Chương 119: Đừng có để tỷ phu nói giúp đệ

Đã mua xong nhà ở, có điều còn cần phải chờ sửa, mặc dù như vậy, bầu không khí u ám một nhà Đỗ Hoa Thịnh kéo dài mấy ngày đã tan biến hơn nhiều. Đỗ Phong về nhà một chuyến, thiếu niên này càng ngày càng trầm mặc, chính Đỗ Tam Nương cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là nghĩ đến tuổi tác của hắn, bây giờ trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đỗ Tam Nương sợ tính cách của đứa nhỏ này sẽ bị ảnh hưởng, còn ngồi tâm sự, cẩn thận khuyên bảo hắn. Chỉ là Đỗ Phong đã không còn là một đứa trẻ có chuyện gì cũng nói cho người nhà, trong lòng hắn đã có tiêu chuẩn riêng để đánh giá mọi chuyện đúng sao, đối diện với người tỷ tỷ thân yêu, hắn cũng chỉ là dạ vài tiếng. Đỗ Tam Nương rốt cuộc cũng không biết hắn có nghe vào không, đành phải đổi chủ đề, lại hỏi việc học gần đây của hắn, hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện gần nửa canh giờ, Dương thị ở bên ngoài gọi Đỗ Tam Nương, nàng liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay có nhiều người đến Đỗ gia, hôm nay nhà bọn họ sẽ dọn nhà, nên vô cùng bận rộn, tâm trạng Đỗ Phương rất buồn bực, nơi này là nơi hắn được sinh ra, nhưng sau này cả nhà bọn họ phải dời đi chỗ khác, chuyện Đỗ gia bị trục xuất ra khỏi tộc, làm cho trong lòng Đỗ Phong vẫn luôn không thể yên ả, cũng trở thành một khối u trong lòng hắn, không thể chạm vào.

Ngày đó tuy Dương thị từ chối ý tốt của Lục Trạm, nhưng trong nhà có nhiều đồ như vậy, nhà mẹ đẻ cách cũng xa, nông cụ trong nhà và đồ dùng cũng không thể để ở nhà mẹ đẻ, thế là nghĩ một cách thích hợp, những đồ vật lớn thì cứ đặt ở Lục gia trước.

Dương thị bận rộn đến chân không chạm đất, lại phải tiếp đãi họ hàng, thật sự là bận không thể làm gì nổi, đành phải đem hết chuyện phòng bếp giao cho Đỗ Tam Nương. Đỗ gia thuê xe bò, đem một đống đồ vào thành, hôm nay có hơn 20 người đến trong nhà, tuy Đỗ Hoa Thịnh bị đuổi đi, nhưng lão đại và lão tam Đỗ gia đều đến giúp đỡ, Lục Trạm cũng gọi mấy đường huynh đệ đến.

Đỗ Tam Nương cùng Đại bá nương, Tam thẩm ở trong phòng bếp nấu cơm, Tứ Nương cũng ngồi trên ghế nhỏ giúp nhặt rau. Đỗ Tam Nương ngồi nghe hai người lớn nói chuyện phiếm trong nhà, thỉnh thoảng nàng phụ họa thêm vài câu.

Đợi đến buổi trưa tất cả mọi người trở về, Dương thị vội mời vào ăn cơm, mặc dù chỉ có ba món một tô canh, nhưng khẩu phần cũng dư dả, bốn chậu gỗ lớn được lắp đặt hoàn chỉnh. Trong bữa ăn mọi người trò chuyện, bầu không khí hòa hợp hơn ban đầu nhiều.

Đỗ Tam Nương cũng không đói, ăn nửa chén thì đã thấy no, nàng liếc nhìn mọi người, thấy Lục Trạm ngồi xổm ở cửa sân bới một bát cơm lớn ăn, Đỗ Phong đứng ở bên cạnh mím môi, dường như hai người họ đang nói cái gì đó, chỉ là đứng xa nên Đỗ Tam Nương không nghe rõ.

Buông chén đũa xuống, Đỗ Tam Nương cầm thìa múc nửa thìa thịt xào cải bỏ vào chậu, đi về phía cổng.

Đến gần nghe Lục Trạm nói: "... Đệ đúng là to gan, cho dù có tức giận trong lòng, thì chuyện đã qua, đệ nhỏ như vậy thì tìm đến nói chuyện thì sao? Nếu mà xảy ra chuyện gì, còn muốn cha nương đau lòng vì đệ sao."

Lục Trạm nghiêm mặt, vẻ mặt đầy nghiêm túc, hắn nhíu mày nhìn Đỗ Phong, đây là em vợ hắn, cũng không phải là đệ đệ ruột của mình, Lục Trạm cũng không muốn nói nặng, hôm nay đi vào thành, tiểu tử này quay đầu đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, dọa cho Lục Trạm sợ, mặc dù Đỗ Phong đã ở lâu trong thành cũng quen thuộc, nhưng một người đột nhiên không thấy bóng dáng đâu, vẫn là làm cho Lục Trạm lo lắng. Thừa dịp cha nương không biết, hắn vội đi tìm người, cuối cùng lúc tìm được tiểu tử này, Đỗ Phong đang đi dạo một vòng ở nhà Đỗ Hoa Luân.

Lục Trạm vội vàng mang người đi, nói đùa, người em vợ này tìm đến tận cửa, dựa vào bây giờ một nhà Đỗ Hoa Luân có thù hận với một nhà Đỗ Hoa Thịnh, hắn còn không phải bị người ta đánh một trận.

Đỗ Tam Nương nghe xong như lọt vào sương mù, nàng đi đến, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hắn đã làm gì vậy?"

Lục Trạm nghe tiếng Đỗ Tam Nương, trong lòng giật mình, biết nàng đến đây, hắn vội vàng nở một nụ cười tươi: "Có làm gì đâu, đứa nhóc này rất khỏe, chỉ là một tên nhóc choai choai, còn muốn so với người lớn, đồ vật nặng như vậy, còn không phải là trổ tài chạy đến chuyển, may mà ta nhìn thấy, nếu mà bị rơi xuống, coi như là tiêu rồi."

Đỗ Tam Nương không hề tin Lục Trạm, nhìn chằm chằm Đỗ Phong một lúc rồi nói: "Đệ tự nói đi, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? Nam tử hán đại trượng phu, chuyện của mình làm thì tự mình nhận, đừng có để tỷ phu nói giúp đệ!"

Đỗ Phong buồn bực không lên tiếng, Lục Trạm cười nói: “Thật sự là không có việc gì, hắn là một đứa bé có thể làm cái gì chứ? Tam Nương, đây là đặc biệt dành cho ta sao?"

Nói xong cười ha hả nhìn cái thìa trong tay Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu, múc đồ ăn bỏ vào trong chén hắn. Lục Trạm nhìn Đỗ Phong một chút, Đỗ Phong nói: "Đại tỷ, đệ đi vào."

Nói xong đi vào viện tử cũng không quay đầu lại, Đỗ Tam Nương ừm một tiếng, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ này tính tình càng ngày càng quái lạ."

"Với tuổi của hắn, cũng có tâm sự riêng của mình, là điều bình thường."

Đỗ Tam Nương ngắt lời một tiếng "Nói giống như huynh hiểu rõ nó vậy."

Tuy là nói như vậy, nhưng giống những gì Lục Trạm nói, với tuổi này của Đỗ Phong đã có tâm sự riêng của mình, nam hài tử ở đổi này đã không nguyện ý tâm sự với người trong nhà, cũng rất là bình thường.

Mọi người bận rộn đến xế chiều, mới chuyển xong mấy đồ vật lớn, mấy súc vật cần nuôi cũng đã đưa đến nhà Lục Trạm, Dương thị giữ mọi người ở lại ăn cơm, ăn xong cơm tối mọi người cũng đã tản đi.

Họ hàng Dương gia ở quá xa cũng không có khả năng tối trở về, đương nhiên là phải ở lại Đỗ gia, họ hàng nhà Đỗ Hoa Thịnh ở lại cũng tốt, hơn nữa mấy đồ vật lớn cũng đã chuyển đi, vốn dĩ Lục Trạm cũng không cần phải ở lại đi theo nữa, nhưng mà hắn vẫn ở lại Đỗ gia. Đỗ gia không có đủ phòng ngủ, Dương thị bố trí một hai, ngược lại là có chút khó khăn, nếu mà Lục Trạm không ở đây, còn miễn cưỡng đủ phòng ngủ, nhưng hắn đến, thì bố trí không được tiện lắm.

Giường nông thôn cũng không phải là rộng trãi, bốn người ngủ chung cũng đã rất chật, vóc dáng Lục Trạm lại không giống Đỗ Hoa Thịnh, Dương thị thở dài trong lòng, nếu thực sự không được, chỉ có thể đến nhà đại ca hỏi một chút.

Lục Trạm căn bản không thấy ngượng ngùng, ngược lại ở trên bàn nói chuyện rất nhiệt tình với mọi người, Dương thị vẫy tay với Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương vội đi qua: "Nương, sao vậy?"

"Tam Nương, không có đủ giường. Ta tính số lượng người và giường, cho dù sắp xếp thế nào, đều không đủ cho một người."

Đỗ Tam Nương liếc nhìn thoáng qua nhà chính, hôm nay Dương gia đến đây cơ bản là các đại nam nhân khỏe mạnh, nữ nhân cũng chỉ có Sử thị đến, Đỗ Tam Nương đếm số người, trong lòng nghĩ: "Còn Lục Trạm thì sao?"

Lời này Đỗ Tam Nương quá thẳng thừng, ngược lại Dương thị không biết nên trả lời như thế nào, đây là sự thật, Lục trạm là con rể mình, hơn nữa hôm nay cũng đã rất vất vả, nhưng mà đi nói thì không được, nhưng mà đi nói với người khác cũng không tốt. Đỗ Tam Nương không chờ Dương thị trả lời, gật đầu nói: "Con đi nói với huynh ấy, trong nhà còn có nhiều chăn mềm không?"

Đêm nay Lục Trạm uống vài ly rượu với mọi người, trước mặt họ hàng Dương gia cũng đã chiếm được một phần thiện cảm, đứa nhỏ này làm việc chăm chỉ, sức lực lại lớn, miệng cũng ngọt, tuy nói nhiều người Dương gia chưa gặp Lục Trạm, nhưng nam nhân xem nam nhân, đặc biệt trên bàn cơm, không có mặt mũi trưởng bối ở đây, bọn họ đã cảm thấy cao hứng, mặc dù không có thời gian bồi dưỡng tình cảm, nhưng ở trên bàn rượu đã kéo khoảng cách lại gần nhau.

Đỗ Tam Nương thấy bọn họ còn ăn uống, nàng nhíu mày, đối với mấy nam nhân uống rượu ăn ngon này, nàng không thích chút nào, không nói đến người đầy mùi rượu, uống rượu vào thì lại nhiều lời, cả người dính nhơm nhớp là cho người ta không thoải mái!

Chờ bọn họ ăn ngon uống ngon xong thì đêm đã khuya, Dương thị vội vàng bảo mọi người đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi, phòng Đỗ gia ngoại trừ phòng Đỗ Tam Nương còn trống, thì chính là phòng Đỗ Phong bị bỏ trống, đợi chút nữa cả nhà bọn họ sẽ ngủ ở phòng Đỗ Tam Nương, mấy nữ nhân thì ngủ trên giường Đỗ Tam Nương, giường nhỏ bên cạnh thì để cho Đỗ Phong và Đỗ Hoa Thịnh ngủ. Nhưng Lục Trạm, đúng là không có chỗ để ngủ.

Lục Trạm uống không ít rượu, cũng may tửu lượng hắn không tệ, hơn nữa nhân phẩm uống rượu cũng rất tốt, cũng không phải là loại người uống rượu nhiều sẽ lải nhải. Lục Trạm ở bên ngoài nói gió mát, ngồi một lát để tản mùi rượu.

Đỗ Tam Nương ở nhà bếp rửa sạch chén đũa, lại nấu nước nóng, Tứ Nương đã dựa trên ghế ngủ quên, Dương thị ôm con bé vào phòng ngủ, Đỗ Phong cũng rửa chân đi vào nghỉ ngơi. Đỗ Hoa Thịnh uống say, Dương thị mắng vài câu, cũng đỡ ông ấy vào trong, rốt cuộc Sử thị cũng lớn tuổi, hôm nay cũng đã mệt mỏi, cũng không còn sức nói chuyện. Trước đó viện tử cũng rất náo nhiệt, rất nhanh chỉ còn Lục Trạm đứng ở đó.

Đỗ Tam Nương dọn dẹp xong phòng bếp, rửa tay, sau khi lau sạch sẽ thì thấy Lục Trạm đứng chờ ở bên ngoài, nàng nàng bưng một bát nước ấm đi qua.

"Uống nước đi." Lục Trạm nhận lấy, uống một hớp lớn, cười nói: "Muội có bỏ đường không, sao ta cảm thấy rất ngọt."

"Huynh mơ đẹp lắm, ta bỏ đường cho huynh!" Đỗ Tam Nương nói xong rồi bịt mũi lui về sau, lại đưa tay quạt gió: "Thật sự là thúi chết, toàn là mùi rượu! Huynh đúng là đồ ngốc, người ta bảo huynh uống rượu huynh liền uống, rượu cũng không phải là thứ gì tốt, uống có lệ là được rồi."

Lục Trạm thấy vẻ mặt ghét bỏ của nàng, cũng cố ý chọc ghẹo, đầu hướng phía trước, thở mấy hơi về phía nàng: "Hôi chỗ nào? Muội ngửi thấy hôi ở đâu?"

Lông mày Đỗ Tam Nương nhíu lại thành chữ Xuyên: “Huynh cách ta xa một chút, hôi chết đi!"

Nàng nói xong dậm chân, động tác đó của nàng biểu hiện nàng cực kỳ chán ghét!

Lục Trạm méo miệng, giơ cánh tay lên ngửi ngửi: "Hôi chỗ nào..."

Hình như có chút hôi mồ hôi, Lục Trạm cười khan: "Đây không phải là do hôm nay quá bận sao, tắm một cái liền hết mùi."

"Được rồi, cũng không có chỗ cho huynh tắm." Đỗ Tam Nương nhón chân vỗ y phục trước ngực hắn, một đám bụi mù mịt bay lên: "Huynh cũng thật là, chuyển xong thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sao lại theo về đây."

Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ đang lắc lư trước ngực hắn. Một trận gió đêm thổi tới, mang theo hơi lạnh, lại xen lẫn mùi thơm nhạt xà phòng trên người nàng, mùi kia cực kì nhẹ, rất là thơm, Lục Trạm không nhịn được mà hít sâu một hơi...