Edit: Méo
(*) Một người đặc biệt khỏe hạ được mười người biết võ.
Bởi vì hai người tỷ thí, cho nên để an toàn thì Đường Văn Ca vẫn lấy đồ bảo hộ đầy đủ cho Lâm Diêu Chi và Quý Hòa Ngọc. Quý Hòa Ngọc hiển nhiên không đặt cô gái dáng người nhỏ xinh này vào mắt, không chút để ý mặc đồ bảo hộ vào, Đường Văn Ca nhìn vậy cũng không biết nói gì.
"Hòa Ngọc, cô ấy không phải bông hoa mềm mại trong tưởng tượng của cậu đâu." Đường Văn Ca nhắc nhở bạn tốt, "Tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận."
Quý Hòa Ngọc nghe vậy thì cười nhạt, "Được, tôi biết rồi."
Đường Văn Ca thấy vậy cũng không biết nói gì nữa, xem ra Quý Hòa Ngọc vẫn phải thua thiệt một chút mới nhớ lâu được.
Lục Tiêu cũng có chút lo lắng, đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi Lâm Diêu Chi có ổn không. Tuy cô biết bạn tốt luyện kickboxing rất giỏi, nhưng dù sao Quý Hòa Ngọc cũng là một người đàn ông cao hơn 1m8, nếu hai người đánh nhau, Lâm Diêu Chi không chừng có thể bị thương.
Lâm Diêu Chi lắc đầu, ý bảo Lục Tiêu không cần lo lắng, tự cô có chừng mực.
Sau khi mặc đồ bảo hộ xong thì cả hai cùng lên lôi đài. Quý Hòa Ngọc hỏi Lâm Diêu Chi có muốn dựa theo quy luật bình thường của trận đấu không, Lâm Diêu Chi cười nói: "Không cần, nếu chỉ so tài một chút thì không cần nhiều luật lệ như vậy, khi nào có điểm thì thôi."
Quý Hòa Ngọc hỏi: "Mấy trận?"
Lâm Diêu Chi đáp: "Một trận đi."
Quý Hòa Ngọc nghe vậy nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra bình thường rồi đồng ý. Anh ta cảm thấy Lâm Diêu Chi nói vậy là để tốt cho cô, dù sao thể lực của nữ giới cũng có hạn chế, sức chịu đựng so với nam giới hiển nhiên kém hơn chút. Cho nên chỉ cần một ván tốc chiến tốc thắng, lợi thế của bọn họ lớn hơn rất nhiều.
"Tôi bắt đầu trước." Quý Hòa Ngọc nói.
"Mời." Lâm Diêu Chi làm cử chỉ vẫy tay.
Quý Hòa Ngọc trở nên nghiêm túc, liên tục tấn công vào Lâm Diêu Chi. Có lẽ anh ta sợ cô bị thương nên sức lực thu lại ba phần, nhưng nắm đấm lướt đến như gió, tốc độ cực nhanh. Lâm Diêu Chi thấy nắm đấm vung tới trước mặt, cô lùi lại một bước né tránh, Quý Hòa Ngọc thấy thế tiếp tục tấn công, có ý định dồn ép Lâm Diêu Chi xuống lôi đài. Nhưng Lâm Diêu Chi vốn đang lùi bước lại đột nhiên ép sát Quý Hòa Ngọc, một bàn tay bắt lấy hai tay Quý Hòa Ngọc, tay còn lại ôm lấy Quý Hòa Ngọc từ phía sau. Quý Hòa Ngọc cảm thấy sau lưng đột nhiên bị một sức mạnh to lớn đánh úp, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Diêu Chi quật ngã.
"Lâm Diêu Chi được một điểm!" Tiếng còi của trọng tài Đường Văn Ca ở dưới đài vang lên.
Lâm Diêu Chi mỉm cười thả tay Quý Hòa Ngọc đang nằm trên đất, chậm rãi đứng dậy.
Quý Hòa Ngọc nằm trên mặt đất, thậm chí vẫn không hiểu vừa rồi đã xảy ra cái gì. Động tác mà Lâm Diêu Chi dùng chính là kỹ thuật cơ bản nhất trong các trận đấu Kickboxing. Sau khi giữ chặt được cơ thể đối thủ thì dùng sức thật mạnh quật ngã. Nhưng nói thì dễ, làm được vô cùng khó. Để đối thủ ngã xuống thì điều kiện tiên quyết là phải khiến hắn mất thăng bằng.
Quý Hòa Ngọc nhắm mắt lại, trong lòng hiểu chính mình đã khinh địch. Anh ta thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy, nói với Lâm Diêu Chi: "Cô rất lợi hại."
Lâm Diêu Chi đáp: "Khách khí rồi."
Quý Hòa Ngọc nói: "Nhưng tôi sẽ không khinh địch nữa, lần tới tôi sẽ dùng toàn lực. Nếu tôi vô tình làm cô bị thương thì xin lỗi trước."
Lâm Diêu Chi gật đầu, ý bảo anh ta không cần nhiều lời.
Quý Hòa Ngọc thu lại nụ cười, tiếp tục tấn công.
Dù sao cũng là nam quyền thủ đang trong thời kỳ hoàng kim, nếu đã muốn đánh thật thì không dễ đối phó chút nào. Lục Tiêu đứng dưới lôi đài vô cùng khẩn trường, chuyện cô lo lắng nhất là sợ Lâm Diêu Chi bị thương.
"Cô cảm thấy ai sẽ thắng?" Đường Văn Ca chợt hỏi.
"Tôi...Tôi không biết..." Lục Tiêu đương nhiên hy vọng Lâm Diêu Chi thắng, nhưng cô cũng không dám nói ra. Nhìn thể chất chênh lệch như vậy, Lâm Diêu Chi với Quý Hòa Ngọc không cùng một cấp bậc, lúc này hai người ở trên lôi đài, quả thật giống như Quý Hòa Ngọc đang bắt nạt trẻ con.
"Muốn cá không?" Đường Văn Ca nói.
"Cá cái gì?" Lục Tiêu hỏi.
Đường Văn Ca nghiêm mặt nói: "Tôi cá Lâm Diêu Chi thắng."
Lục Tiêu bất ngờ: "Hở? Anh tự tin như vậy?
Đường Văn Ca nói: "Đương nhiên, cô đã từng nghe qua câu này chưa?"
Lục Tiêu hỏi: "Câu gì?"
Đường Văn Ca nói: "Nhất lực hàng thập hội."
Lục Tiêu nghe không hiểu lắm, "Vậy vì sao anh cá Lâm Diêu Chi thắng?" Theo ý của câu kia thì không phải cơ hội Quý Hòa Ngọc thắng sẽ cao hơn sao, Đường Văn ca nói vậy là có ý gì.
Đường Văn Ca lại cười cười, không có ý định giải thích. Lục Tiêu gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Vậy cá cũng chẳng để làm gì, bởi vì tôi cũng mong Diêu Diêu thắng."
Lục Tiêu không rõ ý của Đường Văn Ca, nhưng Quý Hòa Ngọc trên đài lại hiểu. Anh ta với Lâm Diêu Chi so tài, biểu tình càng thêm nghiêm túc, bởi vì anh ta nhận ra cô gái nhỏ thấp hơn anh ta một cái đầu trước mặt này, thật sự khó đối phó.
Lâm Diêu Chi không muốn tiếp tục dây dưa với Quý Hòa Ngọc, từ trước đến nay cô đánh quyền đều là tốc chiến tốc thắng, lần này cũng không ngoại lệ.
Đến lúc Quý Hòa Ngọc xoay người, Lâm Diêu Chi nghiêng sang một bên, tung ra một cú đá bên. Đây là động tác ghi bàn rất chuẩn trong quy tắc của Kickboxing, chỉ cần chân của cô đánh trúng người Quý Hòa Ngọc, hơn nữa có thể chắc chắn chính mình đứng thẳng thì có thể nhận được ba điểm.
Nhưng Quý Hòa Ngọc phản ứng rất nhanh, anh ta nhìn ra thế công của Lâm Diêu Chi, lập tức ôm lấy chân Lâm Diêu Chi, dùng sức muốn quật ngã Lâm Diêu Chi xuống.
Theo lý mà nói, một chân Lâm Diêu Chi chống đất bị Quý Hòa Ngọc làm cho mất thăng bằng sẽ dễ bị anh ta lật đổ. Nhưng Quý Hòa Ngọc không nghĩ tới, Lâm Diêu Chi đột nhiên đứng lại, thân thể anh ta bị Lâm Diêu Chi dùng sức ôm lấy. Lúc này sức mạnh của cả hai đã đạt đến cực điểm, Quý Hòa Ngọc cắn chặt răng, dùng hết sức lực của cơ thể cũng không tiến được thêm một bước. Nhưng Lâm Diêu Chi dường như vẫn còn sức, cô dùng lực vào chân phải, chân trái mạnh mẽ tung lên khiến Quý Hòa Ngọc lùi bước đến tận mép đài.
Nếu là trong trận đấu bình thường, hai người đã sớm bị trọng tài đi ra can thiệp. Nhưng lần này vốn không có trọng tài, cho nên Quý Hòa Ngọc không có cách nào đối phó với Lâm Diêu Chi, nếu anh ta không buông tay, khả năng sẽ bị Lâm Diêu Chi mạnh mẽ đẩy xuống lôi đài.
Rơi vào đường cùng, Quý Hòa Ngọc chỉ có thể thả tay ra, nhưng Lâm Diêu Chi sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô nhếch miệng tung một cú đá, lần này chắc chắn trúng vào phần eo của Quý Hòa Ngọc, sức lực vô cùng lớn kia khiến mặt Quý Hòa Ngọc trắng bệch, suýt thì ngã xuống.
Tuy nói là nhất lực hàng thập hội nhưng Quý Hòa Ngọc nhìn cô gái xinh đẹp cười tươi rói đứng trước mặt mình đây, nằm mơ cũng không nghĩ đến cô vậy mà dốc hết sức, chính mình dùng nhiều kỹ thuật như vậy cô lại có thể vượt qua được, đúng là không có đất dụng võ.
"Anh không sao chứ?" Lâm Diêu Chi phát hiện sắc mặt Quý Hòa Ngọc có phần khác thường, như nhớ ra cái gì vội hỏi: "Rất xin lỗi, lâu lắm rồi tôi không có đánh nhau với người khác, khả năng khống chế lực không tốt lắm."
Quý Hòa Ngọc lắc đầu, ý bảo không sao.
Mặc dù đã hoàn toàn ném suy nghĩ khinh địch này ra khỏi đầu nhưng Quý Hòa Ngọc vẫn không thể ngừng suy sụp, trận đấu kết thúc khi Lâm Diêu Chi dễ dàng dành chiến thắng trong trận tỷ thí với số điểm cao.
Quý Hòa Ngọc thở hắt, tháo bộ đồ phòng thủ ra, bất đắc dĩ nói: "Cô thắng, là kỹ thuật tôi không bằng người." Đánh được một nửa trận Quý Hòa Ngọc đã biết chính mình không thể thắng được, anh ta hoàn toàn không ngờ sức lực của cả hai lại chênh lệch nhiều đến vậy, lớn đến nỗi kỹ thuật thuần thục cũng không cách nào bù lại được.
Lâm Diêu Chi khách khí đáp: "Cảm ơn."
Quý Hòa Ngọc nói: "Sức lực của cô rất lớn, kỹ thuật cũng rất lợi hại, vì sao không tham gia thi đấu?"
Lâm Diêu Chi đáp: "Người nhà tôi lo lắng."
"Đúng vậy." Quý Hòa Ngọc cũng cười, anh ta nhìn dáng vẻ nhỏ xinh của Lâm Diêu Chi, "Tôi là người nhà cô thì cũng không yên tâm."
Lâm Diêu Chi suy nghĩ một chút, "Tôi có thể xem eo của anh không? Vừa rồi không cẩn thận dùng sức quá lớn..."
Quý Hòa Ngọc im lặng một lát, dùng tay kéo áo lên để lộ phần eo gầy trắng bóc, đường cong chỗ đó vô cùng đẹp, nhưng trên đó lại có dấu vết xanh xanh tím tím, làm mất đi vẻ đẹp đẽ vốn có.
Lâm Diêu Chi lộ vẻ áy náy: "Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng...Rất xin lỗi!"
"Không có gì, xây xát nhỏ thôi." Quý Hòa Ngọc buông áo xuống, thản nhiên nói: "Là tôi khinh địch, cô...Rất lợi hại."
Lâm Diêu Chi nói: "Cảm ơn."
"Nhưng vẫn không bằng Tần Lộc." Quý Hòa Ngọc hơi giương cằm, "Sức lực của cô tuy có thể đấu với Tần Lộc, nhưng kỹ thuật không bằng anh ta, nếu lâu rồi chưa luyện thì rất dễ bị thương."
Lâm Diêu Chi cười nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Quý Hòa Ngọc không nói nữa, khoát khoát tay rồi khập khễnh đi xuống. Xem ra chân anh ta cũng bị thương nhưng xấu hổ không nói. Đường Văn Ca không tiện hỏi thăm Lâm Diêu Chi, nói mình có việc rồi cũng rời khỏi.
Lâm Diêu Chi xuống lôi đài, Lục Tiêu nhanh chóng dùng khăn mặt lau mồ hôi cho cô, nghiêm túc nói: "Bảo bối à, cậu có bị thương không?"
"Không có mà." Lâm Diêu Chi duỗi cơ thể một chút, xác nhận bản thân không sao, "Tớ rất khỏe mạnh."
"Tớ có thể hỏi cậu một câu không?" Lục Tiêu nói.
"Câu gì?" Lâm Diêu Chi hỏi.
Lục Tiêu nói: "Đậu móa, cậu dùng nhãn hiệu mascara nào đấy, chảy mồ hôi nhiều vậy mà cũng không trôi, tuyệt vời ghê..."
Lâm Diêu Chi "..."
Lục Tiêu: "Mau giới thiệu cho tớ."
Lâm Diêu Chi bất đắc dĩ nói tên nhãn hàng.
"À mà." Lục Tiêu nhỏ giọng nói, "Quý Hòa Ngọc có dáng người đẹp thật đấy, vòng eo kia, đôi chân kia..."
"Đúng là không tồi." Lâm Diêu Chi đổi giọng, "Cậu nhìn mấy cái này làm gì, bọn mình không xinh hả, cậu nhìn chân người ta làm gì, thật là xấu hổ mà..."
Lục Tiêu: "Cái này không phải vì xem không hiểu sao..."
Tay Lâm Diêu Chi khẽ búng lên trán cô ấy.
Lục Tiêu kêu một tiếng, oán giận xoa xoa trán: "Đúng là xem không hiểu mà, tớ cũng không biết như nào mới được điểm, phải rồi, cậu đã nhìn qua eo của Tần Lộc chưa?"
Vẻ mặt Lâm Diêu Chi cứng đờ.
"Còn chưa thấy à?" Lục Tiêu nói, "Chắc chắn là đẹp hơn Quý Hòa Ngọc rồi, cậu không nói gì có phải đang nghĩ chuyện gì xấu xa không?"
Lâm Diêu Chi lắc đầu: "Không có." Cô vừa nhớ đến lời nói của Hà Miểu Miểu, trên lưng Tần Lộc có một hình xăm vô cùng xinh đẹp, cô ở chung với Tần Lộc nhiều ngày như vậy mà chưa bao giờ thấy. Nhưng Tần Lộc có vẻ cũng rất cẩn thận, cho dù là ngày thường vận động cũng rất ít để lộ nửa người trên của mình.
Cho nên...Phải làm thế nào mới có thể nhìn vòng eo của Tần Lộc đây? Tiểu lưu manh Lâm Diêu Chi rơi vào trầm tư.