Chương 17.2

Ngụy Chi Dật cười đùa.

“Là muốn mời khách, chỉ bằng có thể thi thắng Diệu ca, chúng ta phải mỗi người mời một lần, tốt nhất là treo biểu ngữ."

Hà Tử Khiên cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

“Đều là trùng hợp, không chịu nổi lời khen của mọi người."

Bọn họ quá nhiệt tình, Vân Khuynh có chút phản ứng không kịp.

Lúc trước ở Minh Thành, Vân Khuynh không có bạn bè gì, bạn học trong lớp đều biết cô không cha không mẹ, bà ngoại lớn tuổi cũng rất ít đi học, cho nên mỗi lần họp phụ huynh chỉ có phụ huynh của cô chưa bao giờ đi qua.

Khi còn bé theo bản năng thì có chút tự ti, lớn lên một chút thì sẽ không tự ti, nhưng vẫn dưỡng thành tính tình an tĩnh mẫn cảm, không thích kết giao bạn bè, bạn bè đều có qua có lại, bạn không chủ động sẽ rất khó có chuyện xưa.

Lúc này đây, đến Lệ Thành cũng thấp thỏm như vậy, lại thật không ngờ gặp được Thẩm Diệu, Hứa Trí, cùng mọi người nhiệt tình như vậy, làm cho cô không tự chủ được dẫn dắt vào trong câu chuyện.

Sở Diệu tuy rằng ít nói nhưng Vân Khuynh vẫn cảm thấy anh rất tốt.

“Mau ngồi đi, có phải trùng hợp hay không, thi tháng sẽ biết, tuần sau thi tháng, cố ý chọn ghế lô "Nâng cao một bước" cho cậu, nhất định phải thi qua Diệu ca.”

Một đám người ồn ào cười, giống như coi Sở Diệu là "kẻ thù", nhất định phải tìm một người có thể vượt qua Sở Diệu.

Vân Khuynh thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Sở Diệu, thấy thần sắc anh như thường, xem ra mọi người nói giỡn anh không để ở trong lòng.

Rất nhanh đồ ăn được mang lên bàn, một đĩa tiếp một đĩa, nhiều đến mức mặt bàn đều bày đầy.

"Tớ cũng không biết cậu thích ăn cái gì, nghe Thẩm Diệu nói cậu hiện tại không thể ăn mặn, liền gọi thêm chút đồ chay, mau nếm thử xem, Diệu ca tay cậu dài, chiếu cố Vân Khuynh một chút."

“Cám ơn."

Bởi vì Vân Khuynh thường xuyên cùng Thẩm Diệu ăn cơm, cho nên nói với Thẩm Diệu cô còn đang hiếu kỳ.

Sở Diệu liếc cậu ta một cái, con ngươi ngăm đen đảo qua, sau lưng Hứa Trí phát lạnh không dám nói chuyện.

“Được rồi, Diệu ca thích làm gì thì làm”

Vân Khuynh ngồi bên cạnh Sở Diệu, ban đầu còn có chút không thích ứng, nhưng tất cả mọi người rất nhiệt tình, cũng rất hiền hòa không tự chủ liền gia nhập cùng với bọn họ.

Món ăn cũng là món cô thích, cô thích nhất là ăn món "nấm chiên tươi" ở giữa, mùi vị ngon nhất, nhưng bởi vì đặt ở giữa mỗi lần đều phải đứng lên gắp, cô có chút câu nệ cũng chỉ ăn hai lần.

Cô đang cúi đầu ăn cơm, vài miếng nấm "từ trên trời giáng xuống", cô nâng mắt thấy Sở Diệu dùng đũa gắp cho cô.

Sở Diệu nhíu mày, không nhanh không chậm buông đũa tầm mắt dời về phía đám người Hứa Trí không nói gì.

“Cám ơn."

Vân Khuynh được yêu thích có phần sự hãi, vừa rồi Hứa Trí thuận miệng nói, cô cũng không trông cậy Sở Diệu sẽ để ý đến cô, chủ động gắp thức ăn thật sự là không nghĩ tới.

Nhưng nấm chiên thật sự rất ngon, hai ba cái liền ăn xong.

Phía sau Sở Diệu thỉnh thoảng gắp cho cô, một đĩa nấm lớn kia đều rơi vào bụng Vân Khuynh, thật sự có chút băn khoăn nhỏ giọng bảo Sở Diệu đừng gắp nữa nhưng Sở Diệu không nghe.

Bất quá cũng may mọi người đối với nấm cũng không có rất nhiệt tình, cũng không để ý, cô bắt đầu tiếp nhận.

Ngoại trừ nấm Sở Diệu còn thường xuyên gắp cho cô những món ăn khác đặt ở giữa, cho dù là bàn ăn xoay Vân Khuynh cũng phải đứng lên mới có thể gắp được, giống như đậu hủ Văn Tư, đậu Hà Lan xào chay, đều ăn rất ngon, món chay bình thường nhất cũng làm rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô.