Tú Lâu khuê phòng.
Nam Bảo Y tẩy rửa thơm ngào ngạt xong, im lặng không lên tiếng ghé vào giường tơ.
Nàng ôm đầu gối, vành mắt hồng hồng.
Rõ ràng chủ ý muốn dụng công học tập, nhưng lại làm ra chuyện xấu như vậy náo loạn cả hoa viên. Hiện tại gã sai vặt cùng thị nữ trong phủ khẳng định đều đang chê cười nàng.
Tiêu Dịch đẩy cửa phòng ra.
Tiểu cô nương mệt mỏi trốn ơi trong trướng, mặc quần áo ngủ trắng thuần, nửa mái tóc dài xoã lên eo nhỏ, lọn tóc còn có chút ẩm ướt.
Hà Diệp đứng bên ngoài ngưỡng cửa, liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, muốn cười lại không dám cười. Nàng thấy Tiêu Dịch xuất hiện cung kính đưa cho hắn một chiếc khăn lông, thấp giọng nói:" Tiểu thư nói mình làm ra chuyện xấu lớn, không còn mặt mũi nào gặp người. Bởi vậy không cho phép chúng ta vào hầu hạ...."
Tiêu Dịch bước vào, ngồi lên giường tơ," Đứng lên."
Nam Bảo Y buồn buồn lắc đầu," Đứng không nổi."
Tiêu Dịch đưa tay sờ vào eo nàng.
Nam Bảo Y sợ nhột, nhịn cười không được hai tiếng, ngậm lấy nước mắt ngồi xuống, không nặng không nhẹ đánh hắn một cái," Nhị ca ca đáng ghét nhất!"
" Nam Bảo Y, gần đây ngươi trở lên rất kỳ quái." Tiêu Dịch đè lại vai nàng, đem nàng đưa lưng về phía mình, mặt không thay đổi lau tóc cho nàng," Lúc trước thường xuyên ức hϊếp người khác, dốt nát ngang ngược càn cỡ, mười phần khiến người căm chó ghét."
Người căm chó ghét....
Khuôn mặt Nam Bảo Y đỏ lên.
Nàng mất tự nhiên vò vò vạt áo, nói khẽ:" Vậy hiện tại ta là cái dạng gì?"
" Không ức hϊếp nhỏ yếu, cũng nguyện ý cần cù học hỏi."
Nam Bảo Y cúi đầu xuống, " Nói ra có lẽ nhị ca ca không tin, ta có mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng Nam phủ nhà tan cửa nát, chính ta cũng có hạ tràng thảm hại. Sau khi tỉnh mộng, ta liền muốn nhất định phải cố gắng , nhất định không để những tuyệt vọng trong mộng biến thành sự thật."
" Nam Yên, trong mộng của ngươi dóng vai người xấu?" Tiêu Dịch hỏi .
" Phải! Nàng lang tâm cẩu phế vong ân bội nghĩa, ta hận nhất chính là nàng!"
" Sở dĩ muốn học cầm kỳ thi họa, sở dĩ muốn tham gia thịnh hội thưởng hoa, cũng là bởi vì nàng?"
" Đúng, ta muốn hạ thấp nàng. Phàm là đồ nàng ta muốn, ta đều muốn cướp đi!"
Kiều nội thơm mền tiểu cô nương, bỗng nhiên bộc phát ra hận ý.
Hàm răng nghiến đến vang dội, bộ dáng đỏ mắt giống như một con thỏ.
Tiêu Dịch cong cong khoé miệng," Như vậy, ta trong giấc mộng là người như thế nào?"
" Nhị ca ca sẽ trở thành....."
Nam Bảo Y vội vàng che miệng lại.
Nàng trợn tròn hai mắt, kinh dị nhìn về phía thiếu niên.
Quyền thần đại nhân thật đáng sợ, dăm ba câu thiếu chút nữa moi ra lời nói trong lòng nàng!
Tiêu Dịch xích lại gần nàng, giọng nói khàn khàn:" Ta trong giấc mộng của ngươi, tất nhiên quyền thế ngập trời, mới đáng giá sau khi ngươi tỉnh lại nịnh bợ như thế."
Bị xuyên thủng tâm tư, Nam Bảo Y lại bắt đầu sợ hãi .
Nàng cà lăm nói:" Không phải, không phải như vậy..."
" Nguyên lai tốt với ta, chỉ là bởi vì quyền thế của ta."Tiêu Dịch hững hờ nắm khuôn mặt của nàng," Nam Bảo Y , ta thật thất vọng nha."
Khí thế của hắn của hắn dần dần âm lãnh, mắt hẹp dài ảm đạm thâm trầm, giống như vực sâu nuốt người.
" Tý tách." Nước mắt Nam Bảo Y hợp thời lăn xuống.
Rơi trên mù bàn tay thiếu niên, ôn lương lại lạnh thấu xương.
Hắn đưa tay, cười như không cười liếʍ đi nước mắt," Khóc cái gì? Ta khi dễ ngươi rồi?"
Nam Bảo Y ủy khuất:" Mới đầu đối tốt với nhị ca ca, đúng là bởi vì giấc mộng kia. Thế nhưng là, thế nhưng là về sau ngươi đối với ta cũng rất tốt, giúp ta mua xuống văn tự bán mình của Liễu thị, còn đưa bút lông quý giá như vậy cho ta..... Nhị ca ca mặt lạnh tim nóng, là người tốt trên thế gian khó có được , ta mười phần sùng mộ ngươi...."
Nàng vừa nói lời hữu ích, một bên co lại trong góc khuất , sợ hãi giống như một con chim cánh cụt.
Mà nàng rốt cục không thể lui được nữa. Tiêu Dịch cúi người tiến lên, đem nàng một mực ngăn lại ở góc giường.
Nàng nho nho một đoàn, luống cuống ngửa đầu nhìn hắn, căn bản chính là bộ dáng kiều nhuyễn có thể tuỳ tiện khi dễ.
Hắn một tay chống trên tường, cường thế nắm cằm nhỏ của nàng," Muốn được ta che chở?"
Nam Bảo Y gật đầu như giã tỏi.
" Muốn tại thịnh hội thưởng hoa đánh bại Nam Yên?"
Nam Bảo Y tiếp tục gật đầu.
" Vậy liền tiếp tục lấy lòng ta...."
Tiêu Dịch từng chữ nói ra.
Hắn hít hà cái cổ mảnh khảnh của nàng, giống như xác định mùi của nàng, lại chậm rãi liếʍ đi nước mắt trên hai gò má.
Nam Bảo Y chỉ ngây ngốc chờ hắn liếʍ xong.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt, trên gương mặt tàn đầy là nước miếng của người này.
Nàng có chút ghét bỏ, lại có chút sợ hãi," Nhị ca ca, ngươi, cử chỉ của ngươi không hợp quy củ....."
" Ca ca của mình, liếʍ nước mắt thôi mà, có gì cần phải ngạc nhiên?"
Tiêu Dịch với cầm lấy váy ngắn treo trên giá gỗ," Tới."
Nam Bảo Y cẩn thận từng li từng tí di chuyển tới, Tiêu Dịch liền muốn cởϊ áσ ngủ của nàng.
Nàng che lại dây cột áo ngủ, hoảng sợ lui lại," Nhị ca ca!"
" Cùng là huynh muội, giúp ngươi thay quần áo mà thôi, có cái gì đáng sợ? Tới."
Nam Bảo Y trong lòng giống như đang đánh trống, ngập ngừng nói:" Ta, xiêm y của ta tương đối phức tạp, cũng không nhọc làm phiền đến ngươi....."
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn áo ngủ của nàng một cái.
Phía trên dây buộc chồng chất, xác thực phức tạp.
Hắn nhíu mày, đem bộ váy ngắn vàng nhạt ném cho nàng.
Nam Bảo Y đưa mắt nhìn hắn khép cửa rời đi, nỗi lòng lo lắng rốt cục cũng buông xuống.
Nhị ca ca cho tới bây giờ đều là người cô đơn, hôm nay cùng nàng nói rõ, xem như miễn cưỡng nhận xuống người muội muội này. Đối đãi nhiệt tình một chút, cũng có thể lý giải.
Nàng bình tâm tĩnh khí gọi tỳ nữ tiến vào, giúp nàng trang điểm thay quần áo.
Sau khi trang điểm thỏa đáng, nàng lấy ra một dải tơ lụa thắt trên trán. Trên dải lụa kia viết hai chữ " Cần cù", là dùng để hiển lộ rõ ràng quyết tâm của nàng.
Nàng ôm < Tứ Thư Ngũ Kinh> chạy tới thư phòng, " Nhị ca ca."
Tiêu Dịch đang viết chữ.
" Nhị ca ca, ta đã cẩn thận suy nghĩ, cầm kỳ thi họa đối với ta quả thực là khó khăn. Nếu không ta học trước từ < Tứ Thư Ngũ Kinh> học lên, tối thiểu cũng phải có tư cách dự thi phải không?"
Nàng hứng thú bừng bừng đem sách đặt trên thư án," Mà khảo giáo với nữ hài tử đều tương đối đơn giản, vì đó ta không cần phải học quá sâu, chỉ cần đem danh ngôn bên trong học thuộc một lần liền không sai biệt lắm. Nhị ca ca, ngươi mau dừng viết, giúp ta gạch trọng điểm."
Tiêu Dịch không nhanh không chậm viết xong một chữ cuối cùng, mới đưa bút lông đặt lại trên giác bút*
* giác bút để kê bút lên.
Chờ gió xuân xuyên qua cửa sổ làm mực khô, hắn cầm lấy giấy tuyên," Làm cho ngươi một bản kế hoạch biểu học tập, từ nay về sau liền dựa theo cái này mà làm."
Kế hoạch biểu học tập?
Nam Bảo Y hiếu kỳ tiếp nhận.
" Giờ Mão (5-7h sáng) rời giường, đọc
ba canh giờ (6h) , dùng cơm trưa. Buổi trưa học đàn, sau ba canh giờ dùng bữa tối. Giờ Dậu(17-19h) học họa , giờ Hợi(21-23h) học kỳ...."
Nàng hai tay phát run, khuôn mặt nhỏ nghệt ra ," Nhị ca ca, kế hoạch biểu này không đúng."
" Chỗ nào không đúng?"
" Ta chỉ có thể ngủ ba canh giờ."
Tiêu Dịch khẽ vuốt chén trà, ngước mắt liếc nhìn nàng một cái," Ngươi cho rằng, cái gì gọi là nghe gà khởi vũ?"