Gần đây Tạ Lợi Trinh cũng cực kỳ đau đầu, những lời đồn bên ngoài kia, rốt cuộc truyền đến lỗ tai ông ta, mặc dù trước kia Tạ Lợi Trinh cũng không thèm quan tâm, cái gọi là thanh giả tự thanh, hôn sự Tạ gia và Đỗ gia cũng không phải là dùng âm mưu gì có được, Tạ Lợi Trinh ông ta đi thẳng, ngồi thẳng, mới không sợ những lời đồn bên ngoài. Nhưng tuy Tạ Lợi Trinh nghĩ như vậy, nhưng mắt thấy bên lời đồn bên ngoài càng truyền càng dữ dội, thậm chí còn nói Tạ gia ông ta cướp con dâu nhà khác! Cái này thật sự đúng là chọc tức ông ta, lập tức cũng sinh mấy phần oán hận Đỗ gia, ông ta đối tốt với Đỗ Hoa Luân như vậy, cái gì cũng cho ông ta một phần, ai ngờ hắn ta lại hại mình như vậy.
Nhưng Tạ Lợi Trinh còn chưa tìm đến Đỗ Hoa Luân, thì Đỗ Hoa Luân đã tự mình tìm tới. Tạ Lợi Trinh nghe thấy hạ nhân đến báo Đỗ Hoa Luân tới, lòng ông ta chứa đầy oán giận, cố ý cho đối phương chút dạy dỗ, liền bảo quản sự nói ông ta chờ.
Tạ Lợi Trinh bận rộn cũng quên mất Đỗ Hoa Luân, quản sự cũng biết tâm trạng lão gia không tốt, cũng không nhắc đến, chờ ngây ngốc đến xế chiều, Đỗ Hoa Luân không uống một ngụm nước không ăn một hạt gạo, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc này ông ta mới gặp được Tạ Lợi Trinh.
Lần này Đỗ Hoa Luân rất sốt ruột, thấy Tạ Lợi Trinh xuất hiện liền đi thẳng vào vấn đề: "Thông gia, cầu xin mau cứu nhà ta."
Nhìn dáng vẻ Tạ Lợi Trinh giống như không biết gì hết, cười tủm tỉm nói: "Đây là sao vậy? Ngươi là thông gia của Tạ gia ta, người trong thành không ai không biết, ai dám chọc Đỗ Tứ gia ngươi chứ?"
Tuy lời này của Tạ Lợi Trinh mang theo ý chế nhạo, nhưng trong lòng Tạ Lợi Trinh cũng có thành kiến với Đỗ Hoa Luân, bởi vì dựa vào quan hệ thông gia với Tạ gia, giá trị bản thân Đỗ Hoa Luân ở trong thành cũng là nước lên thì thuyền lên, người bên ngoài vì nịnh hót ông ta, còn xưng ông ta một tiếng Đỗ Tứ gia. Mặc dù lúc trước Tạ Lợi Trinh rất cảm tạ Đỗ Hoa Luân đáp ứng cửa hôn sự này, còn đem khuê nữ ruột thịt của mình gả cho đứa nhi tử khiếm khiết của ông ta. Nhưng không nhịn được vị thông gia này kiêu căng ở bên ngoài, cái gì cũng đều lấy dưới danh nghĩa Tạ gia ông ta, Tạ Lợi Trinh càng ngày càng khó chịu với Đỗ Hoa Luân.
Đỗ Hoa Luân không ngờ đến đám người kia thật sự chạy đến nha môn kiện ông ta, vì thế ông ta mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trước tiên ông ta nghĩ đến là hành động lần này sẽ mang bao nhiêu tổn thất về cho mình, nếu mà để cho Tạ gia hiểu lầm thì không xong rồi! Đỗ Hoa Luân lập tức đi tìm người Ngô gia, muốn cho đối phương đừng báo quan, vì thế ông ta bằng lòng bỏ ra 50 lượng để giải quyết riêng việc này, nhưng ai ngờ đến mặt cả đối phương cũng không gặp được, người Ngô gia nói hành động lần này không phải là vì tiền, mà là muốn trút giận.
Đỗ Hoa Luân thấy chuyện đã đi xa, đã không thể yên ổn giải quyết, lời đồn bên ngoài càng đi theo chiều hướng tệ, thậm chí mỗi lần ông ta đi ra ngoài đều bị chế nhạo, một bên Đỗ Hoa Luân bực bội cho rằng người Ngô gia quá độc ác, một mặt lại phải tìm cách, nhưng mà đơn kiện này chuẩn bị nha môn xử án rồi, ông ta nghe được tin vị quan mới đến kia rất coi trọng vụ án này, còn nói hành động lần này là muốn ra oai, ý chính là sẽ trừng phạt nghiêm khắc! Đỗ Hoa Luân liền vội vàng đến Tạ gia, chính là muốn thông qua quan hệ Tạ gia để đè chuyện này xuống.
"Thông gia, bây giờ cũng chỉ có thông gia mới có thể cứu ta." Đỗ Hoa Luân cũng là người co được dãn được, nhìn dáng vẻ này của Tạ Lợi Trinh, liền đoán được có lẽ đối phương đã biết, ông ta cũng không dám giấu diếm, đành lo sợ nói hết từ đầu đến cuối.
Những gì Đỗ Hoa Luân nói rõ ràng là chi tiết hơn mà Tạ Lợi Trinh nghe được, sau khi ông ta nói xong, lại chán nản nói: "Thông gia, nói đến việc này, thì không có liên quan gì đến ta. Nhưng khi đó đúng là mẫu thân của ta thu đồ của người ta, từ trước giờ quan hệ nương ta với nhị ca ta không được tốt lắm, vốn dĩ muốn thông qua cửa hôn sự này, để làm dịu quan hệ với một nhà nhị ca. Nhưng Nhị ca ta cũng thật là bướng bỉnh, ngày đó người Ngô gia đến ầm ĩ, bị người Ngô gia ép cho ra tộc. Bọn Ngô gia thấy Nhị ca ta không nghe theo, liền ở bên ngoài tung tin đồn, ác ý hãm hại chúng ta, Tạ đại ca, dù cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám lừa gạt ngài, càng không có khả năng một nữ hứa hai nhà. Đáng thương Phương Phương nhà ta, bị người ta hắt nước bẩn không nói, đám người kia cũng chịu buông tha, chạy đến báo quan, bây giờ còn liên lụy thông gia, không biết nên làm thế nào mới tốt. Ban đầu ta muốn tự mình giải quyết, bồi thường bọn họ 50 lượng, nhưng ngay cả mặt ta cũng không gặp được, bọn họ đã đuổi ta đi..."
Lần này Đỗ Hoa Luân làm kẻ xướng, khóc lóc làm cho Tạ Lợi Trinh cũng tin mấy phần, Đỗ Hoa Luân nhìn sắc mặt ông ta đã tốt hơn, tiếp tục nói: "... Bọn hắn còn nói, cho dù có Tạ gia ở đây, bọn họ cũng không sợ... Rõ ràng chính là không để thông gia vào mắt. Những ngày này bọn họ ở bên ngoài tung tin đồn nhảm, ta vừa thấy thì đã sốt ruột ở trong lòng, lại không có cách nào bắt bọn họ! Nhưng nếu để bọn họ tùy ý làm theo mình muốn, hại ta thì thôi đi, nếu mà ảnh hưởng đến thông gia, vậy chính là lỗi của ta rồi, thật sự làm cho ta ăn ngủ không yên..."
Tạ Lợi Trinh cau mày, trái lại không nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn ồn ào một màn như thế, mặc dù ông ta oán hận Đỗ gia làm ra chuyện như này, nhưng Tạ gia bọn họ cùng Đỗ gia là quan hệ thông gia, trong mắt người ngoài chính là cùng một giuộc, dù Tạ Lợi Trinh ông ta nói mình không biết chuyện này, chỉ sợ người bên ngoài cũng không tin.
Tạ Lợi Trinh thở dài, đỡ Đỗ Hoa Luân lên, vừa nói: "Ban đầu ta nghe thấy chuyện này quả thực rất là tức giận. Nhưng nếu giống như những gì ngươi nói, là do trưởng bối trong nhà gây nên, cũng không có liên quan đến ngươi. Đám người Ngô gia này thật sự coi trời bằng vung."
Đỗ Hoa Luân lau mặt, dáng vẻ vô cùng đau xót: "Cũng không phải, nhưng người nhà họ thật đúng là không chịu nói lý!"
Tạ Lợi Trinh nghĩ nghĩ, châm chước nói: "Ta nhìn việc này, đến lúc đó còn phải để nhị ca ngươi đến nha môn một chuyến. Tốt nhất là đem bà mai trước kia đến, nhất định phải cắn chặt người lúc trước được hứa là khuê nữ của nhị ca nhà ngươi. Những chuyện khác, đến lúc đó rồi nói."
Mặc dù Tạ Lợi Trinh hoàn toàn không tin lý do thoái thác của Đỗ Hoa Luân, nhưng hiện tại bọn họ là quan hệ thông gia, nếu như lời đồn bên ngoài là sự thật, lúc trước Ngô gia hứa là khuê nữ Đỗ Hoa Luân, vậy nhưng thì thật sự là quá mất mặt! Cho dù cuối cùng thắng kiện cáo, thanh danh Tạ gia bọn họ cũng không tốt.
Có câu nói này của Tạ Lợi Trinh, trong lòng Đỗ Hoa Luân cũng yên tâm mấy phần, ít nhất là nói rõ Tạ gia bằng lòng giúp ông ta, trước đó Tạ Lợi Trinh không gặp ông ta, làm cho trong lòng Đỗ Hoa Luân rất sốt ruột, những ngày này ông ta cũng đã nghĩ qua, muốn giải quyết cho chuyện này êm đẹp, đến lúc đó đành có lỗi với nhị ca.
Tiễn Đỗ Hoa Luân đi, Tạ Lợi Trinh thở một hơi thật dài, ông ta xoa trán, việc liên quan đến danh dự, ông ta cũng không thể không dùng một chút thủ đoạn cực đoan.
Nha môn đã quyết định thời gian xử lý vụ án chính là 18 tháng 3, vụ án này chưa xử thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người trước đó, đợi đến ngày 18, bên trong bên ngoài nha môn đều đầy ắp người, tất cả mọi người muốn xem rốt cuộc là khổ chủ Ngô gia người đi kiện sẽ chiến thắng, hay là Tạ gia có tiền có quyền kia.
Những người liên quan đến vụ án này đều bị gọi đến, Đỗ Hoa Thịnh cũng bị gọi đến nha môn, nói đến trong chuyện này, người bị uất ức nhiều nhất chính là Đỗ Hoa Thịnh, ông ấy mới bị trừ tộc, tưởng chuyện này sẽ không còn liên quan gì đến mình, không ngờ còn bị ăn phải kiện cáo. Dù Ngô gia cáo trạng một nhà lão Tứ, nhưng sao cứ nhất định phải gọi mình đến đây! Nhưng đã tới quan phủ, Đỗ Hoa Thịnh chỉ có thể kìm nén một bụng đầy tức giận.
Đây là lần đầu tiên Dương thị đến nha môn, khó tránh khỏi có chút sợ sệt, lại thấy xung quanh có nhiều người như vậy, trong lòng cũng thấy không chắc chắn, mặc dù nữ nhi nói có Trác tiên sinh làm việc ở trong nha môn, dù có chuyện xảy ra cũng sẽ chú ý giúp mình, nhưng nói thì nói như vậy, tự nhiên chọc phải kiện cáo, trong lòng bà ấy cũng có chút không vững vàng.
Tạ Lợi Trinh không có đến, ông ta không muốn bị bẽ mặt, Tạ Duệ cũng ghét đến nha môn vì quá xấu hổ nên không chịu tới. Đỗ phương lại là phụ nhân nội trạch, càng không có khả năng xuất đầu lộ diện, mấy ngày nay nàng ta ở Tạ gia luôn nơm nớp lo sợ, nàng ta hận không thể biến mình thành người trong suốt, suốt ngày trốn tránh trong viện mình không muốn gặp người khác, nhưng cho dù như vậy, mấy tẩu tẩu cứ lại đến nhục nhã nàng ta mấy lần. Thông thường Tạ gia như vậy, không ra mặt cũng rất bình thường, có điều làm cho người ta bất ngờ, hôm nay cũng không phải là không có người Tạ gia đến, chẳng qua người đó lại là lão đại Tạ Bân.
Tạ Bận mạnh vì gạo, bạo vì tiền nhiều hơn tạ Duệ nhiều, vừa đến đã rất quen thuộc nói chuyện với đám người nha môn, điều này làm cho người Ngô gia có chút không yên, xem ra Tạ gia có giao thiệp người trong nha môn. Người Ngô gia đều thầm cảm thấy, chỉ sợ chuyện kiện cáo này sẽ thua, vì Khuất thị thì không đáng giá, ngày đó vẫn nên giải quyết riêng tiếp nhận 50 lượng của lão tứ Đỗ gia. Chỉ là từ trước đến giờ tính cách Khuất thị quá ngang ngược, thích lên mặt dạy đời, bà ta cứ quyết định phải gặp quan, người Ngô gia khuyên bà ta không nổi thế là cũng đành đi theo.
Trông thấy trưởng tử Tạ gia ở đây, hai mắt Đỗ Hoa Luân sáng rực lên, ban đầu ông ta nghĩ Tạ gia có thể bảo quản sự đến đây cũng là không tồi rồi, không ngờ rằng là đại công tử Tạ gia đến đây.
"Trí Viễn đến..." Đỗ Hoa Luân sốt ruột vội đến bắt chuyện với Tạ Bân, trong giọng điệu rất là tha thiết.
Tạ Bân cũng rất khách khí với Đỗ Hoa Luân, có đôi khi Đỗ Hoa Luân cũng nghĩ đến nếu ngày đó nữ nhi gả cho Tạ Bân thì tốt biết bao, ông ta cũng hiểu cái đó chỉ có thể tưởng tượng thôi, nếu không phải Tạ Duệ có chút thiếu hụt, thì sao hôn sự này đến lượt nhà mình chứ.
Hôm nay Tạ Bân không có việc gì, hơn nữa gần đây chuyện này ầm ĩ xôn xao, đương nhiên hắn ta muốn đến xem náo nhiệt. Tạ Bân cùng Đỗ Phương duy trì quan hệ lén lút lâu như vậy, trong nhà cũng không có ai bị phát hiện. Đối mặt với cha Đỗ Phương, Tạ Bân cũng vô cùng khách khí.
Hai người họ trò chuyện sôi nổi, làm cho người Ngô gia vừa nhìn trong lòng liền thấy ngột ngạt, bọn họ không giống như đi thưa kiện, mà giống đi chợ hơn!
Cuối cùng một nhà Đỗ Hoa Thịnh đã đến, sau khi đến, bọn hắn tự giác đứng khoảng cách với người Đỗ gia, thậm chí cũng không đến chào hỏi. Hôm nay Đỗ Tam Nương cũng đi theo cha nương đến đây, vào tình cảnh này, nàng là một cô nương gia thì thực sự không nên xuất hiện, có điều căn bản bây giờ Đỗ Tam Nương không hề sợ cái “Thanh danh” này, hơn nữa nhà bọn họ đã bị liên lụy vào, nếu nàng không đến xem, thật sự trong lòng thấy không yên tâm, chỉ sợ cha nương thành thật của mình bị người ta hại.
Đỗ Tam Nương nhìn trong đám người, rất nhanh đã thấy Lục Trạm đứng ở bên ngoài, không ngờ vậy mà hắn cũng đến. Nhìn thấy người mình quen, trong lòng Đỗ Tam Nương lại thấy yên tâm hơn một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn che chở nàng như trước đây.
Hôm nay quá nhiều người, đương nhiên hai người không có cách nào nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt cùng giao nhau, đã bù được hàng ngàn lời nói. Ánh mắt lưu luyến, những người khác phải nhìn họ đến mấy lần, ngày thường tướng mạo Đỗ Tam Nương rất tốt, đứng ở trong căn phòng này cũng đã là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Đại khái trong lòng Khuất thị vẫn còn tức giận, nhìn thấy Đỗ Tam Nương ở trước mặt mọi người cùng nam nhân trẻ tuổi liếc mắt đưa tình, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền, trong lòng lại nghĩ cô nương này lại không biết xấu hổ như thế, một cô nương chưa xuất giá lại chẳng có chút rụt rè nào, giống như một nữ tử phong trần, này còn chưa thành thân đâu đã đi quyến rũ nam nhân. Nếu như mà gả cho nhi tử mình thật, loại nữ tử quyến rũ này, chẳng phải sau này sẽ làm hư con trai mình sao, quyến rủ nhi tử rời xa mình. Muốn bảo bà ta nhìn nhi tử mình vất vả nuôi lớn, lại dưới mí mắt mình cùng nữ tử khác chàng chàng thϊếp thϊếp, Khuất thị cũng không vui lòng. Không thể không nói, lòng người thay đổi, cách nhìn vấn đề cũng thay đổi, lúc thích thì tự nhiên ngàn tốt vạn tốt, một khi chán ghét, đó chính là dù gì cũng không tốt.
Ngô Xuyên đứng bên cạnh Khuất thị, dáng vẻ hắn ta tiều tụy, ánh mắt rã rời, mấy ngày gần đây trôi qua cực kỳ không tốt, mọi chuyện trở thành như vậy, thật sự hắn ta không hề mong muốn, nhưng tính cách mẫu thân rất cố chấp, hắn ta không có cách nào khuyên nhủ được.
Tạ Bân trông thấy tiểu nương tử trẻ tuổi cũng đi theo, hai mắt không khỏi sáng lên, thầm nghĩ tiểu nương tử này lớn lên thật đẹp. Tâm tư Tạ Bân đã sớm trôi dạt trên người giai nhân, Đỗ Hoa Luân ở bên cạnh nói cái gì cũng không nghe thấy, nhất thời trái tim lung lay, hắn ta suy nghĩ một vòng, rất nhanh liền đoán ra có lẽ mấy người vừa tiến đến là một nhà nhị phòng.
Tạ Bân nheo mắt, giơ tay khẽ sờ cái cằm, cái ngày thành thân của đệ đệ, hắn ta đã từng gặp qua mấy họ hàng Đỗ gia, cũng có ấn tượng sâu khác với dung mạo của vị đường muội Đỗ Phương, chỉ là không ngờ đến mới có mấy ngày, vậy mà nàng đã trổ mã đến xinh đẹp như vậy, cho dù là mặt mộc, nhưng lại cao hơn Đỗ Phương một bậc, cũng không biết nếu nữ tử này mà trang điểm, sẽ có phong thái như nào, một người đẹp như thế, nên bị nam nhân hảo hảo yêu thương mới đúng.
Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm một lúc, cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện, nàng khẽ gật đầu với hắn, rồi di chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Lục Trạm có chút không nỡ, lại nhìn nàng vài lần, nhìn nàng đứng ở chỗ đây, bỗng dưng bị oan uổng như thế, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận. Hắn nhìn nhi tử Ngô gia kia, trong lòng thầm nghĩ ngày đó nên đánh hắn ta không xuống giường được mới đúng.
Sau khi tất cả mọi người đều đã đến, quan gia mới thong dong đi đến, không giống vị quan gia, người này trông gầy hơn, cả người cũng rất linh lợi, không giận mà uy, càng có uy quyền hơn so với vị quan gia trước.
Đầu tiên là hỏi theo lệ cũ, lần này Khuất thị cũng không có khóc lóc om sòm ở trong nha môn, nói từng chuyện rất là rõ ràng, cáo trạng một nhà Đỗ Hoa Luận nhận lấy sính lễ, lại một nữ hứa hai nhà.
Vương Thị cực kỳ sợ hãi, quan lão gia đập bàn, liền có thể dọa bà ta sợ đến run người, không đợi quan lão gia lên tiếng, cơ thể bà ta đã xụi lơ, đặt mông ngồi xuống đất, chọc cho người bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
"Vương Thị, bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhận sính lễ Ngô gia, lại đem nữ tử trong nhà hứa hai nơi không?" Mặt quan lão gia đầy chính trực, gương mặt ngay thẳng chính trực kia làm cho cả người Vương thị run rẩy.
"Bản phủ hỏi, sao ngươi không trả lời?"
Vương Thị mở to miệng, trong lòng loạn tung tùng phèo, bà ta muốn mở miệng phản bác, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Đỗ Hoa Luân thấy thế, vội vàng ra mặt giải thích: "Xin đại nhân bớt giận, nương ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, nên nhất thời có chút không bình tĩnh."
Nói xing đẩy Vương Thị, Vương Thị nhìn nhi tử của mình, trong mắt chảy qua lệ nóng, qua lúc lâu bà ta mới thấp giọng nói: "Đại nhân, tất cả đều là do Ngô gia vu oan hãm hại, là bọn họ cố ý hãm hại ta."
Khuất Thị lạnh lùng nhìn Vương thị ngày đó vênh vênh váo váo, châm chọc nói: "Ta hãm hại sao? Ngươi thật đúng là dám nói. Năm thiên tai trước đó, ngươi nhận sính lễ của nhà ta, lúc đó ngươi tại sao không nói là ta muốn cố ý hãm hại ngươi? Lúc trước ta đã nói rõ với bà mai, chỗ ta còn có con dâu trước mắt không gắng nổi nữa, hai đứa bé lại nhỏ, sao có thể không có nương, ta đã nhờ bà mai phải nói thật, ta cũng không tin lúc trước bà mai không có nói với ngươi? Bây giờ đến trước mặt quan gia, ngươi cũng đừng hòng ngụy biện."
Đỗ Tam Nương không ngờ đến lúc Ngô gia lấy nàng dâu còn có một màn như thế, con dâu trong nhà còn chưa chết, liền vội vã tìm nhà khác, nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Tam Nương càng hoảng sợ, hành động này của Ngô gia thực sự làm lòng người phải rét lạnh. Nhà như vậy, biết rõ đối phương là muốn cưới làm vợ kế, hơn nữa còn có hai đứa bé, vậy mà lúc trước Vương thị có thể đáp ứng, đây chẳng phải là muốn đẩy nàng vào hố lửa, làm gì còn có chút tình thân nào ở đây!
Dương Thị ở bên cạnh nghe được rõ ràng, gần như là tức giận đến mức muốn gϊếŧ người, bà tự nhận không làm gì có lỗi với Vương thị, nhưng vậy mà lão bà tử này là thứ chẳng ra gì.
Không nói đến tâm tư của người khác, Vương Thị giở trò xấu ở đây, chính là ngay cả quan gia ở công đường xem những người mặt dày này cũng đủ nhiều rồi. Đơn kiện Ngô gia viết rõ ràng, ông ấy làm quan phụ mẫu ở đây, đương nhiên muốn chấp pháo theo lẽ công bằng, sao có thể để phụ nhân này chơi xấu!
"Vương Thị, bản phủ hỏi ngươi, ngươi có nhận chuyện việc ngươi nhận sính lễ của Ngô gia không? Nếu còn quấy rồi, bản phủ sẽ định ngươi tội quấy nhiễu công đường."
Vương Thị nghe sẽ bị trị tội, cũng không dám ngụy biện nữa, đành phải khóc sướt mướt nhận tội.
"Nếu ngươi đã nhận sính lễ của Ngô gia, dù hai nhà còn chưa chính thức nghị thân, nhưng cũng đã ký hết hiệp ước quan hệ thông gia, sao ngươi có thể lật lọng? Ngươi một nữ hứa hai nhà, đặt luật pháp triều đình ở đâu chứ? Nếu như mọi người đều bắt chước, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao! Với hành động như ngươi, bản phủ nhất định sẽ xử trí nghiêm ngặt!"
Vương Thị bị dọa sợ, chẳng qua bà ta chỉ nhận sính lễ, sao có thể nói bà ta một nữ hứa hai nhà, cho dù là một nữ hứa hai nhà, nhưng người hứa cũng là Đỗ Hoa Thịnh, cũng không phải bà ta, liên quan gì đến bà ta chứ. Vương Thị khóc lóc kêu oan uổng: "Thanh Thiên đại lão gia, oan uổng quá. Một nữ hứa hai nhà không phải dân phụ, là một người khác, xin quan đại lão gia khai ân."
Vương Thị thùng thùng đập lấy đầu, hai ngày trước nhi tử đã đm lợi hại trong đó nói ra, chuyện này □□ liên quan đến danh dự hai nhà Đỗ Tạ, tuyệt đối không thể theo Ngô gia, lúc trước vốn dĩ bà ta hứa cho một nhà lão nhị, cho dù bây giờ một nhà lão nhị đã ra tộc, nhưng cũng không thể phủ nhận quyết định khi đó.
Vương Thị ngẩng đầu lên, bà ta duỗi ngón tay chỉ vào một nhà Đỗ Hoa Thịnh: "Thanh Thiên đại lão gia, một nữ hứa hai nhà rõ ràng là hắn. Ngày đó dân phụ là nhận sính lễ Ngô gia, cũng bảo bà mai quay về nói, người hứa chính là Tam Nương của nhị nhi tử nhà ta. Là nhị nhi tử của ra, chính hắn lại hứa Tam Nương cho một người trong thành, bây giờ Ngô gia tìm đến, hắn còn không nghe theo, còn..."
Đỗ Hoa Luân vội vàng ngắt lời Vương thị, nói: "Đại nhân, ta đã hỏi kỹ nương về việc này, lúc trước đúng là nương ta đã nhận sính lễ Ngô gia, nhưng người được làm mai không phải là nữ nhi của thảo dân. Nữ nhi của thảo dân đã sớm gả cho Tạ gia, chính là cho thảo dân mười cái lá gan, thảo dân cũng không dám lừa gạt Tạ Gia. Xin đại nhân minh giám, người Ngô gia này cố ý ở bên ngoài hãm hại thanh danh hai nhà Đỗ Tạ, còn xin lão gia làm chủ cho thảo dân..."