Editor: Méo
Khuôn mặt lúc có râu quai nón của Trình Miện nhìn giống một con gấu ngủ đông nửa năm, nhưng sau khi cạo hết râu ria đi thì có thể dùng bốn chữ xinh xắn đáng yêu để hình dung. Hơi mập mạp giống em bé, đôi mắt to ngập nước, còn có làn da trắng hồng cộng thêm bờ môi kia – nói hắn là học sinh cấp ba cũng có người tin.
"Ha ha ha ha, Trình Miện sao cậu lớn lên lại đáng yêu như vậy." Lâm Diêu Chi không chút khách khí chỉ vào Trình Miện cười ha ha, "Cậu thật sự chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi sao? Nhìn giống như còn chưa trưởng thành?"
Trình Miện nhất thời thẹn quá hóa giận, đáng tiếc phối hợp với bộ dạng hiện tại của hắn cực kỳ giống một con mèo con đang giương nanh múa vuốt, vì vậy Lâm Diêu Chi càng cười to hơn.
Người xung quanh cũng phát ra tiếng cười vang, Lâm Diêu Chi cười chảy nước mắt nói: "Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao cậu lại muốn để râu quai nón..."
"Cô không biết đâu, thời điểm Trình Miện ở trên đấu trường còn chưa để râu quai nón bị đối thủ nghi ngờ tuổi tác, may là hắn giành chiến thắng, bằng không thì cái này trở thành vết nhơ trong cuộc đời của hắn rồi." Có người bạn kể lại lịch sử đen tối của Trình Miện cho Lâm Diêu Chi, "Còn có một lần, tổ đội chúng tôi đi ngắm cảnh, lúc mua vé còn bị nhân viên ở đấy yêu cầu thẻ học sinh, có thể giảm 50%..."
Lâm Diêu Chi: "Ha ha ha ha ha~"
Trình Miện tức giận muốn chạy qua lại bị Tần Lộc bắt lấy cổ áo, cưỡng ép kéo lại, hắn còn muốn phản kháng nhưng nhìn thấy con mắt hơi híp lại, thần sắc không rõ của Tần Lộc thì ỉu xìu: "Được rồi, tôi mới không thèm so đo với mấy đồ ngây thơ các người."
Chỉ tiếc dùng khuôn mặt đáng yêu mà nói lời này xác thực không có sức thuyết phục...
Lâm Diêu Chi báo xong thù lớn, còn chứng kiến khuôn mặt đáng yêu dưới lớp râu quai nón của Trình Miện, lập tức cảm thấy mình giống như kiếm lợi lớn.
Trình Miện bị mọi người cười trêu thập phần phiền muộn, lúc đầu định cầm bánh salad đi một nơi hẻo lánh ngồi ăn, lại nghe Tần Lộc nói một câu: "Phòng bếp có rau xà lách, ăn cái đấy đi."
Trình Miện nói: "Anh muốn tôi ăn cỏ à?"
Tần Lộc: "Còn có trứng luộc với ức gà, cậu có thể lựa chọn."
Trình Miện: "..." Hắn không nói thêm gì nữa, ủ rũ cúi đầu đi.
Lâm Diêu Chi đứng cạnh xem mà buồn cười, cảm thấy Trình Miện đứng trước mặt Tần Lộc giống như con thỏ bị bắt nạt, nhưng nói qua cũng phải nói lại, vận động viên kickboxing không thể uống rượu hay hút thuốc lá, đồ ăn hun khói cũng không được ăn nhiều, phương diện ăn uống mười phần tiết chế.
Xà lách mặc dù có thể ăn, nhưng salad trộn thì không thể.
Lâm Diêu Chi không có loại lo lắng này, vui vẻ ngồi ăn hai phần tôm nướng mà Tần Lộc nướng, tâm trạng mười phần hoàn mỹ.
Một vài người trong số họ là vận động viên cho nên mọi người cũng không uống rượu, nhiều nhất cũng chỉ uống nước ngọt. Tần Lộc yên vị ngồi cạnh Lâm Diêu Chi, chậm rãi nướng đồ ăn.
Anh nướng được một hàng lại đưa cho Lâm Diêu Chi một hàng, không lâu sau, Lâm Diêu Chi cảm thấy bụng mình có chút căng, đặt tay lên bụng có thể thấy một vòng.
Tần Lộc lại đưa qua một quả ớt xanh cho Lâm Diêu Chi, cô lắc đầu: "Tôi no rồi."
"Có vẻ như không có món nào mà cô không thích." Tần Lộc nói.
"Đúng vậy." Lâm Diêu Chi nói, "Tôi cái gì cũng ăn được, rất dễ nuôi."
"Ừ." Tần Lộc nói tiếp, "Vậy cô dễ nuôi giống Mimi."
Lâm Diêu Chi: "..." Phương thức khen người khác của anh vĩnh viễn đặc biệt như vậy.
Trong quá trình ăn cơm, Tần Lộc giới thiệu cho Lâm Diêu Chi phần lớn thành viên trong đội. Lâm Diêu Chi mới biết được những người này đa số đều là bạn bè khi còn đi học của Tần Lộc, gần như bọn họ đều học kickboxing, còn có người đang đi nghĩa vụ quân sự. Bọn họ đều tràn đầy hiếu kì với Lâm Diêu Chi, nếu không phải Tần Lộc đang ngồi cạnh, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị bao vây.
Nhưng như vậy cũng nhìn ra được trong đám bọn họ Tần Lộc có địa vị khá cao, khi mọi người nói chuyện với Lâm Diêu Chi cũng sẽ tỏ ý trưng cầu ý kiến của Tần Lộc.
Lâm Diêu Chi rất vui vẻ tiếp xúc với nhóm bạn của Tần Lộc, thân thiện trả lời câu hỏi của bọn họ, bầu không khí mười phần hài hòa.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Trình Miện quay trở lại với vẻ mặt tang thương. Đường Văn Ca so với Trình Miện cao gần bằng nhau, nhưng lại hiện ra khí thế của người giám hộ.
"Tôi đi nhà vệ sinh." Trình Miên kêu, "Đường Văn Ca anh biếи ŧɦái à? Cũng muốn đi theo tôi?"
Đường Văn Ca nói: "Có ai đi vệ sinh sẽ mang theo salad trộn? Cậu muốn trộn salad với cái gì?"
Trình Miện: "..."
Đường Văn Ca: "Tần Lộc nữa, cậu cạo râu cậu ta làm gì, bây giờ nhìn lại giống như tôi già hơn cậu ta chục tuổi."
Tần Lộc bình tĩnh nói: "Nhận thêm con trai cũng được."
Đường Văn Ca: "Cũng đúng."
Lâm Diêu Chi thấy hai người bọn họ làm Trình Miện không nói được lời nào, hẳn là quan hệ rất tốt. Cả đoạn chỉ có Tần Lộc và Đường Văn Ca nói chuyện, còn Trình Miện – hiện tại hắn chỉ muốn lao vào nhà vệ sinh ăn một miếng salad.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tần Lộc có ý muốn đưa Lâm Diêu Chi về nhà nhưng bị cô từ chối, nói là mình lái xe tới, không cần đưa.
Tần Lộc cũng không cưỡng ép, chỉ nhắc nhở Lâm Diêu Chi lúc về đến nhà nhớ gọi cho anh, Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.
Chín giờ đêm, bầu trời mùa hạ lúc này vẫn còn rất sáng. Ánh trăng sáng trên bầu trời đen, gió lay động những đám mây, giống như thổi một miếng vải mềm mại.
Những con ve ồn ào không gây ra tiếng động, ngược lại là tiếng của côn trùng trong bụi cỏ, làm mùa hạ thêm vài phần vui thích.
Khi Lâm Diêu Chi đang chuẩn bị rời khỏi tiểu khu nhà Tần Lộc, cô thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, không đợi cô nhìn rõ đã biến mất.
Lâm Diêu Chi không quan tâm, rất nhanh quên mất chuyện này.
Buổi tiệc vui vẻ cứ như vậy kết thúc, Lâm Diêu Chi không chỉ hài lòng với Tần Lộc, đối với người bạn cùng phòng của anh cũng rất hài lòng. Chỉ là có người trông thấy bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo của Lâm Diêu Chi liền không vui vẻ.
"Diêu Diêu, mai anh được nghỉ." Người anh trai nào đó ghen tuông nói, "Em có muốn đi công viên giải trí không? Anh sẽ chơi ngựa quay với em."
Lâm Diêu Chi đang đắp mặt nạ nghe thấy lời này liền quăng cho anh trai một ánh mắt khinh bỉ: "Năm nay em hơn 20 tuổi rồi."
Lâm Mộc Chi: "Vậy chúng ta chơi trò gì đó kí©h thí©ɧ?"
Lâm Diêu Chi hứng thú: "Kí©h thí©ɧ?"
Lâm Mộc Chi: "Tàu lượn siêu tốc! Đảm bảo mạo hiểm kí©h thí©ɧ!"
Lâm Diêu Chi khôi phục vẻ mặt vô cảm: "Không được, ngày mai em có mời một người đến nhà ăn cơm."
"Ai?" Lâm Mộc Chi nói, "Nam hay nữ vậy?"
Lâm Diêu Chi: "Nữ, một cô gái rất xinh đẹp. Là fan hâm mộ của anh, thích anh lâu lắm rồi, thậm chí còn xem "Khung hình yêu thương" mười mấy lần."
Lâm Mộc Chi nở một nụ cười cứng ngắc: "Cô ấy xem làm gì?"
Lâm Diêu Chi thương hại nhìn anh trai: "Cô ấy nói xem bộ phim này có thể cảm nhận được tình yêu thương của mẹ..."
Lần này đến lượt Lâm Mộc Chi vô cảm.
là tác phẩm điện ảnh đầu tay của Lâm Mộc Chi, thành tích bán vé năm đó không tồi, lấy được vô số giải thưởng và nhận được rất nhiều lời khen từ giới phê bình. Giúp cho con đường đóng phim điện ảnh của Lâm Mộc Chi ngày càng vững chắc. Mà bộ phim này, đối với Lâm Mộc Chi mà nói, thứ không hoàn mỹ nhất chính là hắn phải diễn một nhân vật thiểu năng có trí thông minh dưới 11 tuổi. Hình dung theo lời Lâm Diêu Chi thì nhân vật này truyền tới một tinh thần tích cực, Lâm Mộc Chi dùng thiên phú của mình, đặt toàn linh hồn vào nhân vật, khiến cô vừa thấy Lâm Mộc Chi sẽ nhớ tới dáng vẻ thiểu năng lúc đó.
Lâm Mộc Chi bị lời đánh giá này của em gái khiến trong lòng chua xót, cho nên đối với bộ phim này, nhiều hơn vẫn là oán hận.
"Sở thích của cô ấy rất đặc biệt." Lâm Mộc Chi nói, "Nhưng anh không phải một người đàn ông mà có sở thích khác biệt thì có thể hấp dẫn." Hắn nói tiếp, "Em nói cho cô ấy, chúng ta không có tương lai."
Lâm Diêu Chi nói: "Em đã biết."
Cái này cũng không thể trách Lâm Mộc Chi tự luyến, hiện tại hắn vốn rất nổi tiếng. Cho dù có người không thích đi nữa, nhưng nếu bọn họ biết hắn là anh trai Lâm Diêu Chi chắc chắn sẽ thấy tò mò. Dù sao thì bây giờ gặp được minh tinh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Do nguyên nhân như vậy nên Lâm Diêu Chi rất ít khi nhắc đến Lâm Mộc Chi. Hầu hết bạn bè chỉ biết cô có một người anh trai, nhưng không biết người anh này chính là đại minh tinh Hoàng Ngàn Viêm.
Tất cả tinh lực hiện tại của Lâm Mộc Chi đều đặt lên sự nghiệp, hoàn toàn không có ý định muốn tìm bạn gái. Hắn thường nhận được ánh mắt tình cảm của các cô gái, nhưng khi bọn họ tới gần hắn sẽ cảm thấy bối rối.
"Yên tâm đi, cô ấy không phải loại người mặt dày như vậy." Lâm Diêu Chi nói, "Với cả cô ấy còn là bạn gái cũ của Tần Lộc..." Cô nghĩ, "Em cảm thấy cô ấy rất thích Tần Lộc, nhưng không tiếp tục liên hệ với anh ấy nữa, tính cách hẳn là không tệ."
Tần Lộc và Hà Miểu Miểu, có thể gọi là hữu duyên vô phận. Đều là người tốt, nhưng tính cách lại không thích hợp.
"Ừ, vậy được rồi." Lâm Mộc Chi nói, "Ngày mai anh sẽ xuống bếp nấu cơm."
Lâm Diêu Chi còn đang định nói đã bị Lâm Mộc Chi dùng tay đè chặt miệng cô, âm trầm nói: "Ăn cơm, hoặc là đi chơi đu quay."
Lâm Diêu Chi: "...Thật ra ngựa quay cũng không tệ lắm?"
Lâm Mộc Chi: "? Em muốn tạo phản à?"
Lâm Diêu Chi lộ ra vẻ mặt đau đến không muốn sống. Người anh trai này của cô, thích nấu ăn thì thôi, nhưng trù nghệ lại kém muốn chết, ngay cả người đại diện thân thiết với hắn như vậy cũng không muốn lấy thân thử nghiệm. Người khác nấu cơm đòi tiền, ngược lại hắn nấu cơm đòi mạng!