Chương 80: Giống như hắn đã làm chuyện có lỗi với nàng

Tuy nói ngày đó hai nhà Đỗ Hoa Thịnh cùng Đỗ Hoa Luân vì chuyện tung tin đồn mà hai bên đã không qua lại nói chuyện với nhau. Nhưng mà Đỗ Phương sẽ phải xuất giá, Đỗ Hoa Luân vẫn là da mặt dày đến đưa tin cho các huynh đệ.

Ban đầu Đỗ Tam Nương cũng không có biết, vẫn là nghe Tứ Nương nói, mới biết được Đỗ Hoa Luân ghé qua nhà báo tin. Đỗ Tam Nương nhìn thấy Dương thị ở trong phòng, nàng ta chạy vào phòng, hỏi: "Nương, có phải tiểu thúc đã ghé qua đây đưa tin không, Đỗ Phương phải xuất giá rồi sao?"

Dương thị lườm nàng một cái: "Con nghe thấy ở đâu vậy!"

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không phải là con nghe được, là Tứ Nương nói cho con biết, con bé còn nói bởi vì chuyện này, mà người với cha lại cãi nhau."

Dương thị hừ hừ hai tiếng: "Ta muốn nói cha con chính là chó không thể ngăn mình ăn cứt, lúc trước bọn họ đối với con như thế nào, Đỗ Phương ở bên ngoài sinh sự tung tin đồn nhảm, làm ra những chuyện kia. Ban đầu cha con đã đáp ứng, không cùng nhà bọn họ qua lại nữa. Nhưng lúc này Đỗ Hoa Luân đã tìm lý chính đến làm thuyết khách, đến lúc đó để cho mấy nhà chúng ta đến tiễn Đỗ Phương xuất giá, cho một phần mặt mũi! Cha con đúng là lỗ tai mềm, không chịu được người khác quấy rầy đòi hỏi, liền nói đến lúc đó sẽ đến, thật đúng là làm người ta chọc tức."

Đỗ Tam Nương nghe được thì buồn cười, không cần nghĩ cũng biết lúc ấy nương có biểu cảm gì! Đương nhiên cha lại là người đứng đầu nữa rồi, Đỗ Hoa Thịnh là một người thành thật, chính là có đôi khi quá thành thật, chỉ nói vài câu dễ nghe đã làm cho lòng ông mềm nhũn, nói khó nghe chút chính là “Người hiền lành”.

"Vậy mấy thúc thúc, bá bá có đi không?" Đỗ Tam Nương lại hỏi.

Dương thị hừ lạnh nói: "Lão tứ đều làm mất lòng người khác, ai muốn đi chứ? Hắn ta cũng biết mình trong mấy đám huynh đệ tỷ muội không có ấn tượng tốt, lúc này hắn ta gả nữ nhi, nếu bên Đỗ gia không có đến đưa gả, không phải quay đầu lại sẽ bị mọi người nhạo báng ở sau lưng sao. Trái lại lão Tứ rất khôn khéo, thuyết phục lý chính đến làm thuyết khách, còn tặng lễ vật cho mỗi nhà, lý chính họ Cố, lại là thúc của bọn họ, còn có không nói giúp cho lão Tứ sao?"

Đỗ Tam Nương liếc mắt: "Lúc này Tứ thúc rất hào phóng, còn biết tặng quà!"

Những lễ mừng năm mới trước kia, loại người mà cũng không muốn mời mọi người ăn cơm, vậy mà lúc này lại cam lòng tặng đồ. Dương thị lơ đễnh chép miệng: "Đặt ở đò."

Đỗ Tam Nương vội vàng chạy qua ra nhìn, mở ra cái nắp, thấy bên trong có một vò rượu, năm sáu cân gạo trắng, hai bao tạp đường, Đỗ Tam Nương che miệng cười hỏi: "Nương, vậy nhà của chúng ta có đi không?"

Nói đến đây Dương thị liền tức giận, bà nói: "Cha con cũng đã bị thuyết phục, còn nói cái gì mà giữ thể diện cho ông ta, còn nói một nét bút không thể viết ra chữ Đỗ! Lần này Đỗ Phương xuất giá, làm bá phụ bá mẫu vẫn là phải đi đưa tiễn. Ta cũng lười nói với cha con, ông ấy cứ thích thì cứ đi, đôi chân ở trên người hắn, ông ấy bằng lòng thò đầu ra, ta cũng không ngăn ông ấy lại."

"Nương, con nghe nói, ngày hôn sự của Đỗ Phương đã bị dời ngày, có phải là có thật chuyện này không?" Mặc dù Đỗ Tam Nương ít khi ra ngoài, nhưng mà chuyện này đã bị người trong thôn nghị luận sôi nổi. Đã định thời gian xong mà còn sửa lại, còn dời sớm hơn nữa, rất nhiều người âm thầm nói có lẽ Đỗ Phương đã làm ra chuyện xấu gì rồi, nên mới dời hôn sự trước thời hạn.

Dương thị méo miệng nói: "Thật sự có chuyện như vậy, cũng chỉ còn có mấy ngày nữa, đang tốt đẹp lại đổi ngày, không biết đã làm ra chuyện xấu hổ gì!"

Hôn kỳ của Đỗ Phương sửa lại, cũng không ít lời đồn đại, cái này lại không phải là”Xung hỉ”, lại sửa lại thời gian, chính là hai người đã làm ra chuyện sai lầm, chỉ sợ là đã mang thai, lúc này mới vội vàng cưới sớm hơn một tháng, chính là vì che giấu tai mắt người khác!

Dương thị nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: "Tam Nương, con cứ nhìn Đỗ Phương trước mắt đi, là một nữ hài tử, vẫn là phải biết tự trọng. Nương nói cho con biết, con cùng Trạm ca nhi tình đầu ý hợp, ta và cha con cũng cao hứng ở trong lòng, nhưng mà Tam Nương ta phải nói cho con biết, có một số việc, là không thể làm. Hai người trẻ tuổi, lúc tình cảm đến nồng nàn, ở trong lòng không kìm nén được những chuyện này, tuyệt đối cấm làm những việc đó trước hôn nhân, con đã nghe rõ chưa!"

Đỗ Tam Nương xấu hổ, rõ ràng đang nói về Đỗ Phương, tại sao lại nói đến nàng chứ. Nếu không phải thời đại này đều là tảo hôn, tuổi tác của nàng dựa vào đời trước, thì cũng chỉ là học sinh cấp hai thôi, Đỗ Tam Nương hiểu Dương thị đang lo lắng cái gì, chỉ là sao nàng có thể là loại người làm ra chuyện đó chứ, thậm chí nàng ước gì ngày đó càng đến muộn càng tốt, hơn nữa Lục Trạm không phải là loại người háo sắc, nàng tiếp xúc với hắn với một khoảng thời gian lâu như vậy, hắn nhiều nhất cũng chỉ dám cầm tay của nàng thôi, còn những cái khác thì chưa từng làm, Lục Trạm vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, hiện tại quan hệ của bọn họ chính là yêu đương thuần khiết.

"Nương à, người còn không biết con là người như thế nào sao? Lại nói Lục đại ca, huynh ấy cũng không phải là loại người này, con biết chừng mực, người có đừng lo lắng."

Dương thị cau mày nhìn nàng, dáng vẻ có chút thiếu kiên nhẫn, bà chua xót nói ra: "Con đừng có thiếu kiên nhẫn, nương chính là nhắc nhở con, con cùng với Trạm ca nói chuyện thì cứ nói chuyện, mối quan hệ cũng không thể tiến thêm một bước! Ta và cha con cũng coi như là người thông suốt, nếu mà là gia đình khác, con đã đính hôn, chờ đến ngày thành thân mới có thể gặp trượng phu, con nhiều lần thỉnh thoảng gặp Lục Trạm, chúng ta cũng không nói cái gì. Chúng ta vẫn là nói câu kia, trong lòng con phải biết chừng mực, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm là tốt nhất. Con xem Đỗ Phương đi, hôn sự được dời sớm hơn, những lời đồn ở phía sau quá khó nghe? Con nhìn người khác mỗi lần ở trước mặt Tứ thúc đều cưới nói, lấy lòng hắn ta, nhưng xoay người sang chỗ khác, những người trong thôn không ai mà nói hắn ta chứ? Làm người mà, quan trọng nhất phải bảo vệ danh dự của mình, đừng có đi làm những chuyện không có đạo đức kia."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn trời, nước đổ đầu vịt. Dương thị mà mở miệng thì nói không ngừng, chủ yếu là lặp đi lặp lại những ý đó, chính là để nàng và Lục Trạm trong quá trình tiếp xúc, hai người không được tiếp xúc thân thể với nhau! Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng nương nàng lại không hề nói rõ, nói rất nhiều thứ, lại dùng ai đó để làm ví dụ, cuối cùng mới nói đến vấn đề, vẫn là quay về chuyện của Đỗ Phương, nói là người bên ngoài đều nói Đỗ Phương không biết xấu hổ, trước hôn sự là thân thể đã bị ô uế, ngủ với nam nhân. Nếu không sao Tạ gia có thể vội vàng cưới người vào cửa như vậy.

Chờ đến khi Dương thị dạy dỗ xong, Đỗ Tam Nương vội vàng nói còn chưa có thêu thùa xong, quay đầu liền chạy trở về phòng!

Đỗ Tam Nương ngồi ở trên giường, cầm lấy kim khâu may đồ đang dang dở ở trong sọt, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, Đỗ Tam Nương lại may quần áo mùa đông cho mỗi người trong nhà, mỗi người đều có một bộ, chỉ có y phục của hai đứa bé nàng chuẩn bị vào tháng chạp.

Đỗ Tam Nương nhíu mày, nghĩ đến những lời người bên ngoài nói Đỗ Phương, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng bên ngoài truyền đi xôn xao, cũng không có khả năng có một dấu hiệu báo trước nào! Nàng mím môi, lại nghĩ tới vừa rồi Dương thị cảnh cáo với mình, thì nàng không nhịn được mà mỉm cười, bọn hắn còn lo lắng về nàng, theo nàng thấy, thì bọn họ nên lo lắng cho Lục Trạm mới đúng! Hắn vô cùng ngây thơ và cực kỳ thuần khiết, Đỗ Tam Nương cũng chưa từng bài xích việc hắn thân cận với nàng, cái tên thanh niên này thuần khiết đến mức làm cho nàng không nhịn được cười, ngoại trừ nắm tay của nàng, thì hắn chưa từng làm qua cái khác, chỉ sợ là đến ngay cả suy nghĩ hắn cũng không có!

Mặc dù đời trước Đỗ Tam Nương chưa hề yêu đương, nhưng cũng có nghe qua một ít kinh nghiệm yêu đương, đều nói hai nam nữ trẻ tuổi yêu thích lẫn nhau, đều sẽ có phương diện xúc động kia, nhưng mà Lục Trạm lại không có, hắn không hề biểu hiện với nàng về xúc động của nam nhân đối với nữ nhân, nàng cũng không thấy bên trong ánh mắt của hắn cái gọi là ánh mắt nóng rực muốn ăn người!

Nếu sau này hai người thành thân, chẳng lẽ lại còn phải để nàng chủ động sao? Đỗ Tam Nương một bên vừa nghĩ vừa thêu thùa may vá, tâm tư không co ở trên đó, ngón tay bị kim đâm vào còn chảy ra máu! Đỗ Tam Nương nhanh chóng bỏ ngón tay vào miệng mυ"ŧ vào, chờ đến khi không còn chảy máu, mới loại bỏ tạp niệm rồi may vá cho tốt.

Hai ngày về sau, Đỗ Tam Nương mới cầm y phục đã may xong đưa cho Lục Trạm, còn cõng ít đồ của nhà mình cho hắn.

Trong thành vẫn náo nhiệt như cũ, Đỗ Tam Nương cầm y phục đến Lục gia, nàng qua Lục gia mấy lần, đương nhiên là đã quen thuộc. Chỉ có điều những ngày này Bạch thị ở bên ngoài thể hiện ra, nếu là cùng người trò chuyện đến hôn sự của Lục Trạm, thì sẽ cùng người khác khen nàng, nói nàng thường đến nấu cơm cho Lục Trạm, lại may y phục cho Lục Trạm, nàng đối xử với Trạm ca nhi khá tốt, đây mới là nữ nhân đáng sống chung.

Trên đường đi có người chào hỏi với Đỗ Tam Nương, thấy nàng đến, hỏi nàng có phải đến tìm Lục Trạm không, còn nói lúc này Lục Trạm đang bận rộn ở cửa hàng. Thậm chí còn có người trêu ghẹo một tiếng “Nha, cô vợ trẻ của Trạm ca nhi lại đến rồi”, mặc dù là lời nói đùa, nhưng vào trong lỗ tai Đỗ Tam Nương, cũng làm cho nàng bất an ở trong lòng, không biết sao đột nhiên có nhiều người lại biết đến nàng vậy, hết lần này tới lần khác nàng còn không biết đối phương là ai!

Dường như mặt của Lục Trạm đỏ ửng chạy đến tiệm rèn của Lục Trạm. Đến trong cửa tiệm, quả thực Lục Trạm đang ở đây, Đỗ Tam Nương thở hồng hộc gõ cửa một cái: "Lục đại ca..."

Lục Trạm nhìn nàng một cái, chỉ là nghiêm mặt ừ một tiếng, có chút khác với bộ dạng vui vẻ ra mặt thường ngày. Đỗ Tam Nương đến gần phòng, thấy hắn chỉ đứng ở đó bận rộn công việc, cũng không nói chuyện, cũng không bảo nàng ngồi, ngay lập tức trong lòng Đỗ Tam Nương dâng lên một cỗ mất mác! Không có so sánh liền không có tổn thương, bình thường hắn đối xử với nàng sao, lại so sánh với bây giờ hắn lạnh lùng với nàng như vậy, trong lòng Đỗ Tam Nương rất là thoải mái, nàng kêu: "Lục đại ca, sao huynh không có nói chuyện với ra. Có phải ta đã đắc tội với huynh chỗ nào không?"

Gần đây Dương thị quan tâm và quản nàng nghiêm hơn trước kia rất nhiều, nói đến đây, lần cuối gặp hắn đã gần một tháng, trong lòng nàng tràn đầy hào hứng chạy đến tìm hắn, nhưng ai ngờ hắn lại lạnh lùng với nàng như vậy! Nàng ở nhà may đồ cho hắn, có điều lâu ngày không gặp như vậy, vậy mà hắn lại không hề thân thiết với nàng.

Trong lòng Đỗ Tam Nương vừa ủy khuất vừa thương tâm, không biết mình đã làm chỗ nào không tốt, hắn vậy mà đều không có nói chuyện với nàng. Một người bình thường đều nhiệt tình với nàng như vậy, cho dù vô cùng bận rộn, nhìn thấy nàng đến thì kiểu gì cũng bỏ công việc ở trong tay xuống trước, mặt thì tràn đầy vui vẻ nói chuyện với nàng, hiện tại so sánh với cái người mặt lạnh này, trong lòng Đỗ Tam Nương như bị tạt một chậu nước lạnh.

Lục Trạm thấy bên trong ánh mắt của nàng chứa đầy lệ quang, vẻ mặt ủy khuất lại quật cường nhìn hắn, giống như hắn đã làm chuyện gì có lỗi với nàng vậy! Mặc dù gần đây hắn đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng, nhưng dù sao đó cũng là ở trong mơ, cũng không có bắt nạt nàng trong hiện thực. Có thể coi là là như vậy, Lục Trạm ở trong lòng rất khinh bỉ mình, cảm thấy tâm tư của mình rất khốn kiếp! Dù là mỗi sáng sớm hắn tỉnh lại đều nói với mình, không thể mơ như vậy nữa, nhưng mà căn bản là không có tác dụng, mỗi lúc trời tối Tam Nương đều sẽ đi vào trong giấc mơ của hắn, làm cho hắn gần như chẳng có một giấc ngủ ngon.

Lục Trạm cảm thấy đầu của mình bị bệnh rồi, nếu không thì tại sao lại như vậy? Vẻ mặt hắn uể oải, chạy đến trước mặt Lục Chí Phúc nói mình có lẽ bị bệnh, nhưng làm cho Lục Chí Phúc bị dọa sợ, cơ thể của đứa cháu là cường tráng nhất, quanh năm suốt tháng gần như đều không thấy hắn uống thuốc, sao nói bệnh liền bệnh. Lục Chí Phúc liền dẫn Lục Trạm đi xem đại phu, lão đại phu chẩn mạch, hỏi tuổi của Lục Trạm, lại hỏi từng cưới thê tử chưa, Lục Chí Phúc đều trả lời hết, cẩn thận hỏi đại phu có phải cháu trai mình bị ngã bệnh không! Lúc này lão đại phu cười lên ha hả, sờ lấy bộ râu nói hắn là người trẻ tuổi hỏa khí quá nặng, chờ quay đầu cưới thê tử là được!

Lục Chí Phúc nghe xong, làm gì còn không hiểu nữa, mặt cũng nóng đến hoảng. Bình thường ông ấy cũng không có nói với hắn những chuyện kia, ai ngờ chính hắn lại nghĩ nhiều, Lục Chí Phúc cũng không trách hắn, người trẻ tuổi mà, với tuổi tác của hắn, nếu là người khác, chỉ sợ con cũng có thể đi mua xì dầu rồi.

Bốc một chén thuốc hạ sốt về nhà, Lục Chí Phúc bảo nếu tinh lực hắn tràn đầy không có chỗ để xả, mỗi ngày sáng sớm hãy chạy quanh thành, chạy vài vòng xong thì vào trong tiệm bận rộn. Mỗi ngày sáng sớm Lục Trạm đều dậy chạy khoảng mười dặm, bắt đầu một ngày làm việc, vốn dĩ trong tiệm rất là bận rộn, hơn nữa hắn vẫn còn nằm mơ mình không ngừng muốn Tam Nương, nên cũng không dám đến Đỗ gia. Những ngày này, trong lòng hắn rất là nhớ nàng, lúc này thấy nàng đến đây, hắn còn phải giả vờ thành bộ dạng không có chuyện gì hết, chỉ sợ thấy Đỗ Tam Nương thấy mình kỳ lạ.

Nhưng nàng đúng là muốn khóc, đôi mắt mang đầy nước mắt, bộ dáng kìm nén không để nước mắt chảy xuống, Lục Trạm làm gì còn nhớ đến những chuyện khác nữa, hắn vội vàng đi lên phía trước, nói: "Không phải, Tam Nương, muội không có đắc tội với ta gì hết, đều là ta không tốt, đều là ta khốn kiếp, muội đừng có khóc."

Vừa nói hắn vừa đỡ nàng ngồi xuống, rồi lại đi rót trà cho nàng, Đỗ Tam Nương hừ hừ hai tiếng: "Huynh còn nói, nhìn thấy ta cũng không có tươi cười, sao ta biết có phải huynh có ý kiến với ta không!"

Lục Trạm ài ài hai tiếng: "Tam Nương, ta đây bị bệnh, làm gì có ý kiến với muội chứ. Ta thấy muội đến, cao hứng còn không kịp, chỉ là sợ dọa muội thôi."

Đỗ Tam Nương nghe vậy lo lắng hỏi: "Bị bệnh? Bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không, đã khi khám đại phu chưa, uống thuốc chưa?"

Lục Trạm gãi đầu một cái, liếc nàng một cái: "Uống thuốc rồi, cũng đã đi khám đại phu. Chính là không có tác dụng gì, đại phu còn nói ta không có bệnh!"

Lúc này Đỗ Tam Nương mới yên tâm lại, nàng nói: "Nếu đại phu đã nói huynh không có bệnh, vậy chắc chắn là không có bệnh, nếu thân thể này của huynh mà bị bệnh, thì chẳng phải những người khác đều bị bệnh sắp chết sao? Huynh đừng có suy nghĩ nhiều. Huynh phải rèn sắt thật nhiều, cũng phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi nhiều! Đừng có làm mệt quá."