Chương 323: Ca ca bồi ngươi

Ánh trăng thanh u.

Nam Bảo Y chớp chớp mắt.

Nàng chậm rãi tới gần Tiêu Dịch, ở gò má hắn hôn xuống một cái .

Nàng ghé vào bên gối, kề tai nói nhỏ: "Nhị ca ca là nem rán."

Tiêu Dịch liếc hướng nàng.

Bộ dáng tiểu cô nương kiều tiếu, lông mi thật dài chớp chớp, như con bướm dừng ở bên thái dương.

Đối diện tầm mắt hắn , nàng cắn miệng nhỏ cười khẽ, quay đầu trốn vào ổ chăn.

"Đêm hôm khuya khoắc, phát điên cái gì ."

Tiêu Dịch quở trách, lại giúp nàng dịch góc chăn, "Lúc ngủ không được đem chăn chùm qua đầu, lớn lên sẽ không cao."

Nam Bảo Y chui ra chăn, chỉnh lại tóc đen hỗn loạn trên trán , ngọt ngào nói vâng.

Nàng thầm nghĩ, Nhị ca ca xác ngoài cứng rắn , nhưng bên trong lại là ngọt ngào vị bánh đậu.

Không phải nem rán, lại là cái gì đâu?

Trong góc phòng .

Ninh Vãn Chu ôm gối đầu, đem đoạn đối thoại của hai người thu hết trong tai.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

Hắn yên lặng dịch đến đầu giường.

Hắn xốc chăn bông lên, ngoan ngoãn nằm ở bên người Nam Bảo Châu .

Như đi chín tháng này, ỷ lại mà ôm lấy eo thiếu nữ .

Mới vừa tiến đến bên khuôn mặt nhỏ của Nam Bảo Châu , bình gốm thô đặt ở trên đầu nàng bỗng nhiên rơi xuống, vừa lúc đập lên mũi hắn.

Ninh Vãn Chu xoa xoa mũi.

Đau......

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là không cần dùng phương thuốc dân gian chữa bệnh cho nàng .

Hôm sau.

Nam Bảo Y là bị hương thơm của cháo tổ yến gọi tỉnh.

Nàng xoa mắt buồn ngủ nhập nhèm, rồi ngồi dậy.

Quyền thần đại nhân đã rửa mặt chải đầu thỏa đáng, bưng cháo tổ yến ngồi xổm trước tấm bình phong, lấy muỗng nhỏ sứ trắng tinh tế quấy, "Nam kiều kiều, lên uống cháo."

Nam Bảo Y rất muốn ăn.

Nàng rửa mặt chải đầu thỏa đáng, lại lau khuôn mặt nhỏ cùng cổ cho Tuệ Tuệ , mới gấp không chờ nổi mà tiếp nhận chén cháo , "Nhị ca ca lấy đâu ra cháo tổ yến? Thứ này, chùa Giác Uyển chính là không có."

"Kêu đám người Thập Khổ đem một ít đồ ăn vào." Tiêu Dịch nhìn bộ dáng nàng ngoan ngoãn ăn cháo , duỗi tay gạt tóc tán loạn trên thái dương nàng , "Khương Tuế Hàn đã kiểm tra Tuệ Tuệ , đang ở phòng bếp nghiên cứu phương thuốc trị liệu dịch cá loét."

Ánh mắt hắn tối lại, "Cho dù không tìm ra phương thuốc, ca ca cũng sẽ bồi ngươi."

Cháo tổ yến hầm đến thơm mềm ngọt nị.

Nam Bảo Y ăn vào trong miệng, lại cảm giác không còn ngọt.

Nàng, cũng không hy vọng quyền thần đại nhân cũng nhiễm bệnh dịch.

Nhưng hắn là người nói một không hai , hắn ra quyết định, nàng chưa từng có cơ hội phản đối .

Nàng liễm đi lo lắng nơi đáy mắt, chỉ mi mắt cong cong mà nói được.

Ăn xong cháo tổ yến, Tiêu Dịch quen thuộc mà thu dọn chén đũa.(ahr)

Nam Bảo Y uống trà hạnh nhân , thầm nghĩ đây là quyền thần đại nhân đang hầu hạ nàng.

Nàng thực sự có phúc khí nha!

Nàng từ trong tủ tìm ra một quyển sách cổ, đang định đọc cùng Tiêu Dịch , ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt sáo rất nhỏ .

Thập Khổ cách cửa sổ, giọng trầm thấp: "Chủ tử, đám người Thập Ngôn truy tung mấy ngày, đồ vật kia có tung tích rồi!"

Tiêu Dịch nắn vuốt nhẫn đá mắt mèo .

Hắn liếc hướng Nam Bảo Y: "Ta đi Kiếm Môn sơn một chuyến , ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phòng."

Nam Bảo Y gật đầu.

Nàng lại tò mò hỏi: "Nhị ca ca, ngươi gần đây thường xuyên cùng Cửu Thiên Tuế đi Kiếm Môn sơn. Bên trong núi lớn , có phải cất giấu thứ gì hay không nha?"

Nàng cũng không có quên đêm hôm đó, âm binh hành quân trên dường mòn vách núi .

Bọn họ vận chuyển từng rương đồ vật vào trong núi sâu.

Tiêu Dịch xoa nhẹ đầu nàng, "Tiểu hài tử, không được hỏi quá nhiều."

Hắn rồi đi, Nam Bảo Y tay nâng hai má, một mình ngồi ở dưới cửa sổ , mượn nắng thu xem sách cổ.

Nhìn một lát, lại không thể nhập tâm.

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến giọng nói nôn nóng của Dư Vị :

"Tiểu thư, lại có hài tử sốt cao! Nô tỳ kiểm tra cánh tay của nàng, mảnh da bóc ra, cũng nổi lên hồng ứ thương hình vẩy cá !"

Trong lòng Nam Bảo Y hơi rùng mình.

Nàng phân phó Dư Vị đem người đưa đến cửa, không được tiếp xúc nhiều với hài tử kia.

Nàng tự mình đem hài tử ôm đến trên giường.

Là tiểu nữ hài nhi 4 tuổi, sót đến phát sợ , hồng ứ thương cơ hồ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, từ đạm phấn hóa thành đỏ thẫm, một đường hướng thân thể sinh trưởng lan tràn, như là một đuôi cá chép đỏ khô cạn .

Nàng nhìn, nhịn không được cuốn lên tay áo chính mình.

Nàng tuy rằng cũng cảm nhiễm, nhưng cũng không phát sốt thậm chí hôn mê bất tỉnh, ứ thương hình vẩy cá , cũng lan tràn vô cùng chậm rãi .

Là bởi vì thể chất mỗi người khác nhau sao?

Nàng bỗng nhiên nhấc tà váy, chạy vội tới bên giường Nam Bảo Châu .

Ninh Vãn Chu ngồi quỳ trên đầu giường, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn tiểu đường tỷ.

Trong tay hắn bưng bát nước, trên cánh môi dính vệt nước trong suốt .

Môi tiểu đường tỷ cũng ướŧ áŧ, chắc là vừa được cho uống nước.

Nam Bảo Y kéo ống tay áo Ninh Vãn Chu .

Cánh tay thiếu niên trơn mềm trắng nõn, chưa từng xuất hiện nửa phần ứ thương.

Nam Bảo Y càng thêm nghi hoặc .

Ninh Vãn Chu chưa từng rời khỏi tiểu đường tỷ, theo đạo lý, hắn mới hẳn là người nguy hiểm nhất , vì cái gì hắn không hề có bệnh trạng nhiễm bệnh dịch ?

Lúc nàng nghĩ trăm lần cũng không ra , ngoài phòng truyền đen âm thanh quân ủng ồn ào .

Dư Vị cùng Thưởng Tâm tựa hồ giao thiệp với các binh lính xông vào chùa Giác Uyển , một lát, cửa phòng bị binh lính đẩy ra, cung kính mà thỉnh ra vị lão đại phu râu tóc bạc trắng kia.

Cửa phòng bị một lần nữa đóng lại.

Mười mấy tên lính đứng ở trong phòng, không khí âm lãnh áp lực.

Lão đại phu cõng hòm thuốc, nghiêm mặt nói: "Đêm qua nghiên cứu một đêm, xem như cũng đã làm ra phương thuốc. Chỉ là dược hiệu nặng nhẹ chưa rõ , còn phải tìm người bệnh thử thuốc mới biết được ."

Nam Bảo Y khuôn mặt nhỏ thanh lãnh.(ahr)

Không biết vì sao, nàng càng ngày càng không tín nhiệm cái lão đại phu này.

Mười năm trước, Vệ Quốc dốc hết năng lực cả nước còn không thể nghiên cứu chế tạo ra phương pháp chữa bệnh , hắn một đêm là có thể nghiên cứu chế tạo ra ?

Luôn cảm thấy có một số việc, tựa hồ quá mức trùng hợp......

Lão nhân nhìn quét qua cả phòng bệnh hoạn, trí tới giường Nam Bảo Châu , "Liền lấy người này thử thuốc trước đi."

"Không được!"

Nam Bảo Y vội vàng ngăn cản.

Thử thuốc quá nguy hiểm.

Vạn nhất tiểu đường tỷ có bất chắc......

Nàng không chịu nổi, toàn bộ Nam gia đều không chịu nổi!

Lão nhân sâu kín mà nhìn nàng, "Nếu không, ngươi muốn lão phu lấy hai đứa nhỏ kia thử thuốc ?"

Nam Bảo Y cắn cánh môi.

"Đem nàng bắt lại, đừng làm trở ngại lão phu thử thuốc !"

Lão nhân ra lệnh một tiếng, hai binh lính lập tức khống chế được Nam Bảo Y.

Lão nhân buông hòm thuốc, lấy ra một bình nước thuốc đen chìm.

Đang muốn đi lại hướng Nam Bảo Châu , lại thấy Ninh Vãn Chu chậm rãi rút chủy thủ.

Thiếu niên ngồi quỳ ở trên giường, đem Nam Bảo Châu gắt gao hộ ở sau người.

Hắn trầm giọng: "Ai lấy nàng thử thuốc , ta gϊếŧ kẻ ấy!"

Chủy thủ bộc lộ mũi nhọn.

Lão nhân híp híp mắt, mắng: "Thật là cái gì yêu ma quỷ quái cũng có, ban ngày ban mặt, một tiểu tử như ngươi cũng không biết xấu hổ giả thành cô nương! Người đâu, đem hắn bắt lại !"

Bọn lính lập tức vây quanh tiến lên.

Nhưng mà Ninh Vãn Chu rất hung a!

Ỷ vào học được mấy chiêu từ chỗ thuộc hạ Tiêu Dịch , không muốn sống mà cùng đám binh lính vung tay đánh nhau!

Nam Bảo Y ngơ ngẩn nhìn hắn.

Thiếu niên 13 tuổi , hung như là chó dữ, khuôn mặt nhỏ dữ tợn, chủy thủ đâm từng đao về hướng trên người đám binh lính kia , đao đỏ đâm vào đao trắng ra, máu bắn nhiễm đỏ màn!

May mắn trước đó hắn đã buông trướng màn, mới không để máu tươi bắn đến trên mặt tiểu đường tỷ !

Binh lính bị chọc giận.

Trên cách tay phải Ninh Vãn Chu bị cắt một đao, chủy thủ lập tức rơi xuống cạch giường.

Thiếu niên tâm tính hung ác, dùng tay trái nhặt chủy thủ, trở tay một đao, trực tiếp đâm vào cổ binh lính kia!

Mắt thấy tình thế sắp hướng tới phương hướng không thể khống chế , Nam Bảo Y lạnh giọng quát bảo ngưng lại: "Tất cả dừng tay!"