe của mình. Lúc tuổi còn trẻ quá mệt nhọc, lúc già thì ốm đau cũng nhiều.

Đỗ Tam Nương thấy nương của mình không tin, chỉ cười cười đi cùng với bà vào nhà Lục Trạm.

Quả nhiên Lục Trạm không có ở đây, gọi hai tiếng cũng không có ai trả lời, Đỗ Tam Nương cười nói: "Con đã nói rồi, huynh ấy không có ở nhà đâu."

Dương thị nhíu mày nói: "Chờ một lúc nữa ta phải nói với hắn một chút, công việc rèn sắt này tốn rất là nhiều sức, tuy là còn trẻ nhưng cũng không thể làm việc quá sức. "

Đỗ Tam Nương tìm lấy chìa khóa mở cửa ra, Dương thị không đồng ý nói: "Cái đứa nhỏ này, trong nhà không có người, sao lại tự tiện mở ra. Nếu không chờ một lúc bị người ta nhìn thấy còn tưởng là kẻ trộm!"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Nương, không sao đâu, người vào đi. Mấy lần trước con đến, huynh ấy cũng không ở nhà, con cũng tự mình mở cửa đi vào, cũng không có ai nói con là kẻ trộm. Chỗ giấu chìa khóa, huynh ấy cũng chỉ nói qua với con, không có nói với ai!"

Dương thị trừng nàng một chút: "Không biết xấu hổ, da mặt thật là dày."

"Nương, người ngồi trước đi, con vào phòng bếp nấu nước, để chúng ta rửa cái mặt, chờ một lúc nữa nấu mì ăn."

Đến nhà của Lục Trạm, Đỗ Tam Nương cũng không khách khí, nàng cũng sắp gả đến đây, đương nhiên cũng coi mình là nữ chủ nhân ở trong nhà này, cho đến bây giờ cũng không có nghĩ mình là người ngoài.

Thấy nữ nhi quen thuộc phòng bếp, trong lòng Dương thị vừa có chút xấu hổ lại có chút thẹn thùng, đứa nhỏ này chính là một người hướng ngoại, này còn chưa có thành thân đâu, liền đã coi mình là người của Lục gia, da mặt còn dày như thế, làm cho bà không biết nên nói gì cho đúng.

Một lát sau, Đỗ Tam Nương bảo Dương thị đến rửa mặt, Dương thị mở miệng nói: "Tam Nương, mặc dù con cùng Trạm ca đã đính hôn, nhưng con thường đến, để người trong thôn nhìn thấy, vẫn là không tốt lắm. Người không biết, còn tưởng rằng nhà ta mong ngóng con gả đi, vẫn là nên có chút rụt rè của nữ nhi."

Đỗ Tam Nương nhịn không được bật cười: "Nương, làm gì có khoa trương như người nghĩ chứ. Con đến đây, cũng không phải là con không đi, đến chiều là con trở về. Nhị thúc và nhị thẩm của huynh ấy đều ước gì mỗi ngày con sẽ đến đây, như vậy thì có thể nấu cơm cho huynh ấy. Lại nói, mọi người xung quanh đều biết con, cũng không nghe thấy bọn họ nói nhảm cái gì."

"Nếu mà cha nương huynh ấy khỏe mạnh, vậy chắc chắn con sẽ không đến. Người thấy huynh ấy chỉ ở có một mình, không phải người thường nói là hài tử không cha không nương rất đáng thương, Trạm ca rất là đáng thương sao"

Vốn dĩ Dương thị chỉ muốn nhắc nhở nàng vài câu, trái lại bị nàng nói lấy qua loa làm lấy lệ, lập tức không thể làm gì khác hơn mà nói: "Được, ta không nói nữa. Con còn chưa phải là người của Lục gia đâu, mà đã nói giúp cho hắn. Trước kia nói hôn sự này với con, con còn không đồng ý ghét bỏ nữa, hiện tại biết mối hôn sự này tốt rồi."

Đỗ Tam Nương mặc kệ nương trêu chọc, dù sao đó là nương của nàng, còn lâu nàng mới sợ bị chê cười.

Lục Trạm mới sáng sớm đã chạy bộ, chạy một vòng trở về, thấy cửa nhà mình bị mở ra, trong phòng bếp có khói bay lên, hắn ồ lên một tiếng, con ngươi đảo một vòng, liền vội vàng chạy đến, người còn chưa tới, thì giọng nói đã đến trước: "Tam Nương..."

Trong lòng Lục Trạm ôm kích động chạy vào phòng bếp, nhìn Đỗ Tam Nương không hề chớp mắt, ánh mắt rất là nóng bỏng. Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn hắn, Dương thị ngồi ở phía sau lòng bếp, mở miệng nói: "Trạm ca, huynh trở về rồi? Mới sáng sớm, huynh đã đi đâu vậy, sao y phục bị ướt đẫm vậy!"

Dương thị mới mở miệng, làm cho Lục Trạm bị dọa sợ tim muốn nhảy ra ngoài, hắn không nghĩ tới trong phòng còn có người khác, chỉ nghỉ có mình Tam Nương đến. Lục Trạm nhìn thầy Dương thị, lập tức có chút khẩn trương, liền giống như làm người xấu bị bắt tại trận, ở trước mặt Dương thị có chút chột dạ.

"Nương, người cũng đến rồi." Lục Trạm gãi gãi đầu, cười hì hì rồi lại nói: "Buổi sáng con ra ngoài chạy hai vòng, con đi thay y phục đây."

Nói xong sợ Dương thị đi theo tra hỏi, thế là vội vàng chạy ra ngoài.

Dương Thị hỏi: "Mới sáng sớm, Trạm ca làm gì vậy?"

Đỗ Tam Nương cầm mì vắt ở trong tay, vừa nói: "Chạy bộ buổi sáng có thể rèn luyện thân thể, thân thể tráng kiện, sẽ không bị ngã bệnh."

Dương Thị nhẹ gật đầu: "Thì ra là như vậy, ta nói hắn làm gì, nhìn cái đầu ước đẫm mồ hôi, y phục đều ướt hết!"

Lục Trạm đổi y phục, tâm trạng cũng bình thường lại rồi, thầm nghĩ may vừa rồi không có làm chuyện gì khác người, nếu thật đúng là không biết nên nói như thế nào. Lục Trạm một lần trở lại phòng bếp, hỏi: "Nương, mọi người đến đây lúc nào vậy?"

Dương Thị nói: "Hôm qua nhà lão Tứ gả nữ nhi, chúng ta đến tiễn xuất giá, buổi tối ở lại trong khách sạn. Nghĩ đến cũng lâu rồi không có gặp con, liền muốn đến thăm."

"Sao nương không nói sớm một chút, nếu không buổi tối hôm qua có thể đến nhà con ở, nhà con phòng nhiều "

Đỗ Tam Nương méo miệng:"Đến nhà huynh ở? Tuy nhà huynh có nhiều gian phòng, những giường đó có trải chăn sao, ba người bọn ta đến thì ở chỗ nào chứ?"

Sắc mặt Lục Trạm có chút xấu hổ, ngược lại Dương thị trừng nữ nhi của mình: "Trong nhà nó chỉ có một mình, bình thường lại không có ai đến, trải chăn gì chứ!"

Vừa nói xong lại nói tiếp với Lục Trạm: "Trạm Ca, tính tình này của Tam Nương, con thông cảm nó một chút, con bé chính là một người thẳng tính, nói chẳng có suy nghĩ gì hết, con cũng đừng có tức giận."

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, cũng không phải là người ngoài, khách khí như vậy làm cái gì? Hơn nữa, con nói chính là sự thật, không tin người hỏi huynh ấy, ngoài phòng của huynh ấy, còn những phòng khác đều là trống không."

Dương Thị hận không thể gõ đầu của nữ nhi, bà lại nói: "Trạm Ca, Tam Nương vừa nấu nước, vẫn còn nóng lắm, con mau tửa mặt đi."

Lục Trạm rửa mặt xong, hắn là một nam nhân mà đứng trong phòng bếp cũng không tốt lắm, liền lại đi ra ngoài.

Dương Thị nói: "Con xem con nói gì vậy! Nam nhân ở bên ngoài, mặc kệ trong lòng con nghĩ thế nào, đều phải chừa cho hắn mấy phần mặt mũi, có biết không?"

Vừa rồi nữ nhi nói những lời kia, Dương Thị nhìn rất sốt ruột, lúc này Lục Trạm đi ra, đương nhiên bà ấy phải nói vài câu với nữ nhi.

"Nương, cũng không phải là người ngoài, con cũng chính là ăn ngay nói thật, lúc đầu những gian phòng của nhà huynh ấy đều bỏ trống."

Dương Thị hung hăng trợn mắt nhìn nàng một chút: "Nương nói với con, con phải nhớ kỹ. Về sau sống chung, những chuyện như vậy con đừng có nói ra, nam nhân đều là thích sĩ diện, cho dù ở bên ngoài như thế nào, con cũng phải cho hắn thể diện một chút, về đến nhà đóng kín cửa, con muốn thế nào cũng được. Con phải học thật tốt đạo phu thê này. Con đừng có không thích nghe, nương nói những này với con là muốn tốt cho con, con không nhìn thấy trong thôn có phu thê ầm ĩ cũng vì thê tử không cho phu quân có thể diện ở bên ngoài. Giống như cha con, ở nhà ta nói thì nói vậy thôi, ở bên ngoài ta không hề nói ông ấy một câu nào."

Đỗ Tam Nương vội vàng nói: "Nương nói đúng lắm, con sai rồi được chưa? Nương, người còn nói phải giữ mặt mũi cho nam nhân, ta nhìn ngươi lúc này cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi, con đã lớn như vậy, để người thấy con bị dạy dỗ vậy, con rất là xấu hổ!"

Đỗ Tam Nương nấu một tô mì, Lục Trạm ăn một bát tô lớn, hắn lau miệng, nói: "Nương, mọi người cứ từ từ ăn, con đến cửa hàng đây."

Dương Thị phất phất tay, "Đi đi, con đi làm việc của mình đi. Trạm Ca, công việc này của con mất nhiều sức, vẫn là phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có quá mệt mỏi."

Lục Trạm gật đầu đáp: "Nương, con sẽ chú ý đến, con đi đây."

Nói xong hắn lại nhìn Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, ta đi đây."

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, chờ hắn đi, vội vàng nói: "Chờ một chút."

Nàng chạy ra cửa phòng, Lục Trạm đứng ở trong sân nhìn nàng, Đỗ Tam Nương đi đến trước mặt hắn, nói: "Hiện tại trời lạnh, tay của huynh vào mùa đông sẽ bị nứt da. Đây là thuốc bôi của đại phu bên ngoại tổ mẫu làm ra, có tác dụng với việc nứt da, ban ngày và ban đêm đều phải thoa đó."

Lục Trạm cười nhận lấy, đặt bình thuốc vào trong ngực: "Được, ta nghe muội, chờ ta đến cửa hàng liền thoa. Bên ngoài lạnh, muội mau vào phòng đi, đừng để bị lạnh."

Ăn xong điểm tâm không bao lâu, Bạch Thị nghe thấy thông gia đến, vội vàng chạy đến, quả thực là lôi kéo Dương Thị vào trong nhà mình. Đỗ Tam Nương lề mà lề mề không muốn đi, liền nói Lục Trạm quên đồ, nàng phải đến đưa đồ cho hắn. Dương Thị bị Bạch Thị lôi kéo đi, chỗ nào còn có sức để ý đến Đỗ Tam Nương.

Đỗ Tam Nương đến cửa tiệm bên trong Lục Trạm, Lục Trạm mới nhóm lửa, kéo cái ống bễ, thấy nàng đến, hỏi: "Sao muội đến đây?"

"Nương đã bị nhị thẩm kéo đi, ta liền đến nhìn xem. Sao thế, huynh không vui khi thấy ta sao?"

Lục Trạm vội vàng lắc đầu: "Ta làm gì không vui, ta còn rất là vui. Sáng nay nhìn thấy nương ở đây, làm cho ta bị dọa sợ, may mà ta không có làm chuyện gì khác người!"

Đỗ Tam Nương cố ý xụ mặt hỏi: "Huynh còn muốn làm chuyện gì khác người?"

Con ngươi của Lục Trạm đảo một vòng, cầm lấy tay của Đỗ Tam Nương, cười trêu nói: "Giống như này!"

Nói xong dùng ngón tay nhẹ nhàng đan vào tay nàng.