Đỗ Tam Nương đi phía trước, Lục Trạm đi theo phía sau lưng nàng, tuy là nghe nàng nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, không giống như là không có sao như nàng nói.
"Tam Nương, là bọn họ không biết tốt xấu, về sau đừng có giao thiệp với bọn họ nữa."
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, muốn nói trong lòng không sao, chắc chắn là giả, nhưng chuyện đã như vậy, nàng cũng không có cách nào để thay đổi.
Đi một lúc, Đỗ Tam Nương thả chậm bước chân, nàng nhìn Lục Trạm, nói: "Hôm qua huynh đã không có về nhà, huynh mau về đi."
Lục Trạm nhìn nàng, cẩn thận nói: "Nếu không... Muội về nhà ta, ăn cơm trưa rồi về”
Dừng một chút, hắn lại nói: "Ăn cơm xong ta sẽ đưa muội về, một mình muội đi trên đường không an toàn."
Thấy nàng mím môi không nói lời nào, hắn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tưởng rằng mình đã mạo phạm nàng, trong lòng có mấy phần ảo não, lại có mấy phần mất mát.
Đỗ Tam Nương nhìn bộ dáng ảo não của hắn, liền bật cười,
Sau đó nói: "Lục Trạm, đi thôi."
Đi chợ mua chút đồ ăn, Lục Trạm đi theo phía sau nàng, trong lòng rất là đắc ý.
Biết hắn thích ăn thịt, Đỗ Tam Nương còn cố ý mua chút thịt, rồi mới theo Lục Trạm về nhà.
Hôm qua Lục Trạm đến Đỗ gia, từ buổi sáng liền đi ra cửa, mãi cho đến tối khuya đều không có về nhà, Lục Chí Phúc cùng Bạch thị còn tới xem mấy lần, đều không thấy người đầu, mặc dù cháu trai đã lớn rồi, nhưng cả đêm không về, trong lòng hai người cũng rất là lo lắng.
Đỗ Tam Nương cùng Lục Trạm trở về Lục gia, vừa đem đồ bỏ vào phòng bếp. Phu thê Lục Chí Phúc liền tới, nhìn thấy cháu trai đứng ở trong sân, cuối cùng cũng đã yên tâm, Bạch thị hỏi: "Trạm ca, sao hôm qua ngươi không về nhà?"
Đỗ Tam Nương đang nhặt rau trong phòng bếp, nghe thấy Lục Trạm kêu một tiếng "Nhị thúc" "Nhị thẩm", nàng mím môi một cái, trong lòng có chút khẩn trương.
Nàng cùng Lục Trạm đã đính hôn, là hôn phu hôn thê, so với mấy lần trước đến Lục gia, lúc này rõ ràng có cảm giác thân thuộc hơn nhiều! Trừ phi là xảy ra một chuyện động trời, nếu không đời này, nàng cùng người nam nhân này đều sẽ buộc chung cùng một chỗ.
Đỗ Tam Nương dùng khăn lau tay, đi ra cửa phòng.
"Nhị thúc, Nhị thẩm!" Đỗ Tam Nương cũng gọi theo hắn.
Bạch thị quay đầu lại nhìn, thấy Đỗ Tam Nương đang đứng trước cửa phòng, bà ấy cười nói: "Tam Nương đến hả?"
Đây là lần đều tiên Lục Chí Phúc gặp nàng, mặc dù đã Lục Trạm đã đính hôn, có thể nói, nhưng ông ấy chưa giờ gặp mặt nhà gái, lúc này nhìn thấy một cô nương đứng trước cửa bếp kêu, ông ấy cũng chỉ là cười ngây ngô.
Bạch thị đẩy Lục Chí Phúc, sau đó giới thiệu nói: "Đây là Tam Nương Đỗ gia."
Nói xong Bạch thị đi đến chỗ Đỗ Tam Nương, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: "Tam Nương đến lúc nào vậy?"
"Vừa mới đến ạ." Đỗ Tam Nương trả lời.
Hôm qua để Lục Trạm đến nhà nhạc phụ, cũng là do Bạch thị đến nói với hắn, những cái bột mì kia cũng là do bà ấy thu xếp. Vốn nghĩ cháu trai mình buổi chiều sẽ trở về, không nghĩ tới bây giờ mới về.
Bạch thị có chút muốn cười, chỉ là cô nương này vẫn còn nhỏ, lại da mặt mỏng, nếu bà ấy mà cười sợ sẽ làm Tam Nương xấu hổ, đành phải nhịn ở trong lòng.
Đỗ Tam Nương trở về phòng bếp, sau đó nói với Bạch thị: "Nhị thẩm, giữa trưa ở đây ăn đi, chúng con vừa rồi mới mua đồ ăn về."
Bạch thị nhìn thấy trên thớt có rau quả tươi, còn có một miếng thịt.
"Hôm qua Trạm ca ở lại nhà ngươi sao?" Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Bạch thị cũng liền hỏi thẳng.
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Hôm qua có con mồi nhảy vào bẫy, Lục Trạm đến đó iup1 đỡ, chờ bận rộn xong thì trời cũng đã tối, sáng sớm hôm nay ra ngoài, bán vật thì thấy trời vẫn còn sớm, nên Lục Trạm gọi con về nhà ăn ạ."
"Con nói huynh ấy lấy tiền đi, mà huynh ấy cứ không nhận. Con nhớ huynh ấy ở nhà một mình, nên đến làm cho hắn bữa cơm rồi đi."
"Đây là điều hắn nên làm, về sau trong nhà ngươi có chuyện gì, thì cứ đến gọi thẳng cho hắn là được rồi!" Bạch thị nói: "Đứa nhỏ Trạm ca này cũng thật là, sao có thể để con tốn kém được chứ."
Đỗ Tam Nương nói: "Đều là người một nhà, nói cái gì mà tốn kém hay không tốn kém cũng quá khách sáo rồi, hôm qua huynh ấy còn mua bột mì đến nhà con nữa đó."
Nụ cười trên Bạch thị ngày càng sâu hơn, cô nương này có thể nói ra như vậy, có thể thấy được nàng thật lòng thật dạ với Trạm ca nhà mình.
Mặc dù không phải là nương của Lục Trạm, nhưng đứa nhỏ này do Bạch thị nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, lại là cháu trai ruột, đương nhiên rất xem trọng hắn, lúc này thấy Đỗ Tam Nương quan tâm hắn như vậy, đương nhiên trong lòng Bạch thị rất là vui vẻ.
Nàng đã mở miệng giữ bọn họ lại ăn cơm, Bạch thị cũng không làm chậm trễ nữa, lại nói hai câu, Bạch thị ngồi sau lòng bếp nhóm lửa. Đối với cô nương này, bà ấy cũng không hiểu rõ, lần trước đã gặp qua một lần, mặc dù bà mai nói ở nhà nấu cơm pha trà rất là giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy qua, ngày hôm nay cũng đã nhìn được tay nghề của nàng.
Bạch thị nhìn kỹ nàng, cô nương này làm rất thạo công việc ở phòng bếp, có thể thấy được lúc ở nhà nàng có làm những chuyện này, xem ra Tần thím nói không sai, nàng là một người rất chịu khó. Bạch thị một bên nhìn nàng nấu cơm, một bên nói chuyện với nàng, phần lớn đều là nói chuyện của Lục Trạm, nói hắn khi còn bé rất là nghịch ngợm, thường ở bên ngoài đánh nhau với ở người khác, từ nhỏ đã làm vương của mấy đứa trẻ và còn nói nhiều thứ khác nữa.
Lục Trạm ở bên ngoài nói chuyện với Lục Chí Phúc, đương nhiên là nghe thấy nhị thẩm hắn nói những “Chiến tích vĩ đại” của hắn khi còn bé, có điều hắn cũng không có đi tranh cãi, cứ để bọn họ nói chuyện khi còn bé của hắn.
Lục Chí Phúc nhìn Lục Trạm nói: "Hôm qua ngươi đến nhà nhạc phụ, bọn họ có đối xử với ngươi tốt không?"
Lục Trạm gật đầu: "Rất tốt."
Lục Chí Phúc lại đến phòng bếp nhìn lướt qua, trên nóc nhà có khói bếp lượn lờ, nghĩ đến vẫn là trong nhà có một nữ nhân mới là tốt.
"Ngươi dẫn nàng ấy vào trong thành, thế người nhà nàng ấy có biết không?" Lục Chí Phúc hỏi
Lục Trạm nói: "Chờ một lúc nữa con sẽ đưa muội ấy về."
Lục Chí Phúc nghe lời này liền cười đến không ngậm miệng được, tên nhóc này, ngày thường nhìn hắn cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới trong lòng cũng có chút cong cong vẹo vẹo.
Lục Chí Phúc mím môi, cười nói: "Chờ quay về mời nhạc phụ của ngươi đến ăn một bữa cơm, chuyện của hai người các ngươi đã xác định rồi, cũng phải quang minh chính đại, tránh khỏi khi cô nương lại đến, người không biết chuyện lại nói lung tung."
Lục Trạm trừng mắt, hỏi: "Ai nói lung tung?"
Lục Chí Phúc nói: "Ngươi đừng quan tâm, miệng là ở trên người người khác, bọn họ thích nói như thế nào thì kệ họ, về sau chờ ngươi cưới thê tử, tự mình sống tốt là được rồi."
Đã qua hơn nửa canh giờ, Đỗ Tam Nương đã chuẩn bị đồ ăn xong, năm món và một chén canh, toàn bộ đều là do một mình nàng làm, lúc này trong đáy lòng Bạch thị rất hài lòng cô nương này, tay chân nhanh nhẹn, người chịu khó, lại thông mình, cũng không phải là hũ nút loại dùng ba cây gậy đánh cũng không phát ra tiếng rắm nào.
Lúc ăn cơm, Bạch thị nói: "Những đồ ăn này đều do một mình Tam Nương làm, ta chỉ giúp nàng nhóm lửa, Tam Nương đúng là một cô nương tài giỏi!"
Lục Trạm nghe nàng được nhị thẩm khen, trong lòng cũng cao hứng. Trước khi ăn cơm hắn liền đi lấy rượu, lúc này đổ thẳng cho Lục Chí Phúc hơn nửa bát, Bạch thị nói: "Trạm ca, rót ít thôi."
Lục Trạm nói: "Nhị thẩm, hôm nay hiếm khi nhị thúc đến chỗ con ăn cơm, để cho thúc ấy uống rượu vui vẻ."
Lục Chí Phúc mím miệng, nhìn Bạch thị nói: "Cái bà này, hiếm khi hôm nay thê tử của Lục Trạm đến cửa, bà còn không cho ta uống rượu vui vẻ một chút."
Đỗ Tam Nương bị câu “Thê tử của Lục Trạm” kia làm cho đỏ mặt, cúi đầu chỉ dám khẩy cơm trong chén.
Uống vài bát rượu, Lục Chí Phúc càng cao hứng, còn cùng nói chuyện với Tam Nương, khen tay nghề của nàng không tệ, còn nói cháu trai của ông số khổ, sau này nàng gả đến, hai ngươi phải sống với nhau thật tốt.
Mặc dù Đỗ Tam Nương vẫn còn chưa vào cửa, ông đau lòng cháu trai của mình, lại so sánh cái người bỏ chạy trước kia, trong lòng Lục Chí Phúc rất hài lòng với Đỗ Tam Nương, ông ấy lại kể chuyện cái người bỏ chạy trước kia của Lục Trạm, Bạch thị thấy ông ấy càng nói càng thái quá, sợ ông ấy nói những chuyện này làm cho Đỗ Tam Nương khó chịu trong lòng, nói: "Ăn uống đều không chặn được miệng của ông! Chỉ cần uống chút rượu là nói nhiều, có tin sau này ta không cho ông uống rượu nữa không!"
Nói xong liền nói với Đỗ Tam Nương: "Đi thôi Tam Nương, chúng ta ra ngoài, nhị thúc ngươi nói quá nhiều rồi."
Đỗ tam nương cười cười, Bạch thị đã ra khỏi cửa, Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm một chút, liền đi theo ra ngoài.
Bạch thị nhìn nàng, cầm lấy tay của nàng, nói: "Tam Nương, vừa rồi nhị thúc ngươi nói những lời kia, tuyệt đối ngươi đừng ở trong lòng, ông ấy cũng là một người tốt, chính là vừa uống rượu vào liền bắt đầu nói nhiều, quay về hỏi ông ấy lại, đảm bảo chính ông ấy cũng không biết mình đã nói cái gì!"
Bạch thị lại nói: "Cái người thê tử trước đây, cũng là người làm thẩm này không có làm tốt. Khi còn bé Trạm ca rất là tinh nghịch, cũng chỉ sau khi phụ thân hắn đi nên mới trở nên hiểu chuyện, cũng chưa từng ra ngoài đánh nhau lần nài! Tuy chúng tôi biết hắn đã trở nên tốt hơn, nhưng người khác lại không biết a, ta liền nghĩ, thanh danh này của hắn không tốt lắm, lại không cha không có mẹ, vẫn là nên tìm một cô nương bên ngoài, thế là ta nhờ nhà mẹ của ta tìm người, ai ngờ người tẩu tử lại giới thiệu người phía trước kia."
Nói đến đây, Bạch thị thở thật dài: "Vốn dĩ ta nghĩ tuy nhà cô nương kia rất nghèo, nhưng khi gả đến đây chắc có thể sống tốt chung với Lục Trạm, ai nào ngờ người nữ nhân kia lại bỏ chạy chứ. Làm ta tức chết, nhị thúc hắn bởi vì chuyện này mà oán trách ta đây, còn muốn đuổi ta về nhà ngoại, nếu không phải có hắn và mấy đứa nhỏ cầu xin, chỉ sợ thật sự ta bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi."
Đỗ Tam Nương đối với nữ nhân trước kia của hoàng thượng, cũng là từng nghe qua, biết vào cái ngày thành thân của hắn, tân nương tử liền bỏ chạy, cụ thể là chuyện gì xảy ra, Lục Trạm cũng không có nói qua. Trước mặt nàng hắn chưa từng nhắc đến chuyện đó, Đỗ Tam Nương cũng không có hỏi qua hắn.
Bạch thị vỗ tay Đỗ Tam Nương: "Ngươi là cô nương tốt, ta nhìn ra được, ngươi đối xử với Lục Trạm thật lòng thật dạ. Ta nói với ngươi những điều này, cũng không có ý gì khác, chính là muốn chính miệng nói cho ngươi, để cho trong lòng ngươi không có gánh nặng gì!"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Nhà kia không có lời giải thích nào sao? Nữ nhi bọn họ chạy, cái này chẳng phải là lừa cưới sao?"
Bạch thị nói: "Cả nhà kia nghèo đến mức nồi xoang chảo niêu đều kêu leng keng, có thể lấy có lời giải thích gì chứ? Dù sao bọn họ là vò đã mẻ không sợ rơi, nữ nhân kia không có về nhà, cũng không biết đã chạy đi đâu, đòi tiền bọn họ thì họ cũng không kiếm nổi để đền. Cũng chỉ có thể tự mình ăn thua thiệt, Trạm ca nhi đã nói xong với cái nhà kia, nữ nhi nhà hắn không còn là thê tử của Lục Trạm, Trạm ca đã bỏ nàng ta!"
Nói một lúc, thì Bạch thị lại nói: "Để về ta dọn dẹp cái xe lừa, chờ lúc nữa Trạm ca chở ngươi về."
Sau khi Bạch thị rời đi, Đỗ Tam Nương đứng ở trong sân một lúc lâu, sau này nơi đây chính là nhà của nàng, về phần người nữ nhân trước kia, cho dù sau này nàng ta thật sự hối hận mà quay trở về, Đỗ Tam Nương nàng cũng không sợ nữ nhân kia chút nào!
Nhấc chân đi về phòng chính, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, nàng vén rèm bên trái cánh cửa, bên trong là hai gian phòng ngủ liên tiếp, mỗi phòng đều có một chiếc giường gỗ, chỉ là cũng không có trải chăn nệm.
Bên trong nhà chính có một căn phòng nhỏ hơn một chút, trên mặt đất có đào một cái hố, còn có một số tro tàn gì đó đã bị đốt qua, mà một chiếc cầu thang gỗ được xây trên bức tường ngăn cách hai căn phòng kia.
Tiếp tục đi vào trong, là một cái phòng chứa đồ, bên trong đó có mấy cái bình ngâm đồ chua, mở ra cửa, bên ngoài chính là một rãnh mương, đối diện với một vách đá.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, đóng cửa lại đi ra ngoài, nàng đạp lên cầu thang gỗ đi lên phía trên, đối diện với đầu cầu thang là một bức tường kín, cách đó ba thước nữa là cửa phòng đóng chặt.
Bên trái đầu bậc thang là gác xép, trong đó có mấy cái sọt và vài khối đại hồi.
Nàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, như bị quỷ ám mà đẩy ra, cửa bị đẩy phát ra tiếng cọt kẹt, chỉ thấy bên trái dựa vào tường có một cái giường, không có treo màn, chăn mền vò thành một cục. Bên giường có một ngăn tủ màu đỏ đã bị phai màu, cuối giường là một cái ghế, trên ghế còn treo hai bộ y phục, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, liền vội vàng đóng cửa lại.
Đây là phòng ngủ của hắn, trái tim Đỗ Tam Nương đập thình thịch, thầm nghĩ cũng may không có bị nhìn thấy, nàng lại đi vào trong, lại vào hai gian phòng, bên trong cái gì đều không có thả, trống không. Đỗ Tam Nương chuẩn bị ra ngoài, xuống hai bước cầu thang, liền nhìn thấy Lục Trạm đang đứng ở dưới, hắn ngửa đầu nhìn nàng, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Rốt cuộc hắn có thấy nàng vào phòng của hắn không? Trong lòng Đỗ Tam Nương khẩn trương, mở miệng nói: "Ta cũng chỉ là tùy tiện nhìn một chút!"
Lục Trạm nói: "Muội cứ tự nhiên mà nhìn."
Đỗ Tam Nương đi xuống lầu, Lục Trạm hỏi: "Muội thích cái gian phòng nào?"
Nói xong có chút mất tự nhiên quay sang nhìn chỗ khác.
Đỗ Tam Nương còn chưa lấy lại tinh thần: "Huynh nói cái gì? Ta không có nghe rõ!"
Lục Trạm nói lặp lại: "Muội thích cái gian phòng nào?"
Lần này hắn nói rất là rõ ràng, giọng nói cũng lớn hơn lần trước, nói xong trái lại hắn không còn khẩn trương như vừa nãy. Tia sáng ở trong phòng cũng không tốt, Đỗ Tam Nương chỉ có nhìn vào đôi mắt lấp lánh của hắn.
Hắn hỏi nàng thích gian phòng nào sao?
Gương mặt Đỗ Tam Nương ửng đỏ, thấp giọng nói: "Đều... Đều được." .
Lục Trạm chỉ trên lầu: "Phòng ngủ của ta là phòng đối diện với cầu thang. Còn hai gian phòng khác là phòng khách, còn hai gian phòng dưới đất là của cha mẹ ta ở."
Đỗ Tam Nương cắn môi, ừ một tiếng.
Lục Trạm nói: "Nếu muội không có ý kiến gì, vậy phòng cưới sau này của chúng ta là gian phòng kia đi."
Phòng cưới... Phòng… Cưới
Đúng một cái, khuôn mặt Đỗ Tam Nương đỏ lên, hắn nói phòng cưới với nàng! Trái tim của Đỗ Tam Nương không ngừng đập thình thịch, quay đầu liền chạy ra ngoài.
Lục Trạm sờ lên đầu, rốt cuộc nàng có ý gì vậy, là thích hay là không thích đây?