Chương 33: Muội có ý kiến gì với ta?

Đỗ Tam Nương rầu rĩ cau mày lại, thấp giọng dạ một tiếng.

Lúc này Dương thị nửa cười nửa mếu, bà nói: "Con xem đi, ồn ào nửa ngày thì ra hai đứa quen biết nhau. Vậy thái độ của con lúc nãy là sao chứ!"

Nói xong bà vỗ bả vai nữ nhi: "Theo nương thấy, đứa nhỏ này là không tệ, mặc dù không biết con nghĩ như thế nào, nương vẫn là phải nói cho con biết, cuộc sống hai người, cũng không thể có ngăn cách với nhau, có cái gì thì cứ nói ra là tốt nhất."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, giương mắt nhìn nương mình, do dự nói: "Nương, huynh ấy ghét ta."

Dương thị nhìn nàng từ trên xuống: "Hắn làm gì có ghé con? Nếu là hắn ghét con, thì sẽ không đưa chúng ta trở về."

Nghĩ nghĩ, Dương thị lại hỏi: "Có phải hắn lớn hơn con mấy tuổi, và thân thể cường tráng, nên con sợ hắn?"

Đỗ Tam Nương mím môi không nói lời nào, lời của Dương thi ý vị sâu xa: "Tam Nương, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, thân thể đứa nhỏ này rất tốt, sau này sống chung việc nặng hắn làm, con cũng nhẹ nhàng hơn. Nhìn Lục Trạm này là một người thành thật, tính tình có gì nói cái đó, khó được có tính cách cởi mở, không chút u ám nào."

Dương thị chỉ nghĩ là nữ nhi sợ hắn, căn bản là không tin vào lý do của Đỗ Tam Nương, lúc này trong lòng đều nghiêng về Lục Trạm.

Đỗ Hoa Thịnh rất là vui vẻ, hôm nay còn uống không ít rượu, Lục Trạm cũng bồi uống hai chung, có điều hắn phải trở về, Dương thị cũng không có để hắn uống quá nhiều. Ăn xong cơm trưa, mặt trời đã ngả về tây, Dương thị bảo nữ nhi đi tiễn hắn, còn mình vào bếp dọn dẹp.

Tuy Lục Trạm uống chút rượu, cả người rất tỉnh táo, nghe thấy Dương thị nói để Đỗ Tam Nương tiễn mình, liền nở nụ cười với nàng.

Hai người đi trên đường đất gập ghềnh, Đỗ Tam Nương đi ở phía sau hắn. Lục Trạm nắm con lừa đi ở phía trước, bị gió thổi qua, trái lại làm cho hắn tỉnh rượu mấy phần.

"Tam Nương..." Lục Trạm cẩn thận nhìn nàng một cái: "Có phải muội có ý kiến gì với ta không?"

Mặc dù hắn có làn da màu lúa mì, nhưng lúc này trên mặt lại có chút đỏ, cũng không biết là do uống rượu nhiều hay là sao, khi nói chuyện còn mang theo nhàn nhạt mùi rượu.

Đôi mắt mở to, trong mắt như có ánh sáng lóe lên, sáng lấp lánh nhìn Đỗ Tam Nương: "Nếu muội cảm thấy chỗ nào ta không có làm tốt, thì muội cứ nói đi, muội cứ im lìm trong lòng vậy, cái gì cũng không nói, sao ta biết muội đang suy nghĩ gì."

Đỗ Tam Nương nhìn cỏ dại mọc ở hai bên đường, vừa nói: "Thật xin lỗi, lúc này trong lòng ta rất là bối rối."

Mím môi một cái, Lục Trạm lại nói: "Tình cảnh trong nhà ta như thế nào muội cũng biết rồi đó, nếu trước kia ta đắc tội muội ở chỗ nào, muội cứ nói, nếu trong lòng rất khó chịu, muội đánh ta hai cái là được, dù sao da thịt ta dày cũng không sợ đau."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú: "Thật sự đúng là ta có ý kiến với huynh!"

Đổi lại lúc này Lục Trạm trợn tròn mắt, vừa rồi chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói vậy, ai nào ngờ Tam Nương lại thật sự có ý kiến với hắn. Trái tim của Lục Trạm đập thình thịch, nhớ lại hai người quen biết lâu như vậy, hắn cũng chưa từng bắt nạt nàng, nhíu lông mày lại, Lục Trạm nói: "Vậy muội nói đi, ý kiến ta chỗ nào."

Đỗ Tam Nương hít sâu một cái, do dự một lát, vẫn là nói thẳng: "Lục Trạm, ta cảm thấy huynh quá nghe lời Nhị thẩm của mình, cái gì cũng là Nhị thẩm nói. Sau này ta đến nhà huynh, có phải huynh cũng nghe lời Nhị thẩm của mình không?"

Lúc trước hắn nói những lời kia, cho dù là thật sự do Nhị thẩm hắn nói, nhưng Nhị thẩm của hắn cũng không phải là nương hắn, mà hắn lại nhớ kỹ như thế, cái này còn không phải là mẹ ruột, hắn lại rất nghe lời. Nếu sau này nàng và Nhị thẩm hắn ở chung không tốt, có phải hắn chỉ nghe theo lời của Nhị thẩm, mà không phải nàng không?

Cuối cùng Lục Trạm cũng biết lí do vì sao tâm trạng của nàng hôm nay không tốt.

"Muội chính vì lí do này? Cho nên hôm nay vẫn luôn hỏi ta đến cùng những vấn đề đó sao?" Lục Trạm nhíu mày nhìn nàng nói.

Đỗ Tam Nương không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận, chỉ là cúi đầu không nói gì.

Lục Trạm nhíu mày, trầm tư một lát, thở dài nói ra: "Nên nói như thế nào đây, nương ta mất sớm, ở trong nhà phụ thân ta là nam nhân cũng không thể quản ta, cho nên nhiều khi đều là do Nhị Thẩm dạy ta, tùy bà là Nhị thẩm, nhưng lại đối xử ta như con ruột. Đối với Nhị thẩm, ta rất tôn kính bà ấy."

Nói đến đây, ngay lập tức hắn lại nói: "Về phần muội nói ta nghe lời Nhị thẩm, điểm ấy ta cũng không tán đồng. Ta nghe lời bà, cũng phải xem đó là chuyện gì, chuyện đúng, đương nhiên ta sẽ nghe theo, bởi vì ta biết bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho ta thôi. Đương nhiên nếu như trong lòng ta có suy nghĩ khác với bọn họ, ta sẽ làm theo ý muốn của mình. Ta không đến mức người khác nói cái gì thì làm cái đó, bị người ta dắt mũi dẫn đi."

"Dù sao, chờ sau khi muội gả đến, chắc chắn trong nhà đều do muội làm chủ. Nhị thúc cùng Nhị thẩm sẽ không ở chung chỗ với chúng ta." Tuy Lục Trạm thấy nàng vẫn không nói gì, có điều đã không còn nhíu lông mày nữa.

Trên mặt hắn nở một nụ cười, đôi mắt chân thành nhìn nàng, cố gắng để nàng tin hắn, lúc này Đỗ Tam Nương mới phát hiện đôi mắt hắn có màu hổ phách.

Đỗ Tam Nương vén tóc, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, có lẽ vừa nãy ta đã nói nặng lời rồi."

"Nếu huynh đã nói rõ đầu đuôi như vậy, thì sau này ta sẽ không nghĩ những điều đó nữa. Có điều..." Nàng nghiêm túc nhìn hắn: "Ta muốn nói, nữ nhân không phải là một công cụ để sinh con, địa vị của thê tử và phu quân là bình đẳng nhau, là một cái thể thống nhất, ta hi họng huynh có thể thay đổi thái độ của mình."

Trên mặt Lục Trạm có mấy phần xấu hổ, thấp giọng nói: "Những cái đó ta đều nghe theo, nếu là chọc giận muội không vui, sau này chắc chắn sẽ không nói những lời đó nữa."

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, đứng im tại chỗ, nàng nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, huynh cũng nên về sớm đi."

Lục Trạm kinh ngạc: "Muội không tiễn ta nữa sao?"

Đỗ Tam Nương chỉ vào con lừa: "Chẳng phải huynh có xe lừa sao, ngồi xe về sớm một chút."

Có xe mà còn muốn đi tiễn sao?

Nàng nhìn hắn một cái, ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần xem thường, Lục Trạm nói: "Vậy được rồi, ta về đây, muội cũng trở về đi."

——

Sau khi hắn đi xa, Đỗ Tam Nương vẫn còn đứng tại chỗ, thở dài, trong lòng suy nghĩ đến hắn.

Tốt xấu gì hai người cũng quen biết nhau, hắn lại đã cứu nàng, trước mắt nhìn hắn cũng không phải là loại nam nhân cố chấp đến mức không có cách nào chữa.

Đỗ Tam Nương quay đầu về nhà, đi chưa được hai bước đường, thì bị người chặn lại, Đỗ Tam Nương nhìn đối phương, có chút kinh ngạc hỏi: "Thu Thực ca, sao vậy?"

Đan Thu Thực chặn đường nàng lại, hỏi: "Vừa rồi người kia là ai vậy?"

Đỗ Tam Nương có chút không phản ứng kịp: "Huynh đang nói ai vậy?"

"Chính là cái người vừa đi kìa!" Đan Thu Thực tức giận nói.

Đỗ Tam Nương nhìn hắn ta từ trên xuống, không hiểu sao người nam nhân trước mặt này lại tức giận!

"Tam Nương, sao muội lại không nói chuyện? Chẳng lẽ chột dạ rồi!" Trong lòng Đan Thu Thực rất là khó chịu, lại có chút tức giận, nên lúc nói ra cũng không khách khí.

Thật sự là không hiểu ra sao cả!

Đỗ Tam Nương nhíu mày, ngay lập tức cũng không nói gì, nhấc chân đi sang bên cạnh.

"Muội không thể đi, muội còn chưa nói rõ ràng, hắn là ai!" Đan Thu Thực trợn mắt thật to, thấy nàng không trả lời càng tức giận.

"Hắn là ai, thì có liên quan gì đến huynh chứ!"

Đỗ Tam Nương nhíu mày, trước kia còn cảm thấy Đơn Thu Thực này không tệ, không nghĩ đến đối phương vậy mà chặn nàng lại để hỏi vấn đề riêng tư, có liên quan gì đến hắn chứ?

Nàng muốn đi, Đơn Thu Thực cũng không thể cứng rắn chặn người lại, trong lòng hắn ta càng khó chịu, vẻ mặt xen lẫn mấy phần thương xót: "Muội... Đỗ Tam Nương, sao muội có thể như vậy!"

Đỗ Tam Nương liếc mắt: "Ta như thế nào! Huynh quả thực không nói lý. Huynh tránh ra mau, nếu không ta sẽ là lên đó."

Đan Thu Thực cắn răng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, mặc dù hắn ta mới 15 tuổi, nhưng đã đi theo phụ thân mình chọc gϊếŧ heo, lúc này hắn ta trừng mắt, gương mặt dữ tợn, nhìn vào đúng là thật sự dọa người.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn ta bị cái gì kí©h thí©ɧ?

Nghĩ như vậy, nàng không dám dừng lại nói chuyện với hắn ta, vội vàng co cẳng lên bỏ chạy, nghĩ đến sau này nên ít đến Thu gia đi, cái người Đơn Thu Thực này nói trở mặt là trở mặt liền, chẳng lẽ bị đa nhân cách?

Đơn Thu Thực trơ mắt nhìn nàng bỏ chạy, trên người nàng còn mặc bộ váy ngắn hồng lúc buổi sáng, bím tóc sau lưng bởi vì nàng chạy mà nó đung đưa, giống một con hoa hồ điệp.

Có chút ảo não, sao hắn lại dọa sợ nàng chứ, thực ra hắn ta không muốn la lên để nàng sợ.

Chính là... Chính là vừa rồi nhìn thấy nàng đi chung với một nam nhân, thật sự không biết vì sao, lửa giận trong lòng vọt thẳng lên đầu, không thể ép nó xuống được!

Đỗ Tam Nương trở về nhà, Dương thị hỏi: "Lục trạm đi rồi sao?"

Nhẹ nhàng gật đầu, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, nếu không có việc gì thì con về phòng đây."

Nằm ở trên giường, Đỗ Tam Nương nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, rồi ngay lập tức nhớ lại cơ bắp căng phồng của đối phương... Bỗng nhiên gương mặt nàng đỏ bừng, kéo chăn lại bọc mình thành một cái kén.

Bên kia Đơn Thu Thực trở về nhà, thì nghe nương hắn ta và phụ thân đang nói về hôn sự của mình.

Chỉ nghe Thu thị nói: "... Nhà này cũng quá nghèo, không được không được..."

Đan Trường Qúy nói: "Chỗ nào không được, ta nhìn thấy được mà, bà cũng không nên yêu cầu quá cao. Nhà ta chỉ là người mổ heo, bà còn tưởng Thu Thực nhà chúng ta là một người đọc sách sao?"

"Ông hung dữ với ta làm gì, ta còn không phải là vì con của chúng ta sao. Trong nhà này còn có mấy cái huynh đệ, lại là trưởng tỷ, ngoảnh đầu lại không chừng lấy đồ của nhà chúng ta lén lút đưa cho nhà mẹ đẻ!"

Đan Trường Qúy nhìn người nữ nhân trước mặt này, vừa khắt khe vừa tính toán chi li, ông ta không biết thê tử của mình đã biến thành như vậy khi nào! Trước kia bà ta cũng không như vậy, cũng từng là một nữ nhân hào phòng thoải mái.

Chỉ là nhìn vào gương mặt không còn trẻ này nữa, bà thay ông sinh con dưỡng cái, Đan Trường Qúy thở dài: "Được rồi được rồi, ta không quan tâm nữa, bà tự chọn đi, trái lại ta thật sự muốn xem bà chọn Thu Thự dạng người gì!"

Đan Thu Thực ở bên ngoài, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn ta kinh hồn bạt vía đi vào trong phòng, chỉ cảm thấy trong lòng rất là khó chịu.

----

Hai ngày sai, Tần thị tới cửa, bà ấy đặc biệt đến để truyền lại lời nhắn của Lục gia.

Dương thị vội vàng mời người ngồi xuống, lại kêu Đỗ Tam Nương xuống bếp nấu qua ba quả trứng luộc.

Tần thị ăn trứng luộc, trong lòng cũng rất vui vẻ, quệt miệng, nói: "Hôm nay ta đây đặc biệt đến nói mai mối, Lục gia rất hài lòng Tam Nương nhà ngươi, trước tiên sẽ định cửa hôn sự này, không biết nhà ngươi có bằng lòng không?"

Dương thị cười nói: "Thẩm nhi, chỉ bằng mối quan hệ của người và nương ta, thì đương nhiên cửa hôn sự này rất tốt, đứa trẻ Lục Trạm này không tệ, ta cùng Hoa Thịnh rất là thích hắn."

"Như vậy cũng tốt, ta và nương ngươi đã làm tỷ muội bao nhiêu năm, có nhà nào tốt chắc chắn sẽ nghĩ đến bà ấy trước. Trạm ca cũng là ta nhìn lớn lên, khi còn bé tuy là có chút bướng bỉnh, nhưng bây giờ rất là hiểu chuyện." Nói xong bà ấy lại cười lên, lộ ra chiếc nướu bị thiếu vào cái răng: "Trong nhà ngươi cũng không có nhiều người, vào mùa chắc chắn sẽ rất bận rộn, liền để hắn đến giúp đỡ, đây cũng là ý của Nhị thẩm hắn."

"Cái này không tốt lắm đâu." Dương thị nói.

"Có cái gì mà không tốt, dù sao cũng đã đính hôn, con rể giống như nửa đứa con trai, nên sai bảo thì cứ sai bảo."

"Nếu thật sự mà bận quá thì sẽ kêu hắn đến."

Mím môi một cái, Dương thị lại nói: "Thẩm nhi, có chuyện này ta muốn có một câu trả lời chắc chắn"

Tần thị hỏi: "Ngươi nói đi, chỉ cần là ta biết, ta chắc chắn sẽ trả lời."

"Làm cha làm mẹ, đương nhiên đều hy vọng con mình có thể sống tốt, tuy Tam Nương nhà ta là nữ nhi, nhưng ta và phụ thân nàng rất thương yêu."

Nói xong bà nhìn Tần thị, nghiêm túc hỏi: "Ta chính là muốn hỏi một chút, cái người thê tử trước kia của Lục Trạm, không phải đã nói là bỏ trốn sao, rốt cuộc đã cắt đứt sạch sẽ chưa? Nếu không ngoảnh đầu lại nữ nhân kia về, thì nói xem nữ nhi của ta phải làm sao?"

Tần thị nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, mặc kệ là người ngoài như chúng tôi, hay là người của Lục gia, thái độ đều rất rõ ràng, chính là cho dù nàng ta thật sự trở về, chúng ta cũng không nhận. Nhị thẩm hắn nói, Trạm ca đã đến nhà nữ nhân đó, nói chuyện phụ bên đó, sau này nhà gái không còn là người của Lục gia nữa, sau này nam nữ thành thân đều không có liên quan nhau."

Lúc này Dương thị mới yên tâm, tuy là có ấn tượng rất tốt với Lục Trạm, nhưng lúc trước hắn cũng từng cưới qua thê tử, tuy là chưa làm phu thê, nhưng sợ sau này nữ nhân kia về làm ầm ĩ, khiến cho nữ nhi nhà mình bị ấm ức.

Giữ Tần thị ở nhà lại ăn cơm trưa, thì Tần Thị mới về thành.

Sau khi Tần thị đi, Dương thị kêu nữ nhi ra và nói: "Nương vừa rồi hỏi qua, nói về người thê tử trước kia bỏ chạy của Lục Trạm, người Lục gia cũng đã nói rõ, sau này nam nữ kết hôn cũng không có liên quan gì với nhau, đoán rằng nữ nhân kia cũng không dám gây sự đâu."

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, cho dù nữ nhân kia thật sự dám đến gây sự, thì con cũng không sợ nàng ta!"

Dương thị nói: "Nàng ta dám sao! Thật sự cho là nhà chúng ta dễ bắt nạt hả?"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Nương, không phải người cũng nói, Lục gia đã nói chuyện xong với nàng ta sao, nam nữ kết hôn đều không còn liên quan nữa, chắc chắn sẽ không có việc gì mà."

——

Trong nháy mắt đã đến tháng chạp, lúc trước nhặt mấy quả trứng gà rừng kia thật sự đã ấp ra gà con, người vui vẻ nhất chắc chắn sẽ là Tứ Nương, con bé coi nó là bảo bối, Đỗ Phong muốn sờ, Tứ Nương đều không cho.

Bâ giờ Đỗ Tam Nương đã dành dụm được hơn 40 lượng, có thể có nhiều tiền như vậy, không thể không nói còn nhờ đến Ngụy thúc.

Ngụy thúc là một thợ săn giỏi, nàng cũng từ miệng Mã thị thăm dò được chủ tử Nhan phủ, chính là cái yêu thích sự hiếu kỳ, chẳng quan tâm nó là con ở trên trời hay dưới nước, càng là vật kỳ lạ quý hiếm thì càng thích.

Biết được sở thích của khách hàng, đương nhiên Đỗ Tam Nương sẽ làm vui lòng, trong nhà nàng không ái biết đi săn, thế là nàng hợp tác với Ngụy đại thúc, Ngụy đại thúc phụ trách đi săn, còn nàng phụ trách bán hàng, kiếm được bạc thì chia đều một nửa.

Cuộc sống của Đỗ gia đã khá hơn trước kia rất nhiều, ít nhất bây giờ nhắc đến việc ăn thịt đã không còn xa xỉ nữa.

Tuy Đỗ Tam Nương còn nhỏ tuổi, cho dù biết nàng kiếm được tiền, nhưng Dương thị không biết là lời nhiều hay ít, và trước giờ bà không hỏi chuyện tiền bạc với nữ nhi.

Ngày hôm đó, Đỗ Tam Nương ở trong phòng cắt may y phục, Dương thị nấu một bát thuốc mang đến, Đỗ Tam Nương nhìn bát thuốc đen sì kìa, da đầu đều tê dại, vô cùng đáng thương nhìn Dương thị nói: "Nương, có thể không uống được không?"

"Đây là bà ngoại con xin người ta bốc thuốc cho, đặc biệt điều dưỡng thân thể, con nhìn xem bây giờ có phải sắc mặt con đã tốt hơn nhiều không?"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, rất muốn nói là nàng đã uống đến mức muốn ói! Từ lúc lần trước bà ngoại đến nhà một lần kia, liền mang theo thuốc đông y đến, mỗi lần uống hết thuốc, Dương thị liền dành thời gian về nhà ngoại lấy.

Ban đầu Đỗ Tam Nương còn để tùy nương, đây là tấm lòng thành của phụ mẫu, lại nói bọn họ cũng đang quan tâm nàng, Đỗ Tam Nương cũng không nỡ từ chối, nhưng ai ngờ bây giờ tự lấy dây buộc vào mình.

Đỗ Tam nương cam chịu số phận nhận lấy, nhắm mắt lại một hơi uống cạn sạch, sau đó vội vàng lấy một cốc nước sôi để nguội bên cạnh rót vào.

Dương thị nhìn nàng đang cắt may y phục, nói: "Tam Nương, chờ có thời gian rảnh, cũng may cho Lục Trạm một bộ y phục, đứa trẻ đó cũng thật là đáng thương."

Từ lúc hai người đính hôn, Lục Trạm đã đến hai lần, mỗi lần tới đều cướp làm việc, bây giờ Dương thị là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng!