Chương 51: Ta có tiền lì xì không

Lục Trạm bỏ đòn gánh xuống, hắn nói: "Cũng không tốn tiền gì, đây là quà tết của thúc thẩm nhi."

Hôm qua sau khi người của Đỗ gia về nhà, nhị thúc và nhị thẩm không ngừng dặn dò hắn, bảo hắn hôm nay đến phải biểu hiện tốt một chút, năm hết tết đến rồi, cũng không thể tay không tới cửa, mà phải mua ít quà năm mới.

Đỗ Tam Nương nhìn trán Lục Trạm chảy đầy mồ hôi, nàng nói: "Tứ Nương, bưng nước trà đến đây."

Tứ Nương vội vàng chạy vào phòng bếp lấy nước trà, Lục Trạm uống mấy ngụm giải khát, hắn nhìn về phía Đỗ Tam Nương, nói: "Cá ở đâu ra vậy?"

Đỗ Phong nói: "Tỷ phu, buổi sáng đi mua đó."

"Tỷ phu, còn mua hai con cá thật lớn, nương bỏ vào trong chum nước, huynh mau đi xem đi." Tứ Nương nói xong muốn kéo Lục Trạm đến chum nước.

Lục Trạm cười nói: “Được rồi, chờ ta nghỉ ngơi chút rồi đi xem."

Bên kia Dương thị bưng nước nóng đến cho Lục Trạm rửa mặt, nhìn những hạt kê kia, nàng lại nói: "Cái đứa nhỏ này, chính mình cũng không dư dả, sao lại phí tiền như thế, cũng không phải là trong nhà không có lương thực."

Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh, cười nói: "Nương, huynh ấy mang đến cho người, chẳng lẽ nương còn muốn huynh ấy đem về sao? Cái này đi tới đi lui cũng mất nhiều sức đó!"

Dương thị nghe được cũng cười lên, lại vung tay lên giả vờ muốn đánh nàng!

Cười hì hì hai tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, sao người không mau đi vào, cái nồi sắp cháy rồi kìa!"

Dương thị trừng nàng một cái, nói: "Mau đi rửa tay, chờ phụ thân con xay hạt đậu về, để ông ấy làm những cái này, là một cô nương, con không sợ cái mùi khó ngửi kia sao!"

Lúc này tay của Đỗ Tam Nương toàn là mùi cá tanh, nàng chớp mắt, nói: "Còn không phải là vì ăn nó sao, vì đồ ăn ngon, tất cả đều đáng giá!"

Lục Trạm rửa mặt xong, nói với Đỗ Tam Nương: "Muội đến đây rửa tay đi, để ta làm cho!"

Bây giờ thái độ của Đỗ Tam Nương đối với hắn cũng trở nên thân thiết, không còn khách khí giống như trước kia nữa, lúc này hắn nói muốn tới làm, nàng nhanh chóng vui vẻ ra mặt nhường chỗ cho hắn, còn kêu Tứ Nương cầm xà phòng tới. Rửa hai lần, ngửi thấy trên tay vẫn còn có mùi, Đỗ Tam Nương nhếch miệng. Nhìn thấy Tứ Nương đứng ở bên cạnh Lục Trạm, còn đứng rất là gần, nhìn không chớp mắt, đôi mắt cứ dính vào con cá kia, Đỗ Tam Nương đi qua, đưa tay đến dưới mũi của Tứ Nương: "Mùi có dễ ngửi không? Còn không mau đi."

Tứ Nương vội vàng che mũi: "Tỷ, tay của tỷ thối quá!"

Đỗ Tam Nương cười giơ tay lên: "Thối? Nếu không thối thì sẽ không ăn được, không phải muội thích ăn cá sao, còn có muốn ăn cá con chiên không!"

"Ăn ăn ăn, muội muốn ăn!" Tứ Nương nói.

Đỗ Phong cũng đã bị Lục Trạm đuổi đi từ sớm, hắn ngồi ở chỗ đó cạo vảy mở bụng cá, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, cái này là mình ăn nên phải làm thật sạch sẽ, cũng phải cắt mang cá đi!"

Ừ một tiếng, Lục Trạm liếc nhìn nàng một cái, hôm nay nàng vẫn mặc bộ y phục của ngày hôm qua, chẳng qua là không có cài hoa lụa ở tên tóc, hắn nói: "Sao muội không đeo trâm kia?"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Hôm nay phải làm việc, ta sợ đeo vào sẽ bị rơi mất!"

Lục Trạm nói: "Muội cũng nên tránh xa một chút."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Ta đã lớn rồi, cũng không phải là một đứa trẻ."

Tứ Nương ở bên cạnh nói: "Tỷ phu, hôm nay tỷ tỷ đã tặng lì xì cho muội."

Nói xong con bé lấy bao lì xì ra, Đỗ Tam Nương cũng không cho nhiều, cho mỗi đứa 10 văn tiền, có ý nghĩa là 10 phân vẹn 10.

Lục Trạm cười nhìn về phía Đỗ Tam Nương, mở miệng chọc ghẹo: "Tam Nương, ta có không?"

Đỗ Tam Nương liếc mắt: "Không có!"

Thấy nàng từ chối dứt khoát như vậy, Lục Trạm thở dài, cau mày: "Thật sự không có sao?"

Tứ Nương cười hì hì nói: "Tỷ phu, mọi người nói người lớn không có lì xì, huynh muốn tiền lì xì, thật là xấu hổ!"

Đỗ Tam Nương kêu Tứ Nương đi tìm Đỗ Phong, nàng nhìn đôi giày của Lục Trạm, giày bị sương làm ướt, mà xung quanh giày còn dính bụi đất, nàng mím môi một cái, nói: "Huynh mau cởi giày ra đi!"

Lục Trạm không hiểu: "Cởi giày?"

"Cởi giày!" Đỗ Tam Nương lặp lại.

Lục Trạm cởi giày, Đỗ Tam Nương thấy hắn không mang vớ, giữa mùa đông mà còn đi chân trần, nàng nói: "Sao huynh lại không mang vớ!"

Nói xong cầm giày của hắn lên, xem đi xem lại, rồi lấy tay đo kích thước của giày, vào phòng lấy tấm vải mới cắt vào tôi hôm qua, sau đó lấy tấm vải bao cái giày lại, nàng không biết chính xác kích thước đôi giày của hắn mang đi, nên cắt rất là lớn, lúc này làm một đôi, nàng ghi nhớ ở trong lòng, lại dùng kéo cắt cái vải thừa đi, cuối cùng là bao lại, thấy gần được rồi, liền nở nụ cười.

Lục Trạm nói: "Tam Nương, muội muốn làm giày cho ta sao?"

Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, ừ một tiếng, quay đầu lại chạy vào trong phòng.

Gương mặt Lục Trạm tràn đầy vui vẻ, hắn mang giày vào lần nữa, trong lòng nóng hổi, Tam Nương đối với hắn thật tốt, không những may y phục cho hắn mà còn làm giày nữa.

Đợi làm xong tất cả cá con, Đỗ Tam Nương làm bột khoai lang, lại đánh trứng gà, chuẩn bị dầu để chiên cá con.

Lại lại nghe thấy Dương thị ở bên ngoài kêu lên: "Đỗ hoa Thịnh, ta cho nhiều hạt đậu như vậy, sao ông chỉ mang một ít trở về vậy?"

Đỗ Hoa Thịnh cầm đống bã đậu quay về, hạt đậu do chính tay Dương thị ngâm, khoảng mười mấy cân, hiện tại cầm về, nhiều nhất chỉ có một nửa, ngay lập tức vẻ mặt Dương thị liền khó coi, tức giận nói: "Đỗ Hoa Thịnh, kêu ông đi xay đậu, còn mấy hạt đậu còn lại đâu? Ông nói rõ cho ta xem!"

Đỗ Hoa Thịnh nhìn Dương thị một chút, nói: "Sắp sang năm mới rồi, bà lớn tiếng như vậy làm gì!"

Dương thị nhướng mày lên: "Ông còn hỏi ta lớn tiếng làm gì hả? Vậy được rồi, ông nói xem, đậu đâu rồi!"

Đỗ Hoa Thịnh mím môi một cái, không dám nhìn Dương thị.

Trong lòng Dương thị đã đoán ra, bà thở sâu, hỏi: "Có phải lại cho lão nương của ông không?"

Đỗ Hoa Thịnh nói: "Trên đường đi xay hạt đậu ta đã gặp nương của ta, bà ấy nói năm nay bà ấy không có ngâm đậu, nên bảo ta cho bà ấy một ít, nương cũng đã mở miệng nói nên cũng không dám không cho!"

Biết là như vậy mà, Dương thị tức giận đến mức ngực cũng đau nhói! Bà hung dữ nhìn Đỗ Hoa Thịnh, tức giận nói: "Bà ấy kêu ông cho thì ông liền cho! Đỗ Hoa Thịnh, ta thấy ông đã quên mất bài học rồi. Lúc trước thê tử của Du ca nhi của nhà đại tẩu mang thai, đến tìm bọn họ mượn lương thực cũng không cho, cũng có làm những chuyện tuyệt tình như vậy. Bây giờ trong mấy nhà chúng ta, chỉ có nhà của hắn là sống tốt nhất, bà ấy nói không có ngâm đậu, ai mà tin chứ! Ta thấy bà ấy chính là muốn chiếm tiện nghi của ông, ông đúng là kẻ ngốc, vết sẹo khỏi liền quên đau!"

Đỗ Hoa Thĩnh bị mắng liền lúng túng đứng ở đó, chà xát hai tay nói: "Bà cũng biết tính của nương ta mà, nếu ta không cho bà ấy, thì lúc quay về không phải sẽ đi nói khắp nơi sao. Hơn nữa, dù sao bà ấy cũng là nương của ta."

"Ông... Thật sự đã làm tức chết ta!" Dương thị đi tới, đấm mạnh vài cái vào vai của Đỗ Hoa Thịnh.

Đỗ Tam Nương kêu Lục Trạm đi làm nhỏ lửa, mình đi ra cửa, nói: "Nương, năm hết tết đến rồi, cãi nhau như vậy thì giống kiểu gì đây!"

"Tam Nương, ngươi đến đây nói xem, phụ thân ngươi âm thầm cho đậu, nếu không phải ta nhìn thấy sự bất thường, thì chắc chắn ông ấy sẽ không nói!" Dương thị thở phì phò nói, thiếu mấy hạt đậu cũng không có gì to lớn lắm, nhưng mà lại do Vương thị cầm đi, chính vì vậy làm cho bà không thể nuốt được cơn tức giận này!

Lúc trước Vương thị làm những chuyện tuyệt tình như vậy, không coi nhà bọn họ là con cháu của mình, bà còn không muốn coi bà là nương của mình đâu! Chính Vương thị là người keo kiệt, chưa từng thấy đồ gì rơi từ ngón tay của bà ta xuống nhà bọn họ, lúc cầm đồ người khác thì lại rất là quang minh chính đại!

Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, khuyên nhủ: "Nương, chẳng phải chỉ muốn có mấy cân hạt đậu thôi sao, bà ấy muốn thì cứ muốn. Có lấy cũng không làm giàu lên được, gần sang năm mới rồi, cãi nhau để bị người khác nghe thấy cũng không tốt. Phụ thân nói cũng không sai, dù sao cũng là người sinh mình ra, bây giờ muốn bà ấy muốn phụ thân cho mấy cân hạt đậu, chẳng lẽ phụ thân lại không cho sao? Được rồi được rồi, hôm nay ăn tết, Lục đại ca cũng tới, hai người ở đây cãi nhau, thỉ huynh ấy sẽ nghĩ như thế nào!"

Dương thị nói: "Tuy chỉ là mấy cân hạt đậu, nhưng mà ta không muốn cho bà ta, cho ai cũng được chứ cũng không cho bà ta! Ban đầu bà ta đã sỉ nhục nhà mình như thế nào, cái gì tốt cũng đều cho lão út, bây giờ lão út là đại chưởng quỹ, cũng không biết xấu hổ mà đi lấy mấy cân hạt đậu! Ta nhổ vào!"

Đỗ Tam Nương thấy nương của mình như vậy, nàng cũng không muốn chịu thiệt thòi này. Mặc dù bình thường người bà nội kia làm việc không đúng, Đỗ Tam Nương cũng rất ghét bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối của nàng, cuối năm vì mấy cân hạt đậu này mà cả nhà mất hòa khí thì không đáng, cho dù giành lại được thì như thế nào? Đỗ Tam Nương vội vàng đi lên, kéo Dương thị sang một bên, cẩn thận khuyên nhủ, qua một hồi lâu, mới thuyết phục được bà.

Dương thị hừ hừ hai tiếng, nhìn Đỗ Hoa Thịnh nói: "Đỗ Hoa Thịnh, ta nói cho ông biết, lần sau ông mà không nói trước với ta một tiếng mà đem đồ tặng cho người khác, thì lúc đó ông đưa cho người ta như thế nào thì đem về như thế đó!

Đỗ Tam Nương đi phòng bếp rửa tay, chuẩn bị làm cá chiên, nàng thấy Lục Trạm vẫn ngồi ở chỗ đó, có vẻ như vừa ra ngoài đi xem.

"Lục đại ca, lửa hơi lớn một chút." Vừa nói, Đỗ Tam Nương vén tay áo lên, dùng đũa kẹp con cá đã trộn với bột mì bỏ vào trong nồi, lập tức trong nồi vang lên tiếng xì xì, nàng lại nói: "Nhà chúng ta, bà nội thiên vị với tiểu thúc của ta, đối với một nhà của ta thì không có chào đón, trước kia nương ta đã chịu rất nhiều giày vò ở trong tay bà ấy, cho đến khi sau này tách ra ở riêng mới tốt hơn một chút."

Đỗ Tam Nương giải thích hai câu, cũng không có nói quá nhiều, nàng giải thích như vậy, cũng là không muốn trong lòng Lục Trạm có ý kiến gì với nương mình.

Lục Trạm ngồi ở phía sau ừ một tiếng, cũng không mở miệng bình luận gì.

Đỗ Tam Nương thấy hắn cũng không có truy chuyện này đến cùng, trong lòng cũng dễ chịu.

Chiên gần nửa canh giờ, mới đem chiên gần hết nửa chậu cá con.

Rửa xong Đỗ Tam Nương mời bọn họ ăn, Lục Trạm cầm lấy, cắn một cái, rất là xốp giòn, cũng rất là thơm.

Đỗ Tam Nương ra sân, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị đang ở dưới mái hiên cầm vải trắng lọc bã đậu, thùng gỗ ở bên cạnh chứa nửa thùng bã đậu, Đỗ Tam Nương nói: "Cha, mẹ, nghỉ một lát, ăn ít đồ đi!"

Dương thị nói: "Không cần, không cần, sắp xong rồi! Không còn bao nhiêu!"

Nói xong bà nói với Đỗ Hoa Thịnh: "Được rồi, được rồi, mau đổ đi."

Sau khi hai phu thê loại xong bã đậu ra, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, chờ một lúc nữa nấu lên, đừng có gạt đậu, chỉ múc ít sữa đậu nành ra là được rồi."

Dương thị gật đầu: "Được rồi, chút nữa múc ít sữa cho con!"

Trong tay Tứ Nương cầm hai con cá con chiên, chạy tới muốn đút cho Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị, nhưng mà lúc này hai người đều không rảnh chú ý đến nàng, Đỗ Tam Nương ôm Tứ Nương, Tứ Nương đút hai con cá cho bọn họ ăn, nói: "Cha, mẹ, ăn ngon không?"

Dương thị cười nói: "Ăn ngon, ăn ngon!"

Lọc bã đậu xong, Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, giữ bã đậu lại, tối nay con làm bánh bã đậu chiên."

Dương thị nói: "Hôm nay con đã làm cá con chiên, lại muốn làm bánh bã đậu chiên, con nói xem đã dùng bao nhiêu dầu rồi! Nếu bà của con ở đây, còn không phải sẽ mắng con sao!"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, buông tay nói: "KHông phải bà ấy không có ở nhà chúng ta sao."

Hai phu thê Đỗ Hoa Thịnh đi vào phòng bếp, ăn cá con chiên. Dương thị nhìn cái chội đầy cá, cất giọng nói: "Nhiều như vậy sao!"

Nghĩ nghĩ, bà lấy cái bát ra, nói: "Lấy một bát cho nhà Đại bá mẫu và Tam thẩm của con đi!"

Đỗ Tam Nương nhướng mày nói: "Nương, nếu như vậy, hay là người cũng cho nhà Tứ thúc đi, tránh khỏi để cho nhà thúc ấy nói nhiều!"

Dương thị có chút không tình nguyện, Đỗ Tam Nương lại nói: "Chúng ta ăn ít một chút, cho bọn họ có mặt mũi, chúng ta cũng sẽ có mặt mũi, còn không phải là để cho người ta nhìn sao. Hôm có nhiều người thấy nương đi mua cá, nương cũng đâu phải là không biết cái miệng của bà nội chứ, quay về biết nương đều cho đại bá mẫu và tam thẩm, mà lại không cho nhà bọn họ, như vậy chắc chắn bà nội sẽ nói nương!"

Nói xong Đỗ Tam Nương cầm lấy một cái đĩa ra, nàng cười nói: "Nương xem, sùng đĩa nhìn đẹp hơn nhiều! Dùng bát thì phải gắp nhiều, còn không không có đẹp!"

Dương thị trừng nàng một chút: "Ta thấy bây giờ con lý lẽ ngày càng nhiều!"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhún vai: "Nương, cái gì mà là lý lẽ chứ, cái này gọi là tiểu thông minh! Con đi nhà bà nội, để Tứ Nương và Đỗ Phong đến nhà đại bá mẫu và tam thẩm!"

Nói xong bưng đĩa cá con chiên, Đỗ Tam Nương ra khỏi nhà.

Vương thị là người thích nói phải trái, thích chiếm món lời nhỏ, lại là một người rất keo kiệt, nếu hôm nay thật sự không bưng cho bà ta, nói không chừng chờ một lúc nữa đến nhà nàng gây ầm ĩ. Cái người Vương thị kia là một kẻ ngốc, đối với loại người như vậy, thà rằng kính trọng nhưng không gần gũi, cũng đừng đắc tội bà ta.

Lúc đến nhà Tứ thúc, quả nhiên, trong nhà hắn cũng đang lọc bã đậu. Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, liếc mắt nhìn, có tiền như vậy, chỉ có mấy cân hạt đậu cũng mở miệng xin.

Tứ thúc đang đứng ở cửa phòng, cái gì cũng không có làm, chì đứng nhìn Vương thị và thê tử của ông ta lọc bã đậu, ba đứa con trai của ông ta đang cãi nhau ầm ĩ ở sân.

Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, nhíu lông mày lại, là một nam nhân cao to lại rảnh rỗi không làm việc gì, để cho nữ nhân làm, quả nhiên là không biết xấu hổ!

Đến trong viện, Đỗ Tam Nương kêu một tiếng "Tứ thúc" .

Đỗ Hoa Luân nhìn thấy nàng đến, cười nói: "Tam Nương tới hả, mau vào."

Đỗ Tam Nương đi đến trong viện, nói ra: "Buổi sáng hôm nay mua ít cá, làm món cá con chiên, nên bưng đến đây cho thúc thẩm nếm thử."

Đỗ Hoa Luân nhìn thấy đĩa trong tay nàng, cười nói: "Đứa nhỏ này cũng thật là, tự mình ăn là được rồi, còn bưng đến đây làm gì!"

Trương thị ở bên cạnh cười nói: "Tam Nương cũng đã bưng đến, đây cũng là lòng hiếu tâm của con bé."

Trên mặt Đỗ Tam Nương vẫn nở một nụ cười xa cách, ba đứa con trai của Đỗ Hoa Luân thấy Đỗ Tam Nương đến, cũng không gọi một tiếng, liền công thẳng về phía nàng lấy cá ăn.

Thật sự là không có chút lễ phép nào! Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng tham lam của bọn họ, trong lòng có chút chán ghét.

Trương thị cười nói: "Các ngươi cũng ăn từ từ thôi."

Nói nàng lại nói: "Phương Phương, mau ra đây, Tam Nương đến đây, con mau đi lấy cái bát."

Một lát sau, trong phòng có một thiếu nữ đi ra, nàng ta chính là nhị nha đầu của Đỗ Hoa Luân và Trương thị, còn có cái tên là Đỗ Phương.

Đỗ Phương đi đến cửa chính, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, nhìn Trương thị nói: "Nương, con đang thêu hoa mà, người kêu con làm gì chứ."

Vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, ngươi tự vào phòng bếp bỏ đi."

Sau khi nói xong liền quay đầu về phòng.

Đỗ Tam Nương cười cười, cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng bếp, lấy cái cái đĩa ra đổ xuống, nhìn thấy trên bếp lò còn đặt một miếng thịt, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, mím môi một cái quay đầu ra ngoài.

"Tứ thúc, vậy con đi trước."

Đỗ Hoa Luân nói: "Tam Nương, con ở lại ăn cơm đi."

Trương thị nói: "Hoa Luân, vẫn chưa có ai nấu cơm đâu, ông bảo Tam Nương ở đây ăn cái gì hả!"

Đỗ Tam Nương nói: "Không cần đâu Tứ thúc, cả nhà vẫn còn đang chờ con, con về đây!"

Từ Đỗ gia đi ra, Đỗ Tam Nương méo miệng, nàng mới không thích ở lại!

Sau khi Đỗ Tam Nương đi, Trương thị nhìn Đỗ Hoa Luân nói: "Ông giữ nó ở lại ăn cái gì chứ, tất cả những món ăn trưa nay đều chính chúng ta ăn cũng không đủ!"

Đỗ Hoa Luân nói: "Không phải người ta đã mang cá con đến đây, hơn nữa đậu này cũng là do nhị ca cho."

Trương thị nghiêm mặt lại nói: "Hắn chỉ cho mấy cân hạt đậu, nương đã nuôi hắn hớn, lại cho hắn cưới thê tử, lấy mấy cân hạt đậu của hắn thì sao chứ?"

Đỗ Hoa Luân hừ một tiếng: "Lười nói với bà, ta vào nhà ngủ đây, chờ một lúc làm cơm xong thì gọi ta dậy!"

Trương thị nhìn thấy ông ta đi, cắn răng nói: "Giữa ban ngày, gần sang năm mới ông cũng không phụ một tay, lúc này mà ông muốn đi ngủ, ông không thấy xấu hổ sao!"

Vương thị nói: "Hắn là nam nhân ở trong nhà, không có việc gì mà làm, ngủ một lúc thì có sao!"

Trương thị quay đầu nhìn Vương thị nói: "Ngủ một chút, đâu ai như hắn cả ngày đều muốn ngủ, làm gì mà buồn ngủ nhiều như vậy."

Nói xong Trương thị cũng rửa tay và nói với Vương thị: "Con đi xem Nhị nha thêu hoa sao rồi, nương, chờ một lúc nấu cơm thì gọi con một tiếng."

Nói xong Trương thị lắc mông vào phòng, Vương thị nhìn bà ta, trong lòng là vừa tức vừa giận, nhưng mà trước giờ nàng dâu này đều là như vậy, là nữ tử ở trong thành, không so được với cô nương nông thôn, Vương thị thở dài, đành phải tăng tốc lọc bã đậu để nhanh nhanh đi nấu cơm.

Trương thị vào phòng, nhìn thấy nữ nhi mình Đỗ Phương chỉ mới thêu một nửa đóa sen, bà ta nói: "Đã lâu như vậy sao vẫn còn đang thêu lá sen!"

Đỗ Phương nói: "Nương, cái này rất là khó thêu, tay con rất là mỏi, vừa rồi con đang thêu tốt, thì người lại kêu con, làm cho hiện tại con đã quên bước khâu tiếp theo là gì rồi!"

Trương thị cầm lấy bức thêu lên, thật sự là không tốt, bà ta mím môi một cái, nói: "Con phải học thật là tốt. Con cũng đã 15 tuổi rồi, ta và phụ thân còn còn muốn tìm một nhà tốt cho con. Gia đình chúng ta như vậy, lại không cần phải xuống ruộng làm, nên phải thật giỏi về nữ công!"

Đỗ Phương không nhịn được nói: "Được rồi, con đã biết, suốt ngày cứ nói nhiêu đó, con nghe riết đến mức tai muốn mọc kén lên rồi!"

Trương thị nói: "Cái đứa nhỏ này, mới nói có vài câu đã không kiên nhẫn nổi. Ta cùng phụ con đã nhìn trúng con trai trai của tiệm tơ lụa là Tạ Kỷ, tuổi cũng rất là hợp với con, có thể tìm đâu ra hôn nhân tốt như vậy chứ!"

Đỗ Phương đã nằm ở trên giường, quay người lại cho bà ta đối diện với bóng lưng của mình, Trương thị thở dài. Người nữ nhi này, Trương thị rất yêu thương nàng ta, đại nha đầu nuôi không sống nổi, cũng chỉ còn một nha đầu này, đương nhiên Trương thị đánh giá rất là cao.

"Cái đứa nhỏ này, nên sửa đổi tính tình một chút đi, nói với con có vài câu đã liền không thích nghe, cũng không kiên nhẫn, sau này gả đến nhà chồng thì không thể như vậy. Phương Phương, con phải biết, con với bọn Tam Nương không có giống nhau, những nhà mà bọn họ nói đều không phải là người nhà nông, nhưng sau này gả đến Tạ gia, thì chỉ sẽ đeo vàng đeo bạc, nô bộc hầu hạ!" Nói xong Trương thị còn đẩy nàng ta.

Đỗ Phương bực bội mà nói: "Nương, khi nào chúng ta sẽ về thành, ở lại đây chẳng có gì tốt cả."

"Chờ qua năm, chúng ta sẽ về thành." Trương thị lại thở dài, nói: "Con xem Tam Nương người ta đi, nó nhỏ hơn con hai tuổi, vậy mà nó..."

"Tam Nương, Tam Nương, cái gì cũng là Tam Nương, nếu nương đã thích nó như vậy sao không nhận nó làm con luôn đi! Mỗi ngày đều là Tam Nương, nó có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải chỉ là một con nha đầu nghèo nàn thôi sao!" Đỗ Phương giận dữ nói.

Từ trước đến giờ Đỗ Phương không thích Đỗ Tam Nương chút nào, từ nhỏ đến lớn, vừa nhìn thấy nàng ta là chán ghét, mấy năm gần đây cái loại chán ghét này ngày càng sâu hơn, bây giờ chính là liếc nhìn nàng ta một cái, cũng cảm thấy không thoái mái.

Trương thị nói: "Cái đứa nhỏ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy. Con đang làm gì thế, ta chỉ có nói với con vài câu mà đã tức giận rồi. Học cái tính tình này của ai vậy, con cũng đã 15 rồi, không có còn nhỏ nữa, nếu không phải vì ta và phụ thân thương con, muốn giữ con lại thêm mấy ngày, nếu không với tuổi này của con cũng đã lập gia đình rồi!"

Đỗ Phương nghe thấy nương mình vẫn còn nói chít cha chít chít, trong lòng liền khó chịu, nàng ta kéo chăn lên bao trùm cả người lại, không nghe, cũng không nhìn!

Trương thị thấy không còn cách nào nói chuyện với nàng ta nữa, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, gần sang năm mới, nói với con thêm nữa thì chờ một lúc con lại rơi nước mắt mất."

Đi vài bước, Trương thị lại dặn dò: "Cũng đừng có ngủ thϊếp đi, chờ một lúc ăn cơm thì sẽ kêu con!"

Đợi nương nàng ta ra cửa, Đỗ Phương cắn môi, hừ hừ hai tiếng, lầm bầm nói: "Tam Nương, Tam Nương, chỉ là một con nha đầu hèn mạt, còn so sánh nó với mình, nó có thể so nổi với mình sao?"

Bên trong bốn huynh đệ Đỗ gia, Đỗ Phương và Đỗ Tam Nương là hai nữ nhi có tuổi tương đương với nhau, Đỗ Phương lại lớn hơn Đỗ Tam Nương hai tuổi, không ít người sẽ so sánh với hai người họ. Từ nhỏ tính tình của Đỗ Tam Nương rất là yên tĩnh, Đỗ Phương thì lại khác, tính cách nàng ta lại rất giống nam tử, lại có chút bá đạo, từ nhỏ đến lớn câu mà nàng ta nghe nhiều nhất chính là học hỏi Tam Nương, làm một cô nương ôn nhu hòa nhã mới đúng.

Đỗ Phương căm thù chuyện này đến tận xương tủy, nên cũng vì đó rất là ghét Đỗ Tam Nương. Khi còn bé thường ở sau lưng bắt nạt Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương bị nàng ta đánh, quay về cũng không dám nói, Đỗ Phương càng khinh thường vị đường muội này.

Đỗ Tam Nương đi ra từ nhà của Tứ thúc, nàng mím môi một cái, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Đỗ Phương, cũng đã trưởng thành người lớn rồi, dáng dấp rất giống với Trương thị, cũng là một cô nương xinh đẹp, chính là tính tình có chút không tốt. Đỗ Tam Nương đến đây mấy năm, cũng không có qua lại với nàng ta nhiều, nhưng Đỗ Tam Nương có thể cảm giác được, vị đường tỷ này không hề có mối quan hệ tốt với nàng, thậm chí có thể nói là rất không thích nàng.

Được rồi, được rồi, Đỗ Phương như thế nào, cũng không có liên quan gì đến nàng, Đỗ Phương không thích nàng, nàng cũng sẽ không cầm mặt nóng dán vào mông lạnh! Một đường trở về gặp không ít người quen, Đỗ Tam Nương cũng chào hỏi từng người.

___

Về đến nhà, Đỗ Phong cùng Tứ Nương còn chưa trở về. Dương thị nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi đến nhà nội, bọn họ đang làm gì?"

"Lúc đến thấy đang lọc bã đậu, kêu con ở lại ăn cơm, nhưng con thấy trong bếp còn chưa đốt lửa nên con quay về." Đỗ Tam Nương nói xong rửa tay, ngồi ở trên ghế nhìn cái nồi đậu nành còn chưa sôi

lên.

Dương thị méo miệng: "Đúng là chỉ nói mà không làm, đồ của nhà bọn họ, người khác cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được chút nào!"

"Đỗ Phương cũng quay về rồi, đang ở trong nhà thêu hoa!" Đỗ Tam Nương nói.

"Nhị Nha ư? Con bé về rồi sao?" Dương thị mím môi một cái: "Ta nói hai phu thê Tứ thúc của con, cho dù là thương con cũng không thể thương như thế. Mặc dù là sống tốt hơn mấy đứa con, cũng không phải chỉ là một nha đầu bình thường thôi sao, nuôi giống như một là thiên kim tiểu thư, mấy việc trong nhà cũng không biết làm, mỗi ngày cứ ở trong phòng, lại rảnh rỗi không biết làm gì, thật đúng là nuôi ra một thiên kim tiểu thư, không biết sau này có gả được cho con rể nhà giàu không!"

Đỗ Tam Nương buồn cười lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Nương, Tứ thúc tứ thẩm đều không có nói gì, người còn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của người ta!"

Dương thị không để ý nói: "Không phải quan tâm, phu thê lão Tứ đã quá nuông chiều con bé, khi còn bé Đỗ Phương bắt nạt con, mà bọn họ chưa bao giờ nói Đỗ Phương không đúng. Chẳng qua họ cao hơn nông dân chúng ta thôi, ta cũng không tin với thân phận của bọn họ có thể trèo lên cao!"

"Lại nói Nhị nha đầu, con mắt đều mọc ở đỉnh đầu, đặc biệt khinh thường những người như chúng ta, cho dù gặp cũng không thèm kêu một tiếng. Trước kia còn nói chúng ta là những thân thích nghèo nàn, tuy là lời nói của đứa trẻ, nhưng nếu không phải là do người lớn nói trước mặt, thì đứa trẻ sao có thể nói như vậy? Còn không phải do phu thê lão Tứ ở sau lưng nói vậy."

Dương thị tức giận, bà cũng rất có ý kiến với cả nhà lão Tứ. Sữa đậu nành trong nồi sôi lên, Đỗ Tam Nương vội vàng cầm một cái chậu ra, múc hai muôi ra, lại nói: "Chúng ta đừng nói chuyện của Tứ thúc nữa."

Chờ Đỗ Tam Nương múc sữa đậu nành ra ngoài, Dương thị nói: "Còn muốn không? Nếu không liền đổ nước vào."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Chỉ cần nhiêu đây là được rồi."

"Vậy được rồi, chờ ta bỏ nước mật vào, cũng đừng có nói là muốn uống sữa đậu nành." Dương thị cười nói.

Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh cười hì hì hai tiếng, nhìn Dương thị từng từ đổ nước mật vào, nhẹ nhàng khuấy lên, ban đầu sữa có màu trắng rồi từ từ chuyển thành màu vàng trong, Đỗ Tam Nương mắt mở to nhìn xem, cảm giác nước bọt đều muốn chảy ra.

Dương thị vừa nói vừa chỉ: "Tam Nương, con phải học, phải từng chút từng chút đổ vào chứ không thể đổ hết một lần."

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, con muốn ăn tào phớ, đừng toàn ép hết thành đậu hũ."

Dương thị vung tay áo, nói: "Biết rồi, biết rồi, mau ra ngoài đi"

Đỗ Tam Nương vội vàng đi ra ngoài, nhường chỗ để Dương thị ép đậu hũ, sau khi nấu đậu xong, phải dùng đồ ép nó chặt lại, sau khi thành hình lại dùng dao cắt ra, chính là thành từng miếng đậu hũ.

Tứ Nương cùng Đỗ Phong cũng từ bên ngoài trở về, hai người tay nắm tay, bên trong bát còn có kẹo vừng.

Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, cười hỏi: "Lại đi ăn cái gì vậy?"

Tứ Nương cầm lấy bát nói: "Tỷ, Tam thẩm cho muội kẹo vừng, ăn rất là ngon đấy."

Đỗ Tam Nương vỗ đầu Tứ Nương: "Đúng là chú mèo ham ăn, đường có ăn nhiều đó!"

Cơm trưa chủ yếu ăn tào phớ, trộn súp cay, lại bỏ tỏi và gừng, tương rượu, hành thái lại với nhau, đổ vào tào phớ, cái hương vị đó, thật sự làm người ta thấy khó quên.

Đỗ Tam Nương ăn hết hai bát mới bỏ đũa xuống, lại rót một chén sữa đậu nành uống, nheo mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.