Lục Trạm thấy Dương thị trở về, vội vàng rút bàn chân đang bước vào phòng của Đỗ Tam Nương, đối mặt với mẹ vợ, trong lòng Lục Trạm vẫn có chút lo lắng không yên.
"Nương, con vừa đến."
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, thấy sắc mặt của Tam Nương không được tốt, bà mở miệng nói: "Tất cả đứng ngây ngốc ở đây làm gì vậy. Trạm ca nhi, vào nhà ngồi đi, để ta bảo Tứ Nương đi gọi cha con bé về, Tam Nương, Trạm ca nhi tới rồi, con còn không mau đi nấu chén trà đến đây."
Lục Trạm chỉ mới nói vài câu với Đỗ Tam Nương, ai biết được Dương thị lại trở về, hắn đành phải cất bước tiến vào nhà chính, gương mặt có chút uể oải.
Dương thị nói với Tứ Nương nói: "Tứ Nương, nhanh đi gọi con về."
Dương thị nhìn hắn vào phòng, thấp giọng nói: "Người đã đến, sao con lại không mời hắn vào trong nhà ngồi."
Đỗ Tam Nương khẽ mím môi: "Tại sao con phải mời huynh ấy vào bên trong ngồi?"
Dương thị lắc đầu: "Ta còn không biết con sao, lúc này trong lòng đang tức giận, tự nhiên là nhìn hắn không thuận mắt rồi. Nếu nó đã đến, thì cũng phải nghe nó nói như thế nào, đừng có cứng đầu quá."
Tuy nói trong lòng Dương thị vô cùng thích đứa con rể này, nhưng mà cũng có ý kiến với hành động bỏ đi mà không nói một lời nào của hắn, cho dù là có chuyện quan trọng gì đi nữa, cũng nên báo tin, chứ không phải chờ bọn họ đến cửa mới biết không có người ở đó.
Nữ nhi của mình là một người thẳng tính, nàng bày tỏ bất mãn thẳng thừng về chuyện này cũng không có sao, nhưng nếu làm quá mức, trái lại là nàng gây sự ồn ào vô lý.
Dương thị muốn để Lục Trạm nhận được sự sai lầm của mình, còn phải để hắn phải xấu hổ trước.
Đỗ Tam Nương vào bếp pha trà, một lát sau nàng khách khí cầm chén trà vào phòng, nàng cũng không thèm nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.
Lục Trạm thấy vậy, trong lòng cũng rất sốt ruột, xem ra Tam Nương rất là giận hắn!
Dương thị thu hết biểu cảm của Lục Trạm vào trong mắt, bà nói: "Ngồi đi, phụ thân con lập tức về liền."
Lục Trạm trơ mắt nhìn Đỗ Tam Nương đi, hắn hết cách rồi, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Dù sao ở trước mặt mẹ vợ, hắn cũng không dám làm càn như lúc nãy. Lục Trạm dạ một tiếng, cầm chén trà lên thổi thổi, cũng không sợ bỏng miệng, liền uống một ngụm.
Hắn ngậm trà ở trong miệng, nuốt xuống cũng không được, mà cũng không thể phun ra, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cuối cùng gần như là cố nhịn xuống mà nuốt vào bụng.
Lục Trạm bỏ chén trà xuống, Dương thị nói: "Mấy ngày không gặp Trạm ca nhi trái lại thấy đã gầy hơn nhiều, tuy con chỉ sống có một mình, nhưng mà cũng đừng bạc đãi về phương diện ăn uống, nên ăn thì cứ ăn."
Trong miệng Lục Trạm vừa đắng vừa cay lại mặn còn có ngọt, khỏi nói đến mùi vị này có bao nhiêu là khó chịu, nghe thấy Dương thị nói chuyện, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
Đỗ Tam Nương ra khỏi phòng, quay đầu nhìn cổng chính tầng tầng lớp lớp thở một hơi dài nặng nề, nàng rất là giận, lúc pha trà bỏ một thìa muối lớn, đường, bột ớt, hạt mướp đắng hạt rồi trộn lại nhau nấu trong một nồi.
Rất nhanh Đỗ Hoa Thịnh đã về, thấy con rể tới cửa, Đỗ Hoa Thịnh nở một nụ cười vui vẻ: "Trạm ca nhi đã về rồi ."
So với Dương thị, rõ ràng lúc Lục Trạm đối diện với Đỗ Hoa Thịnh không có khẩn trương khi đối diện với Dương thị. Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị nói chuyện với Lục Trạm, đa số đều là Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh nói ít việc nhà, còn Lục Trạm chỉ ngồi nghe.
Đỗ Hoa Thịnh rót một chén trà: "Đây là trước đó nhà ngoại Tam Nương đến, vừa hái trên núi xong rồi về chế biến ra trà mới, mùi vị không tệ. Mấy ngày trước ta qua chỗ con định sẵn tiện cho con một ít, nhưng mà con lại không có ở nhà, liền cho nhà Nhị thúc con. Nếu con thích uống, thì chờ lát nữa mang về."
Lục Trạm đắng đến mức phải rót thêm mấy loại trà khác uống, Tứ Nương ngồi ở bên cạnh, cư xử như một người lớn nhìn bọn họ, con bé luôn cảm thấy không khí này kỳ lạ, Tứ Nương nói: "Nương, tỷ đi đâu rồi?"
Dương thị trả lời: "Tỷ con ở trong phòng, con đi nói với tỷ, bảo con bé chờ một lúc làm thêm vài món thức ăn, tối hôm nay Trạm ca nhi ở lại ăn."
Tứ Nương nhảy nhót chạy ra ngoài, Lục Trạm ngồi cùng với hai người gần một canh giờ, cũng không nhìn thấy Tam Nương vào nhà, cộng thêm "Nguyên liệu" nước trà này càng uống càng làm cho bụng hắn cuộn trào, gần như đều muốn nôn.
Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh cũng không có hỏi hắn rốt cuộc mấy ngày qua đã đi đâu, chỉ nói là nói mấy ngày qua bọn họ đến tìm hắn nhưng mà chẳng thấy hắn đâu, rất là lo lắng cho hắn, Lục Trạm nghe vậy thì trong lòng rất là cảm động, nghĩ đến hắn chỉ có một mình, không có ở nhà lâu như vậy, vậy mà còn có người nhớ, loại cảm giác này không giống như trước kia. Mặc dù Nhị thúc Nhị thẩm cũng rất quan tâm hắn, nhưng Lục Trạm cảm thấy, người của Đỗ gia mang cho hắn cảm giác giống như là "Nhà" hơn, cũng chẳng trách Tam Nương sẽ tức giận, còn không phải cũng là bởi vì là lo lắng cho hắn sao.
Lục Trạm nói: "Cha, nương, chuyện này cũng phải trách con, con không có nói rõ ràng với mọi người, để cho mọi người cùng Tam Nương lo lắng cho con nhiều ngày như vậy."
Ngay lập tức Lục Trạm liền nói rõ sự việc ra, Dương thị nghe hắn chạy xa như thế, cũng chỉ để bắt hai con vịt trời về, trong lòng vừa muốn cười lại có chút phơi phới, nói đến những gia đình bình thường, ai sẽ chỉ vì mấy cái kia mà thật sự sẽ tiêu tốn thời gian và sức lực làm như vậy, cái đó chính là vật hiếm, người dân bình thường cưới vợ cũng không phải là lấy vịt hoang để cho đủ số.
Dương thị nói: "Đứa nhỏ này cũng thật là, chạy xa đến như vậy cũng chỉ vì để bắt vịt trời thôi sao, còn đóng cửa tiệm nữa, thật sự không đáng. Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, chúng ta cũng không phải là đại hộ nhân gia gì, còn phải chú ý những thứ phô trương kia. Chỉ cần con sau này đối xử tốt với Tam Nương, ta và cha con đều sẽ cao hứng."
Nói xong Dương thị liền chuyển đề tài: "Nhưng mà sau này con đi đâu, vẫn là nên nói một tiếng, đừng có giữ ở trong lòng, chúng ta đều là người một nhà, có cái gì mà không thể nói ra chứ? Con cứ nói thằng ra, ta cùng cha con, Tam Nương, còn có Nhị thúc Nhị thẩm của con chẳng lẽ lại còn phản đối sao? Như vậy mọi người sẽ đỡ lo lắng cho con hơn."
Tứ Nương ở ngoài nghe lén, con bé khẽ đảo mắt, quay đầu lại chạy vào trong phòng, nói với Đỗ Tam Nương: "Tỷ, muội biết tỷ phu đi làm gì rồi đó. Nương còn đang nói chuyện với huynh ấy."
Đỗ Tam Nương hỏi: "Huynh ấy đi làm gì vậy?"
Thật sự mà nói nàng cũng rất tò mò rốt cuộc người này ra ngoài lâu như thế là để làm gì, thậm chí đóng cả cửa tiệm, đi vội vàng như vậy, chẳng lẽ lại còn có thể tìm được vàng ở đâu sao?
Tứ Nương đi tới, cởi giày bò lên giường ngồi bên cạnh tỷ tỷ: "Tỷ phu nói huynh ấy đi bắt vịt trời, còn bắt được hai con, còn mua ngựa, còn có… Ừm... Có người còn cho huynh ấy một cây cung."
Vịt trời? Trong lòng Đỗ Tam Nương bị hai chữ này tạo nên một gợn sóng, hắn ra ngoài lâu như vậy, cũng chỉ là vì loại chim này sao? Trong lòng Đỗ Tam Nương có một chút ngỡ ngàng, nếu nàng mà là Lục Trạm, nàng tuyệt đối sẽ không chạy xa và vứt hết tất cả mọi thứ chỉ vì để đi bắt hai con chim kia.
Đáng giá không? Đỗ Tam Nương không nhịn được mà hỏi một câu ở trong lòng, nàng có thể nhìn ra Lục Trạm có thích nàng, nhưng ở trong lòng Đỗ Tam Nương chỉ cho rằng loại thích này là dựa vào cơ sở bọn họ đã hứa hôn, từ lúc bắt đầu đã biết đối phương sẽ là người bạn đời của mình, đương nhiên sẽ đối xử cẩn thận, loại tình cảm này càng giống người thân rồi từ từ thay thành yêu thích, chứ không phải là ngay từ đầu bị hấp dẫn kiểu nam nữ thuần túy!
Nhưng Đỗ Tam Nương không hề nghĩ đến cái người chưa bao giờ nói một câu tâm tình êm tai nào trước mặt nàng, hắn thậm chí ngay cả một câu "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" cũng sẽ không nói! Theo nàng thấy Lục Trạm chính là một người tương đối ngốc, là một nam nhân “im lìm” sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng bây giờ hắn vì muốn bắt một đôi chim mà lại chạy xa như thế?
Giờ phút này Đỗ Tam Nương đã rung động nhiều hơn những gì nàng thể hiện, nàng giận hắn, là tức giận hắn không từ mà biệt, nhưng lúc này biết sự thật, biết hắn đi xa như vậy chỉ vì để tìm vịt trời, đột nhiên nàng cảm thấy mình hình như cũng không hiểu rõ hắn như vậy.
Mối hôn sự này khi vừa bắt đầu, Đỗ Tam Nương đã không muốn từ chối, bởi vì trong lòng nàng vô cùng hiểu rõ, với điều kiện nhà mình như vậy có thể tìm như vậy rất là tốt, dáng người của Lục Trạm không tệ, lại không có sở thích gì khác, cũng giữ bản thân trong sạch, còn có một tay nghề, dựa theo ở hiện đại mà nói, cho dù không phải là cấp bậc "Kim cương Vương lão ngũ", thì tuyệt đối cũng là một người tiềm lực. Nhưng mà nói, trong lòng nàng cũng không hề khắc sâu cái đoạn quan hệ này.
Trướng giờ Đỗ Tam Nương không tin cái gì mà "Vừa thấy đã yêu", cái gọi là "Vừa thấy đã yêu". "Trong đó" là nhan sắc, thực sắc tính dã, con người đều là động vật trực giác, không có ai sẽ gặp một người có vẻ bề ngoài xấu xí liền nói “Yêu” cái lần đầu tiên. Nàng không phải là một đại mỹ nữ gì, Lục Trạm cũng không phải là loại người đẹp mắt, hai bên đều là người bình thường, nhưng ở trong chút mối quan hệ tình cảm này, nàng còn cẩn thận thăm dò thái độ của hắn, lại không nghĩ rằng, trong mối quan hệ của hai người bọn họ thì hắn mới là người nỗ lực nhiều nhất.
Trong đôi mắt Đỗ Tam Nương có hơi chát chát, trong lòng cũng có chút chua, nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt, tất cả oán trách tích góp trong đoạn thời gian trước đây, vào một khoảnh khắc này dường như đều đã tan thành mây khói.
Đỗ Tam Nương sờ đồ thêu trên giá mà mình mới loay hoay làm xong, tay nàng chạm tấm vải đỏ hết lần này đến lời khác, trong lòng suy nghĩ không bằng thêu hình uyên ương trên cái gối này mới tốt, ban đầu nàng chê uyên ương quá bình thường, nhà nào cũng làm như vậy. Nhưng lúc này đột nhiên nàng cảm thấy, ngày thành thân quan trọng như vậy, có lẽ không còn cái gì có thể biểu đạt tâm tình của nàng bằng đôi uyên ương.
Người xưa nói “Nguyện làm uyên ương không làm thần tiên”, nàng là một linh hồn không nơi nương tựa xuyên vào thế giới này, lưu lạc mấy năm ở thế gian này, có tài đức gì mới có thể gặp một người nam nhân tự nguyện bỏ mặt mũi và tự tôn xuống, cẩn thận lấy lòng như vậy? Nghĩ đến ban đầu nàng và hắn gặp nhau, lúc hai người gặp nhau, đều là lúc mỗi người gặp khó khăn, đến bây giờ nàng còn có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của hắn, trên cằm mọc đầy râu ria, trên đầu đội mũ rơm, ăn mặc quần áo ngắn, ống quần bị kéo lên, chân mang một đôi giày cỏ, trên cổ còn đeo chuỗi bánh bột ngô, cả đời này của nàng sẽ không bao giờ quên cách ăn mặc kia.
Tứ Nương nhìn xem nàng, cảm thấy tỷ tỷ đột nhiên giống như chỗ nào trở nên không đồng dạng, nàng hỏi: "A tỷ, ngỗng trời là cái gì chim a?"
Đỗ Tam Nương cúi đầu nhìn muội muội của mình, mỉm cười ôn nhu nói: "Vịt trời, là loại chim đại biểu cho sự trung thành, nghe đồn trong một đôi vịt trời, mặc kệ là con nào chết trước, thì con chim còn lại sẽ không sống một mình. Chờ sau này muội lớn sẽ hiểu. Tứ Nương, tỷ tỷ cũng hi vọng sau này có người cũng đối xử với Tứ Nương như vậy."
Mặc kệ có thể làm được hay không, chỉ phần tâm ý này cũng đủ rồi. Có lẽ hắn không có gia tài bạc triệu, cũng không phải là con cháu trong một nhà quyền quý có tiền có thế, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý đi làm. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nghĩ đến vừa rồi nàng vì trút giận mà nấu một chén trà cho hắn như vậy, cũng không biết người này có uống không.
Đỗ Tam Nương từ trên giường đi xuống, nàng vỗ vỗ Tứ Nương: "Muội tự chơi đi, tỷ ra ngoài xem một chút."
Nàng từ trong nhà ra, vào bếp lại pha một chén trà bưng vào. Chén trà trước mặt Lục Trạm đã thấy đáy, thấy Tam Nương đi vào, hắn nhịn không được mà gương mặt đều run lên, nhìn thấy nàng lại bưng một chén trà đến, cả người Lục Trạm đều run rẩy, vội vàng vung tay nói: "Tam Nương, ta vừa uống xong, thật sự uống không nổi nữa."
Đỗ Tam Nương chớp mắt: "Này không giống, đây là trà mới, vừa rồi huynh uống là trà cũ, huynh nếm thử đi, chắc chắn không giống với mùi kia."
Mặc dù Lục Trạm không quá tin tưởng, nhưng hắn vẫn nhận, hắn suy nghĩ trong lòng cùng lắm thì bị tiêu chảy thôi, miễn nàng vui là được rồi!
Đỗ Tam Nương nhìn vẻ mặt kia của hắn rõ rành chính "Sinh không thể luyến", nàng thầm nghĩ, khó uống như vậy sao? Cho dù nàng thêm nguyên liệu, cũng đều là những đồ thông thường, hơn nữa có mấy nhà cũng thích bỏ mấy ít đồ lung tung vào trong trà uống.
Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua chén trà trước mặt hắn, dưới đáy chỉ còn xíu bột ở bên trong, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, giả vờ như không biết cái gì, bưng chén trà kia lên cho hắn, nói: "Nếu huynh thích chén trà cũ, vậy ta sẽ chỉ cho huynh pha."
Cả lông tơ trên người Lục Trạm như muốn dựng ngược lên, này uống một lần, hắn tuyệt đối không muốn lần thứ 2! Lục Trạm vội vàng khoát tay áo, đối diện với cặp mắt Tam Nương, hắn đành phải cười khan: "Không cần, không cần, ta là một người thô kệch, không thích chơi mấy cái phong cách này, muội tùy tiện pha cho ta một bát trà là được, hoặc là nước sôi cũng được."
Đỗ Tam Nương nhíu mày: "Nghe nói trong kinh thành rất lưu hành pha trà, đây cũng là lần đầu tiên ta nói, nếu huynh đã không thích uống thì quên đi."
Dương Thị vừa rồi phát hiện trà Lục Trạm uống có chút khác, bình thường Tam Nương cũng không có pha trà uống, con bé không thích uống trà, hay thường nấu một bát nước sôi uống. Ngày hôm nay đột nhiên còn nấu một bát trà cho Lục Trạm, trái lại vô cùng cực kỳ hiếm, lần này nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Dương Thị liền biết Tam Nương đã thêm nguyên liệu gì ở trong đó, để giày vò Lục Trạm.
Dương Thị nói: "Nếu Trạm ca nhi đã không thích mấy cái này, sau này cũng đừng làm mấy màu mè này nữa. Nghe nói mấy đại hộ nhân gia rất hoan nghênh mấy cái pha trà này, Tam Nương cũng là nghe người ta nói liền tự học tự làm, chắc không hợp vị của con, Trạm Ca Nhi cũng đừng để ý nhiều. Nha đầu này chính là thích học theo, trước đó còn làm cho ta băng đeo trán, còn nói mấy phu nhân ở trong thành rất thích mang thứ này, ta là một nông phụ, sao có thể chơi mấy cái này được, đeo lên người cũng không dễ chịu, theo ta thấy chúng ta là những người nông, mấy thú vui của nhà giàu cũng không hợp với chúng ta..."
Dương Thị nói một mạch như vậy, liền cố ý loại bỏ việc hiềm nghi là Đỗ Tam Nương cố ý chỉnh Lục Trạm, đổi thành chính là lòng tốt của nàng, là Lục Trạm uống không quen. Lục Trạm nghe Dương Thị giải thích như vậy, trong lòng cũng bình thường trở lại, ban đầu hắn thật sự nghĩ là Tam Nương cố ý, thì ra trà thôi cũng có nhiều thứ hoa văn và chú ý như vậy, Lục Trạm lại cười nâng chén trà lên uống.
Quả nhiên mùi vị lần này đã khác, Lục Trạm nói với Đỗ Hoa Thịnh: "Cha, mùi vị của trà mới này không tệ, uống rất ngon."
"Nếu con đã thích, thì mang một ít về."
Dương Thị nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, ta ra vườn hái ít rau về, Hoa Thịnh, ông cũng mau đi cắt ít cỏ cho heo. Tam Nương, con ở nhà nấu cơm đi."
Đầu năm Dương Thị cùng người ta mua hai đầu heo, con lớn đã nặng 140~150 cân, chăm nuôi hơn mấy tháng, chờ lúc Tam Nương xuất giá thì cũng lớn, đúng lúc có thể làm thịt mở tiệc rượu.
Rất nhanh Nhị lão Đỗ gia đã đi, Tứ Nương cũng đi ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ khác, trong nhà chỉ còn Đỗ Tam Nương và Lục Trạm.
Lục Trạm nhìn Đỗ Tam Nương một chút, hỏi: "Muội vẫn còn giận ta sao?"
"Tức giận? Ta không có tức giận?" Đỗ Tam Nương nói.
Lục Trạm hừ một tiếng: "Còn nói không có tức giận? Tứ Nương nói với ta là muội tức giận, ta thật sự là có chuyện phải ra ngoài, vừa rồi ta cũng đã nói với cha mẹ. Nhưng mà ta cũng có chỗ làm không tốt, sau này mà ta muốn đi đâu chắc chắn sẽ nói cho muội biết."
Đỗ Tam Nương chớp mắt, nói: "Huynh còn muốn đi đâu sao?"
Lục Trạm vội vàng khoát tay nói: "Không phải, ta không phải là nói đi đâu, ta có thể đi đâu chứ, gia đình ta đều ở đây. Ý của ta là, sau này mặc kệ ta làm cái gì, chắc chắn sẽ nói cho muội biết, sẽ không lại giấu diếm muội."
Đỗ Tam Nương thấy hắn luống cuống như vậy, hình như rất sợ nàng không tin, Đỗ Tam Nương hỏi: "Vậy thì tốt, vậy ta hỏi lại huynh, rốt cuộc huynh đã đi đâu vậy?"
Lục Trạm không muốn nói, vừa rồi sau khi hắn nói liền bị cười một trận, nếu mà lại nói ra, chắc chắn Tam Nương sẽ cười hắn, việc này liên quan vấn đề mặt mũi, Lục Trạm nói: "Ra bên ngoài mua ít đồ thôi."
Đỗ Tam Nương thấy hắn không nói thật, liếc hắn một cái: "Vừa rồi huynh nói sau này sẽ không lừa ta, sao nào, lúc này ta hỏi huynh lại không nói."
Lục Trạm cau mày, lầm bầm: "Ta đi bắt hai con vịt trời."
Hắn nói rất nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng mà Đỗ Tam Nương vẫn là nghe rõ ràng. Nàng phộc một tiếng liền bật cười, hai mắt nheo lại thành một đường, cười đến chảy nước mắt. Lục Trạm biết nàng sẽ cười hắn, nhíu mày lại, có chút xấu hổ: "Ta đã không muốn nói mà muội còn bắt nói."
Đỗ Tam Nương khẽ cắn môi, cười một lúc thấy bụng hơi đau, nhìn gương mặt quen thuộc kia, nàng nói: "Vậy lần này ta sẽ tha thứ cho huynh."
Lục Trạm cảm thấy thật sự rất mất mặt, hắn thấy đây là một chuyện rất có ý nghĩa, nhưng dường như tất cả mọi người đều không nghĩ như vậy, mà nhìn Tam Nương cũng không hề vui. Lục Trạm có chút chán nản, Đỗ Tam Nương nhìn vậy, trong lòng liền cảm thán một tiếng, nàng thật là may mắn mới gặp được nam nhân này.
Đỗ Tam Nương đi đến bên cạnh hắn, kéo áo của hắn, Lục Trạm cau mày cúi đầu, Đỗ Tam Nương giống như là đang an ủi một đứa trẻ, ngay lập tức trong lòng nàng mềm nhũn, nhón chân lên nhẹ nhàng mổ lên mặt hắn một cái thật nhanh, làm xong tự mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng chạy về phòng bếp.