Đỗ Tam Nương đang cùng Lục Trạm ở bên ngoài nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, Đỗ Tam Nương không nhịn được mà nhíu mày, Lục Trạm cười cười: "Ta đi mở cửa."
Lục Trạm đi ra mở công, thấy một phụ nhân trung niên đứng ngoài cổng, Lục Trạm hỏi: "Bà là ai?"
Đến Đỗ gia nhiều lần như vậy, Lục Trạm cũng đã quen biết hết họ hàng Đỗ gia, nhưng người nữ nhân trước mặt này rất lạ, không có quen.
Khuất thị nhìn hán tử cao lớn ở cổng này, đứng ở cổng liền chặn hết ở bên trong, bà ta muốn nhìn bên trong một chút cũng không thể, Khuất thị hỏi: "Đây là nhà của Đỗ Hoa Thịnh đúng không?"
Lục trạm nhìn bà ta trừ trên xuống, trong lòng của hắn lập tức nghĩ đến Tam Nương từng nói với hắn, chuyện mẹ vợ cãi nhau với cha vợ, cũng là bởi vì có một nữ nhân biết tên của Đỗ Hoa Thịnh.
Khuất thị không muốn đứng ở bên ngoài, cũng không chờ Lục Trạm trả lời, bà ta muốn đi vào trong viện, chỉ là Lục Trạm đứng ở chỗ này giống một môn thần vậy, bà ta vào không được, Khuất thị nói: "Người trẻ tuổi, ta là khách Đỗ gia, mau tránh ra, để ta đi vào."
Đỗ Tam Nương thấy Lục Trạm mở cổng nhưng lại không có động tĩnh gì, cũng không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, chẳng qua nghe giọng điệu của đối phương cũng không có cao hứng, Đỗ Tam Nương đi đến chỗ Lục Trạm, một bên nói: "Lục đại ca, ai vậy?"
Lục Trạm xoay đầu lại nhìn Tam Nương, rốt cuộc hắn cũng không biết đối phương có phải là người kia không, chỉ là dựa theo Tam Nương nói mà phỏng đoán là người kia thôi.
"Chỉ là người qua đường." Lục Trạm nói xong rồi đóng cổng lại, dù sao cũng không quen biết, trong lòng hắn lại sợ thật sự là người kia, đến lúc đó lại chọc cha mẹ vợ cãi nhau, còn không bằng trước tiên chặn người ở ngoài.
Khuất thị thấy người trẻ tuổi kia lại muốn đóng cửa, bà già đây từ xa đến, cũng không muốn ăn bế môn tạ khách, ngay lập tức Khuất thị tức giận lên, bà ta nói: "Chàng trai trẻ này, ta đã nói ta là họ hàng của Đỗ gia, ngươi còn muốn cản ta ở bên ngoài sao? Ngươi mau tránh ra cho ta!"
Mắt thấy đối phương ầm ĩ lên, Đỗ Tam Nương đi lên hai ba bước, nàng kéo Lục Trạm ra, tiến lên phía trước, nhìn thấy một phụ nhân trung niên đứng ở bên ngoài, chải cái búi tóc, trên người mặc một bộ y phục hoa màu đỏ sậm, trên chân mang một đôi giày vải màu đen, sạch sẽ, rất là gọn gàng.
"Thím, người là..."
Lục Trạm kéo tay của Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, chúng ta đi vào."
Khuất thị nhìn khuê nữ trước mặt này, dáng dấp rất là phát triển, trên người cũng mặc một bộ y phục mới, trên đầu còn cài trâm, nhìn cái trâm kia cũng không rẻ, nhìn độ tuổi này, Khuất thị chắc chắn rằng vị trước mặt này chính là nữ nhi của Đỗ Hoa Thịnh, là “Con dâu” tương lai của mình!
Khuất thị thấy dáng người thiếu nữ thướt tha, không phải là một cô nương bình thường, sau này nhi tử mình lấy về nha, tuy nhìn không cao bằng đứa con dâu trước, nhưng nhìn cơ thể lại khỏe mạnh hơn nhiều, chắc chắn sinh một đứa con trai cho Ngô gia.
Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt lấp lánh của bà ta, lập tức nàng cảm thấy mình giống như con khỉ bị đám người vây quanh xem, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, trong lòng có chút không thoải mái.
Lục Trạm cau mày, đứng ở phía sau kéo tay áo của Tam Nương, bây giờ thừa dịp người trong nhà chưa có phát hiện, còn phải nhanh đuổi người đi mới đúng.
"Chúng ta mau vào đi."
Đỗ Tam Nương gật đầu, dù sao nàng cũng không biết đối phương, nếu đối phương đã không mở miệng nói chuyện, vậy thì nàng cũng sẽ không quá khách khí.
"Thẩm nhi, nếu đã không có việc ta liền đóng cửa."
Khuất thị lấy lại tinh thần, vội vàng kêu: "Chờ một chút, ta có việc!"
Bà ta cười khan hai tiếng, bà ta rất thích khuê nữ ở trước mặt này, trong lòng rất là vui sướиɠ, vẫn là bà ta có tính toán trước, năm đó chỉ dùng năm mươi cân bột mì cùng chút ít tiền làm sính lễ, không ngờ đến lại tìm một người có tướng mạo không tệ cho nhi tử, gia cảnh còn khá giả như vật, thật sự là nhặt được bảo vật.
Gương mặt Khuất thị cười tươi như một đóa hoa, Đỗ Tam Nương thấy vậy trong lòng liền hoảng sợ, cho dù là ai bị một người xa lạ nhìn như vậy, cũng không phải họ hàng, còn cười thành như thế trong lòng vô cùng sợ. Đỗ Tam Nương mím môi: "Thật không tiện, hôm nay trong nhà nhiều khách, không tiện chiêu đãi."
Căn bản Khuất thị không nghe hiểu đối phương đang từ chối khéo, nhìn nàng xong trong lòng còn đang vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ.
Vừa rồi Ngô Xuyên đi bố trí xe lừa, lúc này đi tới, thấy nương mình đang đứng ở ngoài cổng, cô nương kia đứng ở cổng nhíu mày lại. Không thấy một đoạn thời gian, hôm nay nàng ăn mặc khác với lần trước, lại nghe nói hôm nay là ngày cập kê của nàng, Ngô Xuyên vừa nhìn mặt lại hơi đỏ lên. Hắn ta đi về phía trước tới, gọi một tiếng: "Nương, "
Khuất thị nói: "Xuyên, con mau tới đây."
Chờ Ngô Xuyên tới, Khuất thị còn lôi kéo con trai mình giới thiệu: "Đây là đại nhi tử của ta Ngô xuyên."
Đỗ Tam Nương nhìn người trẻ tuổi kia, giờ nàng đã biết hai người này là ai! Lần trước cũng là bởi vì một câu của người đàn ông trẻ tuổi này, làm cho cha nương của nàng bất hòa ầm ĩ với nhau, cãi nhau đến chiến tranh lạnh rất nhiều ngày. Không nghĩ tới, vậy mà ngày hôm nay bọn hôm nay lại đến cửa!
"Là ngươi?" Đỗ Tam Nương hoảng sợ chỉ vào Ngô Xuyên.
Ngô Xuyên chắp tay: "Tiểu sinh Ngô xuyên."
Đỗ Tam Nương vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua ở trong phòng, cũng may không có ai chú ý bên này, Đỗ Tam Nương nói: "Thật xin lỗi, nhà ta không biết các người, ta cũng đã hỏi qua cha ta, ông ấy cũng nói là không quen các người."
Nói xong Đỗ Tam Nương lập tức đóng cổng lại, nếu sớm biết là đôi mẹ con kia tìm đến cửa, vừa rồi nàng chẳng qua xem, thật đúng là lòng tò mò hại chết mèo, hiện tại cha mẹ đang ở bên trong, dựa theo tính tình dữ dội của nương nàng, nếu mà biết đối phương tìm tới cửa, chắc chắn sẽ cùng người ta đánh nhau.
Đỗ Tam Nương đóng cổng lại, hai mẹ con Khuất thị và Ngô Xuyên còn chưa tỉnh táo lại, Đỗ Hoa Thịnh không biết bọn họ? Sao có thể, cho dù lúc trước không biết, lúc nói tê bọn họ cũng nên biết đến, nếu không lúc trước mối hôn sự này cũng không được quyết định.
"Này, này, chúng ta là người Lâm Bảo thôn, nhà ta họ Ngô, sao cha ngươi lại không biết chứ?" Khuất thị có hơi tức giận, giọng cũng to hơn vừa rồi. Trong lòng bà ta cũng hoảng hốt, có lòng tốt đến xem con dâu, đều muốn nói chuyện cưới gả, vậy mà lại nói không biết!
Ông ấy không biết sao! Tuy Khuất thị là một quả phụ, nhưng cũng không phải là người bình thường, là một nữ nhân thông minh lợi hại. Trong lòng bà ta đã hạ quyết tâm, nếu Đỗ gia muốn hủy hôn, bà ta liền đến quan phủ tố cáo bọn họ! Dám bắt nạt Ngô gia bọn họ, còn chưa có người nào dám làm như vậy đâu.
Khuất thị đẩy Đỗ Tam Nương ra, lập tức bước một chân vào nhà, một bên nghiêm mặt la lên: "Ta không cùng nói chuyện với tiểu cô nương như ngươi, Đỗ Hoa Thịnh cha ngươi đâu, bảo cha ngươi mau ra đây!"
Đỗ Tam Nương bị đẩy lão đảo suýt chút nữa là té xuống đất, Lục Trạm vội vàng đỡ nàng, một bên nhìn phụ nhân trung niên không biết nói lý kia: "Ngươi muốn làm gì?"
Hàm cắn chặt hàm răng, vẻ mặt đầy hung tợn, tay cũng siết thành nắm đấm, một dáng vẻ muốn đánh người, Khuất thị cất giọng nói: "Sao nào, ngươi còn muốn đánh ta hay sao? Hôm nay ngươi thử đánh ta xem?"
Đỗ Tam Nương đứng vững lại, lôi kéo Lục Trạm nói: "Lục đại ca, huynh đừng có ra tay. Nếu huynh mà ra tay, thì thành chúng ta không có lý."
Nếu tên ngốc này thật sự mà đánh bà ta, thì chuyện không dễ giải quyết nữa.
Cuối cùng người trong phòng đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài, nghe thấy tiếng la hét, Dương thị là người đi ra ngoài trước, bà ấy thấy có một phụ nhân trung niên đang đứng ở cổng nhà mình, tiếc là cũng không quen.
Khuất thị tiếp tục nói: "Ta là người của Lâm Bảo thôn, các ngươi còn giả vờ không biết? Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay đừng hòng chối cãi."
Ngô Xuyên nhìn nương mình cãi nhau với người ta, hôm nay đến đây là để bàn chuyện hôn sự, giờ ầm ĩ như vậy, thật sự là khó coi, Ngô xuyên tiến lên kéo nương của hắn, nhẹ giọng nói: "Nương, người bớt nói vài câu đi."
Dương thị nghe là người của Lâm Bảo thôn, lập tức nghĩ đến chuyện lần trước Đỗ Tam Nương nói, lúc ấy Đỗ Hoa Thịnh còn nói mình không biết người Lâm Bảo thôn, thật là tốt, không ngờ đến vậy mà đối phương tìm đến tận cửa. Dương thị tức giận đến cả người đều run rẩy, bà ấy lập tức từ cửa phòng lao lến, chỉ vào nữ nhân kia nói: "Ngươi còn dám tìm tới cửa sao? Thật cho rằng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Bà ấy còn chưa tìm người tính sổ đâu, vậy mà người này lại tìm đến cửa! Quả thực là quá khinh người! Dương thị xông lên không biết nặng nhẹ kéo lấy y phục của người kia, tay phải vừa nâng lên chính là một bạt tai. Cả người Dương thị đều run rẩy, lúc này thấy nữ nhân này đều muốn gϊếŧ người.
Khuất thị không hề ngờ đến nữ nhân kia lại xông đến đánh mình, bà ta cũng lập tức nổi giận, theo đó kéo tóc Dương thị, vừa nói: "Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay có ta ở đây, các ngươi đừng hòng chối cãi."
Hai người này vừa thấy mặt liền đánh nhau, người bên cạnh đều không phản ứng kịp, chờ hai người đánh nhau, mới nhanh chóng tách họ ra. Sử thị cũng lôi kéo nữ nhi của mình, không cho bà ấy động thủ với người ta.
Khuất thị tức giận đến thở không ra hơi, Ngô xuyên cũng lôi kéo mẹ hắn, Dương thị nổi giận mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ, ngươi còn dám tìm tới cửa?"
Sử thị nói: "Được rồi, bớt tranh cãi đi."
Đỗ Hoa Thịnh cũng đứng ở bên cạnh, ông ấy cau mày nhìn đối phương, lần nữa xác định là mình chưa gặp qua bà ta.
Khuất thị hừ lạnh nói: "Nếu hôm nay ta không đến cửa, còn không biết thì ra các ngươi lại vô sỉ như vậy còn muốn lấp liếʍ, ta nói cho các ngươi biết, muốn chối, không có cửa đâu!"
Đỗ Hoa Thịnh mở miệng nói: "Ta cũng không có quen các ngươi, cái gì mà chối hay không chối, ngươi nói chuyện phải chú ý chút đừng có nói lung tung. Nhìn hài tử của ngươi cũng đã lớn như thế, sao có thể ăn nói lung tung chứ!"
Dương thị trừng Đỗ Hoa Thịnh: "Đỗ Hoa Thịnh ta cho ông biết, hiện tại người cũng đã tìm tới cửa, nếu hôm nay ông không đem chuyện này nói rõ ràng, ta không để yên cho ông đâu. Nếu ông thật sự làm chuyện có lỗi với ta, ta sẽ hòa ly với ông!"
Lời nói này rất nặng, Sử thị vội vàng che miệng nữ nhi lại: "Nói lung tung gì đó! Bọn nhỏ lớn như vậy, con mau im miệng cho ta. Có nương ở đây, con sợ cái gì chứ! Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái gì đến hại con, xem ta thu thập bọn họ thế nào đây!"
Đỗ Hoa Thịnh ngắt lời: "Ta thật sự không biết nàng ta, ai biết nàng ta xuất hiện từ đâu! Nếu ta với nàng ta có chút quan hệ nào, ta sẽ bị thiên lôi đánh!"
"Họ Đỗ kia, vậy mà ngươi nói lại không có quan hệ nào với chúng ta, không biết chúng ta sao? Ta cho ngươi biết, Đỗ Hoa Thịnh, nếu ngươi muốn chơi xấu, bà đây sẽ cùng ngươi chơi sao, làm cho ngươi xem!"
Đỗ Hoa Thịnh hứ hai tiếng: "Ai chơi xấu? Ngươi mới là người ở đây chơi xấu, ta không biết ngươi, ngươi đến nhà chúng ta làm loạn cái gì chứ? Làm ầm ĩ cho nhà ta không yên, nhìn ngươi cũng lớn tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ như thế!"
Đỗ Hoa Thịnh vô cùng ghét bỏ, nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên gặp người không biết đạo lý như thế.
Khuất thị tức giận nói: "Ta không biết xấu hổ sao? Các ngươi chính là người không biết xấu hổ đó, các ngươi còn quay lại nói ngược chúng ta. Cho dù mấy năm này chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng đây không phải đã đến rồi sao, không ngờ đến ta và lão đại có ý tốt đi từ xa đến đây, vậy mà đám người các ngươi còn muốn chối!"
Sử thị nhíu mày, nhìn dáng vẻ của con rể dường như thật sự không quen biết bà ta, nhưng nữ nhân này luôn miệng nói Đỗ gia chối cãi, đây rốt cuộc là ý gì?
Sử thị mở miệng nói: "Ta nói ngươi a, ngươi nói Đỗ gia chối? Rốt cuộc là chối ở đâu? Nữ nhi của ta đến Đỗ gia nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nghe qua Đỗ gia có người quan ở Lâm Bảo thôn. Đều là người có con trai con gái, mỗi người các ngươi phải chừa cho mình ít thể diện! Từ đầu đến cuối ta không tin con rể của ta và ngươi có gì đó?"
"Từ đâu đến cuối sao?" Khuất thị chớp mắt: "Ngươi nói chuyện từ đầu đến cuối của ta với hắn sao? Ngô Xuyên, con đến xé miệng nữ nhân này cho ta, nam nhân của lão nương chết nhiều năm như vậy, một người mang theo mấy đứa trẻ vừa mệt vừa khổ, không ngờ đến hôm nay lại người ta nhục nhã như vậy! Họ Đỗ kia, các ngươi thật đúng là lợi hại, vì muốn hủy hôn, vậy mà không tiếc đổ nước bẩn lên người ta!"
"Hủy hôn? Có cưới hỏi gì mà hủy hony? Đỗ gia ta có cưới hỏi gì với các ngươi mà hủy hôn?" Dương thị tức giận cao giọng quát lên.
Khuất Thị biết bọn họ chắc chắn không muốn thừa nhận, bà ta đập tay, biểu cảm trên mặt có mấy phần dữ tợn: "Ta nói các ngươi có ý muốn chối, bây giờ lại đến mức không nhận chuyện hôn sự? Ta cho ngươi biết, các ngươi muốn hủy hôn, bà đây lại không đồng ý, nếu các ngươi đã cứ khăng khăng như thế, ta liền đến nha môn kiện các người!"
Dương Thị tức đến mức muốn đau phổi, vốn dĩ nghĩ nữ nhân này đến cửa là vì Đỗ Hoa Thịnh, ai ngờ lại đến nói chuyện hủy hôn!
"Ta là không biết khi nào nhà ta cùng đám người Lâm Bảo thôn các ngươi có quan hệ gì, còn hôn ước, ta nhổ vào!" Dương Thị vẻ mặt đầy ghét bỏ nhổ một ngụm xuống đất.
Khuất Thị nói: "Cho tới bây giờ ngươi còn nói dối, có phải là muốn đến công đường đối chứng với sổ ghi chép mới công nhận đúng không? Ngược lại thì ta không sao hết, chỉ là sau này thanh danh nữ nhi của ngươi bị bôi xấu, ban đầu quyết định hứa hôn với chúng ta rồi lại hủy hôn. Nếu ngươi ham số tiền sính lễ này thì cứ nói rõ, đừng bảo không biết lấy làm lý do!"
"Ngươi luôn miệng nói nhà ta cùng ngươi có hôn ước, ngươi bằng chứng gì! Nếu ngươi lại nói lung tung, làm hư thanh danh của nữ nhi ta, bà đây sẽ xé nát miệng của ngươi!" Dương Thị vén tay áo lên một dáng vẻ muốn đánh người.
"Bằng chứng! Không có bằng chứng ta sẽ đến cửa sao?" Khuất Thị cười lạnh một tiếng: "Nhớ ngày đó lúc các ngươi thu sính lễ thì lấy rất là vui vẻ, không ngờ đến lại quay đầu trở mặt không nhìn người! Năm thiên tai qua đi cũng không bao lâu, quên nhanh như vậy sao? Thời đó, Ngô gia ta cầm năm mươi cân bột mì còn có một xâu tiền, đã là coi trọng nữ nhi nhà các ngươi, không nghĩ tới, mới qua hai năm các ngươi liền không nhận người!"
"Mẹ nó chứ, nhà ta không có ai nhận 50 cân bột mì và một xâu tiền! Ai lấy thì tìm người đó đi, ngươi mau cút ra ngoài cho ta!" Dương Thị càng nghĩ càng tức giận, cầm một cái chổi ở trong viện muốn đánh đuổi người.
Khuất Thị căn bản không sợ bà ấy, nâng cao cuống họng la lên: "Mọi người mau đến đây, người Đỗ gia vừa muốn hủy hôn và đánh người!"
Sử Thị nhíu mày, mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi đã hiểu lầm"
"Không có hiểu lầm! Thiên tai năm đó, bà mối nói chính là nữ nhi của nhà Đỗ Hoa Thịnh, nói rất là rõ ràng, ta mới không có hiểu lầm!"
Nghe là Đỗ Tam Nương, Lục Trạm tức giận! Lúc nào thê tử của hắn lại cho người khác, căn bản chưa từng nghe qua! Mặt Lục Trạm đen thui, quai hàm cắn thật chặt, đôi mắt trừng người phụ nhân kia, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi lại nói lung tung, có tin ông đây đánh một trận không? Tam Nương là nương tử của ta, mới không có hứa hôn với người khác!"
"Là nương tử của ngươi sao?" Vốn dĩ Khuất thị cho rằng chàng thiếu niên này là họ hàng của Đỗ gia, ai ngờ vậy mà là con rể của Đỗ gia!
"Đỗ gia, vậy mà các ngươi lại một nữ hứa hai nhà! Có phải cho rằng Ngô gia ta dễ bắt nạt lắm đúng không? Có tin ngay lập tức ta đến nha môn kiện các ngươi không!" Khuất Thị vô cùng tức giận, nhà này hủy hôn thì cũng thôi đi, lại còn ở sau lưng hứa hôn cho nhà khác!
Năm mươi cân bột mì cùng một xâu tiền sao? Đỗ Tam Nương nhíu mày, nàng xoay người nhìn thoáng qua, không thấy bà nội Vương thị đâu. Ngay lập tức trong lòng hàng hiểu đã xảy ra chuyện, năm đó Vương Thị từng đến cửa, nói là đã mua cho nàng một cửa hôn sự, cuối cùng bị nương nàng cho mắng một trận, cuối cùng bọn họ không có để chuyện này ở trong lòng, không nghĩ đến vậy mà bà ta lại đi trả sính lễ cho Ngô gia, thậm chí trong hai năm qua đều không nhắc đến.
Khuất Thị dây dưa không bỏ, lại cùng ầm ĩ với Dương thị, bên kia mặt Lục Trạm đen thui, tay siết chặt thành nắm đấm nhìn chằm chằm nhi tử Ngô gia, rất muốn đánh người.
Đỗ Tam Nương nhanh chóng tiến lên chỗ Sử thị, đem chuyện này nói cho bà ấy biết. Sử Thị nói: "Các ngươi đều yên tĩnh một chút, chuyện này nói đến đều là hiểu lầm! Các ngươi trước hết nghe ta nói."
Khuất Thị nói: "Nhìn ngươi còn định giảng đạo lý gì, ta liền nể mặt đại nương mà không truy cứu các người. Nhưng ta nói trước, nếu chuyện này không cho Ngô gia ta một cái công đạo, vậy chúng ta sẽ đến nha môn kiện!"
Đỗ Tam Nương cũng không biết cách nào, nàng nằm không cũng trúng đạn! Rõ ràng không có liên quan gì đến nàng, lại bởi vì Vương Thị tham lam, cho nàng một cái □□ phiền phức lớn! Đỗ Tam Nương thấy cảm xúc của Lục Trạm không tốt, lo lắng hắn thật sự cho rằng trước đó nhà mình đã đặt cọc hôn nhân, vội vàng đi qua, ghé tai hắn kể qua chuyện này.
Bên kia Sử thị nói ra chuyện này, Dương Thị mới nhớ đến năm đó hình như mẹ chồng có đến nói chuyện này, có điều chuyện này đã qua lâu, bà ấy cũng đã quên, ai ngờ lại là chuyện này!