Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Kiều Nương Cùa Nhà Thợ Rèn

Chương 117: Con sẽ sớm đòi lại từ người nàng ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương thị thấy nàng đi ra, cau mày nói: "Sao lâu như vậy mới ra."

"Không phải là thu dọn sạch sẽ sao." Vừa rồi Đỗ Tam Nương rút tay hoảng hốt nhìn một chút, trên cổ tay có dấu vết, vốn dĩ làn da nàng trắng, nếu dấu vết này hiện lên rất rõ ràng, vừa nói xong, Đỗ Tam Nương buống tay áo xuống che cánh tay lại.

"Người trẻ tuổi kia, thích dính nhau cũng là bình thường, có điều con là một cô nương, vẫn phải rụt rè một chút."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Nương, người đây là nghĩ đi đâu vậy. Huynh ấy là hạng người gì, người còn không biết sao?"

Dương thị khoát tay áo: "Con biết là tốt, ta không nói nữa!"

Lục Trạm cùng Đỗ Tam Nương ở chung chỗ một lúc lâu không có ra ngoài, quả thật trong lòng Dương thị có chút suy nghĩ, trước kia bà không có nghi đến phương diện này, hôm nay Lục Trạm nói để bọn họ đến nhà hắn ở, đột nhiên Dương thị liền nghĩ đến tuổi Lục Trạm lớn hơn nhiều Tam Nương, chỉ sợ là suy nghĩ gì đó, trong lòng Dương thị đã quyết định, trước khi thành thân, vẫn là đừng để bọn họ gặp riêng mới tốt.

Đỗ Tam Nương không biết tại sao Dương thị đột nhiên nói những lời này, nàng vội chuyển chủ đề: "Nương, vừa rồi con nghe Lục Trạm nói, trong khoảng thời gian này huynh ấy muốn chúng ta dọn đến đây ở, người đã từ chối sao?"

Đỗ Hoa Thịnh đi ở phía trước, Dương thị cùng Đỗ Tam Nương đi ở phía sau, Dương thị khẽ gật đầu: "Đúng là có chuyện này, sao vậy, nó đã nói với con sao?"

Đỗ Tam Nương nở nụ cười: "Hắn ấy cũng chỉ có nói một lần, con cũng nói huynh ấy, chúng ta sẽ nhận lòng tốt huynh ấy, nhưng mà đề nghị này, chúng ta chỉ có thể từ chối, cũng không phải là bởi vì ghét bỏ huynh ấy như thế nào, con giải thích cho huynh ấy, có lẽ huynh ấy cũng đã hiểu. Vừa rồi người từ chối thẳng thừng thế, trong lòng của huynh ấy có chút không dễ chịu, nên mới đến tìm con nói chuyện."

Dương thị thở dài: "Nếu ta mà có một đứa con trai như nó, ta là nằm mơ cũng cười đến tỉnh. Trạm ca nhi nó không tệ, ta cũng hiểu rõ tâm ý của nó, nhưng nếu để cả nhà chúng ta đến nhà nó ở, vậy thì giống kiểu gì đây? Quay đầu lại người Lục gia nhìn chúng ta ra thế nào đây, chẳng phải là sẽ coi thường con? Hơn nữa, rốt cuộc con còn chưa gả cho nó đâu, nếu cứ như nghênh ngang vào ở vậy, quay đầu lại không biết người bên ngoài sẽ đồn như thế nào đây, ta biết đứa nhỏ này có lòng hiếu tâm, nhưng yêu cầu này, ta thật là không thể đáp ứng. Chúng ta vừa khổ vừa mệt, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này là sẽ tốt lên thôi."

"Con cũng nói với huynh ấy như vậy, huynh ấy nói là có thể hiểu, chỉ là vẫn còn chút khó chịu thôi. Huynh ấy nói huynh đã coi chúng ta là người một nhà, cũng xem hai người như cha nương ruột mà hiếu kính."

Dương thị cười đến không ngậm miệng được, đứa con rể này của bà, đúng là đốt đèn l*иg cũng không tìm được, đây là ông trời phù hộ nhà bọn họ, thương tiếc Tam Nương nhà bọn họ, mới cho một nhân duyên tốt như thế.

Ba người lại vào trong thành mua vài thứ, rồi mới về nhà, ra khỏi thành không bao lâu, thì đυ.ng phải Vương thị trên đường, Vương thị đi một mình trên đường, nhìn dáng vẻ rất là buồn, tóc cũng rối bời, lại thêm con mắt đã khóc sưng đỏ kia, dáng vẻ buồn chán của bà ta như vậy, theo Đỗ Tam Nương thấy có lẽ bà ta đã bị Đỗ Hoa Luân đuổi đi?

Vương thị nhìn con trai và con dâu trước đây của mình, bà ta cảm thấy mình như một thằng hề ở trước mặt bọn họ, thật mất mặt.

Đỗ Hoa Thịnh thấy nương của mình, ông cũng coi như là người lạ, căn bản là không có mở miệng nói chuyện. Dương thị nhìn bà ta, mặc dù trong lòng căm hận, vẫn là nhịn được không có đi lên ầm ĩ với bà ta, chỉ bước nhanh hơn, rất nhanh bọn h5o đã vượt qua Vương thị.

Vương thị bị Trương thị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng đầy uất ức, lúc này nhìn thấy một nhà lão nhị, bọn họ còn cầm bao lớn bao nhỏ, vào trong thành mua đồ, lại so với dáng vẻ của mình, làm cho lòng Vương thị rất căm phẫn. Nếu không phải do cả nhà lão nhị, tiểu nhi tử sao bị phạt đòn, con dâu cũng sẽ không oán trách mình, càng sẽ không đuổi bà ta ra khỏi nhà.

Vương thị càng nghĩ càng tức giận, liền mở miệng chửi rủa, những lời ác độc như té gãy tay, gãy cổ…., thậm chí mắng đến đến mấy đứa nhỏ.

Dương thị tức giận đến cả người phát run, liền muốn tiến lên đánh nhau với bà ta, Đỗ Tam Nương ngăn lại: "Nương, bây giờ chúng ta và bà ta không có quan hệ gì, bà ta cũng không chỉ mặt gọi tên, kệ bà ta đi. Con thấy dáng vẻ này của bà ta, rõ ràng là bị đám người kia đuổi ra ngoài, chắc trong lòng còn đang đau khổ."

Dương thị kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cầm tay Đỗ Tam Nương nói: "Trạm ca nhi, đúng là một đứa trẻ hiếu thuận, sau khi biết chúng ta không có nhà ở, hắn liền tìm nhà cho chúng ta, sau này chúng ta cũng có thể vào trong thành ở, còn tốt hơn ở trong thôn. Cái nhà kia nhìn rộng vậy, có mấy cái viện tử, lại có tường vây quanh, vô cùng yên tĩnh. Ta rất là thích nơi đó, tốt hơn nhiều chỗ ở hiện tại."

Dương thị cố ý nói to, đương nhiên là muốn để Vương thị nghe thấy, để bà ta biết được, cho dù bà ta đuổi bọn họ đi thì sao chứ? Bọn họ vẫn sẽ sống tốt thôi.

Vương thị ở phía sau nghe nói bọn họ tìm được nhà mới, còn là ở trong thành, cơn tức gần như là bị kẹt ở l*иg ngực, không lên cũng không xuống được, giày vò bà ta. Âm thanh trong miệng Vương thị càng ngày càng nhỏ, bà ta căm hận nhìn những người phía trước, vì sao ông trời lại bất công như vậy, đứa con bất hiếu Đỗ Hoa Thịnh này lại sắp dọn vào thành ở. Mà tiểu nhi tử mình lại ở nhà lớn như thế, bà ta lại bị con dâu đuổi về quê ở...

Không nói đến Vương thị bức xúc như thế nào, sau khi người Đỗ gia về nhà, liền có không ít người đến nghe ngóng tin tức, mọi người đều biết hôm nay Đỗ Hoa Thịnh đến nha môn, gần đây Đỗ gia xảy ra chuyện làm cho người trong thôn bàn luận đến náo nhiệt, đa số mọi người rất thông cảm Đỗ Hoa Thịnh, bị mẹ ruột đuổi đi, ngay sau đó lại bị kiện, không phải người bình thường nào có thể tiếp nhận.

Dương thị cười nói kết quả vụ kiện hôm nay, mọi người biết Đỗ Hoa Luân bị phạt, Đỗ Hoa Thịnh không có xảy ra chuyện gì, không ít người gật đầu nói vị thanh thiên đại lão gia này là một quan tốt hiếm có. Dương thị thừa cơ còn nói nhà mình đã nhìn trúng một căn ở trong thành, ít ngày nữa sẽ chuyển qua đó. Ngược lại người trong thôn lại không nghĩ bọn họ hành động nhanh chóng vậy, chưa nói đến tìm nhà ở, hơn nữa còn là ở trong thành. Ban đầu một nhà Đỗ Hoa Thịnh chịu thiệt thòi như vậy, không ít người đều nghĩ đến sau này cả nhà Đỗ Hoa Thịnh sẽ trôi qua khó khăn, nhưng vừa đi ra ngoài một chuyến, người ta vừa về đã nói tìm được nhà ở, không ít người trong lòng có chút hâm mộ.

Dương thị nhìn vẻ mặt mọi người liền có chút đắc ý trong lòng, bà ở đây nhiều năm như vậy, hôm nay hiếm khi được ưỡn ngực một lần. Những năm qua một nhà ở trong thôn bởi vì nghèo, đừng nói họ hàng chướng mắt bọn họ, người bên ngoài cũng coi thường bọn họ. Lập tức có người hỏi cái nhà ở trong thành thế nào, là ai tìm cho, Dương thị cũng nói rõ, chỉ là che giấu việc ngôi nhà đã sụp đổ nhiều chỗ, chỉ nói nhà này lớn như thế nào, người bán kia nghe cảnh ngộ của bọn họ lại thông cảm bọn họ ra sao, cho nên ra giá rẻ, và nhiều thứ khác, còn nói đây là do con rể bà giới thiệu, lời này vừa ra, làm cho mọi người càng thêm hâm mộ, mặc dù nhi tử Đỗ gia còn nhỏ, nhưng hôm nay cũng đã vào thành đọc sách, còn tìm được con rể không khác gì con ruột, lập tức liền có người nói Dương thị có được con rể tốt như vậy, sau này sẽ vào thành hưởng phúc đi.

Đỗ Tam Nương nhìn mấy người lớn bọn họ nói chuyện, mặc dù cảm thấy lần này nương hơi khoác lác, nhưng nghĩ lại, những năm này, Dương thị ở trong thôn đã nhận không ít những cơn tức giận, bà còn là một người không chịu thua thiệt, hiếm khi được nở mày nở mặt một lần, thế là mặc kệ bà, liền dẫn Tứ Nương đi vào phòng mình.

——

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Phương đã sớm rời giường, lại bảo người ta chuẩn bị lễ vật tốt, từ lúc hôm qua nghe nói cha nhận phạt, Đỗ Phương vô cùng lo lắng, chỉ là hôm qua Tạ Duệ lại tức giận với nàng ta, ban đêm không có nghỉ ở trong phòng, dù Đỗ Phương muốn nói vài câu tốt đẹp để dỗ dành hắn ta, cũng không có nhìn thấy người đâu.

Sau khi rời giường, Xuân Nha đến hầu hạ nàng ta, Đỗ Phương hỏi: "Có biết phu quân ta đi đâu không?"

Xuân Nha giúp Đỗ Phương chải tóc, một bên đáp: "Nghe quản sự phía trước nói, Tam thiếu gia đã đi ra ngoài từ sáng sớm, chắc là đã đến cửa tiệm rồi."

Đỗ Phương khẽ thở dài một cái, mặc dù nàng ta chán ghét Tạ Duệ, nhưng Tạ Duệ lại là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng ta, nhưng tính tình phu quân nàng ta rất kỳ quái, lòng dạ lại hẹp hòi, lần này hắn ta ghi hận chuyện mình làm hắn ta mất mặt, còn không biết phải làm sao mới khiến hắn ta hết giận.

Gương mặt Đỗ Phương mang theo vẻ u sầu, Xuân Nha cẩn thận cài trâm và giúp nàng ta thay y phục: "Nương tử đang lo lắng cô gia sao? Theo Xuân Nha thấy, tính tình này của cô gia, cho dù là đang ở trong phủ, hôm nay nếu muốn nói người cùng nương tử đến cô gia, chỉ sợ là không đi."

Đỗ Phương cảm thấy chua xót, sao nàng ta lại không biết điều đó chứ? Nhưng hôm nay nàng ta về thăm cha, đến lúc đó người nhà hỏi Tạ Duệ sao, bảo nàng ta trả lời sao đây. Mặc dù cuộc sống Đỗ Phương trôi qua ở Tạ gia không vui, nhưng mỗi lần về nhà ngoại, nàng ta đều có thể cảm giác được thái độ cha nương đối với nàng ta càng ngày càng coi trọng, trước kia lúc Đỗ Phương ở nhà làm cô nương, mặc dù cũng có nuông chiều, nhưng rốt cuộc vẫn không được coi trọng bằng nhi tử, nhưng bây giờ nàng ta trở về, cả nhà đều vây quanh, trong lòng Đỗ Phương liền thấy sảng khoái.

Cắn môi, Đỗ Phương chỉ có thể thở dài một hơi trong lòng, người nam nhân mà nàng ta thích ngược lại rất tốt, nhưng hắn ta lại không phải phu quân của mình. Nghĩ đến hôm nay sẽ đi gặp Trí Viễn, trong lòng Đỗ Phương lại có chút chờ mong, nàng ta hận không thể ngày ngày ở chung một chỗ với hắn ta, cũng tốt hơn ở đây bị dày vò. Tạ Duệ không ở nhà càng tốt hơn, nếu không hôm nay nàng ta phải nghĩ cách làm sao thoát khỏi Tạ Duệ.

Đỗ Phương ngồi lên xe ngựa trở về nhà, Trương thị nhận được tin, liền từ trong nhà đi ra. Hôm qua Trương thị xử lý mấy đám nữ nhân kia, tâm trạng cực kỳ tốt, nghe thấy nữ nhi tới cửa, Trương thị hận không thể lập tức liềm đem chiến tích vĩ đại của mình khoe trước mặt nữ nhi.

"Phương Phương, con đã về!" Trương thị kéo tay Đỗ Phương thân thiết nói chuyện, thấy chỉ có mình nàng ta xuống xe ngựa, lại hỏi: "Sao chỉ có mình con đến, duệ ca nhi đâu rồi?"

Đỗ Phương cho người đem đồ vào, vừa nói: "Tạ Duệ có chút chuyện làm ăn, thật sự là đi không được. Nương, cha sao rồi?"

"Cha con tự dưng bị đánh, đến bây giờ còn chưa có tỉnh. Đại phu nói, cha con lớn tuổi, phải từ từ điều dưỡng."

Đỗ Phương vội chạy vào phòng thăm Đỗ Hoa Luân, thấy ông ta nằm lì ở trên giường không nhúc nhích, sắc mặt cũng trắng bệch, Đỗ Phương thấy cảnh này, liền bắt đầu khóc. Trương thị vỗ sống lưng của nàng ta, một bên khuyên nhủ: "Con đừng buồn, cha con mà biết sẽ đau lòng."

"Nương, cha bị phạt, vậy bọn họ có bị phạt không?"

"Hôm qua nương mới nói, Đỗ Tam Nương kia ở trong nha môn nhanh mồm nhanh miệng, nói đến cho cha con á khẩu không nói được câu nào, nếu không phải ở trong đó nó quấy rối, sao cha con có thể dính vào vụ kiện này, đương nhiên phải để cho Đỗ Hoa Thịnh gánh. Thật là đáng ghét!" Đến bây giờ Trương thị cũng không ngờ, Đỗ Tam Nương dám ở trong nha môn nói chuyện, còn thành công, để cho Đỗ Hoa Thịnh toàn người trở lui, không nhận được hình phạt nào.

Đỗ Phương cắn chặt răng, siết chặt khăn tay: "Đỗ Tam Nương này, hết lần này đến lần khác đều cản trở con, cơn tức này, con sẽ sớm đòi lại từ người nàng ta!"
« Chương TrướcChương Tiếp »