Hứa Huyện thừa mở miệng hỏi, Triệu quản gia liếc mắt nhìn Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, mở miệng nói: "Con cọp này do thúc của ta săn được, nó đi ra kiếm ăn, liền bị rơi vào bẫy."
Da mặt của Ngụy Đại Trụ run lên, lộ ra vẻ bất an.
Đỗ Tam Nương là một cô nương nhỏ tuổi, đứng trước mặt mọi người mà không có chút luống cuống nào, Hứa Huyện thừa có mấy phần kinh ngạc, tuổi cô nương này không lớn lắm, cũng không thấy sợ hãi gì.
"Tuy là bị rơi xuống bẫy, nhưng có thể bắt sống con cọp, cũng là có bản lĩnh!" Nói xong sờ cái chòm râu, Hứa Huyện thừa nói: "Theo lệ cũ, người có thể săn được cọp, thì sẽ được thưởng 10 ngân lượng."
Quy củ này đã được lưu truyền lại rất nhiều năm, hễ mà có thể săn được cọp hoặc gấu hay mãnh thú gì đó, thì đến nha môn để nhận thưởng.
Hứa Huyện thừa vừa mới mở miệng nói, Nhan viên ngoại nói: "Còn không tiến đến tạ ơn."
Đỗ Tam Nương giục nói: "Thúc, mau đến tạ ơn đi."
Ngụy Đại Trụ bị dọa đến da mặt đỏ lên, ông chẳng qua là một nông dân kiếm sống bằng ruộng đất,
Đối mặt với nhiều người như vậy, đối phương lại là quan cao Huyện thừa đại nhân, càng làm cho ông vô cùng khẩn trương.
Giọng nói của Ngụy Đại Trụ vô cùng run rẩy,
Cả bắp chân đều run rẩy lên: "Cái này. . . Cái này. . . Thực ra công lao cũng không phải đều thuộc về tiểu nhân."
Nói xong ông ấy nhìn vào Lục Trạm, chỉ vào hắn nói: "Con cọp này chỉ nhảy vào bẫy của tiểu nhân, nhưng nếu bắt sống được thì là do hắn."
Ngụy Đại Trụ là một người thành thật, lại nói, công lao bắt sống được con cọp không thể hoàn toàn tính trên người ông ấy.
Hứa Huyện thừa ồ một tiếng, hỏi: "Là ngươi bắt sống sao?"
Ông ta vừa nói vừa hất cái cằm về phía Lục Trạm, Lục Trạm đang đứng sau lưng Đỗ Tam Nương, so với những người khác, giờ phút này gương mặt hắn chẳng có chút biểu cảm nào.
Đỗ Tam Nương thấy Huyện thừa đại nhân hỏi Lục Trạm, trong lòng có chút khẩn trương, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Nhan viên ngoại nhìn về phía Triệu quản gia: "Lão Triệu, ngươi đến nói cho đại nhân biết tình cảnh hôm qua đi."
Triệu quản gia dạ một tiếng, lúc này miêu tả sinh động cảnh tối hôm qua bắt cọp. Nói đến Lục Trạm một mình nhảy vào trong cái hố, giọng điệu của ông ấy càng hùng hồn, lời lẽ có chút sùng bái với hắn, càng làm nổi bật dũng mãnh của hắn.
Ngụy Đại Trụ không ngừng gật đầu, còn nói: "Đúng đúng, chính là như vậy."
Nhan viên ngoại nhìn người trẻ tuổi kia, rất là cao lớn, thấy tuổi cũng không lớn, ông ta tiến đến bên người Huyện thừa đại nhân nói: "Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên a!"
Triệu quản gia kể lại đầu đuôi công việc, mọi người xung quanh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, khuôn mặt Lục Trạm vẫn ngay thẳng, nhìn rất là bình tĩnh.
Hứa huyện thừa sờ lấy bộ râu: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, bây giờ trong nha môn đang thiếu một nha dịch, ngươi có muốn thử không?"
Đây là chiêu mộ hắn đến nha môn làm quan nhỏ sao.
Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm, trong lòng lo lắng bất an, không biết hắn có đáp ứng không. Cái nha dịch này nói dễ nghe chút, cũng là người của quan gia, nhưng trên thực tế cũng là làm người hầu, không thoải mái bằng việc làm thợ rèn.
Lúc này người hỏi chính là Hứa huyện thừa, không giống như Triệu quản gia, Đỗ Tam Nương cũng không dám mở miệng, nàng chỉ có thể nhìn hắn, ở sâu trong lòng hi vọng hắn có thể từ chối.
Lục Trạm hai tay ôm quyền, hắn nói: "Đa tạ sự yêu mến của đại nhân, chỉ là thảo dân từ nhỏ đi theo phụ thân học nghề rèn sắt, lúc phụ thân thảo dân qua đời đã dặn dò phải truyền thừa tay nghề tổ truyền, chờ thảo dân có hài tử, sau này phải truyền cho nhi tử thảo dân. Mong đại nhân tha thứ thảo dân không thể đồng ý."
Nghe hắn từ chối, cuối cùng trong lòng Đỗ Tam Nương thở phào nhẹ nhõm một cái.
Lục Trạm nói ra lời này, tất cả mọi người trên sân đều nhìn hắn lắc đầu, đúng là còn quá trẻ, thật là ngốc, Huyện thừa đại nhân đã chủ động mở miệng, vậy mà hắn còn từ chối! Làm thợ rèn có gì tốt, nếu là làm nha dịch, sau này chính là người của quan gia, ăn cơm của quan gia, nói không chừng sẽ còn một bước lên mây.
Hứa Huyện thừa lại không nghĩ đến người trẻ tuổi kia từ chối ông ta, mà lý do lại còn rất đầy đủ, làm cho ông ta nhất thời không nói được gì, cũng có mấy phần xấu hổ. Bỗng chốc trong viện rất là yên tĩnh, Triệu quản gia tiến đến bên tai Nhan viên ngoại nói nhỏ, Nhan viên ngoại nói: "Hứa đại nhân, tiệm thợ rèn của Lục Trạm, ở trong thành chúng ra rất là có tiếng, đã được truyền lại trên trăm năm."
Nhan viên ngoại cho Hứa huyện thừa một cái thang để leo xuống, ông ta sờ râu, lại nói: "Tuy bản quan có lòng yêu tài, nhưng nếu là tay nghề tổ truyền, bản quan cũng không miễn cưỡng nữa."
Đỗ Tam Nương nhìn cái biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt huyện thừa đại nhân, trong lòng liền bồn chồn, tuy là không muốn Lục Trạm vào trong phủ làm nha dịch, nhưng cũng sợ hắn chọc vị đại nhân này. Lúc này nhờ có có Nhan viên ngoại giải vây, coi như chuyện này đã tốt đẹp rồi.
Hứa huyện thừa vung tay áo, người ghi chép ở bên cạnh ông ta đi lên nói: "Các vị theo ta đến nha môn để nhận thưởng."
Đỗ Tam Nương ước gì mau nhanh đi ra ngoài, nàng chẳng muốn ở lại đây một chút nào.
Mấy người đi ra chính viện, thì nghe có tiếng người kêu: "Chờ chút đã."
Người ghi chép quay người lại, trái lại biết người này, là thư đồng bên người đại công tử của Nhan viên ngoại. Nhan Hoàn Khanh chỉ mới có 17 tuổi, liền thi đậu tú tài, nghe nói năm sau muốn tham gia thi cử nhân, trong thư viện Sơn Trường cũng rất là coi trọng. Nói không chừng sang năm Nhan phủ sẽ có thêm một vị cử nhân, người ghi chép rất là khách sáo, nói: "Đại công tử có dặn dò gì sao?"
Tiết Tứ nói: "Cũng không có việc gì, công tử nhà ta cảm thấy vị trẻ tuổi này rất là anh dũng, nên cố ý bảo ta đến tiễn!"
Nói xong hắn ta lấy chiếc hầu bao bằng gấm màu nâu trong tay áo ra, đưa cho Lục Trạm.
Lục Trạm nhíu mày, hắn bình tĩnh nhìn đối phương, nhưng lại không có nhận.
Trái lại Tiết Tứ nhìn bộ dạng không hề lay động của hắn, hơi kinh ngạc!
Đỗ Tam Nương nhíu mày, nhìn cái hầu bao kia, Lục Trạm là một người thẳng tính, với tính khí này của hắn khi đối diện với những người này, sẽ đắc tội với người ta!
Nàng vươn tay nhận lấy cái hầu bao kia, nói: "Nhận được sự yêu thương của đại công tử, đa tạ đại công tử."
Nàng chỉ gặp đại công tử của Nhan phủ mới một lần, tuổi cũng không có lớn lắm, bộ dạng dài ngắn thế nào, nàng đã không còn nhớ. Trước mắt nàng còn phải dựa vào Nhan phủ để kiếm sống, chắc chắn không thể để cho chủ nhà có ngăn cách với bọn họ.
Tiết Tứ nhìn bọn họ rời đi, gãi gãi đầu, không biết sao đại công tử lại đối xử với người khác thô lỗ như vậy, hắn ta trở về viện tử, đứng ở bên cạnh Nhan Hoàn Khanh, Nhan Hoàn Khanh nhìn hắn ta một cái, Tiết Tứ gật đầu, hắn ta mím môi, nhìn sự giàu có và thịnh vượng trong phủ, trên mặt tuy là mang theo nụ cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh như băng.
Nhan Hoàn Khanh gõ nhẹ trên mặt bàn, bộ dạng hắn ta rất là tuấn tú, lại là người đọc sách, còn là trưởng tử của Nhan viên ngoại, bây giờ đã thi đậu tú tài, học vấn vô cùng tốt, xuất thân cũng cao quý, cho dù là ngồi ở chỗ đó, cũng làm cho mọi người nhìn chằm chằm vào, nói là lan chi ngọc thụ cũng không nói quá!
Hắn ta ngồi xuống một chút, liền đứng dậy đi về phía viện của mình.
Tiết Tứ đi theo sau lưng hắn ta, Nhan Hoài Khanh hỏi: "Hắn nhận sao?"
"Hắn không có lấy, nhưng vị cô nương thì lại lấy." Tiết Tứ nói thẳng.
Nhan Hoàn khanh nhíu mày: "Cũng như nhau!"
Nói xong hắn ta đứng ở dưới mái hiên, nhìn chằm chằm gốc Ngọc Lan ở trong sân đến ngẩn người. Tiết Tứ nhìn đại thiếu gia của nhà mình, hắn ta càng ngày càng không hiểu thiếu gia, bọn họ cũng trạc tuổi nhau, đại thiếu gia lớn hơn hắn ta một tuổi, từ nhỏ hắn ta đã đi theo đại thiếu gia, nhưng trong hai năm qua hắn ta càng ngày càng không hiểu thấu suy nghĩ của đại thiếu gia.
Nhan Hoàn Khanh còn mặc đồ đồng phục của học viện, sáng nay trong phủ mới đón hắn ta về. Đứng một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng Nhan Hoài Khanh cong lên mấy phần, trong mắt đúng là có mấy phần ý cưới, hắn ta nói: "Trở về thu dọn, buổi chiều chúng ta quay lại thư viện."
Bình thường Nhan Hoàn Khanh đều ở trong thư viện, không có ở nhà nhiều. Tiết Tứ không nghĩ tới thiếu gia mới về phủ vào buổi sáng, vậy mà buổi trưa lại muốn đi thư viện.
Nhan Hoàn Khanh trở về viện của mình, nhịn không được cười ra tiếng, Tiết Tứ theo ở phía sau, không hiểu rõ chuyện gì mà làm cho đại thiếu gia nhà hắn ta phải bật cười.
Mấy nha hoàn ở trong viện thấy hắn ta trở về, lập tức tiến lên đón, Nhan Hoàn Khanh vung tay áo, để bọn họ xuống dưới. Hắn ta ngồi trên ghế, bưng tách trà lên uống một ngụm, suýt chút nữa là cười phun ra.
Ho khan hai tiếng, Nhan Hoàn Khanh cầm khăn lau miệng. Đời trước mọi người đều nói hắn lấy phải một nương tử đố kị, không cho phép hắn ta nạp thϊếp nuôi bé, bây giờ nhìn người kia không có mạnh mẽ như sau này, hắn còn rất non nớt. Cô nương kia tuổi tuy còn nhỏ, lại là phu nhân của hắn, Nhan Hoàn Khanh đã từng may mắn gặp một lần.
Hắn nhíu lông mày lại, qua không được bao lâu nữa, ngày này liền sẽ thay đổi! Đời này, hắn ta không thể giống như đời trước, đi đến mức không còn đường để quay về.
——
Mấy người Đỗ Tam Nương đi theo người ghi chép đến nha môn, được thưởng mười lượng bạc trắng.
Ra khỏi nha môn, Ngụy Đại Trụ nói: "Nói đến công lao cũng phải nhờ đến Lục huynh đệ, bạc này nên đưa cho hắn!"
Ngụy Đại Trụ vừa nói ra, Hạ thị liền nói: "Lão Ngụy, hai đứa bé trong coi nghiệt chướng kia cả một buổi tối, không có công lao thì cũng có khổ lao."
Hơn một trăm lượng bạc giấu trong lòng, Hạ thị chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy, trong lòng cũng đã có tự tin. Trên đời này làm gì có người chê tiền nhiều, lúc này nhìn thấy Ngụy Đại Trụ muốn nhường 10 lượng bạc kia, trong lòng bà ta liền khó chịu. Lúc đầu, con cọp này do nam nhân mình bắt được, chẳng qua tiểu nha đầu Đỗ gia chỉ nói có mấy câu, liền được một nửa bạc, đã là chiếm nhiều tiện nghi của bọn họ lắm rồi.
Đỗ Tam Nương nói: "Ngụy thúc, đây là người xứng đáng nhận cái, người cứ giữ lại đi."
Ngụy Đại Trụ nói: "Không được, không được, đây là may mắn có Lục Trạm, nếu không phải có hắn, sao chúng ta có thể cầm bạc được dễ dàng như vậy."
Nếu không phải Lục Trạm dũng cảm, đương nhiên con cọp kia sẽ bị đánh vỡ đầu, làm gì có chuyện bắt sống được.
"Thúc, người cứ cầm lấy số bạc này đây."
Hạ thị lấy số bạc trong tay Ngụy Đại Trụ: "Bọn họ không muốn lấy, ông cứ cất đi là được rồi."
Đỗ Tam Nương nhìn bà ta, cũng không nói chuyện.
Ngụy Đại Trụ xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Tam Nương, may mắn là có ngươi, nếu không thì nhà chúng tôi làm gì có nhiều bạc như vậy, nói không chừng cả một đời đều phải ở trong thâm sơn cùng cốc kia!"
Ông ta thật sự rất cảm ơn Đỗ Tam Nương, nếu không phải có nàng, cho dù ông ta săn được một con cọp, cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Ngụy thúc, nói lời này thật sự khách khí rồi, nói đến đây, ta cũng phải cám ơn người."
Nàng cùng Ngụy Đại Trụ hùn vốn, kiếm được tiền thì chia một nửa, nếu không có Ngụy Đại Trụ, nàng cũng sẽ không dễ dàng dành dụm một khoản tiền lớn như vậy, cho dù về sau không dựa được vào Nhan phủ nữa, nàng cũng có thể dùng số tiền này làm một nghề khác.
Ngụy Đại Trụ nói: "Đi, hôm nay chúng ta vào tửu lâu ở trong thành ăn, thúc sẽ mời các ngươi!"
Hạ thị nhíu mày, nói: "Đại Trụ, trời chưa sáng chúng ta đã đi ra ngoài rồi, canh giờ cũng không còn sớm nữa, mau về thôi."
Ngụy Đại Trụ trừng mắt bà ta, cũng không để ý tới bà ta.
"Đi, bọn nhỏ đang ở nhà chờ đó." Nói xong bà ta kéo ông ấy.
Ngụy Đại Trụ vung ra: "Muốn về thì bà cứ về, Tam Nương, Trạm ca, đi, chúng ta đến tửu lâu ăn cơm!"
Hạ thị nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn người đàn ông của mình! Cái tên lỗ mãng này, Đỗ Tam Nương có không hơn 100 lượng bạc này, Ngụy Đại Trụ lại còn muốn mời nàng ta ăn cơm!
"Lão Ngụy, ông cùng ta trở về!" Hạ thị kiên trì nói.
Đỗ Tam Nương thấy sắc mặt bà ta đen thui, nghĩ đến trong lòng không cao hứng, nàng nói: "Ngụy thúc, ý tốt của người chúng tôi xin nhận, chuyện ăn cơm cứ coi như tới đây thôi, ta còn có chút việc, đi trước đây."
Ngụy Địa Trụ kêu: "Tam Nương..."
Hạ thị lại kéo tay Ngụy Đại Trụ, Ngụy Đại Trụ bực bội nhìn thê tử của mình, rốt cuộc nữ nhân này có hiểu chuyện hay không! Nghĩ như vậy, ông ấy đẩy bà ta ra, Hạ thị bị té ngồi xuống đất, Hạ thị không nghĩ tới vậy mà ông ấy đẩy bà, trong lúc nhất thời ngồi yên ở nơi đó lấy lại tinh thần.
Đỗ Tam Nương đến đỡ bà ta, Hạ thị lại né tránh tay của nàng: "Không cần ngươi ở chỗ này giả vờ tốt bụng."
Đỗ Tam Nương mím môi, cũng liền buông lỏng tay ra.
Hạ thị nhìn nam nhân của mình, nói: "Ngụy Đại Trụ, ông kiếm được số tiền này có dễ dàng không? Làm việc mệt gần chết, ông cũng không có lấy hết được, bày đặt xa hoa cái gì chứ! Sau này hai đứa con của ông lấy vợ sinh con bộ không cần tiền sao?"
Đỗ Tam Nương vẫn luôn chịu đựng nãy giờ, lúc này nghe bà ta nói như vậy, trong lòng cũng có chút nổi giận, nàng nói: "Lời này của thím là có ý gì? Là cảm thấy ta không nên cầm số bạc này sao?"
Hạ thị hừ hai tiếng, thấy nàng bị nói toạc ra, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi nữa: "Ngươi biết thì tốt rồi! Thường ngày ta không có cùng đi theo, trái lại không nghĩ lòng ngươi lại đen tối như vậy, ngươi cầm nửa số tiền này, cho dù ngươi là người trung gian, cầm lấy một hai phần là tốt rồi, vậy mà ngươi lại cầm đến một nửa!"
Từ sáng nay bà ta bắt đầu nói những lời kia, Đỗ Tam Nương đã rõ trong đầu bà ta đã có suy nghĩ khác! Quả nhiên, số bạc này, cảm thấy mình chiếm tiện nghi của bọn họ quá nhiều, liền bắt đầu quái gở, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đỗ Tam Nương hít sâu một hơi, nói: "Thím, đây là ta cùng Ngụy thúc đã thương lượng lúc trước, thúc phụ trách đi săn, ta phụ trách chào hàng, mỗi người cầm một nửa số tiền!"
Hạ thị cũng không quan tâm đến những cái này, hôm nay bà ta mới biết nam nhân của mình làm việc khổ cực như vậy, cuối cùng lại bị một người tự dưng lấy đi một nửa, nghĩ đến đây, mấy lần trước đây cũng bằng mấy chục lượng! Đơn giản giống như cắt thịt của bà ta, rất là đau lòng!
"Ngươi chính là bắt nạt lão Ngụy nhà ta thành thật, mỗi người một nửa, uổng cho ngươi nghĩ ra!" Sắc mặt Hạ thị rất al2 khó coi.
Đỗ Tam Nương đứng dậy: "Thím nói những lời này chẳng có đạo lý gì hết. Nếu không phải Nhan phủ gia đại nghiệp đại, cho dù thúc săn con cọp kia lên chợ bán, cũng không biết có nhiều bạc như vậy đâu! Đúng, đây là do Ngụy thúc đi săn, nhưng ta cũng chạy ngược về xuôi, ta cũng bỏ ra sức, tiền này ta cũng xứng đáng có được!"
"Ngươi chẳng qua chỉ nói hai ba câu, đứng ở đó không làm gì hết, liền có được nửa số tiền, tiền này đến thật là dễ dàng!" Hạ thị nói xong còn hừ một tiếng khinh thường.
Lục Trạm nhíu lông mày, siết chặt nắm đấm, nếu không phải hắn chưa từng đánh nữ nhân, lúc này thật sự muốn đi lên đánh bà ta một trận. Vẻ mặt Lục Trạm không vui nói: "Ngụy thúc không có nói gì, người ở đây chít cha chít chít làm cái gì?"
Ngụy Đại trụ tức giận đến mức cơ thể run rẩy, ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến hôm nay bà ta đi theo để gây ầm ĩ! Mặt hắn đen lại nói: "Bà câm miệng lại cho ta!"
Hạ thị nói: "Lão Ngụy, bọn họ lừa ông đó, ông là cái đồ ngu ngốc, người khác bán ông đi mà ông còn đếm tiền cho người ta nữa!"
Ngụy Đại Trụ đi tới đánh nàng hai bạt tai, tức giận nói: "Ta bảo bà câm miệng! Tiền này ta đã sớm nói rõ với Tam Nương, nếu không có Tam Nương, thì bà nghĩ ông đây sao có thể đem tiền về được chứ!"
Ông ấy chỉ là một thợ săn già, thường ngày cho dù là săn đồ tốt, cũng không có cách nào bán được, nếu bán được cũng là giá rẻ, nào giống bây giờ, chỉ cần ông ấy săn được thì không cần lo chuyện có bán được không, chẳng qua chỉ bỏ ít thời gian và sức lực thôi!
Hạ thị bị ông ấy đánh, bà ta che mặt lại, nói: "Ông đánh ta sao? Ta là vì cái gì? Không phải ta làm vì ông sao!"
Mấy người bọn họ đứng ở ngoài cổng nha môn, mặc dù không tính là có nhiều người, nhưng ầm ĩ một trận như thế sẽ có người đến nhìn.
Đỗ Tam Nương cũng không muốn có người vây quanh nhìn, cũng không muốn cãi nhau với Hà thị, nàng nói: "Thúc, người cứ khuyên nhủ thím cho tốt, ta đi trước đây."
Nói xong nàng không quan tâm đến hai người kia nữa, chạy chậm ra ngoài.
Lục Trạm đi theo nàng, khẽ nói: "Muội không sao chứ."
Đỗ Tam Nương nói: "Không sao."
Nàng không thích phiền phức, không muốn vì mấy đồng bạc kia mà làm cho cuộc sống của nàng rối loạn lên, càng không muốn sau này Hà thị ồn ào đến trong nhà.
Xem ra mối hợp tác của nàng và Ngụy thúc nên dừng ở đây, mặc dù nàng tự nhận yêu cầu của mình không hề quá phận, nhưng hôm nay Hạ thị đã cho rằng nàng cầm nhiều, có suy nghĩ này, sau này mà còn tiền bạc hai bên qua lại, đương nhiên sẽ còn đến gây chuyện.
Nàng có thể tìm lại đối tượng hợp tác, nhưng lúc này nàng sẽ không lại ngốc đến mức cùng người khác chia nửa số tiền, lòng người đều là không biết đủ, ngươi đối với người khác tốt, nhưng người ta chưa chắc sẽ cảm kích, thời gian lâu dài, liền sẽ nảy sinh oán trách.