Đỗ Hoa Luân ở nha môn bị đánh 20 gậy, cả người đều ngất đi, sau đó vẫn là Tạ Bân bảo người khiêng ông ta về. Sau khi Tạ Bân rời khỏi nha môn, tâm trạng cũng không tệ, ngẫu nhiên còn ngâm hai điệu hát dân gian.
Trở lại Tạ gia, Tạ Bân lập tức đi tìm Tạ Lợi Trinh thông báo, đem chuyện xảy ra ở nha môn ngày hôm nay nói ra. Tạ Lợi Trinh thở dài, cuối cùng việc này vẫn là Đỗ Hoa Luân một nữ hứa hai nhà, tuy nói kiện cáo đã xong, Tạ Lợi Trinh vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Con người như ông ta, thể diện còn quan trọng hết tất cả mọi thứ, vừa nghĩ đến sau này trên chuyện làm ăn sẽ bị người ta lấy việc này ra để chế nhạo, trong lòng Tạ Lợi Trinh rất khó chịu, nói qua quơ quýt rồi đuổi Tạ Bân đi.
Tạ bân đi ra viện tử, vừa bước ra cửa sân, liền bị Xuân Nha nãy giờ ngăn lại.
"Bổn công tử vừa mới hồi phủ, ngược lại ngươi rất là thông minh." Tạ Bân trêu đùa. Đám nữ nhân trong phủ rất hoan nghênh Tạ Bân, vốn dĩ hắn ta là trưởng Tử Tạ gia, diện mạo tuấn tú, từ nhỏ đã lớn trong đống son phấn, mấy nha hoàn trong phủ bọn họ sắc mặt nhã nhặn, lúc tâm trạng tốt sẽ trêu chọc vài câu. Còn nha đầu Xuân Nha này, tuy là một tiểu nha đầu, nhưng cũng là một kẻ thông mình, quan hệ của hắn ta cùng Đỗ Phương duy trì cho đến ngày hôm nay không bị phát hiện, cũng may có nha đầu thông minh này.
Xuân Nha cười trả lời: "Đại công tử lại chọc Xuân Nha, mấy nha đầu trong phủ không ai vươn cổ ngóng chờ, đương nhiên Xuân Nha giống các vị tỷ tỷ khác, ngóng chờ Đại công tử.
Sau khi Xuân Nha theo Đỗ Phương đến Tạ gia, thấy qua Tạ gia phồn hoa, lại cả ngày hầu hạ nữ nhân Đỗ Phương ngu ngốc này, □□ trong lòng sinh ra nhiều bất mãn, nàng ta cũng một lòng nhanh chóng tìm chỗ dựa trong phủ, diện mạo tuấn tú, lại vô cùng hào phóng với nữ nhân, ánh mắt Xuân Nha đặt lên người Tạ Bân, một lòng suy nghĩ lúc nào có thể có được một buổi vui vẻ, cũng tốt hơn làm nha hoàn hầu hạ người khác. Hơn nữa tuy nói chuyện Đỗ Phương cùng Đại công tử còn chưa bị người khác phát hiện, nhưng khó đảm bảo không có sơ hở nào, lỡ một ngày chuyện đó bị bại lộ, nàng ta là nha hoàn hồi môn của Đỗ Phương, chỉ sợ là chết không có chỗ chôn. Chỉ là nhìn Tạ Bân đa tình, hắn ta đã ngủ nhiều với nha hoàn trong phủ, nhưng ta lại đối với mình như không thấy, mặc kệ Xuân Nha lắc lư trước mặt hắn ta như thế nào, thì Tạ Bân không hề động vào nàng ta, làm cho Xuân Nha vô cùng sầu não.
Tạ Bân vươn tay vuốt cằm Xuân Nha, đương nhiên Xuân Nha cười đến mê người, Tạ Bân nở nụ cười, vỗ mặt nàng ta: "Ngươi hãy lo làm tốt việc của mình, bổn công tử sẽ không quên ngươi. Có phải là nương tử nhà ngươi muốn gặp ta không?"
Xuân Nha la to: "Đều nói Đại công tử là thương hoa tiếc ngọc nhất, nhưng duy chỉ có đối với Xuân Nha là tuyệt tình."
Tạ Bân không hề bị lay động, chỉ là cười cười đi nhanh về phía trước, Xuân Nha thấy vậy, chỉ có thể cắn răng nghênh đón.
Hôm nay Đỗ Phương có tâm sự, từ khi biết nhà mình bị kiện, nàng ta rất sợ hãi nhà mình sẽ bị thua kiện, bây giờ sợ tất cả mọi thứ của mình đều tan thành mây khói. Nàng ta bảo Xuân Nha ra ngoài xem Đại công tử trở về chưa, nếu mà Tạ Bân trở về, nhất định phải dẫn hắn ta đến gặp mình.
Tạ Bân vào phòng, thấy Đỗ Phương ngồi ở trước bàn, mặc bộ y phục đỏ rực càng làm tôn da nàng ta trắng hơn, bông hoa cúc trên trán làm cho nàng ta trở nên kiều diễm.
"Trí Viễn, phụ thân ta sao rồi? Vụ kiện thắng hay thua?" Trong lúc Đỗ Phương nóng lòng, nhất thời sơ ý gọi tên tự của Tạ Bân. Ở trong phủ, hai người bọn họ rất ít lén gặp nhau, nếu như gặp mặt, cũng là nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, bởi vì việc giữ bí mật quá tốt nên không có ai biết mối quan hệ của hai người.
Tạ Bân nắm tay nàng ta: "Phương Phương vội vàng gọi ta đến như vậy, nếu để cho cho đệ đệ ta biết được, chỉ sợ là lại sẽ tức giận."
Giọng điệu Tạ Bân ngả ngớn, hắn ta nghe nói hôm đó do mình tặng chuỗi ngọc như ý, làm cho hai phu thê bọn họ cãi lộn, Tạ Duệ còn động thủ. Tạ Bân nhìn dung mạo Đỗ Phương, trước kia cũng coi như là hắn ta rất thích gương mặt này, hôm nay cũng không biết làm sao, lại nhìn cảm thấy chán ngấy.
Đỗ Phương nhanh chóng rút tay về, sau đó lại lui ấy bước, nàng ta đúng là quá nóng lòng rồi, đúng là lần này quên mình đang ở trong phủ, mà không phải là đang ở biệt viện kia. Nếu bị người ta biết Tạ Bân tiến vào viện của mình, chỉ sợ là lại xảy ra chuyện.
Tạ Bân nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng ta, trong lòng có chút thất vọng, Đỗ Phương theo hắn ta lâu như vậy, làm việc lại vẫn không chừng mực như cũ, nhưng điều này làm cho nàng ta rối loạn.
"Vụ án này cha nàng đã bị thua!"
Lập tực gương mặt Đỗ Phương trắng bệch, hai tay chống lên mặt bàn, mới không để cho mình bị ngã xuống.
Tạ Bân lại nói: "Chẳng qua cũng là bị đánh 20 gậy, bồi thường Ngô gia năm mươi lượng thôi, việc này cũng kết thúc như thế."
"Nương tử, cô gia đã về." Xuân Nha ở bên ngoài vội vàng kêu lên.
Đỗ Phương bị dọa đến luống cuống, Tạ Bân thấy nàng ta bị dọa đến mất hồn mất vía thế, lập tức thấy mất hết hứng thú. Hắn không giống như Đỗ Phương sợ hãi, Tạ Bân chẳng có chút chút chột dạ nào.
Tạ Duệ vào phòng, thấy đại ca đang ở phòng của mình, hắn ta đầy kinh ngạc, quan hệ của Tạ Bân với Tạ Duệ cũng không tốt, bây giờ thấy nương tử của mình cũng ở trong phòng, Tạ Duệ lập tức nghi ngờ liếc mắt nhìn Đỗ Phương. Gương mặt Đỗ Phương trắng bệch, đầu óc trống rỗng, đúng là một câu đều nói không nên lời.
Vẫn là Tạ Bân mở miệng cười làm dịu bầu không khí xấu hổ: "Tam đệ ngươi về rồi, đến đây, ngươi mau mau an ủi thê tử ngươi. Lúc nãy ta đến nói với đệ muội, cha muội ấy bị đánh 20 đại bản, thế là muội ấy bị dọa sợ thành như vậy. Hôm nay vụ kiện cũng kết thúc, nhạc phụ ngươi nhận phạt, lại bồi thường năm mươi lượng bạc, việc này liền chấm dứt. Nhạc phụ ngươi bị thương không nhẹ, tốt nhất các ngươi nên đến Đỗ gia xem thử."
Nói xong Tạ Bân lại nhìn về phía Đỗ Phương: "Cha ngươi rất là nhớ ngươi, ban đầu còn nói đừng cho ngươi biết, nhưng ta thấy đệ muội thân là nữ nhi, lo lắng cho phụ thân là chuyện thường tình, lúc này mới nói cho ngươi biết. Không ngờ ngược lại làm cho đệ muội khóc, là người huynh trưởng này không phải."
Sắc mặt Tạ Duệ không nén được giận, vốn dĩ cha hắn ta bảo hắn đến nha môn xem, chỉ là Tạ Duệ cảm thấy rất là xấu hổ, cho nên cũng không đi, không nghĩ tới cuối cùng lại là đại ca nhà mình đi. Tạ Duệ cảm thấy sau này mình ở trước mặt đại ca không thể ngóc đầu lên được, rõ ràng đại ca đến đây để sỉ nhục hắn ta!
Tạ Bân sờ cái mũi: "Nếu như ngày mai đệ muội không có việc gì, tốt nhất vẫn là trở về nhìn xem."
Cái nhìn của hắn ta còn có suy nghĩ khác, Đỗ Phương cùng Tạ Bân lén lút lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu một ít động tác mờ ám của hắn ta, Tạ Bân muốn nàng ta mai ra ngoài. Trong lòng Đỗ Phương thấy cực kỳ sợ hãi, ngay trước mặt phu quân mình, bảo nàng ta sao dám nói chuyện với Tạ Bân, cũng chỉ có thể lấy tay áo giả vờ che mặt.
"Nếu tam đệ đã về, vi huynh xin về trước."
Tạ Bân vừa đi, lập tức mặt Tạ Duệ đen thui, tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Phương nói: "Thật là xấu hổ, làm hại ta mất hết mặt mũi. Nếu không phải các ngươi làm ra chuyện này, thì sao đại ca có thể đến cửa làm nhục nhã chúng ta như thế? Còn muốn ta trở về thăm cha ngươi sao? Ta hỏi ngươi, tại sao tự nhiên đại ca đến nói những cái này, có phải là tiện nhân ngươi..."
Tạ Duệ vươn tay muốn đánh Đỗ Phương, một bên Xuân Nha vội vàng quỳ xuống, khóc lóc nói: "Cô gia đừng đánh, đều là Xuân Nha sai, Xuân Nha thấy nương tử nhà mình lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên, đều là Xuân Nha tự chủ trương, Xuân Nha thấy Đại công tử hồi phủ, liền đi mời Đại công tử. Cô gia muốn đánh thì cứ đánh Xuân Nha, đều là Xuân Nha sai, cầu cô gia đừng đánh nương tử nhà ta..."
Tạ Duệ căm hận phất ống tay áo một cái: "Đỗ Phương, ngươi muốn về thăm cha mình thì tự mình về, đừng hòng kéo ta đi!"
Chờ Tạ Duệ đi, Xuân Nha mới thở phào nhẹ nhõm, đừng nhìn cô gia nàng ta vẻ ngoài xấu xí, nhưng tính tình lại vô cùng không tốt, tính nghi ngờ rất là nặng, vừa rồi nếu không phải nàng ta cái khó ló cái khôn, chỉ sợ trong lòng cô gia sẽ nhận định giữa Đỗ Phương và Đại công tử có gì đó.
"Xuân Nha..." Đỗ Phương nghẹn ngào ôm Xuân nha khóc rống lên, Xuân Nha là người duy nhất bên cạnh nàng ta đối xử thật lòng với mình, nàng ta sống ở Tạ phủ trôi từng bước khó khăn, cũng may có Xuân Nha ở bên cạnh giúp đỡ, chỉ điểm nàng ta.
"Xuân Nha, ngươi yên tâm, chắc chắn sau này sẽ đối tốt với ngươi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi…."
Trong lòng Xuân Nha cực kỳ tức giận, Đỗ Phương này, trong miệng nói cái gì mà đối xử nàng ta tốt, cái gì coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, nhưng lại chưa từng biểu hiện thực tế, nếu nàng ta thật sự coi mình là tỷ muội, liền nên đem văn tự bán thân trả lại cho mình, mà không phải thưởng chút đồ vô dụng!
Tạ Bân đi vào viện lão tam, sau khi hắn ta đi ra đương nhiên là bị người nhìn thấy, lập tức liền có người đi nói cho Khâu thị. Khâu thị đang ở trong phòng vui vẻ cắm hoa, nghe lời này xong liền bóp nát cánh hoa trong tay, nước hoa chậm rãi chạy xuống theo dọc ngón tay nàng ta, Khâu thị gần như là nghiến răng nghiến lợi, cái đồ khốn này trở về cũng không biết về viện mình trước, giữa ban ngày chạy chạy đến viện lão tam làm gì? Chẳng lẽ viện kia cất giấu thứ gì hắn ta thích sao?
Bởi vì Tạ Bân rất là trăng hoa, gần như Khâu thị đã tự cho rằng Tạ Bân đến viện lão tam vì nữ nhân, nếu không hắn ta và lão tam cũng không có nhiều tình cảm huynh đệ gì, thì tại sao hết lần này đến lần khác lại chạy đến đó.
Mặc Khâu thị đen thui không nói gì, đám nha hoàn trong phòng càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí.
Chờ Tạ Bân trở lại viện tử của mình, còn chưa vào cửa, người đứng bên cạnh hắn ta đang nói phu nhân tức giận, Tạ Bân không nhịn được mà méo miệng, nhanh chân đi vào phòng, cau mày nhìn Khâu thị: "Bị sao vậy? Không phải ta đã sớm về sao, lại không ra ngoài uống rượu, nàng tức giận gì cái vậy?"
"Sớm về sao? Cũng không biết là bị con hồ ly tinh nào câu hồn đi. Những con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, cách viện tử xa như vậy cũng có thể câu dẫn ngươi đi!"
Tạ Bận không thích nghe nàng ta ở trước mặt mình chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Gì mà hồ ly tinh hay không hồ ly tinh chứ! Chẳng qua ta chỉ đến viện tử của lão tam chút, làm sao, ai ở trước mặt nàng nói lung tung vậy?"
"Ngươi cùng tam đệ lại không thân thiết, tự nhiên lại đến viện tam đệ làm gì? Ngươi coi ta dễ bị lừa sao? Nếu ngươi coi trọng ai, ngươi cứ nói rõ, cứ lén la lén lút như vậy, ta sẽ nạp vào viện, nghĩ đến tam đệ biết được cách làm người của ngươi cũng sẽ không so đo với những thứ này." Khâu thị ra vẻ rộng lượng mở miệng mỉa mai, ngược lại nàng ta ước gì có thể nạp người bào, đương nhiên nàng ta sẽ có thủ đoạn đối phó với những nữ nhân này.
Gương mặt Tạ Bân kéo căng: "Ta nói đầu óc nàng có phải bị bệnh không? Nhìn ai cũng là hồ ly tinh! Hôm nay ta đi một chuyến đến nha môn, tam đệ không muốn đi, cũng chỉ có ta qua xemn, ta trở về liền đi bẩm với phụ thân, lúc này mới đến viện tam đệ, báo cho tam đệ muội biết kết quả vụ án. Sao đây, ngươi muốn nói hồ ly tinh này là tam đệ muội sao?"
"Ta..." Khâu thị cắn môi, nghĩ đến lời đồn gần đây trong phủ, nhìn như vậy, hôm nay Tạ Bân đến viện tam đệ, đúng là có nguyên do. Khâu thị có chút không xuống đài được, Tạ Bân cũng đã quay đầu nhanh chóng rời đi, một cỗ tức giận của Khâu thị lại bị nghẹn lại ở cổ họng không xuống được, làm cho nàng ta rất là khó chịu.
Khâu thị vung tay hết mọi thứ trên bàn xuống, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tam đệ cũng không để tâm, ngược lại ngươi chăm chỉ đi góp vui, thật sự là không ngăn được chó ăn cứt! Tiện nhân Đỗ thị kia, ngược lại câu dẫn ngươi, còn có thể chọc cho ngươi nóng ruột nóng gan..."
--
Đỗ Hoa Luân được người Tạ gia đưa về nhà, dọa cho Trương thị sợ gần chết, vội vàng mời đại phu đến, gần đây Đỗ Hoa Luân lưu luyến bụi hoa, nữ nhân bên cạnh rất nhiều, hơn nữa đã không còn trẻ, thân thể đã rất yếu, nhận 20 gậy này vẫn chưa tỉnh, Trương thị ở bên cạnh lau nước mắt, rồi mắng nhà Đỗ Hoa Thịnh và Ngô gia đến đầu rơi máu chảy.
Vương thị nhìn tiểu nhi tử mình bị phạt, cũng là cực kỳ đau lòng, vừa mắng Đỗ Hoa Thịnh là đồ bất hiếu, lại mắng người Ngô gia quá so đo, lại căn bản không hề nghĩ rằng đó là lỗi của mình.
Sau khi Đỗ Hoa Luân về nhà, mấy nữ nhân bên cạnh ông ta đến thăm, nhìn thấy Đỗ Hoa Luân nằm bất tỉnh nhân sự, khóc lóc một đoàn. Trương thị rất căm ghét những nữ nhân này, giờ phút này ở bên cạnh bà ta khóc lóc nỉ non, khóc đến lê hoa đái vũ làm cho người ta phải thương tiếc, giờ phút này lòng Trương thị như có hàng nghìn dao đâm vào, từng có lúc, rõ ràng người nam nhân này của một mình bà ta, bà ta bảo ông ta đi hướng đông, ông ta cũng không dám đi hướng tây, nhưng từ lúc nữ nhi xuất giá, Đỗ Hoa Luân liền thay đổi, hắn bắt đầu ghét bỏ ta tuổi già, bây giờ bị mấy tiện nhân này dụ dỗ suốt ngày mua cái này mua cái kia, căn bản không nghĩ đến để làm cho cái nhà này đi lên cao một bước nữa. Mắt thấy mấy con trai cũng đến tuổi làm mai, cưới vợ cũng phải tốn nhiều tiền, những oanh oanh yến yến này dùng tiền của Đỗ Hoa Luân, cũng chính là đang tiêu tiền của con trai bà để dành lấy vợ.
Một phòng đầy nữ nhân, làm cho đầu Trương thị đau như muốn nổ tung, thù mới hận cũ gộp chung vào một chỗ, làm cho bà ta hoàn toàn bộc phát, Trương thị sử dụng thủ đoạn lôi đình, thừa dịp Đỗ Hoa Luân chưa tỉnh lại, thế là đem mấy thị thϊếp của ông ta bán đi, nói là suốt ngày ôm Đỗ Hoa Luân không chịu buông ra! Trương thị bán mấy cái di nương, ngược lại là kiếm lời một ít, nhìn hậu viện lại được yên tĩnh lần nữa, tảng đá trong lòng Trương thị cũng được rơi xuống! Lần này Trương thị đã rút được một bài học, nếu muốn mua nha hoàn, đương nhiên phải mua những người xấu xí, xem Đỗ Hoa Luân còn có đυ.ng vào nữa không.
Vương thị thấy con dâu bán người đi, còn có ít tiền, bà ta lại mê tít mắt, nghĩ đến mình ở thôn sống một mình, chỗ tiểu như tử lớn như vậy, Vương thị liền lấy cớ nhi tử sinh bệnh, muốn ở đây. Sao Trương thị lại không biết tính toán của bà ta, lửa giận trong lòng ngập trời, chọc vào vụ kiện còn hại nam nhân bà ta bị phạt còn chưa nói, bà ta còn muốn ở lại không chịu đi sao?
Trương thị yêu cầu thẳng Vương thị về thôn, Vương thị không chịu, hai người còn ầm ỹ, Trương thị cũng không thèm giữ mặt mũi cho bà ta, nói thẳng là do bà ta mà Đỗ Hoa Luân mới bị phạt, mặc dù ở trước mặt các dâu khác đều bày ra dáng vẻ mẹ chồng, nhưng ở trước mặt Trương thị, bà ta lại không dám chà đạp, bây giờ bị Trương thị đuổi ra, đối diện với cửa lớn đóng chặt, chỉ có thể khóc sướt mướt một đường ra khỏi thành.