"Phương Phương, chuyện này đã qua, con cũng đừng quản vào. Dù sao về sau bọn hắn cùng với chúng ta không quan hệ gì, hắn lại bị bà nội ngươi đuổi ra ngoài, sau này đến cả chỗ dừng chân cũng không có, chỉ dựa vào Đỗ Hoa Thịnh, cả đời này cũng đừng mong có thể xoay mình lại!" Căn bản Trương thị coi thường Đỗ Hoa Thịnh, trước kia trôi qua khó khăn thế, bây giờ không có ruộng lại không có phòng ở, cả nhà đều bị trục xuất ra khỏi tộc, về sau cũng không có một ngày sống dễ chịu.
Nói xong Trương thị lại kéo Đỗ Phương nói bà ta hôm qua đã nhân cơ hội dứt khoát bán mấy con yêu tinh ra ngoài, rồi đuổi Vương thị đi như thế nào, Trương thị dương dương tự đắc nói, Đỗ Phương lại nghe vậy liền nhíu mày thật chặt.
Trương thị cười nói: "Phương Phương, hai mẹ con chúng ta cùng nói những lời thật lòng, trong khoảng thời gian này, nương không ngủ được yên giấc nào, cho đến hôm nay trong lòng mới an tâm. Trước kia cha con không phải là loại người như vậy, đến trong thành rồi, ngược lại học theo dáng vẻ người trong thành, còn không phải là những nữ nhân kia cố ý quyến rũ ông ấy! Đỗ Hoa Luân cũng không nghĩ lại một chút, nếu lúc trước không có ta, thì ông ấy làm sao có ngày hôm nay!"
Đối với ân oán giữa cha với nương, Đỗ Phương không muốn quản vào, mà nàng ta có muốn quản cũng không được, nhưng nhìn nương dữ dội vậy, vẫn là Đỗ Phương nói vài câu: "Nương, người đúng thật là hồ đồ! Sao có thể nói bán là bán người đi được, nếu mà cha tỉnh lại, còn không phải sẽ ầm ĩ với người. Người cũng đừng nói trước kia thế nào, chỉ nói đến hiện tại, cha đã không còn giống như trước kia, người đừng có chọc giận cha!"
Vốn dĩ Trương thị muốn khoe trước nữ nhi mình, không ngờ lại bị nữ nhi nói ngược lại, trong lòng Trương thị vô cùng không vui, không lựa lời nói mà nói: "Chuyện này không có xảy ra trên người con, nên con mới xem chuyện này chẳng liên quan đến mình. Chờ ngày nào đó Tạ Duệ bị nữ nhân khác quyến rũ, ta xem con có khóc không!"
Đỗ Phương bị lời này của Trương thị chọc giận, nàng ta đột ngột đứng dậy, nhìn Trương thị với dáng vẻ cao cao tại thượng, xụ mặt nói: "Chuyện của con cũng không cần nương lo lắng. Nữ nhân Tạ Duệ con nắm chắc trong lòng. Hắn là thiếu gia của đại hộ nhân gia, đương nhiên sẽ không chỉ có một nữ nhân là con, nhưng vậy thì thế nào, con mới là nương tử của hắn, dù hắn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, có bao nhiêu nữ nhân, nhưng chỉ có ta mới là được hắn cưới hỏi đàng hoàng, là nữ nhân sẽ được ghi trên gia phả Tạ gia!"
Đỗ Phương không muốn ở lại đây nữa, vốn dĩ hôm nay có chuyện, chẳng qua là thuận đường đến thăm mà thôi.
"Người còn không biết xấu hổ mà nói con sao, các người gây ra chuyện tốt gì, bây giờ người Tạ gia đều có ý kiến với một nhà chúng ta, còn liên lụy đến con không thể ngóc đầu trong phủ được! Người chỉ biết chính mình thôi!" Đỗ Phương càng nói càng tức giận, phất ống tay áo một cái, rời khỏi nơi này.
Xuân Nha đợi ở bên ngoài, nhìn Đỗ Phương thở phì phò đi ra, vội vàng đến nghên đón: "Nương tử, sao người lại ra nhanh như vậy."
Đỗ Phương mím môi, cứng rắn nói: "Chúng ta đi!"
Trương thị mở to miệng, nhìn nữ nhi đến rồi đi, tức giận đến mức ngực thấy đau, rõ ràng đó là chuyện tốt, tại sao lại nói bà ta làm sai. Ngược lại nàng ta nói dễ nghe, có điều vì hiện nay Tạ Duệ chỉ nghỉ ở phòng nàng ta, nếu ngày nào đó hắn ta không vào phòng nàng ta nữa, chỉ sợ nàng ta còn làm quá đáng hơn mình nữa!
Đỗ Phương từ viện tử đi ra, hít một hơi thật sâu, nháy mắt ra hiệu với Xuân Nha, Xuân Nha liền đi trước một bước, cũng không lâu lắm, có một cỗ xe ngựa không thu hút đứng ở cửa sau Đỗ gia, Đỗ Phương từ cửa sau lên xe ngựa đi thẳng đến ngô đồng uyển, xe ngựa Tạ phủ vẫn đang ở trước cổng Đỗ gia...
Bình thường ngô đồng uyển chỉ có một phu thê già chăm sóc, ngoài ra còn có hai nha hoàn, cũng khi có chủ gia nói muốn đi qua, mới có thể quét dọn viện tử phía trước. Đỗ Phương xuống xe ngựa, sắc mặt vẫn không tốt, nghĩ đến đều là do Đỗ Tam Nương, cơn tức giận Đỗ Phương ngày càng lớn.
Một đường vào phòng gương mặt âm trầm, Tạ Bân còn chưa tới, hai nha hoàn thấy nữ chủ nhân đến, vội vàng dâng trà đến, Đỗ Phương uống một ngụm, liền phun ra, ném chén trà vào trán của nha hoàn kia: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn ta bị bỏng chết sao?"
Nha đầu kia chẳng qua mới có 13, 14 tuổi, dáng vẻ gầy yếu, cả người nhút nhát, Đỗ Phương ném chén trà nóng này đến, nàng ta cũng không dám né tránh, vài miếng lá trà còn dính trên trán nàng ta, ngay lập tức trên trán đỏ một mảng. Tiểu nha đầu nghe mắng, lại bị bỏng, trong lòng sợ sệt, cơ thể run rẩy, nước mắt giàn dụa, bị đau cũng không dám rêи ɾỉ.
Xuân Nha biết tiểu nha đầu này là đang thành chỗ nơi trút giận, sau khi Đỗ Phương rời khỏi Đỗ gia, sắc mặt không hề tốt, chính là nàng ta ở bên hầu hạ, cũng phải cẩn thận.
"Còn không mau cút đi, nha đầu chết tiệt kia, ngay cả trà cũng pha không tốt, cần ngươi làm gì chứ?" Cơn tức giận trong lòng Đỗ Phương được trút ra, tâm trạng lại tốt lên, nhìn nha đầu quỳ ở dưới kia, lại quở trách hai câu.
Tiểu nha đầu dường như lăn một vòng ra khỏi phòng, thời gian còn sớm, Tạ Bân lại chưa đến, Đỗ Phương dặn Xuân Nha: "Ta đi nghỉ trước, nếu mà Trí Viễn đến, ngươi gọi ta."
Xuân Nha vội vàng gật đầu, hầu hạ Đỗ Phương ngủ trên giường mỹ nhân, lại buông hai tấm rèm mỏng xuống, lúc này mới lui ra ngoài.
Mặc dù ngô đồng uyển không tinh xảo bằng Tạ phủ, nhưng người dân bình thường cũng mua được. Xuân Nha ngồi ở hành lang, nhìn đàn cá bơi lội trong bể dưới hòn non bộ, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Nếu nàng ta có thể sống trong một viện tử như vậy, bảo nàng ta làm gì cũng đều nguyện ý. Chỉ tiếc, Đại công tử thật sự không có ý với mình, Xuân Nha thở dài, gương mặt mang theo vẻ ai oán.
Mãi đến buổi trưa tạ Bân mới đến ngô đồng uyển, Đỗ Phương thấy hắn ta đến muộn như vậy, tâm trạng không tốt, đương nhiên giọng điệu cũng không tốt lắm. Tạ Bân sửa sang y phục, cũng không kiên nhẫn với chuyện nàng ta cố tình gây sự, kiên quyết nói: "Dù sao ta cũng là đại công tử của Tạ gia, cũng không phải như phụ nhân các người, cả ngày không có việc gì."
Trước giờ Tạ Bân chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói với nàng, mặc dù Đỗ Phương không tính là thông minh, nhưng có thể nhìn ra lúc này hắn ta có chút khác lạ, nếu là ngày trước, hắn ta chẳng đến sớm để chờ, đương nhiên sẽ còn mang không ít lễ vật, đối với nàng ta dịu dàng, vô cùng sủng ái.
Đỗ Phương hơi sửng sốt, Tạ Bân như vậy nàng ta không quen chút nào. Tạ Bân cười cười, đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa như ngày xưa, đem Đỗ Phương ôm vào trong ngực, cười giải thích nói: "Hôm nay vì chuyện làm ăn nên có chút chậm trễ, để nàng chờ lâu, đều là lỗi của ta, chờ một lúc nữa đương nhiên ta sẽ đền bù cho nàng!"
Đây là tổ ấm của hai người bọn họ, nếu đã đến đây, thời gian cũng có hạn, Tạ Bân không nói những lời đường mật này nữa, thế là trực tiếp ôm người, tiến vào trong phòng. Đỗ Phương đỏ mặt vịn hai tay vào cổ hắn, đầu nhẹ nhàng tựa lên ngực Tạ Bân.
Hôm nay Tạ Bân có chút vội vã không nhịn được, cũng không tốn nhiều thời gian lấy lòng nàng ta, chỉ làm qua loa, chỉ để ý đến mình. Đỗ Phương chỉ nghĩ hắn ta nôn nóng, gương mặt xấu hổ, lại có mấy phần đắc ý, hậu viện Tạ Bân nhiều nữ nhân như vậy, nhưng được lòng hắn ta nhất lại là chính mình.
Tạ Bân nhìn gương mặt Đỗ Phương, trước mắt lại xuất hiện một gương mặt khác, hắn ta càng dùng sức, thấp giọng nỉ non nói: "A, mỹ nhân..."
Đỗ Phương lăn qua lăn lại đến không biết ngày đêm, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn Tạ Bân càng dùng sức, trong miệng nàng rêи ɾỉ đứt quãng, vẻ mặt rất là hưởng thụ. Đỗ Phương cũng chỉ có lúc ở chung với Tạ Bân, mới có thể cảm giác được sự sung sướиɠ khi làm nữ nhân, Tạ Duệ là kẻ vô dụng, trong chuyện phòng the còn là thứ bao cỏ, mỗi lần Đỗ Phương ở chung Tạ Duệ, trong lòng cực kỳ khinh thường, nhưng tính cách Tạ Duệ quái lạ, Đỗ Phương không dám bất mãn hắn ta trong chuyện phòng the, còn phải giả vờ vui vẻ, để cho Tạ Duệ cao hứng.
Hai người ở trong phòng một canh giờ, mới bảo Xuân nha vào dọn dẹp. Xuân Nha đi vào, trông thấy trong phòng một cảnh hỗn loạn, vẻ mặt Đỗ Phương hài lòng nằm sấp xuống, Tạ Bân chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ, y phục mở rộng, đang cùng nói chuyện với Đỗ Phương, Xuân Nha nhìn thoáng qua, cúi đầu cắn môi một cái, lại ngẩng đầu tiến thẳng đến hầu hạ Đỗ Phương.
Thời gian đã không còn sớm, Tạ Bân bảo người ta chuẩn bị một bàn đồ ăn, cùng Đỗ Phương ăn cơm, Tạ Bân nói: "Hôm nay nàng về nhà, thấy sao rồi?"
Đỗ Phương siết chặt chiếc đũa trong tay, miễn cưỡng nói: "Còn tốt, đại phu nói cha ta cũng không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là tốt."
Tạ Bân khẽ gật đầu, giống như vô tình hỏi một câu: "Hôm qua ta ở trong nha môn, nghe nói một nhà nhị thúc của nàng bị đuổi ra ngoài? Thật sự có việc này sao?"
Đỗ Phương ừm một tiếng, Tạ Bân liền hỏi lý do trong đó, Đỗ Phương căm hận một nhà Đỗ Tam Nương, thấy Trí Viễn hỏi, nàng ta sẽ nói, đương nhiên ở trong miệng nàng ta, nhị phòng Đỗ gia chính là lòng tham không đáy, là bọn trộm cắp làm cho người ta chán ghét!
Tạ Bân từ trong miệng Đỗ Phương biết được mỹ nhân kia vừa đến tuổi cập kê, tuổi tác rất thích hộp, Tạ Bân liền có tâm tư với nàng, cũng không đem vị hôn phu của tiểu nương tử kia vào mắt, một thợ rèn thô kệch, thật đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Đỗ Phương cũng không biết được tâm tư của Tạ Bân, chỉ là trong lòng nàng ta cũng có tính toán riêng của mình, nàng ta liếc nhìn Tạ Bân, nghĩ đến có thể nhờ Tạ Bân dạy dỗ Đỗ Tam Nương một chút, để nàng biết được là tốt xấu! Đỗ Phương lại nói về cha mình, khóc sướt mướt một trận, làm cho người ta phải yêu thương, đương nhiên Tạ Bân có ý lấy lòng, trong lúc nhất thời từng người đều mang theo ý xấu riêng, trái lại nói chuyện vô cùng hợp ý.
Đỗ Phương chỉ muốn Tạ Bân cho Đỗ Tam Nương một bài học, tốt nhất là hủy dung mạo Đỗ Tam Nương, mới để cho mình hả giận được. Tạ bân cười cười, mở miệng nói: "Nói đến nữ nhân, còn có gì nghiêm trọng hơn việc hủy trong trắng sao? Đến lúc đó, nàng ta là một nữ nhân thất thân, thì sao còn có thể xuất giá đây?"
Tạ Bân nheo mắt, Đỗ Phương suy nghĩ, đúng thế, sao nàng ta không nghĩ ra chiêu này, so với hủy dung mạo Đỗ Tam Nương, còn không bằng trực tiếp hủy nàng! Xem Đỗ Tam Nương sau này còn có gì quyến rũ người khác, không phải nàng nhanh mồm nhanh miệng sao, nhưng mà thất thân, cho dù có vạn cái miệng cũng không nói được!
Trong lòng Đỗ Phương đã tán đồng rồi, chỉ là thấy Trí Viễn chủ động nhắc đến, không tránh khỏi có chút nghi ngờ, Đỗ Phương cười nói: "Đường muội này của ta, lớn lên rất là đẹp, chẳng lẽ Trí Viễn chưa từng động tâm sao?"
Nàng ta cười duyên vươn tay ra, xoa nhẹ ngực hắn, Tạ Bân nheo mắt lười biếng nói: "Chẳng qua là một cô nương thôn quê, bổn công tử đây chưa từng thấy qua loại nữ nhân nào chứ. Theo ta thấy, nàng ta không sánh bằng nàng!"
Không phóng đãng như ngươi!
Đỗ Phương cười khanh khách lên, hai người cùng nhau nói chuyện, Đỗ Phương càng nói càng hưng phấn, giống như nàng ta thật sự thấy tình cảnh thê lương của Đỗ Tam Nương. Xuân Nha ngơ ngác đứng ở ngoài phòng, nghe thấy tiếng cười trong phòng, trong mắt nàng ta hiện lên một tia oán hận.
Hai người nói vô cùng ăn ý, sau khi ăn cơm xong, Tạ Bân rời trước một bước, rồi Đỗ Phương dẫn Xuân Nha về Đỗ gia, Đỗ Hoa Luân còn chưa tỉnh lại, Trương thị thấy nàng ta lại trở về, không cho sắc mặt tốt, cũng không có giữ nàng ta lại ăn cơm, Đỗ Phương không để bụng, lại lên ngồi chiếc xe lúc trước trở về Tạ gia.