Mặc dù Khuất thị nghe Sử thị giải thích, hiểu rõ nguyên do, nhưng lại nhất quyết không buông tha, cho dù sính lễ này do nương của Đỗ Hoa Thịnh nhận, thì cũng đều như nhau thôi.
Người Ngô gia không nghe theo, mà người Đỗ gia lại không muốn thừa nhận chuyện này, trong lúc nhất thời rất là căng thẳng. Vương thị sớm lúc đối phương đến cửa nói là người của Lâm Bảo thôn, là hiểu chuyện mình đã gây ra, đã sớm lén chạy tử cửa nhà Đỗ Hoa Thịnh. Chờ đến lúc phu thê Đỗ Hoa Thịnh muốn tìm Vương thị nói rõ, đã sớm không biết Vương thị chạy đi đâu.
Vừa rồi hai bên cãi nhau, mọi người đều chạy đến, đương nhiên là giúp đỡ người trong nhà nói chuyện, không có để ý đến hành động của Vương thị. Dương thị tức giận đến mức da mặt run rẩy, người mẹ chồng này thật là, cả nhà bọn họ đều không có lỗi với bà ta, thật không nghĩ đến bà ta lại đối xử với nhà mình như thế.
Dương thị vừa tức vừa giận, trong lòng lại uất ức, hai mắt với mũi đều đỏ ửng lên, bà ta lau nước mắt, nói: "Đây không phải là mẹ ruột, là mẹ ruột có thể không có lương tâm làm ra chuyện này sao? Ta cùng Hoa Thịnh đều còn sống, bà ta có tư cách gì làm chủ?"
Hai người chị em dâu cũng ở bên cạnh khuyên Dương thị, tuy biết người mẹ chồng này không chào đón mấy phòng của bọn hị, nhưng gài bẫy như vậy, thì trong thôn gần như không có ai như thế! Năm mất mùa đó trôi qua rất khó khăn, nhưng Tứ phòng lại không thiếu ăn thiếu mặc, ai ngờ tầm mắt của mẹ chồng nông cạn như vậy, vì ham chút sính lễ này mà che giấu lương tâm làm ra việc này! Mễ thị ở một bên vỗ lưng Dương thị, cũng rất là tức giận nói: "Lão bà này, có phải muốn chà đạp mấy phòng chúng ta mới làm cho bà ta vui vẻ không? Nhị đệ muội, chúng ta đều đứng phía ngươi, cần gì phải sợ ai? Ai nhận lấy đồ thì tìm lấy người đó, chúng ta không biết gì hết, không thể gánh nỗi oan ức này trên lưng được!"
Sử thị cũng ở bên cạnh khuyên Khuất thị, chuyện đã rõ ràng, chỉ là hiểu lầm thôi, đương nhiên bọn họ hi vọng Ngô gia không ầm ĩ chuyện này lên. Nhưng mà lúc Khuất thị lại nổi lên tính ngang ngược, cho dù Sử thị nói thế nào, Khuất thị đều dùng “Lệnh của cha mẹ, lời nói của bà mai, nếu đã thu sính lễ, thì phải tuân thủ lời hứa, hoặc là gả nữ nhi Đỗ gia, hoặc là Ngô gia đến nha môn kiện bọn họ!"
Khuất thị cũng là lửa giận trong bụng không có chỗ phát tiết, có lòng đến cửa, còn nhận lấy sự sỉ nhục đến thế! Khuất thị rất là tức giận, không nhiên nghe không lọt lời của người khác.
Nói đến chuyện này, tuy Đỗ Hoa Thịnh và Dương thị là cha mẹ ruột của Tam Nương, nhưng Vương thị cũng là bà nội ruột, chuyện bà nội ruột thịt làm mai cho cháu cũng là chuyện thường tình, nếu người Ngô gia không chịu nhượng bộ, cứ nắm chặt lấy, bọn họ cũng không làm gì được bà ta.
Đỗ Hoa Thịnh đứng ở trong sân nửa ngày không có động tĩnh gì, cả người ông ta đều như ở trong mộng, đầu óc đều không có ở đây.
Đỗ Tam Nương thấy người phụ nhân ở Lâm Bảo thôn này nói không thông, hơn nữa hai bên vừa rồi ầm ĩ một trận, trong lòng mỗi người đều đang kìm nén cơn tức giận, xử lý chuyện này mà mang theo cảm xúc thì chắc chắn hai bên đều không hài lòng. Đỗ Tam Nương mím môi, quyết định tìm nhi tử Ngô gia nói một câu, nương hắn ta không nói đạo lý, nhìn người này còn biết ít lễ nghĩa.
"Đại ca Ngô gia, tiểu muội xin kính chào." Đỗ Tam Nương cúi người chào, lại nói: "Chuyện này đã gây phiền phức lớn cho hunh, trong nhà của ta cũng rất là bất đắc dĩ. Chỉ là chuyện đã xảy ra, rốt cuộc nhà chúng tôi cũng là người bị hại, cha mẹ ta thật sự hoàn toàn không biết chuyện này. Nếu không phải hôm nay các huynh tìm đến cửa, thì căn bản chúng tôi còn không biết chuyện này. Lần trước Ngô gia đại ca hỏi ta biết nhà Đỗ Hoa Thịnh không, ta quay về nói cho cha mẹ ta nghe, bọn họ cũng không biết người Lâm Bảo thôn các huynh, chuyện này làm cho trong lòng nương ta tưởng rằng cha ta ở ngoài làm chuyện sai với mình, hai người ầm ĩ thật lâu. Trước đó thím cùng huynh đến cửa, tính nương ta nóng này, trước đó ở giữa không có nói rõ ràng nên có chỗ đắc tội, còn mong xin thứ lỗi."
Ngô Xuyên vung tay áo, vẻ mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Ta cũng hiểu rõ lời của tiểu nương tử. Chỉ là trong lòng nương ta có cơn tức, mỗi khi bà ấy tức giận, thì cũng sẽ không nghe theo đứa nhi tử là ta đây!"
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ chút sính lễ này thì chỉ có ở trong năm thiên tai mới coi là tạm, nếu mà dựa theo tình hình hiện tại, sao có thể có được một cô nương tướng mạo như này.
Đỗ Tam Nương lại chắp tay: "Mong đại ca Ngô gia khuyên nương của mình, chuyện này, nhà các huynh cũng là người bị hại. Chỉ là dù sao đó cũng là bà nội của ta, mặc dù đã làm sai chuyện, những vãn bối như chúng ta thật sự không có cách truy cứu. Để bày tỏ áy náy ở trong lòng, nhà chúng ta bằng lòng đền bù cho hai người, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, đều có thể thương lượng."
Đây là Đỗ Tam Nương cũng đã suy nghĩ kĩ qua, nếu thật sự ầm ĩ đến quan phủ, mặc dù Đỗ gia bọn họ cũng không sợ, dù sao có Trác tiên sinh làm việc ở nha môn, bọn họ Đỗ gia cũng coi như có người ở trong nha môn, chỉ là thanh danh truyền đi liền không dễ nghe. Nhà bọn họ cũng không có làm gì sai, đỗ Tam Nương cũng không muốn tự nhiên gánh cái nồi này trên lưng!
Ngô Xuyên nhìn nàng, do dự gật đầu: "Vậy ta sẽ thử một chút."
Lục Trạm cắn răng, nghiêm mặt nói: "Muội khách khí với bọn họ cái gì, ta cũng không sợ bọn họ!
Hắn thật sự đang kìm nén cơn giận ở trong bụng, nếu người Lâm Bảo thôn này không biết điều, dựa theo tính tình của hắn, nói đạo lý mà không nghe, vậy sẽ dùng nắm đấm giải quyết!
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Lục đại ca, chuyện này nói cho cùng vẫn là Đỗ gia nhà chịu trách nhiệm nhiều hơn, đứng ở lập trường nhà bọn họ, bà nội ta đã nhận sính lễ, mặc kệ người trong nhà chúng ta cãi nhau như thế nào, bọn họ chỉ nhìn kết quả. Trước tiên chúng ta khách khí một chút, nếu có thể nói thông được, bọn họ bằng lòng ngồi xuống thương lượng giải quyết vấn đề, mọi chuyện đều xử lý tốt, nếu bọn họ vẫn muốn gặp quan, vậy chúng ta cũng không sợ, có điều so sánh hai thứ, ta còn muốn hai bên ngồi xuống thương lượng. Ta cũng không muốn vì chuyện này mà bị kiện!"
Đỗ Tam Nương lại nhéo tay của hắn: "Ta biết trong lòng huynh không dễ chịu, chắc chắn cũng rất uất ức, nhưng đây là chuyện của Đỗ gia, ta không hi vọng huynh bị liên lụy vào! Nếu huynh thật sự đánh người, thì mới càng phiền phức hơn! Huynh a, khi còn bé ở trong đám trẻ chính là hài tử vương, cái gì cũng dựa vào nắm đấm, cho nên dù bây giờ đã lớn rồi, vẫn thích dùng cách trực tiếp như vậy, đơn giản thô bạo! Nhưng không phải chuyện gì cũng dùng cách này để giải quyết!
Tính cách Lục Trạm tương đối thẳng thắng, mỗi khi làm việc đều thích dùng cách đơn giản rõ ràng, vừa rồi Đỗ Tam Nương vẫn luôn chú ý đến hắn, chính là sợ hắn nhất thời khống chế không nổi mà đánh người. Mặc dù thấy hắn tức giận không hề nhẹ, nhưng mà vẫn chưa thật sự ra tay.
"Huynh cứ tin ta một lần." Đỗ Tam Nương mở miệng nói.
Lục Trạm nhíu mày, trầm tư một lát, nói: "Vậy trước nghe theo lời muội, nếu mà bọn họ còn không biết tốt xấu, ta cũng sẽ không khách khí!"
Ngô Xuyên đi qua khuyên nương mình, Sử thị liền lui lại, hi vọng mẹ con bọn họ có thể nói chuyện cẩn thận. Sử thị thở dài, ai đâu ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, bà ấy đến bên nữ nhi mình, cũng khuyên bà áy.
Đỗ Hoa Thịnh im lặng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Mẹ ta đâu rồi?"
Dương thị căm hận nói: "Đã như vậy rồi, ông còn hỏi mẹ của mình? Mẹ ông đã sớm lén bỏ chạy rồi, Đỗ Hoa Thịnh, sao ta có thể gả cho một người hèn nhát như ông vậy! Ta chịu sự hành hạ của bà ta nhiều năm như vậy, ta đều nhịn, nhưng bây giờ bà ta còn muốn hủy Tam Nương, Đỗ Hoa Thịnh ơi, Tam Nương chính là con gái ruột của ông đó!"
Căn bản Dương thị không thể ngăn nước mắt được, bà ta chịu đựng mấy năm Vương thị trách móc nặng nề cũng thôi đi, ai ngờ bà ta chỉ vì chút tiền tài, liền tuỳ tiện hứa Tam Nương cho người khác!
Da mặt Đỗ Hoa Thịnh run rẩy, đối mặt với chất vấn của thê tử, ông ấy không còn sức phản bác. Ông ấy lại nhìn về phía nữ nhi của mình, Tam Nương lôi kéo Lục Trạm, vẻ mặt bình tĩnh. Nhất thời Đỗ Hoa Thịnh cảm thấy rất là thảm hại, nữ nhi củaông ấy, đã sớm không còn cần ông ấy bảo vệ! Thậm chí khi xảy ra chuyện nàng nguyện đứng ở bên người Lục Trạm, cũng không muốn đứng ở bên cạnh ông ấy!
Một cỗ cảm giác thất bại tự nhiên trào ra, Đỗ Tam Nương giống như nhớ lại khi nàng còn bé, nàng từ nhỏ đến lớn, chịu không ít đau khổ, nhớ lại mấy chục năm nay, thật sự Đỗ Hoa Thịnh không có bảo vệ tốt nàng, mỗi lần nương đến gây chuyện, cho dù biết nương không đúng, trước đây cũng bởi vì chữ hiếu, ông ấy đều mặc kệ tất cả mà nhịn xuống, tình nguyện con cái của mình chịu khổ, chưa từng gây khó xử cho nương mình. Hiện tại, đối diện ánh mắt của nữ nhi, giống như đang thầm nói với ông ấy: "Con không tin người có thể làm chủ cho con!"
Trong lòng Đỗ Hoa Thịnh rất đau, rốt cuộc ông ấy cũng đã nghĩ thông nói: "Khuê nữ, cha làm chủ cho con." Nhưng mà Đỗ Hoa Thịnh mở to miệng, ông ấy không thể nói mấy lời này ra miệng.
Đỗ Hoa Thịnh mím môi, siết chặt nắm đậm, quay đầu chạy nhanh ra ngoài viện. Dương thị đứng ở phía sau kêu: "Đỗ Hoa Thịnh, ông muốn chạy đi đâu vậy?"
Đỗ Hoa Thịnh không có đáp lời bà ấy, ngược lại chạy còn nhanh hơn, Dương thị vừa tức giận vừa đau lòng, hai mắt đẫm lệ mà nói: "Sao ta có thể gả cho một nam nhân vô dụng như vậy chứ, xảy ra chuyện ông ấy liền chạy! Nếu ông đã muốn chạy, vậy ông có bản lĩnh cũng đừng về nhà!"
Sử thị cũng cau mày lại, con rể là một người trung thực, nhưng chuyện còn chưa giải quyết thì đã chạy đi!
Khuất thị bên kia được Ngô Xuyên khuyên bảo, ban đầu trong lòng đã có hơi buông lỏng, nhưng lúc này thấy nam nhân của Đỗ gia đã chạy, Khuất thị méo miệng lại, thực sự cảm thấy nam nhân này của Đỗ gia không có khí khái nam tử, không đảm đương được trách nhiệm, gặp phải chuyện liền bỏ chạy.
Khuất thị coi thường Đỗ Hoa Thịnh, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu nam nhân Đỗ gia đã bỏ chạy, vậy trong nhà chỉ có một nữ nhân và mấy đứa bé, còn có thể ầm ĩ ra chuyện gì đây? Chuyện này nói thế nào đi nữa, lúc trước đã nhận sính lễ, vậy thì phải giữ lời.
Khuất thị ngắt lời Ngô Xuyên, bà ta quay đầu nhìn cô nương Đỗ gia đứng cách đó không ca, Khuất thị sờ lên tóc, chỉ vào Đỗ Tam Nương nói: "Con à, con có thích cô nương Đỗ gia không?"
Ngô xuyên nói: "Nương, nếu chuyện này đã hiểu lầm thì cứ bỏ qua đi."
"Xuyên, nương là đang hỏi con, con có thích cô nương Đỗ gia này không?" Khuất thị hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
Ngô Xuyên mở to miệng, sao lại nói đến chủ đề này rồi! Hắn ta nhìn tiểu nương tử Đỗ gia một chút, là một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai mà không thích, nhưng mà thấy nàng cầm tay người nam nhân kia, Ngô Xuyên đã biết trong lòng cô nương đã có người.
"Nương, chuyện này coi như bỏ qua đi."
Khuất thị nhìn ánh mắt hắn, mím môi lại: "Con không nói ta cũng biết, con là con trai của ta, ta còn không rõ con có thích nàng ta hay không sao? Tiểu nương tử này dáng dấp đẹp mắt, nếu con đã thích, vậy nương chuẩn bị đem người về nhà! Sau này nếu con chê, chúng ta bỏ là được!"
Khuất thị nhìn cô nương Đỗ gia lôi kéo tay nam nhân kia, hừ lạnh một tiếng, vẽ mặt vô cùng khó coi: "Này còn chưa thành thân đâu, lôi lôi kéo kéo như vậy thì ra thể thống gì chứ!"
Nói xong bà ta đến bên người Dương thị, dùng một loại thái độ bề trên nhìn đối phương: "Ta vẫn là nói câu kia, hoặc là, các ngươi gả nữ nhi đến, hoặc là chúng ta gặp nhau ở quan phủ, trái lại ta muốn xem xem, những người đã đính hôn rồi quay đầu hứa hôn với nhà khác như các ngươi, quan lão gia sẽ trách phạt ra sao!"
Nam nhân nhà này đã bỏ chạy, đương nhiên Khuất thị không có sợ bọn họ, theo Khuất Thị thấy, nam nhân trong nhà không đáng tin cậy, không thành được trụ cột, người một nhà này cũng chỉ có thể bị người khác bắt nạt!
Dương Thị nhìn vẻ mặt đắc ý của bà ta, tức giận đến mức muốn nhào qua đánh bà ta! Sử Thị lôi kéo nữ nhi của mình, vẻ mặt cũng rất là khó coi: "Chúng ta cũng đã nói chuyện rõ ràng rồi, các ngươi còn không buông tha, sao nào, nhìn chúng ta hảo hảo nói chuyện với các ngươi, ngươi còn không muốn sao?"
Khuất Thị lên tiếng cười cười: "Đại nương, không phải chúng ta không buông tha, cho dù đặt chuyện này lên người nào, đều chịu không được! Nếu hôm nay chúng ta đổi chỗ, các ngươi sẽ nhịn sao?"
"Nương, nói nhiều với bà ta làm cái gì, bà ta đã muốn gây chuyện, thì con sẽ tiếp bà ta! Cho bà ta mất hết thể diện, lại còn cho rằng Đỗ gia nhà ta dễ bắt nạt lắm sao!" Dương Thị nói với vẻ mặt đầy quyết tuyệt.
Khuất Thị ngoài cười nhưng trong không cười: "Đừng có nói một cách chắc chắn như vậy! Chuyện này nếu mà ầm ĩ đến quan phu, người mất mặt chính là nhà các ngươi, cuối cùng hôn sự này sẽ phán cho Ngô gia chúng ta! Đến lúc đó nữ nhi nhà ngươi còn không phải phải ngoan ngoãn đến Ngô gia ta sao! Ta khuyên ngươi, đừng rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt, nếu đến quan phủ, không thiếu được sẽ lột một tầng da! Các ngươi phải nghĩ cho kỹ."
Khuất Thị muốn ức hϊếp Đỗ Gia, nhưng bà ta cũng không muốn ầm ĩ đến mức thành kẻ thù, chỉ cần Đỗ gia đáp ứng đem người đến Ngô gia, những chuyện khác bà ta có thể tạm thời không truy cứu!
Đỗ Tam Nương nhíu mày, phụ nhân này thật đúng là một kẻ ngốc! Cái này rõ ràng chính là muốn ức hϊếp một nhà bọn họ! Mặc dù nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng đối phương đã cứ muốn làm như thế, Đỗ Tam Nương cũng không muốn nhiều lần nhịn xuống!
Đỗ Tam Nương đi đến bên người Dương thị, nhìn Khuất Thị nói: "Thím, nếu người cứ khăng khăng như thế, chúng ta cũng không thể cứ trốn tránh mà không ứng chiến. Theo người nói, thái độ của thím vẫn cứ kiên quyết như thế, vậy chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Nếu ngươi báo quan, vậy ngươi cứ đi, nhà chúng ta tùy lúc có thể chờ!"
Khuất Thị không nghĩ đến con bé này dám đứng ra nói chuyện, tuổi nàng không lớn lắm, nhưng tâm tính lại lợi hại hơn người bình thường nhiều! Khuất Thị nhíu mày, trong lòng không cao hứng, vốn cho là tiểu nương tử này tuổi còn nhỏ, sau này gả đến sẽ nắm nàng trong lòng tay, nhưng lại có chủ ý như thế, người như vậy, nói không chứng sau này gả đến lại xúi nhi tử đối nghịch với mình!
"Người lớn nói chuyện, nào có chỗ cho ngươi, tránh qua một bên đi!" Khuất Thị hét rống về phía nàng!
Đỗ Tam Nương mím môi, cười nói: "Chuyện này liên quan đến ta, sao lại nói ta không có chỗ? Lời này của thím thật đúng là không có đạo lý!"
Lục Trạm cũng từ bên cạnh đi tới, hắn nhìn chằm chằm Khuất Thị nói: "Tốt nhất ngươi mau cút cho ta, lại ở đây khóc lóc om sòm, đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Khuất Thị ưỡn ngực phía trước: "Hung cái gì hung? Ngươi dám đánh ta sao? Ta cho ngươi biết, nàng ta cùng con trai của ta đã đính hôn, ngươi bớt đây nói chuyện với nàng, còn không có chỗ ngươi nói chuyện đâu!"
Lục Trạm nhíu mày lại chung một chỗ, chỉ nghe bà ta tiếp tục nói: "Còn chưa có thành thân mà đã chạy đến nhà nàng ta, ngay trước nhiều người mà đã thân mật như vậy, không biết ở sau lưng như thế nào đây! Quay đầu ta phải tìm người nghiệm thân, nếu không lại cho con trai ta một cặp sừng!"
Lời nói này cực kỳ khó nghe, Lục Trạm không thể nhịn được nữa, hắn đã lớn như vậy mặc dù chưa từng ra tay với nữ nhân, cũng khinh thường việc động thủ với nữ nhân! Nhưng miệng nữ nhân này quá thối! Lục Trạm vươn tay đánh bà ta một bạt tai, đẩy người xuống, Khuất Thị đặt mông ngồi xuống đất!
"Đánh người a, người đâu mau đến đây, đánh người!" Khuất Thị la lên.
Lục Trạm hung thần ác sát đi về phía bà ta, đá một cước ở bên hông bà ta, lại siết quả đấm đánh bà ta một quyền: "Hôm nay ông đây sẽ đánh bà, bà sao? Ai bảo miệng bà lại không sạch sẽ như thế!"
Ngô Xuyên thấy nương bị đánh, vội vàng tiến lên hỗ trợ, Lục Trạm kìm nén một trận lửa giận, nhìn hắn ta đi lên, trực tiếp đi lên nắm chặt xiêm y của hắn ta, nhấc người sang một bên, tung quyền cước lên người Ngô Xuyên, người Ngô Xuyên thấp hơn Lục Trạm một cái đầu, lại không cường tráng cao lớn như hắn, làm gì là đối thủ của hắn, hai lần liền bị quật ngã trên mặt đất không đứng dậy được!
Khuất Thị thấy nhi tử cũng bị đánh, vội vàng chạy đến muốn đẩy Lục Trạm ra, Lục Trạm vung tay lên lại đẩy ngã Khuất thị xuống đất.
Ban đầu Đỗ Tam Nương là không muốn để cho Lục Trạm liên lụy đến chuyện này, nhưng lời nói vừa rồi của nữ nhân này làm cho người ta phải căm giận, cho nên khi Lục Trạm ra tay dạy dỗ bọn họ, Đỗ Tam Nương đứng ở một bên cũng không có mở miệng ngăn cản.
Dương Thị cắn răng nghiến lợi nói: "Dùng lực đánh cho ta, còn chạy tới nhà ta giương oai, không phát uy ngươi còn cho rằng bọn ta dễ!"
Sử Thị thấy dạy dỗ nhiêu đó là được rồi, cũng không thể thật sự đánh chết người, bà ấy mở miệng nói: "Trạm Ca Nhi, ngươi qua đây, đừng vì những người này mà làm bẩn tay của mình, không đáng giá!"
Đúng lúc này, bên ngoài có người vội vã chạy tới, hô: "Dương đại tẩu, mau ra đây, Hoa Thịnh nhà ngươi đang đuổi theo đánh mẹ chồng ngươi kìa!"