Chương 102: Bạch mã vương tử

Ngay lập tức Lục Trạm đứng ngốc lăng tại chỗ, qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại. Hắn giơ tay lên sờ mặt, dường như cảm xúc ướŧ áŧ kia vẫn còn, ngay lập tức ánh mắt hắn sáng lên, tâm trạng giống như một ngày mưa dầm kéo dài đột nhiên biến thành trời quang mây tạnh.

Lục Trạm cười ra tiếng, hai người bọn họ quen biết đã lâu như vậy, thực tế thì ngoại trừ chỉ có hai lần thân mật ở bên ngoài đó, còn những lúc khác đều tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, chưa hề làm ra chuyện không hợp quy củ gì. Làm một nam nhân, đối mặt với cô nương là người ở tận đáy lòng của hắn, muốn nói không có những suy nghĩ kia thì thật là đạo đức giả, nhưng mà Lục Trạm vẫn luôn cho rằng, những chuyện này phải chờ sau khi thành thân mới làm được, đây chính là có trách nhiệm với nàng.

Lục Trạm chậm rãi đi vào phòng bếp, trong lòng Đỗ Tam Nương vẫn còn đang đập ầm ầm, vì che giấu sự bối rối của mình, nàng giả vờ bận rộn đứng trước bếp lò.

"Tam Nương..." Lục Trạm gọi một tiếng, lại cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp, hắn mím môi một cái, ngồi trên cái ghế phía sau lòng bếp, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn chằm chằm vậy, gương mặt nóng lên, giả vờ bình tĩnh ừ một tiếng, nhưng mà khuôn mặt ngày càng ửng đỏ không thể che giấu được.

"Tam Nương..."

Đỗ Tam Nương vo gạo ở trong nồi, lỗ tai có hơi đỏ, nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cái gì?"

Lục Trạm cười cười: "Ngày khác nếu muội vào thành, ta dẫn muội đi xem hai con vịt trời mà ta bắt được kia, rất là đẹp."

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu, Lục Trạm cười nói: "Mấy ngày nữa chính là sinh nhật muội, muội có thích đồ gì không?"

Lục Trạm vò tóc, đây là lễ cập kê của Tam Nương, chắc chắn phải cẩn thận, nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc là Tam Nương thích gì, mặc dù ngày thường hắn cũng sẽ mua cho nàng mấy đồ nhỏ cho cô nương, nhưng chắc chắn không thể tặng mấy thứ đó vào lễ cập kê của Tam Nương được.

"Ta thích gì sao? Ta không có đặc biệt thích đồ gì hết."

Lục Trạm kinh ngạc nói: "Sao lại không thích thứ gì chứ?"

Đỗ Tam Nương khẽ nhướng lông mày: "Đúng là ta không có thích đồ gì hết."

Đối với mấy son phấn của nữ nhân, mấy loại trang sức trâm vòng, nàng cũng không hứng thú, hơn nữa nàng cũng chỉ mới có 15 tuổi, tuổi trẻ như vậy, cũng không muốn thoa mấy thứ lung tung kia lên mặt.

Lục Trạm không nhịn được mà cau mày lại: "Vậy ta mua gì cho muội đây?"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Không cần mua cho ta cái gì hết, ta cũng không có thiếu gì. Đương nhiên nếu đồ do huynh tặng, mặc kệ là cái gì ta đều sẽ thích."

Bình thường Lục Trạm cũng sẽ mua cho nàng ít đồ, hiện tại trên bàn trang điểm nàng đã tích lũy không ít đồ, mặc dù những đồ này không phải là vật hiếm gì, nhưng Đỗ Tam Nương lại cất giữ như bảo bối, đến cả Tứ Nương cũng không được phép động vào.

Lục Trạm nói: "Vậy được rồi, để ta xem rồi lo liệu."

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu, Lục Trạm lại hỏi: "Mấy ngày gần đây Đỗ Phong như thế nào rồi?"

Nhắc đến đệ đệ, mặt Đỗ Tam Nương lộ ra đầy vẻ tự hào, nàng cũng thường đi thăm đệ đệ của mình, qua lời nói của Đại Nha mới biết đệ đệ của mình trôi qua cũng không tệ, Trác tiên sinh còn nói thằng bé rất có năng lực, thường khen hắn. Lúc này Lục Trạm nhắc đến, Đỗ Tam Nương không nhịn được mà nói.

Lục Trạm nghe vậy thì rất cao hứng, nếu Đỗ Phong có thể đọc sách thật tốt, lại có Trác sư phó cho hắn chỉ đường, đương nhiên sau này sẽ có tiền đồ tốt hơn so với việc ở nhà làm nông.

Rất nhanh Dương thị đã hái rau về, lại hỏi Lục Trạm tìm con ngựa kia ở đâu ra, Lục Trạm liền nói hắn chỉ dùng giá của một con lừa mà mua được con ngựa kia, Dương thị nghe vậy khen hắn giỏi, biết mua đồ.

Nồi cơm bay hơi lên, Đỗ Tam Nương đi đến viện tử, lúc này mới nhìn kỹ con ngựa kia. Ở trong thành nàng cũng đã gặp qua ngựa, giá rất là cao. Đỗ Tam Nương đến gần con ngựa kia, muốn sờ nó nhưng lại sợ nó hung dữ, Lục Trạm nói: "Tam Nương, muội đừng sợ, nó rất là ngoan."

Đỗ Tam Nương cả gan định sờ nó thử, con ngựa chỉ kêu hai tiếng, cũng không có nổi giận, Đỗ Tam Nương dần dần có thể vuốt ve toàn bộ người nó, ở một bên nói: "Nó thật là đẹp, nhưng mà hơi gầy."

Con ngựa này có màu đỏ thẫm, màu rất là đẹp, thân thể cũng thon dài, nếu mà nuôi tốt thì chính là một con ngựa đực ai gặp cũng thích. Lục Trạm nói: "Con ngựa này còn chưa trưởng thành, nó đã chịu không ít khổ ở trong tay kẻ buôn."

Nói xong hắn kể lại một lần việc mình mua nó như thế nào, Đỗ Tam Nương nghe con ngựa vậy mà nhìn Lục Trạm khóc, con vật có linh tính như vậy, cũng là một chuyện lạ, lập tức chạy vào nhà múc một gáo bắp lớn cho nó ăn.

Dương thị một bên vừa nhặt rau vừa nhìn nữ nhi và con rể của mình, thấy bọn họ vừa nói vừa cười, có thể thấy được là đã làm lành rồi, bà cười cười, bưng cái chậu vào phòng, vừa nói: "Tam Nương, thời gian còn sớm, con dẫn con ngựa này ra ruộng ăn ít cỏ đi."

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, con còn phải nấu cơm mà."

Dương thị cười nói: "Đi đi, chẳng lẽ nương còn không biết nấu cơm sao."

Lục Trạm thấy có thể ở một mình với Tam Nương, lòng như nở hoa, lập tức liền tháo dây cương, kéo ngựa ra ngoài, nói: "Nương, vậy chúng ta đi thả ngựa, lát nữa rồi quay về"

Đỗ Tam Nương dẫn Lục Trạm đi ra ngoài thả ngựa, cũng cảm thấy mới mẻ, trước kia chỉ nghe qua chăn trâu còn thả ngựa thì đây là lần đầu tiên. Trong thôn yên tĩnh, cũng không khác gì với những ngày bình thường, chẳng qua vì tâm trạng Đỗ Tam Nương tốt, đương nhiên thấy chỗ nào cũng rất tốt, trên đường đi gặp ai cũng cười chào hỏi.

Người trong thôn đều biết Lục Trạm, biết hắn là con rể của Đỗ gia, Đỗ gia tam nương sắp xuất giá, thấy hắn đến cũng cười nói hai câu, lại nhìn hắn dắt một con ngựa, không nhịn được lại khen vài câu.

Đỗ Tam Nương biết ở đâu có cỏ tốt nhất, liền đi phía trước dẫn đường. Con ngựa này trước kia ở trong tay người buôn, làm gì có cơ hội ra ngoài ăn cỏ, lúc này đi đến đây có lẽ muốn vui chơi, giơ móng lên chạy về phía trước.

"Này, đừng chạy." Đỗ Tam Nương hoảng sợ, nếu con ngựa này chạy phải làm sao bây giờ.

Nàng không nhịn được nhìn về phía Lục Trạm: "Huynh mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy."

Lục Trạm cười cười, lơ đễnh nói: "Không cần lo lắng, nó sẽ không chạy loạn đâu. Mặc dù ta chỉ mua nó có mấy ngày, nhưng nó rất là nghe lời."

Ngựa của hắn rất thông minh, con ngựa đi thong dong ở phía trước, hắn đi bên cạnh Tam Nương, chờ sau khi bọn họ thành thân, rồi có hài tử, hắn sẽ dạy hài tử cưỡi ngựa.

Lục Trạm thấy Tam Nương còn đang lo lắng cho con ngựa kia, hắn nói: "Tam nương, đừng lo lắng. Nó sẽ không chạy đâu."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Đây là do huynh mua, huynh không lo lắng, thì ta càng không không lo lắng."

Lục Trạm cười cười, vươn tay cầm tay của nàng, vừa nói: "Để nó tự đùa giỡn đi. Đúng lúc mấy ngày nay ta không có gặp muội, những ngày ở bên ngoài, mỗi ngày ta đều nghĩ rốt cuộc Tam Nương đang làm gì, có nhớ ta không."

Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt hắn, có thể thấy rõ bóng dáng nàng trong đôi mắt màu hổ phách kia, ánh mắt kia ôn nhu như nước. Thấy một hán tử cứng rắn như hắn, vậy mà cũng sẽ lộ ra ánh mắt say lòng người như vậy, trái lại Đỗ Tam Nương nhìn hắn có hơi xấu hổ, nàng quay đầu sang một bên, nhìn ngọn núi phía xa, ở một bên nói: "Ta mới không có nhớ huynh, ta suốt ngày ở nhà làm nhiều chuyện, không còn thời gian nhớ đến huynh."

Lục Trạm thấy nàng quay đầu sang một bên, không nhịn cười được: "Thật sự không nhớ? Vậy không nhớ sao muội lại không dám nhìn ta?"

Đỗ Tam Nương quay đầu lại nhìn hắn, buồn bực nói: "Làm gì mà ta không dám nhìn huynh?"

Lục Trạm nói: "Ừm, hiện tại ta tin muội có nhớ đến ta. Muội xem trong mắt muội còn có cái bóng dáng của ta."

Đỗ Tam Nương hừ một tiếng khinh miệt: "Huynh mới đi ra ngoài một chuyến, mà da mặt thật sự là càng ngày càng dày."

"Huynh đệ tốt của ta nói, nam nhân thì phải da mặt dày. Ta cảm thấy da mặt ta đã rất mỏng."

Đỗ Tam Nương nhịn không được hừ, không phải huynh đệ tốt của hắn là Hướng Tam sao? Cũng là người “Có vấn tình cảm” cho Lục Trạm, lúc trước Lục Trạm dám hôn nàng, sau này chính hắn lỡ miệng nói đó là chủ ý của Hướng Tam. Hướng Tam ở trong lòng Đỗ Tam Nương chẳng có ấn tượng tốt gì, chính là cái người này đã dạy hư Lục Trạm đơn thuần của nàng.

"Hướng Tam nói cái gì huynh cũng đều tin hết sao? Nếu sau này hắn bảo huynh đánh bà nương của mình, có phải huynh cũng nghe theo hắn không?"

Lục Trạm vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ, ta đánh ai cũng không thể ra tay với muội. Hơn nữa, ta không có đánh nữ nhân."

"Vậy nếu ta là nam nhân, thì huynh sẽ đánh ta sao?"

Lục Trạm chớp mắt, cau mày nói: "Nam nhân thì có gì tốt, muội làm nữ nhân vẫn là tốt hơn."

Nếu Tam Nương là nam nhân, vậy chẳng phải hắn không có cô vợ trẻ sao!

Đỗ Tam Nương thấy hắn nói một cách nghiêm túc như vậy, nhịn không được cũng cười: "Được rồi, không nói mấy cái này nữa. Thực ra những ngày không có huynh ở đây, ta cũng nhớ rất nhiều, thậm chí ta còn suy nghĩ có phải huynh không muốn cưới ta nên đã bỏ trốn."

Lục Trạm nghe xong, chỉ cảm thấy hiểu lầm thật là lớn, vội vàng cam đoan nói: "Sao ta lại không muốn cưới muội chứ? Ta là hận không thể lúc quen muội liền lấy về nhà, nhưng mà phải giữ muội cho đến cập kê, thế là ta cũng đành chờ đợi."

Đỗ Tam Nương nói: "Ta nhỏ hơn huynh mấy tuổi, lúc biết huynh chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn con nít đâu. Chậc chậc, Lục Trạm, nhìn không ra huynh lại là con người như vậy."

Ánh mắt của nàng tràn vẻ ghét bỏ, ngay lập tức Lục Trạm có cảm giác như bê đá đập lên chân mình! Cái này giải thích thì sai, không giải thích thì cũng không đúng, hắn cuống đến mức muốn phát điên.

Đỗ Tam Nương nhìn dáng vẻ sốt ruột mà không biết làm sao của hắn, phốc bật cười một cái: "Ta đùa huynh thôi, không có chút khiếu hài hước nào."

Hai người đi một đoạn đường, lúc đến ngã ba, gặp phải Đan Thu Thật đang từ ruộng về, lúc Đan Thu Thật thấy bọn họ, lập tức liền cúi đầu, vội vàng đi phía bên cạnh họ.

Đỗ Tam Nương cũng coi như là không quen biết người này, sau khi trải qua những chuyện kia, nàng chẳng còn chút hảo cảm gì với Đan Thu Thật, mà Đan gia lại còn hủy hôn sự với Diêu cô nương, thật sự làm việc chẳng có chút phúc hậu nào.

Lục Trạm cũng nhận ra người kia, hắn siết chặt nắm đấm, một đôi mắt nhìn chằm chằm Đan Thu Thật, thật lại muốn đánh cho hắn một trận!

"Tam Nương, sau đó hắn ta còn có quấn lấy muội không?"

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không có, sau khi trải qua chuyện kia, ta đều không có gặp hắn ra. Đều là chuyện đã qua, không nhắc đến hắn ta nữa, dù sao cũng không quan trọng."

Đan Thu Thật đi qua bên cạnh họ, ước gì mình có thể đào hố mà chui xuống, thấy Đỗ Tam Nương, hắn ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đi một đoạn đường thật dài, hắn ta mới dừng bước chân lại, nhịn không được mà liếc nhìn phía sau, nhìn thấy hai người bọn họ đi trên đường, nghe nói không bao lâu nữa Tam Nương sẽ xuất giá.

Đan Thu Thật thở dài, sau khi hắn ta cùng nữ nhi Diêu gia hủy hôn, mặc dù nương hắn ta đi xem mấy nhà, nhưng lại không tìm được nhà nào thích hợp, đến bây giờ hắn ta vẫn còn độc thân. Đan Thu Thực mím môi một cái, vẻ mặt thẫn thờ, có lẽ đây chính là số mệnh đi. Hắn ta thích Đỗ Tam Nương, nhưng người ta lại không thích hắn ta, nếu lúc trước hắn ta không làm con rùa đen rụt đầu, hoặc là lúc Tam Nương từ chối thì cắt đứt tưởng niệm ở trong lòng, bây giờ gặp nàng, hắn ta cũng không đến mức cảm thấy không còn mặt mũi.

Chờ khi Đỗ Tam Nương cùng Lục Trạm về đến nhà, sắc trời đã dần tối xuống, Lục Trạm buộc ngựa trong sân, Dương thị bảo bọn họ mau rửa tay ăn cơm.

Đỗ Tam Nương xới cơm, Tứ Nương bưng lấy bát, nói: "Tỷ, tỷ không còn giận tỷ phu nữa sao? Nương nói hai người đi ra ngoài, vốn dĩ muội muốn ra ngoài tìm hai người, nhưng nương lại không cho muội đi."

Nói xong Tứ Nương chu môi, lại nói: "Tỷ, muội có thể ngồi lên con kia của tỷ phu không?"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Có thể, nhưng mà chờ ban ngày mới có thể cưỡi ngựa, ngày khác ta sẽ bảo tỷ phu muội dẫn muội đi dạo một vòng."

Nói xong dẫn muội muội vào phòng, ngày hôm nay Lục Trạm đến đây, Đỗ Hoa Thịnh lại mang hơn nửa phát rượu ngâm đến, muốn uống hai chén với Lục Trạm. Dương Thị cười bảo đừng có uống say.

Ăn cơm xong, Đỗ Tam Nương dọn bát đũa xuống rửa, Lục Trạm thì ở trong phòng, Đỗ Hoa Thịnh uống hơn phân nửa bát rượu, bắt đầu nhiều lời, Dương Thị ở bên cạnh thấy vậy thì nhíu chặt mày lại, trước đó nhìn mặt Lục Trạm mà còn có thể nhịn, sau đó thấy Đỗ Hoa Thịnh cứ nói lặp lại một chuyện, bà ấy nghe đến mức mà lỗ tai muốn thành kén, vội vàng giục Đỗ Hoa Thịnh vào phòng.

Dương Thị vào phòng bếp nấu nước, rồi phàn nàn với Đỗ Tam Nương: "Cha con thật là, không uốc được mà cứ thích uống, lúc này đã uống đến mức không biết Đông Nam Tây Bắc là đâu, cũng may mà tính tình Trạm ca nhi trầm ổn, nếu mà đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã chê phiền."

Thở dài xong, Dương Thị lại nói: "Ta thật hết cách, kiếp này gặp phải cha con. Ôi, đi ngủ đi, tối con nhớ đi ngủ sớm chút, gọi Tứ Nương vào rửa mặt đi. Ta còn phải đi hầu hạ cha con đây. Sau này ta nhất định phải cấm ông ấy uống rượu, mỗi lần đều như vậy, uống đến mức say không biết gì hết. Cứ say là lại nói nhiều, nhìn thật là khó chịu."

Đỗ Tam Nương mím môi cười cười, mỗi lần như vậy nương đều ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đau lòng cho cha. Bây giờ hai phu thê này càng giống một đứa nhỏ, một lúc thì cãi nhau, một lúc lại làm hòa, cứ cách ba, năm ngày mà không cãi nhau là cả người khó chịu.

Đỗ Tam Nương đi ra cửa phòng gọi Tứ Nương vào nhà rửa mặt, Tứ Nương bảo tỷ phu ôm mình lên lưng ngựa, không ngừng cười khanh khách. Nghe thấy tỷ tỷ gọi mình, Tứ Nương nói: "Tỷ, muội đến liền. Muội đang cưỡi ngựa, tỷ mau ra xem đi."

Đỗ Tam Nương đứng ở phòng bếp hai người kia ở viện, Lục Trạm đứng ở bên cạnh trông coi, Tứ Nương ngồi ở trên lưng ngựa một lúc thì sờ chỗ này mò chỗ kia, một lúc lại sờ cổ ngựa, trong lỗ mũi con ngựa phát ra tiếng hừ hừ.

"Tứ Nương, muội nên đi ngủ rồi."

Tứ Nương chu môi, mặc dù không nỡ nhưng mà vẫn nghe lời đi xuống, chờ Lục Trạm ôm con bé xuống ngựa, Tứ Nương nói: "Tỷ phu, con ngựa này thật là đẹp. Chờ lúc huynh cưới tỷ của muội, có phải huynh sẽ cưỡi nó đúng không?"

Lúc Lục Trạm mua con ngựa này đúng là không có nghĩ đến chuyện này, lúc này Tứ Nương vừa nhắc đến, hắn mới thấy lúc đó cưỡi ngựa rước dâu cũng được, thật đúng là khí phách. Lục Trạm khẽ gật đầu: "Đúng rồi, đến lúc đó tỷ phu sẽ cưỡi ngựa đến đón tỷ tỷ muội."

Tứ Nương thở dài một cái, nhìn Lục Trạm lắc đầu, nói: "Đáng tiếc không là phải bạch mã, tỷ muội nói cưỡi bạch mã mới là vương tử bạch mã."

vào lúc rảnh Đỗ Tam Nương sẽ kể cho Tứ Nương một ít chuyện xưa, gì mà công chúa bạch tuyết, nàng tiên cá, đều là những chuyện cổ tích mà nàng đọc trước kia. Đỗ Tam Nương đứng ở cổng nghe con bé nhắc đến chuyện này, không khỏi trừng con bé, đứa nhỏ này không nhớ gì hết, trái lại nhớ kỹ vương tử cưỡi con bạch mã!

" Tứ Nương, mau vào nhà thôi."

Tứ Nương lên tiếng, chạy chậm đến Đỗ Tam Nương, vừa nói: "Tỷ, con ngựa này của tỷ phu không phải là bạch mã, cũng không phải là vương tử bạch mã, chỉ khi cưỡi con ngựa màu trắng, thì đó mới là bạch mã vương tử."

Đỗ Tam Nương chọc trán của con bé, nói: "Gì mà bạch mã hay hắc mã chứ, mau đi rửa mặt rồi đi ngủ sớm chút."

Lục Trạm chậm rãi bước đến về phía nàng, cúi đầu nhìn Đỗ Tam Nương: "Cưỡi ngựa trắng chính là bạch mã vương tử sao?"

Đỗ Tam Nương chê cười nói: "Huynh đừng nghe con bé nói bậy, trước đó kể cho con bé nghe chuyện vương tử cùng công chúa, con bé chỉ nhớ đến vương tử cưỡi ngựa trắng thôi, huynh đừng có tin lời của con nít."

Lục Trạm đứng ở bên cạnh không nói gì, Đỗ Tam Nương cảm thấy rất xấu hổ, quay đầu lại giục Tứ Nương vào phòng rửa mặt