Đỗ gia cho bọn họ 10 ngày để dọn khỏi nơi đây, đồ vật trong nhà bọn họ mua có thể mang đi, nhưng phòng ở Hòa Điền sẽ bị Vương thị thu hồi.
Lúc buổi tối, các huynh đệ của Đỗ Hoa Thịnh đều đến đây, mấy người bọn họ cũng là thở dài thở ngắn, cảm thấy hành động lần này của Vương thị chẳng có chút tình người nào, nhưng dù sao cũng là nương mình, nhìn bà ta đối xử với cả nhà lão nhị như vậy, bọn họ cũng là có lòng nhưng không đủ sức!
Tuy Đỗ Hoa Thịnh bị trục xuất ra khỏi tộc, nhưng đối với đại ca cùng tam đệ trong lòng cũng không có oán trách, ba người huynh đệ uống rượu nói chuyện, các nữ nhân vây quanh Dương thị đều oán hận với Vương thị! Việc đã đến nước này, oán trách cũng tốt, cái khác cũng được, đã không còn chỗ để giữ lại. Dương thị nhìn mấy người chị em dâu này, bọn họ bị đuổi đi, cả đời này bà không hề muốn bước vào nơi này nữa, tuy nói lúc ở cùng nhau khó tránh khỏi cũng sẽ xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng bây giờ bọn họ phải đi, Dương thị cũng đã nghĩ thoáng những chuyện trước kia, mấy người họ nhớ lại lúc còn trẻ, hiếm khi thành thật với nhau, vừa nói vừa nhớ đến dáng vẻ tàn ác của lão bà tử, mấy người lại nhịn không được mà rơi lệ.
Dương thị nói: "Không có gì mà khóc, bà ta muốn những thứ này, cầm lấy là được, coi như là Đỗ Hoa Thịnh trả ơn dưỡng dục cho bà ta. Ta cùng Hoa Thịnh còn trẻ, sẽ không làm cho mình chết đói!"
Mễ thị lau nước mắt: "Trong mười dặm tám hương cũng không tìm ra người thứ hai không biết nói lý lẽ như bà ta! Đã làm sai chuyện, vẫn còn so ai hung dữ hơn. Phu thê lão tứ như vậy, xảy ra chuyện lớn như thế, người trong tộc đã kêu người báo tin, cũng không thấy bọn họ lo lắng trở về. Ta là đã nhìn ra, từ lúc Đỗ Phương xuất giá, phu thê lão tứ càng ngày càng không đem những người như chúng ta vào mắt, nhớ tới thật đúng là cảm thấy vô vị, cả nhà bọn họ thật là quá lạnh lẽo!"
Dương thị mím môi, đối với phu thê lão tứ, muốn nói hận thì chắc chắn là có hận rồi, nhưng bây giờ là lúc người ta đắc ý, thói đời chính là vậy, ai có quyền thế có tiền thì người đó là lão đại, bọn họ là những bách tính nghèo khổ cũng không làm gì được.
"Ai bảo bọn họ nuôi ra một đứa nữ nhi tốt! Nữ nhi xuất giá, cả nhà bọn họ bước một bước lên trời. Người buôn bán giống như tứ ca, đương nhiên gả nữ nhi đi cũng sẽ không lỗ!" Cô vợ của lão tam mím môi nói.
Mễ thị hừ một tiếng: "Ta xem lúc này bọn họ sẽ như thế nào! Lão bà tử ham tiền sính lễ của người ta, bình thường bắt nạt những người như chúng ta thì cũng thôi đi, coi là người khác sẽ sợ bà ta sao? Cái người hôm nay gọi nhiều người đến như vậy, không phải bà ta bị dọa sợ đến mặt trắng bệch sao, nếu không phải tộc trưởng cùng nhóm tộc lão đều ở đó, ta thấy bà ta không chết cũng sẽ bị lột một lớp da!"
Sau khi đi, phu thê Đỗ Hoa Thịnh cũng không có đi thăm dò chuyện này nữa, lúc này nghe Mễ thị nói như vậy, Dương thị liền biết Vương thị đã gặp phải đối thủ! Mẹ con Lâm Bảo thôn kia, tuy là một quả phụ, nhưng cũng là một nữ nhân cực kỳ lợi hại, cũng không sợ phiền phức, Vương thị đối đầu với bà ta, ai thua ai thắng cũng không thể nói chính xác được.
"Phu thê lão tứ nói ngày mai sẽ trở về, mấy người kia đề phòng lão bà tử chạy trốn, buổi tối hôm nay đều không đi, mấy người họ trông coi ở đó hết, nếu ngày mai không cho một lời giải thích, thì sẽ vào thành báo quan!" Mễ thị vừa nói vừa hừ một tiếng khinh thường: "Nếu mà thật sự gặp quan, chẳng phải chúng ta bị bôi đen sao, bảo nữ nhi Đỗ gia chúng ta sau này sao nói đến chuyện hôn nhân đây! Cái lão bà tử đáng chết này, những năm này miệng bà ta đã đắc tội rất là nhiều người. Ta xem lúc này bà ta còn ngang tàn như thế nào đây! Nếu mà chuyện này ầm ĩ đến quan phủ, ta sẽ không nghe theo! Vì chút đồ này, liền liên lụy thanh danh toàn bộ Đỗ gia chúng ta, bà ta là tội nhân của Đỗ gia!"
Dương thị khẽ nhếch miệng: "Phu thê lão tứ lợi hại như vậy, lại có cái trong thành thân gia, Tạ gia trong thành kia cũng là người có mặt mũi, chắc chắn cũng có quan hệ với quan phủ, cho dù là gặp quan, chẳng qua bỏ ra ít tiền bạc thôi!"
Dương thị rất hiểu rõ phu thê lão tứ, hai phu thê đều là ngoài miệng một bộ trong lòng một bộ, ở trước mặt là người sau lưng chính là quỷ!
Đỗ Tam Nương từ bên ngoài bưng một chậu hạt dưa tiến đến, nàng đem hạt dưa sống đổ vào trong nồi xào, thơm giòn rất là ngon miệng!
Mấy người trong phòng đều nhìn nàng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải! Dương thị mời mọi người ăn cơm, Mễ thị nói: "Tam Nương giỏi như vậy, cũng khó trách mẹ con Lâm Bảo thôn kia không chịu buông tay. Các ngươi sau khi đi, nữ nhân kia ép bà tử giao một cô nương khác ra, còn nói phải giống như Tam Nương nhà ngươi vậy, nếu không đúng nhân phẩm và tướng mạo như vậy, bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Dương thị cong môi: "Nữ nhân kia cũng không phải là người dễ đối phó, cực kỳ hung dữ. Ai làm con dâu nhà bà ta, ta thấy cũng đừng mong có ngày sống thoải mái."
Nói xong Dương thị nhìn hai người chị em dâu của mình, nói: "Có câu nói, ta cũng không biết có nên nói hay không, nhưng hôm nay nhà ta xảy ra chuyện, dựa vào đức hạnh của lão bà tử, có thể lại làm ra chuyện nào nữa cũng nên. Mặc dù hai khuê nữ các người nhỏ hơn Tam Nương một chút, nhưng tuổi tác cũng đủ tuổi có hôn ước rồi, nếu mà lão bà tử không có cách nào, tùy tiện qua loa lấy lệ để cho nhà các người ra mặt, nhìn hai nhà ầm ĩ thành như vậy, chỉ cần người của Đỗ gia đến cửa nhà kia, đều sẽ chọc cho người ta ghét, đừng mong có ngày sống thoải mái!"
Dương thị vừa mới nói lời này xong, vẻ mặt hai người không khỏi cứng đờ, lúc trước bọn họ còn lén ôm trong lòng xem náo nhiệt, liền chờ lần này lão bà tử bị thua một vố đau, nhưng kho được Dương thị nhắc nhở, lại không khỏi sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh! Lão bà tử đáng chết còn có thể đẩy Tam Nương ra, lúc này vì để bù vào, có lẽ thật sự sẽ đẩy người trong nhà bọn họ ra!
Hơn nữa phu thê lão tứ có tiền, nếu bỏ chút tiền thần không biết quỷ không hay, bọn hắn cũng không cứng cỏi như Đỗ Hoa Thịnh, đương nhiên không dám vì một nữ nhi mà ầm ĩ muốn ra tộc!
Dương thị nhìn vẻ mặt hai người họ thay đổi, an ủi nói: "Ta đây cũng chỉ là nói một chút, chưa chắc sẽ trở thành sự thật. Từ trước đến giờ bà ta chưa bao giờ hòa nhã với nhà chúng ta, coi thường nhà ta nhất, có thể sỉ nhục thì sỉ nhục. Còn các ngươi, có lẽ bà ta còn không dám."
Mễ thị tức giận nói: "Bà ta không dám sao? Bà ta có cái gì mà không dám? Bà ta có thể ra tay nặng với đứa cháu gái ruột như vậy, bà ta chính là coi ai không ra gì. Không được, ta phải nhanh đi về, lão bà tử này hận không thể đem tất cả mọi thứ cho hắn, ước gì nhà chúng ta nghèo đến ăn không nổi cơm, mãi mãi kém hơn người kia mới tốt!"
Lo lắng như vậy, thật sự là ngồi không yên, nhao nhao cáo từ trở về tìm cách, lỡ mà Vương thị quay đầu ra tay với bọn họ, bọn họ nên ứng phó như thế nào! Lúc này mấy người đều hận đến muốn mạng Vương thị, lúc trước sao lão bà tử này không hứa Đỗ Phương ra ngoài, tuổi của Đỗ Phương còn lớn hơn với mấy đứa con bọn họ! Ban đầu còn có nhà lão nhị chống đỡ, hiện tại một nhà Đỗ Hoa Thịnh đã ra tộc, mấy nhà bọn họ coi như là ở trong nguy hiểm, cũng không biết nhà nào sẽ trở thành cái gai trong mắt lão bà tử!
Trong lòng Mễ thị cực kỳ tức giận, trên đường đi đã mắng Vương thị mấy lần! Nữ nhi của bà ta cũng đến tuổi, mặc dù chưa chắc có thể tìm được một đứa con rể tốt như nhị phòng, nhưng cũng phải tìm một nhà phúc hậu. Cái nhà Lâm Bảo thôn này, tuyệt đối không phải người tốt lành gì, bà nương đó rất là lợi hại, lại là quả phụ, một người nuôi lớn mấy đứa bé, đi vào gia đình như vậy, có một bà mẹ chồng mạnh mẽ như vậy, còn có mấy tiểu thúc tử choai choai, còn vào cửa làm mẹ kế nữa, cô nương nào đi vào cũng đừng mong có ngày sống dễ chịu!
Đỗ Tam Nương còn không hiểu hành động lần này của Dương thị có mục đích gì, không nhịn được mà hỏi: "Nương, vì sao người lại nói như vậy?"
Dương thị uống một ngụm trà, ánh mắt lóe lên một tia hận ý: "Vì sao ta nói như vậy? Bà ta biến nhà chúng ta thành như vậy, sao ta có thể để bà ta sống tốt hơn chút? Hơn nữa, vốn dĩ bà ta coi thường chúng ta, bây giờ không có cha con phía trước chống đỡ, ngày lành của những người khác cũng chấm dứt! Ta quá biết bà ta, sợ mấy phòng chúng ta phát đạt đè ép nhi tử của bà ra, hận không thể cái gì cũng cho lão tứ, con nhìn đi, bà ta lấy lại ruột đất nhà cửa chúng ta, chắc chắn là muốn giữ lại cho phu thê lão tứ! Nhưng đại phòng cùng tam phòng cũng không dễ bắt nạt như cha con, ta ngược lại muốn nhìn xem, lão bà tử sao đấu với bọn họ đây! Đã lâu như vậy phu thê lão tứ cũng đón bà ta vào thành ở có mấy ngày sau đó lại đuổi bà ta về, bà ta còn muốn sau này vào thành dưỡng lão, đơn giản chính là nằm mơ!"
"Không biết chuyện sẽ xảy ra như thế nào, hiện tại tứ phòng lợi hại như vậy, chỉ cần bỏ ra một cái giá, đến lúc đó có khả năng làm cho người Lâm Bảo thôn thay đổi thái độ!"
Dương thị lắc đầu: "Con thật sự không hiểu bọn họ, hai người này là keo kiệt nhất, bọn họ rất thông minh! Muốn ông ta bỏ tiền ra, căn bản không có khả năng! Đại bá nương của con cũng không phải là người dễ bắt nạt, chắc chắn sẽ có cách quậy bà ta! Chúng ta cứ chờ xem kịch vui, chờ nhóm cữu cữu con đến, chúng ta liền thu dọn đồ đến nhà cữu cữu con ở mấy ngày."
Đỗ Tam Nương ngồi tại bên cạnh bàn, nói: "Nương, thực ra trong tay nữ nhi có chút tiền, cũng đủ để chúng ta mua một cái viện tử khác, không cần thiết đến nhà cậu ở. Con đã nhờ Lục Trạm vào trong thành nghe ngóng, huynh ấy quen biết nhiều người, nhất định có thể tìm được phòng ở thích hợp, đến lúc đó chúng ta liền đến trong thành đi, cũng không ở nơi đây nữa! Con cũng nghĩ thông, tiền đặt ở đó mãi cũng không thay đổi nhiều, ban đầu con vẫn luôn sợ thất bại, nên không dám thử, nhưng trải qua chuyện này, đã cho con nhìn rõ hiện thực. Nương, con muốn mở một cửa tiệm, đến lúc đó nương sẽ giúp con."
Dương thị cười nói: "Con muốn làm gì cũng được. Còn chuyện mua phòng, không cần thiết vào thành mua, rất là đắt. Ta và cha con ở nông thôn đã quen, bây giờ đệ đệ con cũng ở nhà Trác tiên sinh, chắc chắn sau này cũng không trở về, về phần Tứ Nương, qua năm nữa con bé trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ xuất giá. Đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại ta và cha con, có chỗ để ở là được."
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Nương, lúc này dù nói thế nào mọi người cũng nên nghe lời con. Cho dù ở trong thành, chúng ta lại không phải ở con đường sầm uất, cũng không tốn bao nhiêu tiền, người cứ yên tâm."
Dương thị vỗ tay Đỗ Tam Nương: "Con đừng có tiêu tiền lung tung, sau này còn có nhiều chỗ để dùng."
Bên kia Mễ thị trở về nhà, thương lượng với thê tử của nhi tử, nam nhân nhà mình không dựa vào được, cũng chỉ ngang tàn được ở trong nhà, lại là một kẻ nghiện rượu, nếu thật là xảy ra chuyện, đảm bảo uống mấy chén rượu là cái gì cũng đáp ứng. Trong lòng con trai con dâu của Mễ thị cũng rất hận tứ phòng, năm đó nếu không nhờ một tay của bọn họ, hài tử cũng không cứ đi như vậy. Mấy người họ thương lượng một lúc, càng nghĩ càng thấy có khả năng Vương thị đẩy muội muội mình ra, nhưng chuyện này thật khó giải quyết, trước mắt cũng không có khả năng lập tức tìm một mối hôn sự thích hợp cho muội muội mình.
Một lát sau con dâu Mễ thị nghĩ ra một ý kiến, nàng ta nói: "Nương, không phải nói là lúc trước chỉ là miệng nói đem Tam Nương nhà Nhị thúc gả đi sao? Này chỉ là nói suông, ai biết rốt cuộc bà ta nói là Tam Nương hay là Nhị Nương của Tứ thúc? Nói không chừng có lẽ là Nhị Nương! Nếu thật sự là Nhị nương, nhưng bây giờ Nhị nương lại đến Tạ gia, đây mới thật sự là một nữ hứa hai nhà! Cho dù ầm ĩ đến nha môn, thì cũng không có liên quan gì đến chúng ta, dù Tứ thúc tiền nhiều, cũng chưa chắc có thể giải quyết được. Cũng vì vậy Tạ gia sẽ ghi hận cả nhà Tứ thúc, nương, con thấy không bằng như này, không phải một nhà kia còn ở đây sao, chúng ta lén qua lại đó, thả một tiếng gió nói năm đó nói là Nhị nương nhà Tứ thúc, dù có đúng hay không, thìn người khác cũng không biết. Nếu Tứ thúc chèn ép người kia, nói không chừng người ta quay đầu cắn Nhị nương một cái, vậy mới tốt!"
Mễ thị suy nghĩ, cuối cùng nở nụ cười, chọt tay vào đầu con dâu: "Sao con nghĩ ra hay vậy, thật đúng là cay độc."
Có điều cách này cũng đáng giá thử một lần, Mễ thị không nhịn được cơn kích động ở trong lòng, oán hận của bà ta với mẹ chồng và nhà lão Tứ đã chất chứa quá lâu, hơn nữa thêm chuyện lần này, vừa nghĩ đến hài tử bọn họ có khả năng sẽ bị đẩy ra làm vật ngăn cản, hận ý trong lòng Mễ thị càng sâu. Bà ta lau miệng rồi nói: "Con dưỡng thai cho tốt, quay đầu sinh một đứa cháu trai mập mạp cho ta, ta đi tìm Tam thẩm các ngươi nói chuyện một chút."
Hà thị mở miệng cười cười, chờ mẹ chồng đi, nàng ta vuốt cái bụng to của mình, thời gian qua đi mấy năm, nàng mới có thai lần nữa, mỗi lần nghĩ đến đứa trẻ không có duyên phận kia, nàng ta liền đau lòng, cũng càng căm ghét cả nhà Tứ thúc kia. Có thể để cho Tứ phòng không dễ chịu, nàng ta rất tình nguyện bỏ đá xuống giếng! Cũng coi là cho mình xả cơn giận!