Trên giường êm ở trong xe ngựa, một nam một nữ đang ôm ấp nhau, tiếng khóc sụt sùi của nữ nhân vang lên: "Trí viễn, ta thấy sau này chúng ta đừng có gặp lại nữa."
Tạ Bân ôm nàng ta vào trong ngực, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng xoa nắn, thấp giọng hỏi: "Tại sao không gặp mặt nữa? Thời gian chúng ta trôi qua vui vẻ như vậy, chẳng lẽ nàng đã quên rồi sao? "
Vừa nói hắn ta vừa cầm tay nàng ta lên hôn lấy.
Đỗ Phương nhìn hắn ta, đau lòng muốn chết! Nếu là lúc trước nàng ta không đến chùa Triều Vân thì tốt bao nhiêu, thì trong lòng nàng ta cũng sẽ không khó chịu như bây giờ!
Mấy ngày nay thời gian nàng ta ở trong chùa Triều Vân, nàng ta đã sớm có tình cảm sâu nặng với hắn ta!
Nhưng mà trên người nàng ta có hôn ước, căn bản là không có khả năng ở cùng với hắn ta! Nàng ta đã từng nghĩ nhất định phải cắt đứt cái tình cảm này, nhưng mà nhìn vào đôi mắt ẩn ý đưa tình kia, nàng ta lại không nhẫn tâm. Đỗ Phương một bên đau khổ, và tự phỉ nhổ mình, một mặt lại không muốn rời khỏi sự che chở ôn nhu của hắn.
Tạ Bân biết nữ nhân này sẽ không thể rời khỏi hắn ta, hắn ta đã đạt được mục đích. Những ngày này, nàng ta mê luyến hắn ta, đương nhiên một cao thủ tình trường Tạ Bân cảm thấy nàng ta đã kiềm chế nhưng lại không khống chế nổi tình cảm kia, Tạ Bân rất hưỡng vào thời khắc này.
Hắn ta cũng không nóng lòng xảy ra quan hệ với nàng ta, trái lại mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, đều tặng các loại đồ mà nữ nhân yêu thích như y phục, vải vóc và các loại son phấn!
Tạ Bân nhẹ nhàng cúi đầu ngửi vào cổ của nàng ta, ban đầu Đỗ Phương cự tuyệt loại thân mật này nhưng bây giờ đã dần chấp nhận, tâm tình của nàng ta rất là mâu thuẫn, nhớ đến vị hôn phu xấu xí của mình kia, so sánh với nam nhân vừa đẹp vừa tri kỷ ở trước mặt này, cũng là một quý công tử có xuất thân gia đình giàu có, hắn ta sẽ ngâm thơ làm văn, mặc dù không phải là sĩ tử, nhưng cũng đã thỏa mãn rất nhiều về hình tượng phu quân mà Đỗ Phương muốn có! Vốn dĩ nàng ta nên gả cho một người như này, mà không phải ủy khuất chính mình gả cho một kẻ khó coi mặt đầy sẹo rỗ.
Đỗ Phương cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng, nàng ta nắm thật chặt tay của hắn ta, còn mang theo vài tia giọng nghẹn ngào nói: "Trí viễn, ta không muốn như vậy!"
"Không muốn như vậy? Không muốn như thế nào? Nàng không vui sao?" Tạ Bân khẽ nỉ non, ôm người vào trong ngực mình: "Phương Phương, nàng phải biết ta đối với muội như thế nào? Ta thật sự hận không thể đón nàng vào nhà, mỗi ngày đặt ở trong viện, cũng chỉ có để ta nhìn, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, không ai có thể nhìn thấy nàng!"
Những lời tâm tình này, căn bản Tạ Bân không cần nghĩ cũng có thể nói một loạt ra, hắn ta đã gặp nhiều nữ nhân, đối phó với nữ nhân chỉ cần hai thứ là đủ rồi, một là tiền tài, thứ hai chính là dỗ ngon dỗ ngọt, có hai thứ này, mặc kệ là liệt nữ trong trắng như thế nào, cuối cùng buông xuống phòng bị, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn ta!
Đỗ Phương căn răng, trong mắt lóe lên lệ quang, nàng ta luôn muốn có thể đi cùng với hắn ta cả một đời này! Nhưng mà lại không được!
Đỗ Phương mở miệng nói: "Trí Viễn, có một chuyện ta vẫn luôn chưa nói cho chàng biết. Ta không biết nói với chàng như thế nào, nhưng chúng ta như vậy là không đúng!"
Nàng ta giãy dụa cùng với sự thống khổ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng ta đã cảm nhân được thế nào là sự tuyệt vọng! Cả đời này nàng ta sẽ không bao giờ có thể gả cho nam nhân mà mình ngưỡng mộ.
"Chuyện gì? Chúng ta như vậy, làm cho nàng cảm thấy mình bị cợt nhả, nếu không để ta quay về đến nhà nàng cầu hôn!"
Đỗ Phương bỗng nhiên lắc đầu: "Trí Viễn, ta đã đính hôn, không qua bao lâu nữa ta phải xuất giá rồi?"
Nàng ta không thể khống chế tâm tình của mình được nữa, Đỗ Phương bụm mặt khóc rống lên: "Tại sao chàng không xuất hiện sớm hơn, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện khi ta đã đính hôn! Trí Viễn, chúng ta không thể ở cùng nhau!"
Tạ Bân mím môi suy nghĩ nhìn nàng ta, nhíu mày lại, trái lại không nghĩ đến nàng ta lại ngã bài với hắn ta nhanh như vậy! Hắn ta còn tưởng đối phương sẽ cứ kìm nén như vậy, cuối cùng thậm chí nói là muốn bỏ trốn với hắn ta, hoặc là cho dù làm thϊếp của hắn ta cũng nguyện ý.
"Nàng đã đính hôn rồi?" Tạ Bân mở miệng dò hỏi.
Đỗ Phương khóc càng ngày càng thương tâm, căn bản là lau nước mắt không hết, nàng ta một bên thút thít một bên nói: "Đúng vậy, trong nhà đã đính hôn cho ta. Chính là con trai thứ 3 của Tạ gia ở trong thành, tháng 11 ta sẽ phải xuất giá!"
Không nói một lời nào, tâm của Đỗ Phương càng ngày càng đau đớn, nàng ta cảm thấy mình giống như là sắp chết.
Tạ Bân chớp mắt: "Con trai thứ 3 của Tạ gia? Dung mạo không đẹp, mặt đầy sẹo mụn, lại là một nam nhân vừa nhát gan vừa sợ phiền phức đó hả? "
Đỗ Phương dừng khóc, khϊếp sợ nhìn hắn ta: "Chàng... Biết hắn ta sao?"
Tạ bân nhẹ gật đầu: "Biết, còn thân quen nữa! Một mỹ nhân giống như nàng, đi theo hắn ta thật sự là quá ủy khuất nàng!"
Đỗ Phương cắn môi: "Vậy còn cách khác gì chứ, ta đã đính hôn với hắn ta, sắp phải thành thân rồi."
Tạ Bân nói: "Phương Phương, hắn ta chính là một kẻ hèn nhát. Cho dù nàng gả cho hắn ta, chúng ta vẫn có thể lén qua lại, hắn ta cũng không dám nói cái gì!"
Gương mặt của Đỗ Phương trắng bệch, lắc đầu nói: "Cái này không được, nếu như bị người ta biết..."
Tạ Bân đối diện với con mắt nàng ta, thành khẩn nói: "Ta cam đoan với nàng, chắc chắn sẽ không có người thứ hai biết, hơn nữa chúng ta qua lại thần không biết quỷ không hay! Phương Phương, không phải nàng nói trong lòng có ta sao, vì vậy cho dù nàng thành thân, thì chúng ta có thể ở chung một chỗ với nhau! Chẳng lẽ nàng còn muốn thủ tiết cho nam nhân kia sao? Ta cho nàng biết, lão Tam Tạ gia kia, vài ngày trước đó hắn ta ở chung một chỗ với phụ nữ đã có chồng, còn bị người ta bắt được, suýt chút nữa là bị đánh chết."
Đỗ Phương ngây ngốc nhìn hắn ta, hoàn toàn không thể tin những gì mình nghe được! Nàng ta vẫn luôn chán ghét vị hôn phu của mình, vậy mà lại lêu lỏng với phụ nữ đã có chồng!
Nàng căn bản không để nam nhân đó vào mắt, nàng oan ức vì lệnh của cha nương mà buộc chung cùng một chỗ với hắn ta. Ở chung một chỗ, nhưng ai đâu ngờ nghĩ đến đối phương đã sớm cấu kết ở chung với người khác! Uổng công nương nàng ta thường lão tam Tạ gia, cũng là một người thành thật, sau này thành thân, nàng ta có thể quản được hắn ta!
Đỗ Phương khẽ cắn bờ môi, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ lê hoa đái vũ như vậy, làm cho tâm của Tạ Bân đều trở nên mềm nhũn.
Tạ Bân ôn nhu nói: "Nàng nhìn xem, đây chính là nam nhân mà nàng muốn gả! Hơn nữa nữ nhân ở trong hậu viện của hắn ta không ít, trong đó có một người hắn ta rất là thích, chỉ khi hắn ta thành thân, thì sẽ nâng người đó lên làm di nương!"
Đỗ Phương như bị rớt vào hầm băng, nàng không biết mình nên làm như thế nào, hôn sự cũng đã được định sớm, chắc chắn trong nhà cũng sẽ không vì như vậy mà hủy hôn với Tạ gia!
"Trí viễn, ta nên làm cái gì đây? Chàng nói cho ta biết, ta nên làm cái gì?" Nàng ta khẽ lắc đầu, lòng dạ rối bời, không biết mình nên đi đâu và làm gì!
"Trí Viễn, ta không muốn gả cho hắn ta, ta không muốn gả cho hắn ta! Ta muốn gả cho chàng, Trí Viễn, chàng dẫn ta đi đi, chàng dẫn ta đi có được không, mặc kệ đi đâu, ta chỉ muốn ở chung với chàng!" Đỗ Phương vừa nói vừa lau nước mắt.
Tạ Bân nhẹ nhàng ấn nàng ta vào trong l*иg ngực của mình, nói: "Tâm can của ta, sao ta lại không muốn cưới nàng chứ! Nhưng mà nàng bỏ trốn cùng với ta, thì thanh danh nàng sẽ không được tốt."
Tạ Bân chớp mắt, mặt mũi tràn đầy đắc ý, nữ nhân này, đã bị hắn ta nắm bắt được!
Đây là đệ muội tương lai của hắn ta, sau này ở cùng một phủ đệ, hắn ta sẽ chiếm nữ nhân của đệ đệ mình, chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta nổi lên sự thích thú của cấm kỵ!
"Nghe ta nói, nàng hãy ngoan ngoãn xuất giá, ta cam đoan, cho dù nàng gả cho hắn ta, ta cũng có cách để gặp mặt nàng, hắn ta cũng sẽ không phát hiện. Cho dù lỡ mà hắn ta biết được, ta cũng có cách để hắn ta ngậm miệng, nàng yên tâm đi..."
Tâm trạng của Đỗ Phương vẫn còn rối bời, đầu óc nàng ta mê man, căn bản là không có chủ ý gì, đương nhiên cuối cùng hắn ta nói gì, nàng ta cũng sẽ đáp ứng.
Đến cửa thôn, Đỗ Phương mở miệng nói: "Trí Viễn, ta phải đi đây, ta sẽ nghe lời chàng."
Tạ Bân hài lòng gật đầu, vẻ mặt hắn ta đầy luyến tiếc, hai người lại vuốt ve an ủi dây dưa một trận, Đỗ Phương mới đỏ mặt xuống xe ngựa. Nàng ta vỗ vỗ gương mặt của mình, nhìn chung quanh một chút, thấy sẽ không có người phát hiện mình, lúc này mới yên tâm.
Tạ Bân vén rèm lên, lại là một trận ánh mắt quấn quýt say mê.
Đỗ Tam Nương chậm rãi đi lên phía trước, đi không bao lâu, liền phát hiện chiếc xe ngựa kia dừng lại, nàng méo miệng, đầy vẻ khinh bỉ.
Nàng dạo bước về phía trước, phát hiện có một nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy bước xuống xe ngựa, đầu đầy châu ngọc, áo gấm, nhìn cách ăn mặc này, biết là không phải là một cô nương bình thường.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, hình như ở trong thôn không có nhà nào có thân thích như vậy!
Lại nhìn thử, Đỗ Tam Nương không biết là ai, liền bỏ qua một bên, cũng không muốn xen vào việc của người khác! Nào ngờ bỗng nhiên nữ nhân kia lộ ra một bên mặt, Đỗ Tam Nương ồ lên một tiếng, lại là Đỗ Phương!
Da mặt của nàng ta đúng thật là dày, thế mà còn dám về trong thôn! Có điều so với vào ngày trước đó, Đỗ Phương ăn mặc ngày càng lộng lẫy, nghiễm nhiên chính là một thiên kim phú gia.
Đỗ Tam Nương căn bản không muốn gặp nàng ta, thế là vội vàng di chuyển ánh mắt, mặt không thay đổi đi lên phía trước.
Đỗ Phương đang nói lời từ biệt với Tạ Bân, vẻ mặt chia tay đầy lưu luyến.
Xe ngựa dừng ở giữa đường, gần như là chiếm hết toàn bộ con đường, Đỗ Tam Nương đành phải đi sát bên lề.
Tạ Bân đang cùng Đỗ Phương nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng động, hắn ta quay đầu liếc nhìn qua bên cạnh, thấy một tiểu nương tử đang cúi đầu đi qua. Mặc dù mặc y phục thô, lại khó che nổi vẻ trời sinh quyến rũ, nhìn còn chưa có trổ mã, nếu là qua tiếp mấy năm, đương nhiên sẽ là một giai nhân.
Tạ Bân không khỏi ngậm miệng lại, cũng không nhìn Đỗ Phương, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô nương kia, thấy nàng cứ tiến về phía trước, rất nhanh đi qua xe ngựa.
Đỗ Phương cũng phát hiện có người, lập tức khẩn trương lên, mặt mũi trắng bệch, nếu như bị người khác thấy nàng ta thân cận với một nam nhân, nếu truyền ra ngoài thì nàng ta còn gì mặt mũi để sống chứ! Ngay lúc trong lòng nàng ta đang loạn tung tùng phèo, bổng phát hiện người đi đường kia đúng là người quen —— Đỗ Tam Nương!
Đỗ Tam Nương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ tiến về phía trước, chẳng hề nhìn lại hướng của Đỗ Phương.
Tạ Bân làm trưởng tử của Tạ gia, sau này lại là phải thừa kế gia nghiệp, mặc dù cũng là tuấn tú lịch sự, nhưng mà phẩm chất còn kém xa hai chữ “Quân tử”. Hắn ta trời sinh tính tình phong lưu, đặc biệt rất háo sắc, tuổi không lớn lắm, mà nữ nhân ở hậu viện không hề ít, thậm chí thỉnh thoảng còn lén vụиɠ ŧяộʍ ở bên ngoài, đến cả Tạ Lợi Trinh cũng không quản được hắn ta.
Tạ Bân nheo mắt lại, dựa theo kinh nghiệm hắn ta tung hoành ở chốn phong trần nhiều năm, nếu nuôi nàng thêm 2, 3 năm nữa, thì sẽ ít có người nào vượt qua. Nơi thâm sơn cùng cốc này, hiếm khi có một người như vậy, quả nhiên làm cho lòng hắn ngứa ngáy không nhịn được.
Mặc dù Đỗ Tam Nương chỉ đi lên phía trước, cũng không có quay đầu nhìn phía sau, nhưng vẫn có thể cảm giác có người đang nhìn mình, mà ánh mắt này làm cho nàng cảm thấy không hề thoải mái, nàng không khỏi bước nhanh hơn.
Đỗ Phương phát hiện đó là Đỗ Tam Nương, liền vội vàng dùng tay áo che mặt lại, không cho nàng phát hiện.
Đợi đến khi nàng đi xa, mới buông ống tay áo xuống. Đỗ Phương nhìn về phía Trí Viễn, thấy ánh mắt của hắn ta vẫn luôn nhìn về phía Đỗ Tam Nương đi mất, lập tức sự cảnh giác của một nữ nhân gõ đầu nàng ta một cái, sắc mặt Đỗ Phương có chút khó coi: "Chàng đang nhìn cái gì vậy?"
Nàng ta vừa mở miệng, Tạ Bân chậm rãi ung dung thu hồi ánh mắt, nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Phương không được tốt lắm, căn bản không cần đoán hắn ta cũng biết Đỗ Phương đang ăn giấm, hắn ta mím môi một cái, cảm thấy đắc ý, đừng nhìn những nữ nhân này bình thường cẩn thận đoan trang như thế nào, một khi đối đầu với những nữ nhân khác, lập tức sẽ liền thay đổi thái độ.
Tạ Bân mở miệng nói: "Cũng không nhìn cái gì hết, chính là nhìn thấy một cô nương nông thôn đi qua, cũng may nàng ta cũng thông mình, biết cái gì có thể nhìn cái gì không thể nhìn. Nếu như bị nàng ta nhìn thấy, bị lan truyền ra ngoài thì không tốt cho lắm, các ngươi còn ở chung chỗ nữa."
Đỗ Phương có chút không tin tưởng, truy vấn: "Chàng thật sự nghĩ như vậy?"
"Đó là đương nhiên? Nàng sẽ không nghĩ rằng ta có ý gì với nàng ta chứ? Chỉ là một cô nương thôn quê, còn không lọt nổi vào mắt xanh của ta! Đúng, rồi Phương Phương, nàng biết nàng ta không? Lúc này nàng vẫn nên kéo dài khoảng cách với nàng ta, đừng để nàng ta nhận ra nàng."
Lúc này Đỗ Phương mới yên tâm, nàng ta nghĩ lại cũng đúng, Đỗ Tam Nương kia ăn mặc quê mùa, hắn ta là công tử phú gia, sao có thể để ý đến nữ nhân như vậy! Có lẽ là thật sự đang lo lắng cho nàng ta, Đỗ Phương không còn hoài nghi tâm tư Tạ Bân nữa, dưới góc độ của nàng ta, một nam nhân bằng lòng tặng cho mình trang sức, vải áo, son phấn, bột nước, chính là có tình ý với nữ nhân đó!
Đỗ Phương chu môi, cười nói lầm bầm: "Ta còn tưởng rằng chàng coi trọng nàng ta!"
Tạ Bân nghe xong cười lên ha hả.
Đỗ Phương tiếp tục nói: "Nàng ta là nữ nhi của nhị bá, đã đính hôn cho một thợ rèn cao lớn thô kệch."
Nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác kia của Đỗ Tam Nương, trên thân chẳng có chút trang sức nào, ăn mặc y phục thô, bộ dạng đầy bụi bặm kia sao có thể so với nàng ta chứ.
Trong đôi mắt Tạ Bân hiện lên tia ý vui: "Nói như vậy, đó là muội muội của nàng?"
Đỗ Phương gật đầu, nàng ta nói: "Trí Viễn, vậy ta trở về đây, chàng cũng nên về sớm đi"
Tạ Bân phất tay với nàng, nhìn dáng vẻ nàng ta rời đi. Hắn ta đưa tay vuốt cằm, bộ dạng của hai tỷ muội này đặc biệt lớn lên rất là tốt, nếu đều để bị hắn ta thuc phục, cũng chính là một đoạn giai thoại Nga hoàng và Nữ Anh!