Đỗ Tam Nương cẩn thận quan sát xung quanh, sợ bị người chú ý đến. Hôm qua nàng cũng đi hướng này có thể cũng đã bị người khác nhìn thấy. Vì che giấu tai mắt người khác, nàng thật kiên nhẫn đi loanh quanh một vòng một lúc mới đến chỗ kia. Lúc này, nàng bỏ ít vỏ và rễ cây vào trong sọt, và bỏ một nửa đất sét trắng vào.
Những năm đói kém không có gì ăn, thậm chí có người đói đến mức phải ăn bùn, trong những lúc thiên tai này thì đất sét trắng có thể cứu mạng sống con người, sau khi nấu lên thì không hề ngon nhưng có thể chống lại cơn đói. Có điều không thể ăn nhiều thứ này, không tốt cho tiêu hóa, có mấy người bởi vì quá đói, ăn đến mức không đi ngoài được, và phải mất tính mạng.
Đỗ Tam Nương thấy xung quanh yên lặng, nàng vội vàng đi xuống dưới, một bên nhìn kỹ xung quanh một bên thì nhanh chóng đào đất, sau đó lấy củ khoai hôm qua bỏ vào cái sọt của mình, rồi lấy bùn che lấp phía trên. Sau đó nhìn thấy cái cây to bằng miệng chén ở dưới, nàng nhẫn tâm cầm dao chà xát cái vỏ cây, đáng tiếc người nàng không cao nên chỉ phá được một ít.
Mặc dù chỉ là chà xát vỏ cây, nhưng cơ bản cây này cũng không sống được, nhưng đến tính mạng còn khó giữ, lúc này ai sẽ có một tình cảm cao thượng như vậy? Hơn nữa nếu nàng không làm, thì cũng sẽ có người đến chà xát.
Vào năm đói kém này nếu phát lòng nhân từ, thì chỉ làm cho mình chết càng nhanh hơn thôi.
Đỗ Tam Nương xách đồ trong sọt, cái củ khoai này có thể để cho cả nhà bọn họ ăn hết một ngày. Mặc dù đất sét trắng ăn nhiều rất hại cơ thể, sẽ không đi ngoài được, nhưng lúc quá đói chỉ cần cắn hai miếng cũng có thể cứu mạng người, chỉ cần không ăn nhiều cũng không hại đến tính mạng.
Đỗ Tam Nương cõng cái gùi lên rồi đi xuống núi chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ mới từ trên núi xuống, thì có mấy đứa con trai choai choai vây quanh ở chân núi.
Ngay lập tức Đỗ Tam Nương cảm thấy trong lòng rất là căng thẳng, vào khoảng thời gian này, mạng sống là điều quan trọng nhất, cũng đừng mong chờ có người phát lòng nhân từ.
Trái tim của nàng như bị ngẹn ở trong cổ họng, trong đám người này nàng có biết một người, là một người ở trong thôn họ Quách, tên thường gọi ở nhà là Cẩu Tử.
Còn có bốn đứa con trao choai choai, bộ dạng đều cao hơn nàng, nhìn qua còn mạnh hơn nàng. Trong nháy mắt Đỗ Tam Nương có hơi hối hận, sớm biết dưới núi có người thì nàng đã ở trên núi. Nhưng bây giờ mà nàng chạy đi, chỉ sợ mấy người này sẽ đuổi theo nàng.
"Ha ha, tao biết mày, hôm qua tao đã chú ý đến mày, hôm qua mày đã đến mà hôm nay mày cũng đến đây, nói đi, có phải đã tìm thấy đồ ăn gì không!" Một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi nhìn nàng, hắn ta vừa nói vừa vung cái dao đốn củi trong tay.
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, trong lòng có chút lo lắng. Nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Hình như vị tiểu ca này nói đùa rồi, bây giờ mà có đồ ăn ngonm thì đó cũng chính là đất sét trắng mà thôi."
Thiếu niên kia hừ một tiếng, rồi nhổ một ngụm nước miếng, đứng lên và nói: "Bỏ đồ lại, mày đi đi!"
Lời nói này không hế chút khách khí nào, rõ ràng là muốn ăn cướp mà.
Mặc dù bên trong Đỗ Tam Nương là một người trưởng thành, nhưng hồn của nàng là một kẻ trưởng thành, nhưng thân xác chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, mà còn là một đứa trẻ không đủ dinh dưỡng. Đối mặt với bốn thằng con trai lớn hơn nàng, nàng cũng không dám cứng đối cứng.
Đỗ Tam Nương nói: "Tiểu ca, trong nhà của ta chỉ có một mình ta đi kiếm ăn, vài ngày trước phụ thân của ta bị té gẫy chân, nương ở nhà chăm sóc ông ấy, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, trong nhà chỉ có thể dựa vào ta để đi tìm đồ ăn. Cầu xin mấy tiểu ca buông tha tiểu muội đi."
Nàng khổ sở van xin, rồi nhìn sang Cẩu Tử nhà họ Quách, nói: "Anh Cẩu Tử, tình huống nhà ta như thế nào huynh cũng biết mà, huynh giúp ta nói một câu đi."
Đôi mắt Đỗ Tam Nương ngấn lệ, bất lực nhìn hắn ta.
Đương nhiên Cẩu Tử quen biết nàng, hắn ta gãi gãi đầu, nói: "Đại ca, nếu không chúng ta buông tha nàng ta đi, quả thực trong nhà nàng ta rất là nghèo."
"Nghèo? Ông đây còn nghèo hơn." Thiếu niên kia hừ một tiếng khinh miệt, giơ con dao đốn củi lên: "Đại muội tử, ta cũng không nói gì nữa, người chỉ cần để đồ lại rồi rời đi."
"Ta van xin ngươi, đại ca, thật sự cả nhà ta không vượt qua nổi nữa, phụ thân ta..."
Có lẽ thiếu niên kia nghe thấy rất là phiền, nhướng mày, nói: "Không nghe lời đúng không, các anh em tiến lên cho tao, cướp đồ của nó đi."
Còn chưa đợi Cẩu Tử nói cái gì, hai người thiếu niên khác leo đến như ong vỡ tổ, Đỗ Tam Nương giật mình, còn chưa kịp chạy đã bị đè xuống, sau đó cái sọt trên lưng bị kéo đi.
Thiếu niên kia hừ một tiếng, đi qua nhìn đồ ở bên trong, phía trên đều là đất sét trắng, nhưng cái bùn này quá bằng phẳng, hắn đưa tay vào, dùng sức sờ thử, ngay lập tức đã sờ được đồ ở bên trong, lạnh lùng nói: "Con nha đầu thối tha, còn dám lừa tao sao!"
Đỗ Tam Nương đã thấy bị bọn họ phát hiện, thì không thể làm gì nữa. Nàng căm hận nhìn chằm chằm hắn ta, nhất định phải nhớ kỹ gương mặt này, hắn ta cướp đồ ăn của nàng, hôm nào đó phải cho hắn ta đẹp mặt!
Nàng không làm gì được với mấy người này, Đỗ Tam Nương hiểu rõ bây giờ mình đang ở yếu thế.
Ban đầu nàng bị hai thiếu niên đè chặt xuống đất, thấy kẻ cầm đầu nói bên trong có cái gì thì đã vội vàng chạy tới nhìn.
Đỗ Tam Nương ở dưới đất bò dậy, nàng phủi bụi ở trên nguười, nói: "Nếu đã bị mấy người phát hiện, vậy thì cứ cầm đi, chỉ là trả sọt lại cho ta."
Thiếu niên kia hừ một tiếng, nhướng lông mày nhìn nàng, hung hăng nói: "Cái gì là của ngươi, đã vào trong tay tao, thì chính là của tao!"
Đỗ Tam Nương hung hăng siết chặt quả đấm, giờ phút này nàng thấy rất là tức giận, tại soa kiếp trước nàng không phải là một đặc công hay là lính đánh thuê hoặc là một nhân vật trâu bò gì đó, thì bây giờ nàng sẽ đánh mấy đám thúi tha này một trận!
Cẩu Tử có chút xấu hổ nhìn nàng, thấy ba người khác không nhìn bên này, hắn ta nói nhỏ: "Thật xin lỗi Đỗ Tam Nương, ngươi nên đi nhanh đi."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lúc này nàng không đi cũng không được, chắc đây không phải là lần đầu bọn họ làm chuyện này. Đồ mất thì cứ mất, tính mạng mới quan trọng hơn!
Nàng nghe theo lời đề nghị của Cẩu Tử, ngay lập tức muốn bỏ đi
Mấy tên thiếu niên kia cầm củ khoai ra, Vốn dĩ Đỗ Tam Nương đã cắt củ khoai ra một nửa. Ba thiếu niên kia nhìn đồ ở trong tay, tên cầm đầu kia nói: "Dừng lại, tao cho mày đi sao? Cái củ khoai này chỉ mới có một nửa, nửa còn lại đâu? Lấy ra mau!"
Quả thực là ngang ngược! Đỗ Tam Nương nghĩ.
Nàng thở sâu, nói: "Ta đã cho hết rồi, nửa còn lại thì hôm qua ta đã mang về nhà, nếu không phải như thế, thì hôm nay ta cũng sẽ không đến đây."
Ai ngờ thiếu niên kia lại không hề nói lý, nhìn chằm chằm nàng nói: "Tao biết mày sẽ không thành thật, tao đã gặp nhiều những người như ngươi, các anh em mau lên cho tao, chắc chắc nó giấu ở trong y phục."
Ngay lập tức có hai thiếu niên nhào qua chỗ nàng, Đỗ Tam Nương giật mình, trong tay nàng còn cầm cái liềm, nàng chỉ vào mấy người họ nói: "Đừng đến đây, đừng đến đây?"
"Các huynh đệ, nếu nó dám ra tay thì gϊếŧ chết nàng ta!"
"A..." Đỗ Tam Nương hét to, vung chiếc liềm trong tay.
Mấy thiếu niên kia bắt nạt một tiểu cô nương, Lục Trạm từ trên núi xuống, thì nhìn thấy cảnh như vậy, hắn nhéo lông mày, hét lớn một tiếng nói: "Bọn bay đang làm gì vậy!"