Chương 8

Càng trớ trêu chính là, Tiểu Khuynh ngay cả ba mình là ai cũng không biết.

“Tiểu Khuynh, ba thật sự là ba con, mưa lớn, mau lên xe đi con.”

Lâm Khuynh gật gật đầu, ngồi lên ghế sau, giày và ống quần của cô ướt đẫm, chân đặt ở trong xe có chút xấu hổ, sợ làm bẩn.

Vân Cao Lãng nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô lo lắng, trong lòng khó chịu: "Không có việc gì, buổi sáng ngày mai ba sẽ cho người đi rửa xe, con tùy tiện giẫm lên.”

“Cảm ơn."

Lâm Khuynh ngồi cẩn thận, ngón tay đặt lên đầu gối.

"Tiểu Khuynh, sao con lại tới đây một mình, bà ngoại con đâu?"

Lâm Khuynh cúi đầu, giọng ngập ngừng:

"Bà ngoại qua đời vào tháng năm.”

Vân Cao Lãng hít một hơi, mẹ vợ tự nhiên qua đời, ông cũng không biết, khó trách Tiểu Khuynh sẽ một mình đến Lệ Thành.

“Không có việc gì, đừng sợ, sau này ở chỗ ba.”

Lâm Khuynh và Vân Cao Lãng không quen, nhưng nghe được những lời này, cánh mũi cô cay cay, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô cho rằng ông sẽ không cần cô.

Sau đó hai người cũng không ai nói chuyện với nhau nữa, Vân Cao Lãng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, sợ làm Tiểu Khuynh tổn thương, tiểu cô nương ngàn dặm xa xôi một mình đến nơi này, xem ra là bị ủy khuất.

Mẹ vợ cực kỳ thương Lâm Mạn, yêu ai yêu cả đường đi đối với Tiểu Khuynh cũng rất tốt, bằng không Lâm Mạn sẽ không đem Tiểu Khuynh giao cho mẹ vợ, nghĩ đến là sau khi mẹ vợ qua đời, ông lại càng không để cô chịu bất cứ ủy khuất nào.

Rất nhanh đã về đến nhà, Vân Cao Lãng mở ô ra mở cửa xe cho Lâm Khuynh:

"Cẩn thận một chút.”

Đến cửa, Tưởng Mai đi ra, dùng giọng điệu hiền lành chào hỏi:

"Tiểu Khuynh đúng không, dáng dấp thật đẹp, đổi đôi giày này đi con, giày của ba con hơi lớn, ngày mai dì mua cho con cái mới."

Vân Cao Lãng: "Đây là dì Tưởng của con.”

“Chào dì Tưởng."

Lâm Khuynh khẽ cúi đầu, không dám nhìn Tưởng Mai.

“Không cần khách khí với dì, mau vào đi, quần áo ướt hết rồi, mang theo quần áo tới không, bằng không đi tắm nước nóng trước đi, cẩn thận đừng để bị cảm.”

Tưởng Mai đánh giá Lâm Khuynh, vóc dáng nho nhỏ, nghe nói lớn hơn Tiểu Ngọc ba tuổi, nhưng hình như không cao bằng Tiểu Ngọc, cũng quá gầy, bà nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Chờ cô đi vào, Vân Cao Lãng mượn ánh đèn mới nhìn kỹ cô, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác khó chịu, Lâm Khuynh nhỏ gầy giống như là lớn lên không tốt, nhưng là thật sự giống Lâm Mạn, trên người gầy gầy, nhưng khuôn mặt này tròn trịa, giống như khuôn mặt búp bê.

“Chào chị.” Hai đứa chạy xuống cầu thang.

Vân Cao Lãng vội vàng giới thiệu: "Đây là Tiểu Ngọc, nhỏ hơn con ba tuổi, đây là Tiểu Thần, nhỏ hơn con sáu tuổi.”

Lâm Khuynh rất khẩn trương, có lẽ hai đứa trẻ này liên quan đến việc cô có thể ở lại đây hay không, ba đã có gia đình mới, còn có thể cho cô ở đây sao?

“Tiểu Khuynh, con ăn cơm tối chưa?"

Vân Cao Lãng đặt tay lên vai Lâm Khuynh.

“Không có."

Lâm Khuynh lắc đầu.

“Mẹ nó à, bảo dì chuẩn bị cơm tối, tôi đưa con đi tắm.”

“Được, hai người đi đi, vật dụng cá nhân tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Tưởng Mai vốn định tự mình dẫn cô đi, nhưng lại sợ Tiểu Khuynh không thích, đành phải thôi.

Lâm Khuynh dựa theo lời dặn của Vân Cao Lãng, tắm nước nóng, thay quần áo xong rồi xuống lầu.

Cơn tối đã chuẩn bị xong, cô ngồi xuống ăn cơm, lúc ăn cơm Vân Ngọc cùng Vân Thần thường thường nhìn đánh giá cô, làm cho cô xấu hổ không được, ăn vào vô vị.

Cha cô, cũng đã là cha của người khác.

Chờ ăn cơm xong, Vân Cao Lãng ngồi bên cạnh cô:

"Tiểu Khuynh học cấp ba rồi phải không? Bà ngoại con đã đi rồi, vậy ba giúp con chuyển trường, con ở lại Lệ Thành học có được không?"

Nếu Tiểu Khuynh đã tới Lệ Thành, vậy nói rõ là cô muốn ở bên cạnh ông, cũng không tiện để cho đứa nhỏ nhắc tới.

Từ đầu đến cuối, thái độ của Vân Cao Lãng đối với cô rất tốt, tốt đến mức vượt quá dự đoán của cô.

“Đương nhiên có thể, chỉ cần con muốn, đây là nhà của con, trước kia là ba thất trách, sau này ba chăm sóc con.”

Ước định giữa ông và Lâm Mạn vẫn là đừng nói cho đứa nhỏ, rốt cuộc lúc trước Lâm Mạn cũng đau lòng cho đứa nhỏ, cảm thấy sau này ông cưới vợ mới ảnh hưởng đến Tiểu Khuynh.

Lúc Lâm Mạn qua mất, Vân Cao Lãng còn chưa tới ba mươi, tái hôn là tất nhiên, ông có thể cam đoan mình đối tốt với Tiểu Khuynh, nhưng không thể cam đoan vợ mình cưới có bằng mặt không bằng lòng khi Tiểu Khuynh đến đây ở hay không, khi đó Tiểu Khuynh vừa nhỏ, ông lại bận rộn công việc, cho dù bị bắt nạt chỉ sợ cũng sẽ không nói, hiện tại Tiểu Khuynh đã lớn, cũng không đến mức bị bắt nạt cũng sẽ không há miệng.

"Được ạ"

Lâm Khuynh thả lỏng người, chỉ cần có những lời này, về sau cô có thể ở lại nơi này, cũng không cần lo lắng chuyện đọc sách.

………

Sau đó Vân Cao Lãng giúp Lâm Khuynh làm thủ tục chuyển trường, trường Nhất Trung Lệ Thành bên này khai giảng sớm một tuần, cũng chính là lúc cô đến Lệ Thành chưa được mấy ngày, Lâm Khuynh à không, Vân Khuynh phải đi học.

Vân Cao Lãng vì thuận tiện đã hỏi qua ý kiến của cô đem tên sửa lại, cô do dự một chút cũng đáp ứng, cô hiện tại cũng không có bao nhiêu quyền tự chủ, có thể an ổn học cấp ba, thi lên đại học mới là chuyện quan trọng.

Ngày hai mươi tháng tám, Vân Khuynh đi theo Vân Cao Lãng đến trường học, đưa cô tới văn phòng của thầy Triệu, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn.

Thầy Triệu dẫn theo Vân Khuynh đến lớp, sau khi lên cấp ba, bạn học trong lớp đều nghiêm túc hơn một chút, cô học ở lớp A, cũng là lớp tốt nhất.

Chẳng qua nhìn thấy cô gái đi theo sau thầy Triệu, mọi người vẫn sẽ dâng lên lòng hiếu kỳ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bục giảng một cái.

“Mọi người trật tự, giới thiệu một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Vân Khuynh, nào em qua đây giới thiệu một chút.”

Vân Khuynh ngước mắt lên, đối mặt với các bạn học cũng không khẩn trương, tự nhiên thoải mái, chỉ là khi tầm mắt tiếp xúc với Sở Diệu cách đây không lâu, giọng nói của cô run rẩy:

"Chào mọi người, tôi tên Vân Khuynh.”

Sở Diệu vốn cúi đầu, nghe được thanh âm quen thuộc, thờ ơ ngẩng đầu, trong phút chốc, đối diện với tầm mắt Vân Khuynh.

Là cô ấy à?

Sở Diệu vuốt ve cây bút trong tay, chẳng qua kiểu tóc đã thay đổi, lúc trước là tóc dài, hiện tại cắt đầu nấm, khuôn mặt này càng nhỏ càng tròn, cũng càng giống... búp bê sứ.

Mặc áo T - shirt màu trắng, quần âu màu đen, thoạt nhìn rất sạch sẽ cũng dễ bắt nạt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Diệu có chút hoảng hốt, người này rốt cuộc là ở đâu, chuyển trường có thể trực tiếp tiến vào lớp A, sợ là thành tích không kém.