Chương 19.2

Cô có thể cảm nhận được, cha cô dường như rất áy náy với cô, nói chuyện với cô đều cẩn thận từng li từng tí, như là sợ tổn thương đến cô.

“Vậy là tốt rồi, có việc nhớ nói với ba, tiền tiêu vặt còn đủ dùng không?”

“Đủ dùng."

Vân Cao Lãng chuẩn bị cho cô một tấm thẻ, tháng này chuyển ba vạn vào, cho dù dùng đến khi tốt nghiệp cấp ba Vân Khuynh cũng dùng không hết.

Đương nhiên, Vân Khuynh đó là không biết tối hôm qua ở Giang Đông các cả đêm ăn bao nhiêu tiền, bằng không thật sự mời khách liền tiêu hết rồi.

Vân Cao Lãng nhận được câu trả lời khẳng định, cũng không ở lâu, ra khỏi phòng ngủ của Vân Khuynh, ông giơ tay xoa xoa trán, đều nói con gái tránh cha, nhất là Tiểu Khuynh từ nhỏ không phải ông nhìn lớn lên, càng không biết ở chung với cô như thế nào.

Lại nói tiếp cũng có chút châm chọc, đây chính là đứa con gái mình sinh ra.

“Ai”, Vân Cao Lãng thở dài lắc đầu rời đi.

*

Kỳ thi hàng tháng diễn ra vào thứ Sáu và thứ Bảy tuần này, sau đó sẽ có ba ngày nghỉ Tết Trung thu, hình thức thi hàng tháng giống như kỳ thi tuyển sinh đại học, thi trong hai ngày.

Mặc dù kỳ thi hàng tháng sắp đến gần, nhưng việc giảng dạy của giáo viên vẫn diễn ra bình thường, Vân Khuynh cũng không thấy có mấy người cố ý ôn bài, hỏi xong mới biết mọi người đã sớm quen với chuyện lớn nhỏ như vậy.

Các kỳ thi tháng sẽ có các kỳ thi hàng tuần trong khoảng thời gian sau đó, vì vậy sẽ không mất thời gian ôn tập, bạn có thể làm bài kiểm tra ở bất cứ đâu bạn học và bạn có thể làm bao nhiêu bài kiểm tra cũng được

......

Góc giới thiệu truyện: "Nụ hôn rực rỡ vào mùa xuân" Cửu Nhất

Edit/Trans: Cửu Nhất

Năm mười bảy tuổi, bà ngoại Ngu Chi qua đời, trước khi lâm chung bà ngoại giao cô cho một người bạn thân của mình nuôi nấng.

Bà Phó có ba người con trai, năm đứa cháu. Trong nhà thật vất vả mới có một bé gái tới, bộ dạng trắng nõn lại đáng yêu, giống như búp bê sứ, mọi người tranh nhau lấy lòng.

Trong hội nghị họp gia đình, lão thái thái sợ thời gian của mình không nhiều lắm muốn tìm cho Ngu Chi một chàng trai, hỏi cô ấy: "Chi Chi, sau này chúng ta là người một nhà, con muốn đi theo chú hai hay chú ba?"

Ngu Chi nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người nam nhân mặc âu phục màu đen, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Bà nội, con muốn chú ấy!"

Ngu Chi có một bí mật không ai biết.

Giống như gió oi bức giấu trong mùa hè, giống như bông tuyết mùa đông không bắt được.

Cô chưa bao giờ vượt qua ranh giới, cẩn thận ghi nhớ người đó trong trái tim mình.

Sau đó, người đàn ông đó về nước, Ngu Chi cũng chỉ dám nhìn từ xa.

Cho đến khi yên tĩnh và không có ai xung quanh, Phó Thời Thâm cẩn thận từng li từng tí che đôi chân lạnh như băng của cô vào trong ngực, cô bé nghẹn ngào nói:

“Anh à, sau này anh đừng tốt với em như vậy, nếu không em sẽ hiểu lầm."

Phó Thời Thâm: "Em không hiểu lầm, anh chính là đang theo đuổi em, chẳng lẽ không rõ ràng sao?"

Ngu Chi: "......”