Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Kiều Nương Cùa Nhà Thợ Rèn

Chương 104: Đến sớm không bằng đến lúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười một tháng ba, là ngày Đỗ Tam Nương cập kê, đương nhiên cũng sẽ không giống nữ nhi đại hộ nhân gia khi cập kê có nhiều nghi thức rườm rà, chỉ là mời họ hàng cùng ăn nhau một bữa cơm. Đối với người Đỗ gia mà nói, bọn họ đã mong chờ thời gian này rất lâu rồi.

Dương thị nhìn nữ nhi mình mặc bộ y phục hoàn toàn mới, trong lòng vừa xúc động vừa luyến tiếc, rõ ràng trong trí nhớ bà ấy là lúc nàng vừa mới ra đời, nhỏ bé, tiếng khóc cũng rất nhỏ, thậm chí bọn họ cứ cho rằng nàng sẽ không sống nổi, nhưng mới thoáng chớp mắt, nữ nhi đã mười lăm tuổi, đã trưởng thành rồi.

Dương thị xoa xoa con mắt, không muốn cho mình khóc, một bên nói ra: "Tam Nương, bắt đầu từ hôm nay, con đã thật sự trưởng thành. Sau này cũng đừng có tùy hứng nữa."

Sử thị đứng ở bên cạnh mở miệng nói: "Được rồi, họ hàng đã đến cửa rồi, làm chủ nhà thì phải ra ngoài chiêu đãi khách. "

Dương thị khẽ gật đầu: "Con ra ngoài xem chút, nương đến xem đi."

Sử thị đến sau lưng Đỗ Tam Nương, nhìn cháu gái của mình ở trong gương đồng, bà ấy cười nói: "Nương của con đó, chính là luyến tiếc con. Mấy bữa tối nay đều không ngủ ngon, vừa nghĩ đến không bao lâu nữa là con sẽ xuất giá thì liền lo lắng ở trong lòng, vừa cao hứng vừa lo lắng, nói với ta là sợ con đến Lục gia không quen, lại sợ Lục Trạm bắt nạt con. "

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Ngoại tổ mẫu, con đã hiểu. Sau này con xuất giá, chỉ có Tứ Nương ở cùng với hai người họ, bây giờ đệ đệ cũng không có thường trở về, nương khó tránh khỏi nghĩ đông nghĩ tây. Con chỉ hi vọng sau khi con đi, cha và nương đừng có ầm ĩ nữa. "

Nói đến đôi phu thê này, Đỗ Tam Nương cũng thực sự không biết làm sao, nếu nói hai người họ không có tình cảm, thì chính là tuyệt đối không thể nào, nhưng 1, 2 năm gần đây, số lần hai người cãi nhau càng ngày càng nhiều, cứ 3, 4 ngày lại ầm ĩ với nhau, cũng may Đỗ Hoa Thịnh có thể chịu đựng, lúc cùng cãi nhau với Dương thị ông ấy chỉ im lặng nghe, thật sự mà nghe không nổi nữa thì sẽ xoay người bỏ đi, nếu đổi thành gia đình khác, chỉ sợ là không biết đánh nhau bao nhiêu lần rồi.

"Tính tình của nương con chính là nóng nảy, lúc còn là một cô nương cũng như vậy. Thật sự mà nói, trong lòng con bé cũng không có nghĩ gì nhiều, chính là tức giận nhanh mà cũng hết nhanh. Ta cũng đã nói với nương con, đã là hai lão phu thê, bọn nhỏ đã lớn như vậy, suốt ngày cãi nhau thì ra thể thống gì nữa. Nương con chính là không ưa cha con, đặc biệt là thái độ của cha con đối với bọn người Tứ thúc và bà nội của con, nghe nói hôm nay đám Tứ phòng cũng không đến, trong lòng nương con cũng không cao hứng. Lúc trước vào ngày quan trọng của Đỗ Phương nhà bọn họ, liền đến cầu xin các ngươi đến chống thể diện cho bọn họ, ngày hôm này con cập kê, cả nhà bọn họ đều không có ai xuất hiện, đúng là không nói nổi!" Sử thị méo miệng, lại nói: "Ta đã nói với nương của con, đừng để ý đến, bọn họ làm gì cứ kệ bọn họ, nhưng chúng ta làm việc phải coi trọng một chữ lý, phải làm việc xứng đáng lương tâm của mình. hiện tại lão Tứ Đỗ gia có một thông gia tốt như vậy, ở trong thành mua một viện tử to như thế, chắc chắn không giống với các ngươi, khó tránh khỏi kiêu căng tự mãn. Hắn ta muốn giả vờ không biết, thì chúng ta liền không biết.

Những năm này Sử thị đã gặp quá nhiều chuyện, loại người giống như lão Tứ Đỗ gia, cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhưng căn bản những nhà như vậy, cuối cùng đều nhận lại kết quả không được tốt. Đương nhiên Sử thị cũng không phải nói Tứ phòng Đỗ gia không tốt, chỉ là loại chuyện lúc gặp chuyện quan trọng thì nhờ người, lúc không cần nữa thì bỏ qua một bên, kết quả cuối cùng là khi hắn ta thật sự lúc cần người, thì bên cạnh hắn ta sẽ không có ai thật lòng giúp đỡ. Lòng người đều nhiều thịt, chỉ có thể mắc lừa lần một lần hai, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.

Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Con cũng không quan tâm bọn họ có đến không. Nương con không ưa một điểm của cha con, quả thực cha của con có đôi khi cũng quá thành thật, nói một chút không dễ nghe, chính là ngu hiếu. Ông ấy luôn nghĩ mọi người đều tốt như nhau. Chẳng qua nói đi thì nói lại, nương gặp được cha thành thật như vậy, mặc dù đôi khi nương sẽ tức giận đến mức giậm chân, nhưng cha cùng nương lại không có nghi kỵ gì, mặc dù cứ ầm ĩ, lại vĩnh viễn sẽ không thật sự ra tay."

Sử thị cười nhìn Đỗ Tam Nương, bà ấy vẫn luôn cho rằng đứa nhỏ này khá là chín chắn hiểu chuyện, ngày hôm nay nghe nàng nói những lời này, cũng là một người biết lẽ phải, thông minh, như vậy sau khi Tam Nương đến Lục gia, chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi.

"Hiếm được con nghĩ đến những thứ này, nương của con còn đuổi không kịp con đó. Hiện tại ghét bỏ cha con thành thật, năm đó ta mà thật sự tìm cho nương con một người khôn khéo, thì với tính tình của nương con, chỉ sợ sớm đã bị người ta bắt nạt rồi." Sử thị nở nụ cười, ngón tay gầy còm da đầy đồi mồi sờ lấy mái tóc của nương: "Sau này con chính là đương gia, ngoại tổ mẫu cũng hi vọng con có thể sống tốt, mặc dù đứa trẻ Trạm ca nhi này có dòng máu người hồ, nhưng bây giờ cũng không còn phong trào thanh trừ như năm đó nữa, người Hồ cũng tốt, người Hán cũng tốt, chúng ta đều như nhau."

Đỗ Tam Nương mím môi: "Ngoại tổ mẫu, sao người biết huynh ấy có huyết thống người hồ?"

Vẫn là sau này chính miệng Lục Trạm nói nên Đỗ Tam Nương mới biết, lúc trước lần đầu tiên gặp hắn, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ của người nam nhân có hơi thô kệch, ngũ quan tương đi lập thể, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác, cuối cùng không nghĩ tới hắn lại là một đứa con lai.

Sử thị nói: "Ta thì không biết, nhưng mà bà mai chắc chắn phải nói, chỉ là ta đè xuống không cho nương con biết. Nếu không nàng sẽ lo lắng."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn ngoại tổ mẫu của mình, trên mặt bà ấy đều có dấu vết năm tháng để lại, hiện đầy tang thương, nhưng người phụ nữ này, lại là một nữ nhân thông minh biết nhìn xa trông rộng. Ai nói nữ nhân tóc dài thì kiến thức hẹp đâu? Theo Đỗ Tam Nương thấy, sự thông minh của ngoại tổ mẫu không người bình thường nào sánh bằng.

Nàng cầm tay Sử thị dán lên mặt, nói khẽ: "Con cũng không có ghét bỏ huynh ấy có huyết thống người hồ. Tiền triều cũng bị diệt sạch nhiều năm như thế, lại nói những ân oán kia cũng không có liên quan đến những bách tính nhỏ bé như chúng ta?"

Sử thị nhéo tay Đỗ Tam Nương: "Đứa nhóc này, được rồi, cũng nên đi ra thôi."

Đỗ Tam Nương đi theo Sử thị ra ngoài, họ hàng Đỗ gia đều đã đến, ngoại trừ Tứ phòng không đến. Vương thị cũng có đến đây, bà ta mặc bộ y phục làm bằng tơ lụa, còn là màu đỏ chói rực rỡ, hình như trên mặt còn có bôi son phấn, vài ngày trước đó bà ta đến ở trong thành một thời gian, sau khi trở về con người cũng thay đổi. Mỗi ngày ở trong thôn nói nhà nhi tử của bà ta lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người hầu, rồi kẻ có tiền nào đến làm khách, bà ta đã ăn được những món gì, bây giờ trong thôn ai cũng biết bà ta là lão thái thái nhà giàu.

Vương thị thấy Đỗ Tam Nương ra ngoài với Sử thị, bà ta hoàn toàn không thích, hơn nữa cũng không thích đứa cháu gái Đỗ Tam Nương này, nhưng hôm nay là ngày cập của nàng, lão tứ đến không được, thì bà ta phải đến, miễn quay đầu bị nói là nhà lão tứ chê bai mấy huynh đệ.

Sử thị đi lên chào hỏi Vương thị, dáng vẻ nói chuyện của bà ta cũng tự tin hơn so với lúc trước, cũng không giống như lúc trước khi gặp Sử thị liền giả vờ khách sáo, nụ cười tươi như hoa kia cũng không giảm. ngày hôm nay gặp Sử thị, Vương thị chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn Đỗ Tam Nương ở phía sau, Vương thị mở miệng nói: "Tam Nương, hôm nay Tứ thúc Tứ thẩm của ngươi có việc nên không đến được, mấy ngày trước Phương tỷ tỷ ngươi nghe nói ngươi sắp cập kê, liền cố ý bảo ta đem thứ này cho ngươi. "

Nói xong Vương thị đưa cái hộp trong tay ra, Đỗ Tam Nương gật đầu cười nói đa tạ, cầm đồ đến.

Ngay sau đó Vương thị lại nói: "Đây là đồ mà lúc Phương tỷ tỷ ngươi cập đep, nghĩ đến cha mẹ ngươi cũng không có chuẩn bị cho ngươi, Phương tỷ tỷ ngươi nói liền đem đồ cho ngươi, cho ngươi một cây trâm."

Đỗ Tam Nương nghe xong liền lập tức nổi giận ở trong lòng, đây rõ ràng chính là □□ nhục nhã trắng trợn, cho dù trong nhà không có chuẩn bị thứ gì, nhưng vẫn có thể mua được cây trâm! Không cần phải dùng đồ của người khác!

Hình như Vương thị không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của mọi người, tiếp tục nói: "Thứ này chính là đồ tốt, năm đó Phương tỷ ngươi cập kê, Tứ thúc ngươi đã bỏ ra một số tiền lớn để mua, ngươi mở ra xem có thích không"

Bàn tay Đỗ Tam Nương cầm cái hộp gỗ kia nổi hết gân xanh, cái này thật sự đúng là quá đáng!

Dương thị đi tới, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vương thị: "Nương, hôm nay là lễ cập kê của Tam Nương, nếu người đến làm khách thì cả nhà chúng con đều hoan nghênh, còn người mà cố ý đế quấy rối, vậy xin lỗi, trong nhà của ta không chào đón người!"

Vương thị cũng tức giận, bà ta không thèm nói chuyện với bà, quay đầu nhìn về phía Sử thị: "Bà nhìn con gái của bà đi, nói chuyện với mẹ chồng như thế sao? Này giống cái gì đây, ta có ý tốt đến đây, còn đem thứ này cho Tam Nương, cho dù Phương Phương đã dùng qua, nhưng cũng là đồ tốt, giờ tặng lại cho Tam Nương, đó là tỷ muội bọn họ tình thâm. Phu thê Đỗ Hoa Thịnh mua nổi sao!"

Vương thị nói xong quay đầu giận dữ trừng nhìn Dương thị, Dương thị tức giận đến mức tiến lên hai bước đuổi bà ta đi, Sử thị ngăn lại nữ nhi của mình, nhìn Vương thị nói: "Bà thông gia, làm phụ mẫu đều mong con cái mình sống tốt. Ngày hôm nay là lễ cập kê của Tam Nương, chúng ta đều đã chuẩn bị đồ xong hết rồi, nhắc đến trâm cài, mặc dù không phải là đồ tốt đắt tiền gì nhưng đó cũng là tấm lòng thành của phụ mẫu, đại biểu cho trưởng bối yêu mến vãn bối, đây không phải là dùng tiền có thể cân nhắc. Đồ mà Đỗ Phương đã dùng qua, tuy nói quan hệ tỷ muội hai người họ rất tốt, nhưng âm thầm trao đổi riêng thì thôi đi, nếu mà tặng trâm thì có chút không thích hợp, này không biết còn tưởng là đến nhục nhã chúng ta."

Đỗ Tam Nương mím môi, nàng mở hộp ra, bên trong là một cây ngọc trâm, chất lượng của ngọc này trong suốt, có lẽ cũng có giá trị! Nhưng tuyệt đối không phải là đồ tốt gì! Không ngờ đến ngày cập kê của nàng Đỗ Phương cũng tìm cách đến nhục nhã nàng!

Sử thị nắm chặt tay của nữ nhi mình, nếu hôm nay Vương thị đến đây ầm ĩ, vậy sẽ để bà ta không còn mặt mũi nào! Sử thị quay đầu nói với Dương thị: "Cũng nên bắt đầu rồi, đồ vật con định cho Tam Nương đâu? Đi lấy đến đây. Cho dù chỉ là một cây trâm gỗ, đó cũng là tấm lòng thành làm mẹ của con."

Cô nương nông thôn cập kê, đâu giống như người trong thành, còn phải có nghi lễ chính thức, vốn dĩ Dương thị muốn mời mọi người ăn chung một bữa cơm, cũng không có chuẩn bị đồ tốt gì, lúc này bảo bà ấy lấy đâu ra.

Lục Trạm từ trên lưng ngựa xuống, còn chưa vào nhà đã nghe thấy chuyện đối thoại của Sử thị và Vương thị, hắn mím môi, cầm hộp gỗ ở trong tay, từ ngoài phòng đi vào cửa, nói: "Nương, đồ mà người chuẩn bị cho Tam Nương, con đã lấy được, cũng may không bỏ qua giờ lành."

Lục Trạm vừa nói lời này, mọi người đều nhìn hắn, Dương Thị há to miệng, trong lòng bà ấy thầm nghĩ khi nào mình có chuẩn bị đồ còn bảo hắn đến lấy? Chẳng qua Trạm ca nhi đã cho mình cái bậc thang đi xuống, đương nhiên Dương thị sẽ không từ chối, bà ấy cười cười nói: "Không sao, đúng lúc lắm."

Sử Thị cười nhìn Vương Thị: "Thông gia, bà xem đã chuản bị đồ xong cho Tam Nương, bà vẫn nên lấy đồ của Đỗ Phương về đi. Rốt cuộc cũng là đồ lúc cô nương cập lê, cho dù nó không đáng giá, giữ lại cũng có chút kỷ niệm. Tuỳ tiện tặng người khác cũng không thích hợp."

Mặt Vương thị lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không xuống đài được. Thứ này đúng là Đỗ Phương nhờ bà ta chuyển cho nàng, đứa trẻ này cập kê, ở nông thôn không có chú ý nhiều thứ như vậy, giọng điệu Đỗ Phương vô cùng khẩn thiết, hơn nữa nàng ta ta hiện tại mình đã ở Tạ gia, dù Tam Nương ở trong thôn, nhưng nói thế nào đi nữa, vẫn phải để ý đến thể diện của Đỗ gia. Vốn dĩ Vương thị đã thiên vị Tứ phòng, hiện tại vừa thích vừa đắc ý nhất đứa con này, hơn nữa còn có mối hôn sự của Tạ gia này, trong lòng Vương thị rất là vui vẻ, đáp ứng chắc chắn sẽ đưa cho Tam Nương.

Đỗ Phương còn nói Tam Nương có chút ý kiến với mình, sợ cho riêng nàng sẽ không cần, còn không bằng chờ đến ngày đó đưa cho nàng. Vương Thị nghĩ cũng đúng, cả nhà lão Nhị đều có ý kiến lớn với nhà lão Tứ, bình thường đã là ngoài mặt trong lòng đều không hợp, nếu bà ta cầm đưa sớm, thì chắc chắn bọn họ sẽ không lấy, cho dù nhận thì ngày cập kê cũng sẽ không lấy ra, đến lúc đó sẽ không biết mặc dù cả nhà lão Tứ không đến nhưng vẫn có tặng đồ, bởi vì mấy nguyên nhân này mới có cảnh như vừa rồi.

Vẻ mặt Vương thị vô cùng khó xử, nói: "Đã tặng đồ ra ngoài thì làm gì có đạo lý thu hồi lại. Dù thế nào đi nữa, hôm này không cần đến, thì đó cũng là tấm lòng thành của người khác, bà thông gia xem nói có đúng không."

Sử Thị nhìn gương mặt đầy son phấn của Vương thị, ở trong lòng mắng một câu không biết xấu hổ! Theo bà ta thấy cái người thông gia này chính là một kẻ ngốc, nói không thông. Sử thị mìm môi, nói: "Nếu thông gia đã nói như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói."

Nói xong bà ấy nhìn về phía Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, nếu đã là Đỗ Phương tặng cho con, vậy con cứ giữ lấy đi."

Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, nhìn Vương Thị: "Bà nội, vậy con xin nhận, quay về nếu người có gặp Phương tỷ tỷ, thì giúp con cảm ơn tỷ ấy!"

Nói xong Đỗ Tam Nương lấy đồ của Đỗ Phương đưa cho Tứ Nương, Tứ Nương nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó liền đặt trên ghế ở bên cạnh.

Sắc mặt Vương thị không vui, nói với giọng điệu kỳ quái: "Chuẩn bị đồ tốt gì cho Tam Nương vậy? Đưa cho ta xem thử."

Trong lòng Dương thị đã bị lão bà này chọc tức muôốn nôn ra máu, rõ ràng bà ta đến đây chính là quấy rối! Chính là không nhìn nổi nhà bọn họ sống tốt, không nhìn nổi nhà bọn họ hòa thuận!

Lục Trạm cũng cười nói: "Đúng vậy, nương, người mau mở ra xem đó là vật gì, lúc con đi lấy cũng không có ở ra xem, cũng không biết bên trong là thứ gì?"

Dương Thị nhìn về phía Lục Trạm, thầm nghĩ rốt cuộc đứa nhỏ này lấy tự tin ở đâu ra vậy? Lát nữa mà mở ra lại không có đồ gì, đến lúc đó thật sự không xuống đài được. Nghĩ như vậy, trong lòng Dương thị càng tức giận với người mẹ chồng này, ngày bình thường bọn họ không ưa mình cũng coi như thôi đi, hôm nay là ngày cập kê của Tam Nương mà còn đến quấy rối.

Đỗ Tam Nương cũng nhìn về phía Lục Trạm, Lục Trạm thấy Tam Nương nhìn hắn, nháy mắt bảo đừng lo lắng.

"Nương, vậy người mở ra xem đi." Đỗ Tam Nương nói.

Dương Thị cắn răng, mất mặt thì mất mặt đi, cũng không thể thua trận này được.

Mở hộp ra, trong hộp có một miếng vải gấm màu trắng, phía trên là một cây trâm ngoc, màu lục, thế nước cũng rất đủ, đỉnh trâm có mấy miếng ngọc thạch rải rác và được khắc một con phượng hoàng đơn giản, nhìn tổng thể cũng không quá tinh xảo, nhưng khối ngọc này thật sự là một cực phẩm.

Đỗ Tam Nương mở to hai mắt nhìn, có lẽ Lục Trạm không đủ khả năng để mua thứ này.

Dương Thị nhìn bên trong thật đúng là một cây ngọc trâm, mặc dù bà ấy không hiểu ngọc tốt hay xấu, nhưng trực giác cho biết cái này tốt hơn nhiều của Đỗ Phương, Dương Thị cười nhìn Vương thị: "Nương, người nhìn đi, con đã chuẩn bị đồ cho Tam Nương, con dâu xin nhận ý tốt của nương."

Đừng nhắc đến Vương thị có bao nhiêu tức giận, ai ngờ bọn họ thật sự chơi lớn như vậy, Vương Thị hừ một tiếng: "Vậy còn không đeo cho Tam Nương!"

Rõ ràng là thẹn quá hoá giận, tức giận đến muốn giơ chân lên nhưng chỉ có thể đè nén ở trong lòng. Dương Thị nhìn về phía Sử Thị, nếu không phải nương kéo mình lại, bà ấy thật sự sẽ đánh nhau với mẹ chồng!

Sử thị cài trâm cho Đỗ Tam Nương, bà ấy nhìn hai đứa bé này rất là vui. Lục Trạm so với Đỗ Hoa Thịnh mà đã chọn cho nữ nhi thì tốt hơn nhiều, Sử Thị lại nói vài câu may mắn, thì chuyện này coi như dừng tại đây.

Đỗ Tam Nương nhìn về phía Lục Trạm, thấp giọng nói: "Huynh lấy đâu ra thứ này vậy? Không phải ta đã nói với huynh, không cần tốn kém sao, đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?"

Vốn dĩ hăn đã không có tiền, chỉ vì muốn biểu hiện, Đỗ Tam Nương đã cảm thấy quá ngu ngốc!

Lục Trạm chớp mắt nhìn Đỗ Tam Nương: "Không dùng tiền, đây là đồ trong nhà của ta. Nương đã để lại cho ta, còn có rất nhiều, nói rõ là để dành cho con dâu tương lai, chờ mấy ngày nữa muội gả đến, ta sẽ đưa hết cho muội."

Đỗ Tam Nương cắn cánh môi, có chút đỏ mặt: "Nếu nương huynh đã để lại cho huynh, vậy huynh cứ cất, đưa cho ta làm cái gì."

"Ta cũng không phải là nữ nhân, những đồ nữ nhân này sao ta có thể dùng? Muội còn trẻ, diện mạo cũng đẹp, đeo lên càng đẹp."

Đỗ Gia vô cùng náo nhiệt, một cỗ xe lừa đang đi đến hướng Đỗ gia, Khuất Thị lau mồ trên trán, nói: "Nơi này thật đúng là xa, còn bao lâu nữa mới đến?"

Ngô Xuyên nói: "Sắp rồi, nương xem chuẩn bị đến cửa thôn rồi."

Khuất Thị hô một tiếng A Di Đà Phật, chưa đến một khắc đồng hồ, xe ngựa đã dừng lại, Khuất Thị từ trên xe bước xuống, nhìn viện tử trước mặt, quả thực như nhi tử nói không có nghèo khổ, nhưng mà không phải nữ nhi nhà nghèo thì càng tốt hơn, ai cũng không hi vọng kết thông gia với người nghèo.

Khuất Thị đứng bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, trái lại rất náo nhiệt, bà ta có hơi lo lắng, tìm một gia đình bên cạnh hỏi thăm, mới hiểu hôm nay là ngày cập kê của nữ nhi Đỗ gia. Khuất Thị cười cười, nói thẳng đến sớm không bằng đến lúc.

"Xin hỏi đây là nhà Đỗ Hoa Thịnh sao?" Khuất Thị tiến lên lễ phép gõ cửa một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »