Nghe thấy tiếng động, mấy người bọn họ chuyển sang nhìn hắn, chỉ thấy một người đàn ông có vóc cao to như một ngọn núi nhỏ đứng ở đó, mặc dù trên nguười hắn mặc một chiếc vải thô áo đay, nhưng trên cổ có một sợi dây thừng, mà trên chiếc dây đó có mấy miếng bánh bột ngô rũ xuống trên ngực hắn.
Cái này chính là bánh bột ngô, không phải là vỏ cây, cũng không phải là rễ cây, mà chính là bánh bột ngô làm từ lương thực. Mấy thiếu niên kia nhìn hắn như là thấy vàng, cảm thấy hắn là một con dê.
Cái tên cầm đầu hô lên: "Các huynh đệ, chúng ta đến đó."
Ngược lại Lục Trạm không nghĩ đến bọn họ lại xông về phía mình. Hắn cau mày đứng về phía trước, cơ thể cao lớn ưỡn một cái, giơ tay lên có thể nhìn thấy mấy cơ bắp phồng lên trên cánh tay, so với những tên gầy gọt xanh xao đang xông lên kia, thì quả thực hắn rất mạnh mẽ!
Cho dù những tên thiếu niên kia có cầm vũ khí trong tay, nhưng đều bị vặn xuống như mấy gà con, hai ba lần đều bị đánh ngã xuống, mấy tên thiếu niên nằ trên đất cong người lại. Hắn cau mày nhìn mấy người bọn họ: "Vào những năm tháng đói kém này, ngược lại các ngươi thật là lợi hại, bắt nạt một cô nương? Sao thế, có tay có chân lại không biết đi tìm ăn, chỉ biết ăn cướp thôi hả? Đúng là tài giỏi ghê."
Hắn nói xong lại thấy hơi tức giận, lại đá thêm mấy người đó mấy cái, những người kia bị đá không ngừng hét lên.
Mấy ngày nay tâm trạng của Lục Trạm không tốt, hơn nữa là thật sự rất là tệ! Vợ mới cưới của hắn bỏ chạy, tay cũng còn chưa có nắm qua đã chạy đi! Lúc này là hắn đến nhà của người nữ nhân kia, nghĩ rằng nữ nhân kia có về nhà không, nhưng mà không hề có.
Cái nhà kia cũng biết là mình đuối lý, nhưng nữ nhi bỏ chạy, thì họ cũng biết làm sao bây giờ. Lục Trạm yêu cầu bọn họ trả lại tiền sính lễ, nhưng hai xâu tiền sính lễ kia đã tiêu hết không còn một mảnh, quả thực nhà đó quá nghèo, Lục Trạm muốn tức giận cũng không được, cũng chỉ có thể làm kẻ câm ăn quả đắng thôi, cứ cho mình xui xẻo thôi. Có điều trước khi đi hắn cũng đã nói rõ, cho dù nữ nhi bọn họ trở về, thì Lục Trạm hắn đây cũng không cần nàng ta nữa!
Nữ nhân kia, đã bị hắn bỏ.
Lục Trạm liên tục đi hai ngày đường núi, cái dây đeo bánh bột ngô là do bà hàng xóm làm cho hắn lúc hắn rời đi, hắn mang để trên đường ăn. Còn vì sao buộc ở trên cổ, bởi vì ban đầu hắn bỏ bánh vào miếng vải rồi để trong ngực, nhưng ở lại nhà kia hai ngày, thì bánh bột ngô của hắn bị ăn cắp! Vốn dĩ không tìm được người đã làm cho Lục Trạm thấy khó chịu rồi. Hắn ở nhà trong nữ nhân kia, ngoại trừ là nhà kia trộm thì Lục Trạm không thể nghĩ ra ai khác.
Cả nhà kia nghèo đến mức không có quần cộc để mặc, đừng nói chi là đểbọn họ trả đồ lại, Lục Trạm cảm thấy trước kia mắt mình bị mù, thế mà lại đi cưới nữ nhân kia làm vợ. Kết quả người chạy thì không nói, còn tự nhiên mất hai xâu tiền.
Nãy mới từ trên núi xuống, lại nhìn thấy một đám thiếu niên đang bắt nạt một tiểu cô nương, Lục Trạm cảm thấy chẳng ra thể thống gì. Ai ngờ mấy tên thối tha đó lông mọc chưa đủ lại muốn cướp bánh của hắn!
Lẽ nào lại có lí đó!
Lục Trạm rất là tức giận, nên lực trên tay và trên chân không hề nhẹ. Những người kia bị đánh đến mức mặt sưng lên hết, bọn họ vội vàng cầu xin tha thứ. Lục Trạm lại nói cho dù nhà có nghèo đi nữa thì cũng không thể đi ăn cướp, đó là một chuyện rất xấu.
Đỗ Tam Nương thấy mấy người đó bị đánh, nàng hận không thể để bọn họ bị đánh chết!
Lúc nhỏ không học cái gì tốt, thì chắc chắn sau này sẽ thường xuyên làm chuyện xấu!
Đỗ Tam Nương nhặt chiếc sọt đeo trên lưng, vừa rồi bọn họ để đồ lên mặt đất, củ khoai kia bị giẫm nát một nửa. Thật sự là khốn nạn, dám giẫm đạp thức ăn! Đỗ Tam Nương oán hận suy nghĩ, vội vàng nhặt đồ bỏ vào trong cái sọt.
Bốn tên thiếu niên bất lương kia bị đánh đến mắt nổ đom đóm, rốt cuộc tại sao bọn họ nghĩ người đàn ông này rất dễ bắt nạt vậy? Cũng là vì mấy miếng bánh bột ngô kia sao? Nếu có thể lựa chọn lại, chắc chắc bọn họ sẽ cách hắn càng xa càng tốt!
Lục Trạm cũng không thật sự muốn đánh chết bọn họ, dạy dỗ xong hắn vung tay lên và nói: "Còn không mau cút đi, nếu để cho ông đây nhìn thấy các ngươi lại bắt nạt người khác, thì ông đây chắc chắn đánh chết các ngươi!"
Bốn tên kia vội vàng chạy, mặc dù trên người rất là đau, nhưng bọn họ không dám chọc vào người này.
Lúc Trạm đi đến chỗ tiểu cô nương, thấy nàng còn chưa cao đến ngực của mình, dáng vẻ gầy gò và nhỏ con, cảm giác chỉ cần gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã nàng.
`1 QA Q1`1
Lục Trạm nói: "Bọn họ đã bị ta dạy dỗ một trận rồi, sau này không dám làm xằng làm bậy đâu, ngươi cũng mau trở về đi. Về sau cũng đừng đi ra ngoài một mình, thiên hạ bây giờ cũng 6không an toàn."
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, ngẩng đầu một cái thì cái dây bánh bột ngô kia đập vào mắt! Khóe miệng Đỗ Tam Nương giật một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác, vào lúc này mà người này còn dám khoe khoang đồ ăn lớn như vậy, cũng không sợ bị người khác cướp đi hả. Lại nghĩ tới vừa rồi hắn đánh mấy tên kia đến mức phải gọi cha gọi mẹ, nàng thở dài một cái, người ta là một kẻ tài cao gan lớn, nhìn cơ thể như một ngọn núi nhỏ này, ai dám ở trước mặt hắn làm bậy chứ?
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cúi người chào và nói: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng biết ơn."
Lục tTrạm khoát tay: "Chỉ là chuyện nhỏ, đừng để ở trong lòng."
Nghe giọng nói, mặc dù có chút thô kệch, nhưng vẫn là còn trẻ. Đỗ Tam Nương nhịn không được ngẩng đầu nhìn một chút, một gương mặt vuông, mày rậm mắt to, làn da có ngăm đen, trên cằm có mọc ít râu, trên đầu còn đeo cái nón rơm và có dính ít mấy mảnh lá khô, ăn mặc gọn gàng, trên chân là một đôi giày cỏ, ống quần được cuốn đến bắp chân, lộ ra da màu lúa mạch.
Đỗ TamNương rất nhanh quay đầu chỗ khác, nói: "Có điều nói thế nào đi nữa, đều phải cảm ơn ân nhân, nếu không thì hôm nay tiểu cô nương phải gặp chuyện."
Lục Trạm nhìn y phục lấm lem của nàng, lại nghĩ đến cảnh mấy người kia vây quanh nàng, ngay lập tức thầm mắng một câu đồ súc sinh, lẽ ra vừa rồi nên ra tay thật nặng!
Lục Trạm nhìn đồ trong cái sọt của nàng, lông mày nhíu lại, nói ra: "Ăn cái này sao?"
Hắn đưa tay lấy một nắm bùn, Đỗ Tam Nương nói: "Đây là đất sét trắng, có thể ăn, chỉ là không thể ăn nhiều."
Lục Trạm thở dài, khoảng thời gian này thì chỉ có nông dân mới là người chịu khổ!
Hắn cũng có thể coi là khá tốt, có một tay nghề rèn sắt, trong nhà lại chỉ có một mình hắn, cũng góp nhặt được một chút tài sản. Vào những năm đói kém này, ngược lại một đàn ông độc thân như hắn có thể sống tốt hơn bao nhiều người khác.
Hận nhật chính là cưới cái nàng dâu về, nàng ta lại bỏ chạy!
Lục Trạm cau mày, hắn nhìn nàng một cái, cô nương này rất gầy, gương mặt còn không lớn bằng bàn tay của mình. Hắn nghĩ nghĩ, lấy cái dây bánh bột ngô xuống, đưa cho Đỗ Tam Nương, nói: "Cầm lấy ăn đi."
Đỗ Tam Nương ngây ngốc nhìn hắn, sau đó khoát tay, nói: "Ta... Ta không thể nhận đồ của ngươi."
"Cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi, ngươi cần gì nói nhiều!" Lục Trạm có chút không kiên nhẫn, quả nhiên nữ nhân chính là đồ phiền phức!
"Vậy... Ân nhân, ngươi cho ta bánh bột ngô, vậy thì ngươi sẽ ăn cái gì vậy?"
"Trong nhà của ta còn có!" Lục Trạm cứng rắn nói một câu. Nói xong rồi đem thẳng dây bánh bột ngô treo trên cổ của nàng, hoàn toàn không nghĩ ra, đối phương một tiểu cô nương, hắn dùng lực tay lớn như thế mà nhấn xuống một cái, suy chút nữa làm người ta ngã trên mặt đất
Đỗ Tam Nương lung lay, khó khăn lắm mởi ổn định cơ thể lại, mới phát hiện cái bánh bột ngô treo lên người hắn rất là vừa vặn, mà treo trên người nàng lại giống như một cái túi, mà bánh bột ngô suýt chút nữa là chạm đến mặt đất, bánh bột ngô này rất to và dày.
Sức ăn của người này thật là lớn, Đỗ Tam Nương nghĩ như vậy.
Lục Trạm nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi đi một đoạn, miễn cho mấy thằng ranh con kia lại chặn ngươi lần nữa!"
"Cảm... Cảm ơn!" Đỗ Tam Nương thật lòng nói cảm ơn.
Mặc dù bề ngoài của người đàn ông này rất là hung dữ, nhưng lại là người tốt.