Dương thị vừa nói là muốn đi, ngay lập tức mọi người đều trở nên lúng túng.
Bàn của nam nhân, Đỗ Hoa Thịnh là nhạc phụ tương lai của Lục Trạm, đương nhiên mọi người đều coi hắn là khách quý, nên liền để ông ngồi ở giữa, nên chuyện mời rượu càng không cần phải nói, lúc này mới lên bàn không bao lâu, Đỗ Hoa Thịnh đã uống đến 4, 5 chén rượu.
Đỗ Hoa Thịnh nghe thê tử mình nói vậy, nhìn bà nói: "Hôm nay là sinh nhật của Trạm ca, trở về sớm như vậy làm cái gì!"
Nói xong trong lòng có chút bực mình, hôm nay có nhiều người như vậy, chẳng qua ông chỉ uống vài chén rượu, cũng không để cho hắn ăn!
Lục Chí Phúc ở bên cạnh nói: "Bà thông gia, hôm nay là sinh nhật của Trạm ca, lại là ăn tết, vào ngày vui như vậy, nên phải để ông thông gia uống say."
Dương thị nói: "Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn. Ăn xong quay về để người khác nói nhà mình ăn nhiều!"
Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, nhìn mặt của nương nàng nghiêm nghị lại.
Xem ra là vừa rồi đã bị bà ngoại của Lục Trạm chọc tức! Nương giúp đỡ nàng, cho nàng chỗ dựa, đương nhiên Đỗ Tam Nương rất vui, có điều dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Lục Trạm, lại là gần sang năm mới, những người đều ngồi ở đây đều là thân thích, làm ầm ĩ như vậy, sẽ khiến cho Lục Trạm ở đó khó xử.
Kéo tay Dương thị, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, hiếm khi phụ thân cao hứng như vậy, người cứ thể phụ thân thoải mái, chỉ cần không uống say là được!"
Một bên đứng an ủi Dương thị, Đỗ Tam Nương lại nói với Đỗ Hoa Thịnh: "Phụ thân, nương cũng sợ người uống say, ăn uống vừa phải là được rồi, đừng có uống say!"
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, trong lòng đã đau lòng nay còn thấy ủy khuất, bà nắm tay Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, bữa cơm này nương đã ăn no rồi. Phụ thân con muốn ở đây, cứ để ông ấy ở lại là được rồi, còn chúng ta thì trở về!"
Cứ như vậy, Tam Nương nhà mình bị người ta nói tiêu tiền của Lục Trạm! Nghĩ đến đây trong lòng Dương thị rất là tức giận, Tam Nương nhà mình tài giỏi như thế, tuổi còn nhỏ đã có thể kiếm tiền nuôi gia đình, Lục Trạm không tệ, nhưng nếu nhà bọn họ cho rằng nhà của bà bám vào Lục Trạm không buông, vậy thì đã sai rồi! Bà nuôi khuê nữ mấy chục năm, cũng không phải là để con mình bị người ta ức hϊếp!
Lòng tự trọng của Dương thị rất là mạnh, trước kia còn lúc cả nhà ở chung, vì kiếm sống dưới tay của Vương thị nên không còn cách nào khác, nhưng sau này phân gia rồi, Vương thị đều không chào đón một phòng của bọn họ, đến những đồ lặt vặt nhỏ nhất cũng phải chia ra, Dương thị cắn răng, từng bước từng bước vượt qua thời gian khó khăn, cho dù là cuộc sống cực khổ, nhưng cả nhà đều hòa thuận thì đều tốt hơn những thứ khác.
Mặc dù Đỗ Tam Nương đây mới có mấy năm, nhưng cũng coi như là hiểu tính tình của Dương thị, bình thường bà là một người rất dễ nói chuyện, nhưng nếu đâm đến chỗ đau của bà, hoặc là chạm phải giới hạn cuối cùng, bà tuyệt đối sẽ không nể mặt mũi mà đánh trả lại, cho dù là ai nói thì cũng đều không nghe!
Lúc này thấy thái độ của Dương thị rất kiên quyết, Đỗ Tam Nương cũng biết là không khuyên nổi bà. Mặc dù nàng và Lục Trạm đã đính hôn, cũng biết làm lớn chuyện như vậy sẽ làm cho Lục Trạm khó xử, nhưng suy nghĩ đến, muốn ủy khuất chính mình để thành toàn cho người khác, vẫn là thôi đi. Dù gì nàng và Lục Trạm còn chưa có thành thân, cha mẹ chỉ có một, tuy nàng có mấy phần tình ý với Lục Trạm, nhưng còn chưa đến mức vì nam nhân mà không muốn cha mẹ.
Nếu bởi vì chuyện này, Lục Trạm có ý kiến với nàng, vậy không cần thiết phải tiếp tục với cái cửa hôn sự này! Cóc bốn chân thì khó tìm, còn nam chân có hai chân thì đầy đường, chẳng qua là có cao có thấp thôi, nàng cũng không phải là không gả đi được! Còn nữa Dương thị là đang bảo vệ nàng, Đỗ Tam Nương cũng không khuyên Dương thị nữa, trên thực tế, ở sâu trong lòng nàng, cũng muốn xem Lục Trạm sẽ làm như thế nào.
Đỗ Tam Nương vẫn luôn ăn rất ít, lúc này đồ ăn trong chén đã ăn xong, nàng nhìn về phía Đỗ Phong cùng Tứ Nương, nói: "Mau ăn nhanh đi, ăn xong còn về nhà."
Đỗ Phong cùng Tứ Nương mặc dù không biết tại sao phải đi, nhưng vẫn rất nghe lời, dùng sức gẩy cơm trong chén, rất nhanh đã ăn xong.
Dương thị nhìn về phía Bạch thị, nói: "Thông gia, hôm nay đa tạ bà đã chiêu đãi, ta sẽ mang bọn nhỏ trở về! Về phần Hoa Thịnh, ông ấy muốn ở lại thì cứ ở lại."
Nói xong kéo Đỗ Phong cùng Tứ Nương muốn đi!
Trong lòng Bạch thị khổ không thể kể nổi, bà ngoại của Lục Trạm đúng thật là, nói những lời kia làm cái gì! Bây giờ thì tốt rồi, người Đỗ gia không chịu cho qua, ngươi nói người ta dùng tiền của Lục Trạm, sao họ có thể nhịn được cơn tức giận này!
Nhưng nếu để Dương thị bỏ đi như này, thì sẽ xảy ra cái dạng gì! Ngoảnh đầu nói là nhạc mẫu của Lục Trạm đến chơi, ngay cả cơm cũng chưa ăn đã bỏ đi, sẽ bị truyền đi như thế nào đây!
Bạch thị kéo tay Dương thị, nói: "Bà thông gia, bà nể mặt hai đứa nhỏ, ngồi xuống trước, có chuyện gì thì ngồi nói cho tốt, đừng có đi!"
Nhìn thấy bị ồn ào như vậy, người đã gây sự là Mẫn thị không dám nói chuyện. Nếu là Đỗ gia mềm yếu chút thì cũng thôi đi, ai ngờ người Đỗ gia lại cứng rắn như vậy, tính tình còn không tốt, mới nói một lời không hợp đã muốn bỏ đi!
Văn thị nhìn mẹ chồng của nhà mình, cũng có hơi oán trách bà ta, chuyện này có liên quan gì đến bà ta chứ, cứ nhất định phải xen vào chuyện của Lục gia, hiện tại tốt rồi, làm chọc giận người Đỗ gia. Người mẹ chồng này đúng là thật thích lải nhải, bình thường ở nhà dạy dỗ như thế nào cũng được, bọn họ là con dâu nên đương nhiên sẽ không dám nói cái gì. Bây giờ đang ở bên ngoài, người khác cũng không có ăn nhờ bà ta, cũng sẽ không bởi vì là bà ngoại của Lục Trạm mà nhường bà ta mấy phần!
Văn thị cũng đứng lên, khuyên Dương thị: "Bà thông gia, chuyện này đều là lỗi của chúng ta, ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều. Nể mặt mũi mấy đứa trẻ, mà tha thứ cho chúng ta."
Động tĩnh kỳ lạ ở bàn bọn họ, cuối cùng làm cho nhóm nam nhân bên kia nhìn ra có chút không đúng, Lục Chí Phúc lập tức nói: "Bà thông gia, ngươi làm sao vậy! Đang tốt lành sao lại muốn bỏ đi chứ"
Nói xong ông ấy kéo Lục Trạm: "Còn không mau đến khuyên nhạc mẫu của ngươi!"
Đỗ Hoa Thịnh cũng không hiểu chuyện gì, mặc dù thê tử của mình có chút hung dữ, nhưng mà cũng không phải là người không nói lý. Đỗ Hoa Thịnh vội vàng đứng lên, đến bên người Dương thị, nói: "Bà đang làm cái gì vậy, còn không mau ngồi xuống!"
Dương thị nhìn Đỗ Hoa Thịnh, cơn tức giận này không thể phát tiết lên người khác, nên đành phát tiết nó lên người Đỗ Hoa thịnh, bà nói: "Ông mới có uống ba chén rượu thì đã nhận ra mình là ai! Ông còn không biết hỏi vì sao, nếu ông mà tài giỏi, thì sao con gái của ông có thể nhận những cơn giận không đâu! Cái này mua chỉ có một con lừa, mà đã nói nữ nhi mình dùng tiền của nam nhân, ta nhổ vào! Đỗ gia nhà ta không có tiền, cũng sẽ không lưu lạc đến mức dựa vào người ngoài nuôi sông đâu! Chụp cái mũ này xuống, ta cũng sẽ không nhận đâu! Ai dựa vào nam nhân nuôi, thì ai đó tự mình nhận!"
"Một con lừa, mà ta có thể phát tài, thật là nực cười!"
Dương thị đùng đùng nói vài câu, đừng nhìn thấy dáng dấp của bà nhỏ con, nhưng tư thế kia cũng không hề nhỏ, lúc này đến Đỗ Hoa Thịnh cũng nói không nên lời!
"Tam Nương, đi thôi!"
Cuối cùng lúc này Lục Trạm cũng đã nghe rõ, hắn nhìn về phía người thân của mình một chút, vội vàng đi qua chỗ Dương thị, chặn đường họ lại, hắn nhìn Dương thị nói: "Thẩm nhi, quả thực cái con lừa này không phải là con mua, là do Tam Nương mua đó. Con biết Tam Nương rất là tài giỏi, con cũng chưa hề nói muội ấy tiêu tiền của ta. Nói đi thì nói lại, cho dù con lừa này là do con mua, vậy đó cũng là nên! Con là người không cha không mẹ, thúc cùng thẩm nhi chính là cha mẹ của con, con cũng nên phải hiếu kính hai người. Đều nói con rể chính là nửa đứa con trai, vậy con trai mua đồ hiếu kính cho cha mẹ cũng là chuyện hiển nhiên!"
"Nhưng mà Tam Nương muội ấy nói, con kiếm mấy đồng tiền cũng không dễ dàng, đều là vất vả kiếm được, kêu con nên dành dụm, về sau nếu có cái gì cũng thể ứng phó vấn đề cấp thiết! Mặc dù Lục Trạm con đây lớn hơn Tam Nương vài tuổi, nhưng muốn nói đến kiếm tiền, con thực sự kém hơn Tam Nương. Con là một nam nhân, cũng thấy vô cùng xấu hổ." Lục Trạm vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, ta cũng biết, muội đi theo ta, cũng là đã ủy khuất muội. Ta là người không cha không mẹ, hiếm khi muội không chê. Ta chỉ là một thợ rèn sắt, cũng không có bản lĩnh gì khác. Nhưng cuối cùng nam nhân kiếm tiền không phải là để cho nữ nhân của mình tiêu tiền sao! Ngày nào đó muội bằng lòng tiêu tiền của ta, thì ta sẽ rất là vui."
Nói xong hắn lại nói về phía trường bối của nhà mình: "Tam Nương có thể tự mình kiếm tiền, muội ấy không có dựa vào con. Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, dù sao con cũng ở đây nói rằng, Tam Nương không có tiêu tiền của con, con lừa kia chính là do muội ấy tự mua. Nếu mọi người coi Lục Trạm con đây là người thân, sau này bớt quản chuyện của nhà con, con cũng đã lớn như vậy, không phải là kẻ lỗ mãng hay ngu ngốc, cuộc sống trải qua như thế nào chính con tự hiểu rõ. Giày có hợp chân hay không, thì con mới là người rõ ràng nhất! Mọi người thấy con không cha không mẹ, con cũng hiểu rõ mọi người thương con, nhưng mà loại chuyện này, vẫn là không nên dính dáng vào nhiều! Sau này con và Tam Nương thành thân, chính là người một nhà, đừng nói là đến lúc đó còn phải muốn phân chia nhau"
Lục Trạm nói xong cũng không nhìn mấy trường bối của nhà mình nữa, lại nhìn về phía Dương thị, nói: "Thẩm nhi, hôm nay là sinh nhật của con, mọi người có thể đến đây thì con cảm thấy rất là vui vẻ. Cuối năm, trong nhà vẫn luôn vắng lặng, bình thường cũng không có nói chuyện với ai, hiếm khi hôm nay lại náo nhiệt như vậy. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên con mong chờ ngày sinh nhật như thế!"
Đỗ Hoa Thịnh đẩy thê tử của mình, nói: "Sao tính khí của bà lại lớn như thế, bà nhìn xem mình đã làm chuyện gì! Trạm ca nhi cũng đã nói là nhầm lẫn rồi, bà mà đi chẳng phải không nể mặt mũi Trạm ca nhi sao."
Nói xong Đỗ Hoa Thịnh đẩy Dương thị qua ngồi xuống, lúc này ông cũng không cho bà ngồi ở bên này, mà là đẩy bà qua bàn bên kia. Rốt cuộc cũng đã làm phu thê mấy chục năm, thì sao Đỗ Hoa Thịnh không hiểu tính khí khí của bà? Cái mà bà ấy muốn chính là thái độ, lúc này Lục Trạm đã tỏ thái độ, cơn tức giận trong lòng bà cũng đã tiêu tan đi!
Dương thị nói: "Ông kéo ta làm cái gì, ta cũng không đâu có đi!"
"Ta đây không phải sợ bà ngã sao, nên phải dắt tay, dắt tay." Đỗ Hoa Thịnh cười nói.
Mọi người xung quanh thấy đã khuyên được Dương thị, cũng liền thở phào nhẹ nhõm, mỗi người đều trở về chỗ của mình, rất nhanh đã nói chuyện đến sục sôi ngất trời, giống như là nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì.
Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm một chút, trong lòng nàng cũng có chút cảm động! Mặc dù không có nói rõ, nhưng thái độ của hắn đã đứng về phía nàng, hiếm khi hắn còn có thể nói mạch lạc như vậy, cảm giác không giống với bình thường.
Đỗ Tam Nương để Đỗ Phong cùng Tứ Nương ngồi sát bên mình, nàng vừa rồi đã ăn no rồi, Tứ Nương thích ăn cá, nhưng mà xương nhiều, Đỗ Tam Nương liền gỡ hết xương ra, rồi mới kẹp thịt cá bỏ vào trong chén con bé.
Đỗ Phong mím môi, thằng bé nắm chặt đũa, cúi đầu nhìn cái bát của mình, trong mắt cực kỳ chua xót, những đĩa thịt cá trên bàn, lúc này nhìn vào không thấy còn ngon gì nữa!
Hắn muốn lớn lên thật nhanh, còn phải đọc sách thật tốt, sau này sẽ không ai dám nói tỷ tỷ của hắn nữa!
So sánh với tiếng cười nói của bàn nam nhân bên kia, thì bàn của nữ nhân lại lạnh tanh hơn nhiều. Bạch thị ăn vài miếng cơm, trong lòng cũng là thiêu đến hoảng. Lại nhìn về phía Đỗ Tam Nương, thấy nàng cẩn thận gắp cá cho muội muội ăn, ba đứa trẻ này, ăn cơm đều ngậm miệng, sẽ không phát ra tiếng, hơn nữa cũng không tranh giành gắp như mấy con khỉ, so sánh với mấy đứa trẻ ở bên cạnh, có thể nhìn ra sự chênh lệch!
Bạch thị thở dài, cũng may chuyện này cứ như vậy mà qua đi! Sau này như thế nào, giống như Lục Trạm nói, giày có hợp chân hay không thì chính hắn tự biết, cuộc sống này là của hắn, thúc thẩm nhi của hắn không thể sống thay cho hắn. Chỉ cần hắn vui là được.
Từ lúc Mẫn thị nói chuyện, thì sau đó từ đầu đến cuối không nói qua cái gì. Văn thị sợ mẹ chồng mình lại nói lung tung, vẫn luôn chú ý đến bà ta, quyết định bà ta mà muốn mở miệng nói, nhất định không cho bà ta nói ra. Văn thị không ngừng gắp thức ăn cho Mẫn thị, đem nếp chân heo mềm dẻo gắp cho bà ta, cũng gắp móng cho bà ta, bà ta không ngừng gắp bỏ vào trong chén Mẫn thị. Cuối cùng Văn thị đã chặn được miệng của bà ta, lúc này trong lòng mới yên tâm.
Ăn cơm, cơn tức giận của Dương thị cũng đã tiêu tan. Tính tình của bà giống như một hỏa pháo, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc này nghĩ đến, hành động vừa rồi của mình cũng không tốt lắm, Dương thị cũng giúp đỡ cầm bát đũa vào phòng bếp, còn giúp rửa.
Bạch thị cũng không dám để bà rửa, Dương thị không có cách nào khác, đành phải ngồi ở phía sau lòng bếp, bà ngượng ngùng nói: "Thông gia, vừa rồi thật sự là xấu hổ. Con người của ta tương đối nóng nảy, lòng tự trọng cũng mạnh, cũng không phải là nhằm vào ai, chính là vào lúc tức giận, đến ta cũng không biết là đang làm cái gì!"
Bạch thị nói: "Ai mà chẳng có tính nóng nảy, ta hiểu."
Nói Đỗ Tam Nương dùng tiền của Lục Trạm, vậy chẳng phải nói là Đỗ gia dùng tiền của con rể! Người Đỗ gia tức giận cũng là chuyện bình thường.
Dương thị nhếch môi cười cười, bà nói: "Thông gia, ngày khác mọi người cũng đến nhà của ta ăn tết đi!"
Bạch thị nói: "Ta xin nhận ý tốt của bà thông gia, ngày khác chắc đến không được, ta sẽ kêu Trạm ca nhi đến."
Dương thị nói: "Nếu đã như vậy, thì năm sau đến nhà của ta, thông gia còn chưa đến, cũng phải đến để quen biết chỗ, quay về thường đến chơi."
-- ——
Lục Trạm đứng ở trong sân, hắn uống không ít rượu, chẳng những đỏ mặt, ngay cả con mắt cũng đỏ ngầu.
Đỗ Tam Nương đứng sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Lục đại ca, thật xin lỗi, đã làm cho huynh khó xử. Nương của ta cũng không phải là cố ý, tính tình của bà ấy có chút nóng nảy, thực ra trong lòng cũng không có nghĩ nhiều, nếu đã cho qua thì sẽ cho qua. Đảm bảo lúc này trong lòng bà ấy chắc đang hối hận, cũng không phải là có ý kiến gì với huynh, mong huynh đừng để trong lòng!"
Bị gió lạnh thổi, lục trạm đầu óc cũng tỉnh táo lại, nghe thấy đỗ tam nương thanh âm, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, nàng chính thận trọng nhìn xem hắn, mang trên mặt mấy phần không có ý tứ.
"Ừm, ta biết. Thúc cùng thẩm nhi đều là người tốt, đối xử ta cũng rất tốt." Lục Trạm nói, sau đó hắn chăm chú nhìn đôi mắt của nàng: "Người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, hôm nay đã để muội bị ủy khuất rồi."
Đỗ Tam Nương nhếch miệng, nói: "Cũng không thể coi là ủy khuất gì, ta cũng hiểu mà."
Lục Trạm mím môi một cái, nhìn bên ngoài, nói: "Muội có muốn đi ra ngoài chút không?"
Bên ngoài cũng không có gì để xem, Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái.
Thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ, từng nhà đều dán câu đối, còn có ít nhà treo hai cái đèn l*иg lên.
Lục Trạm đi về phía trước hai bước, liền dừng lại chờ Đỗ Tam Nương.
Hắn cùng nàng đi song song một lúc, đột nhiên hắn nói: "Tam Nương, cả đời này, ta cũng chỉ là một thợ rèn, quanh năm suốt tháng không kiếm được mấy đồng tiền, không kiếm được nhiều tiền, trong nhà cũng chỉ có phần cơm ăn, muội có ghét bỏ ta không?"
Giọng nói hắn rất nhỏ, giữa đầu lông mày hiện ra một tia lo lắng, Đỗ Tam Nương chưa từng thấy qua Lục Trạm như vậy.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Vậy không phải ta chỉ là một cô nương nhà nông thôi sao. Giống như lúc nãy huynh đã nói, giày có hợp chân hay không chính mình rõ nhất. Cho nên những cái mà huynh đã nói, đều không đúng sao."
"Nếu trong nhà có một người tri kỷ, chính là cơm rau dưa cũng rất là ngon. Hai người yêu thương lẫn nhau, sau này lại sinh nuôi hai ba đứa trẻ, không cãi nhau ồn ào, cứ sống bình đạm hết đời như vậy, không phải cũng rất tốt sao?"
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Lục Trạm, gằn từng chữ một: "Cái này, chính là một cuộc sống mà ta luôn mơ ước!"
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, ánh mắt rất là khác, nàng cứ yên lặng như vậy mà nhìn hắn, lại làm cho Lục Trạm cảm nhận được sự kiên định và yêu mến mà hắn chưa từng có!
Giữa cổ họng có chút ngứa, Lục Trạm muốn nói cái gì đó, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, vừa mới mở miệng, trong bụng liền xuất hiện vị chua, hắn vội vàng quay đầu, ngồi xổm ở ven đường liên tục nôn mửa.
Bầu không khí tốt đẹp của hai người bị tiếng nôn mửa làm hỏng, Đỗ Tam Nương nhìn thấy hắn khó chịu ngồi xổm ở đó, liền đưa tay vỗ lên lưng của hắn, vừa nói: "Đã bảo huynh uống ít rượu thôi, lại uống nhiều như vậy, lúc này mới biết rõ khó chịu đi!"
Giữa trưa Lục Trạm không có ăn gì, uống rượu rất là nhiều, lúc trước Dương thị muốn đi, tuy sau đó đã được Lục Trạm khuyên trở về, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, vui vẻ mời Tam Nương đến đây, ngược lại đã để nàng chịu ủy khuất, hết lần này tới lần khác hắn còn không có nói rõ! Cũng chỉ có thể uống rượu giải sầu.
Mùi rượu nồng nặc rất là hăng, hắn cũng không ói ra gì nhiều! Có thể thấy được người này đã uống rất nhiều rượu, Đỗ Tam Nương nói: "Sao huynh lại thành thực như vậy? Bảo huynh uống rượu thì huynh cứ uống hả, cũng không biết ăn một chút gì để lấp bao tử! Về sau uống ít rượu thôi, để khỏi hại thân thể."
Qua một hồi lâu, Lục Trạm nôn ra mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn chút, hắn lau miệng, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Sau này sẽ uống ít."
Đỗ Tam Nương nói: "Đi về thôi, về để ăn chút gì đó!"
Nhìn dáng vẻ hắn đi có chút khập khiễng, Đỗ Tam Nương vội vàng đỡ tay của hắn, oán giận nói: "Nhìn xem lần sau huynh có dám uống rượu nhiều như vậy nữa không!"
Về đến nhà, Đỗ Tam Nương đến phòng bếp, đồ ăn đã được sắp xếp gọn gàng, Đỗ Tam Nương trừng Lục Trạm một chút: "Ai bào lúc ăn cơm huynh không chịu ăn, ra ngồi sau lòng bếp đi, ta đi hâm nóng đồ ăn cho huynh."
Nói xong múc một chén cơm thật lớn, lại gắp một ít đồ ăn, rồi múc canh đùi heo, làm một mớ hỗn độn! Cầm chén cơm nóng bốc khói, Đỗ Tam Nương nhét trong tay hắn: "Huynh mau ăn đi, ta đi xem nương của ta!"
Lục Trạm ngồi trong phòng bếp ăn cơm, hắn nhìn bên ngoài, nghĩ đến đợi nàng gả đến đây, trong nhà này sẽ có nhiều hơi người, tiếp qua mấy năm, có hài tử, trong nhà sẽ càng náo nhiệt hơn!
Càng nghĩ trong lòng hắn liền thấy vui, đang ăn cơm mà cười khúc khích, giống như đã nhìn thấy cảnh mấy đứa nhỏ gọi hắn là cha.
Lúc Đỗ Tam Nương đi vào lần nữa, đã nhìn thấy hắn ngốc nghếch ngồi ở đằng kia cười hì hì, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy rất là ngốc, Đỗ Tam Nương nói: "Bị ngốc hả? Mau nhanh lên, nếu đã ăn xong chúng ta còn đi dán câu đối!"