Trần Ngữ Yên tự thuật:
Có thể là thân mình thật sự là quá mệt mỏi, này vừa cảm giác nhưng lại ngủ thẳng ngày thứ hai sáng sớm.
Tỉnh lại khi, Yến Nhi đã muốn hầu hạ bên người, thật sự không có khẩu vị, làm cho Yến Nhi đem đồ ăn sáng đều mang đi xuống. Đột nhiên nhớ tới người nọ, liền đối với đã đi tới cửa Yến Nhi phân phó nói "Yến Nhi, ngươi khoan hãy đi đem cô gia mời đến. "
Yến Nhi xoay người lại, đồng ý nói "Tốt, tiểu thư. " liền lui xuống.
Đợi hồi lâu cũng không nhìn thấy thân ảnh của nàng, nghĩ đến nàng không tới, cúi đầu, trái tim sầu lo càng phát ra thêm đại. Khinh thở dài một hơi, lại nghe được cửa truyền đến động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy nàng, ta xác định giờ phút này ta là vui sướиɠ, nàng rốt cục đến đây, ta lòng tràn đầy suy nghĩ đều là nàng, sợ nàng sẽ không đến xem ta. Đối với nàng kêu lên "Tử Hân, ngươi đã đến rồi a! "
Nàng chính là sửng sốt một hồi, coi như suy nghĩ cái gì, nhíu bỗng chốc mày, ta nghĩ đến nàng không thích ta như vậy kêu to nàng mới nhíu mày, ngay cả như vậy cũng không thể được ư? Đáy lòng có phần mất mát.
Nàng cũng không có trả lời của ta nói, chính là đi đến ta bên cạnh ngồi xuống mở miệng hỏi nói "Hôm nay thân mình đỡ một ít, hay là còn không thoải mái? "
Ta còn tưởng rằng nàng căn bản là sẽ không quan tâm ta đâu, nguyên lai nàng cũng còn là để ý của ta, trái tim ấm áp, ngây người trong chốc lát sau mới hồi đáp "Thân mình không ngại, ngày mai có thể cùng ngươi thượng kinh. " Đây cũng là một trong nguyên do mà ta bảo Yến Nhi đi gọi nàng. Nhưng rồi ta chợt nhớ tới câu nói kia của danh họa. Nàng là người được tiên đoán sẽ trở thành hoàng tử thống nhất thiên hạ, sẽ có ngày rời ta mà đi. Huống chi cha còn là người lợi dụng nàng, một khi nàng biết được, chắc chắn sẽ đem lòng hận ta.
Nghe xong câu nói này của ta, nàng có phần kinh ngạc, nàng tất nhiên là không thể tưởng được ta tìm nàng đến chỉ là vì thượng kinh chuyện, hơn nữa thân thể của ta lại như vậy không tốt, sao còn khư khư cố chấp muốn cùng đi nàng cùng tiến lên kinh đi đâu?
Nàng chính là ngây ngốc trong chốc lát sau, liền lập tức mở miệng phản đối nói "Ngươi thân mình vừa mới vừa khôi phục, không nên theo giúp ta đang thượng kinh, này lặn lội đường xa, đối thân mình cũng không tốt. Hơn nữa ta thượng kinh đi, xử lý tốt sự vụ sẽ trở lại, ngươi đối này thương vụ lại là không biết gì cả, theo giúp ta đi cũng không nhiều lắm tác dụng. Nói sau cha đã muốn làm cho Trần An theo giúp ta đang đi, ngươi cũng không cần lo lắng. "
Lòng ta hiểu được nàng là vì thân thể của ta, nhưng là nghe nàng như vậy vội vã phản đối ta đồng nàng cùng tiến lên kinh, trong lòng còn là cảm thấy khó chịu thực, nàng liền như vậy không nghĩ ta cùng với nàng cùng tiến lên kinh sao?
Ta cúi đầu, cái gì cũng không hơn nữa, chính là cảm thấy khó chịu.
Trong phòng lại yên lặng một mảnh, một chút tiếng vang đều không có, ta buông xuống đầu, qua sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mà nói "Ngươi liền như vậy không nghĩ làm cho ta đi theo ngươi sao? "
Ngẩng đầu lên khi, thấy là nàng nhíu chặt này mày bộ dáng, ta hiểu được là chính mình trong lời nói khó xử nàng, thật là nàng cũng đâu biết của nàng mỗi tiếng nói cử động đều đã ảnh hưởng tâm tình của ta đâu? Thấy nàng đầu dần dần cúi thấp đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì, ta nhìn không thấy của nàng vẻ mặt, trong lòng lại không vui, tới gần đến thân thể của nàng.
Nàng có phần bối rối tránh thoát đến, đối với ta nói nói "Ngữ Yên, ngươi đây là làm gì đấy? "
Thân thể của ta dừng ở tại tại chỗ, không biết nên như thế nào trả lời nàng, ta làm chi? Ta chỉ là đơn thuần muốn đi theo nàng, hơn nữa lòng ta biết lần này kinh thành nhất định là hung hiểm đến cực điểm, như thế nào nhẫn tâm làm cho nàng một người đi phạm hiểm đâu? Nghĩ vậy chút, ta lại kiên định chính mình cùng với nàng đang thượng kinh ý tưởng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến nàng lại là muốn tránh thoát của ta ánh mắt khi, thật sự là tức giận đến nhanh, nàng vì sao cuối cùng muốn trốn tránh đâu! Ngữ khí lạnh như băng đối Hạ Tử Hân nói "Mặc kệ, ngươi làm cho ta đi, còn là không cho ta đi, ta đều phải theo ngươi đi. Cho dù ngươi không cho ta đi theo, ta cũng sẽ chính mình một người thượng kinh đi. "
Nàng thấy không còn cách nào, chỉ phải thản nhiên thở dài một hơi nói "Ngươi nếu không có muốn cùng ta cùng tiến lên kinh trong lời nói, ta cũng không hề biện pháp, chính là lo lắng của ngươi thân mình sẽ chịu không nổi. "
Nghe được nàng này lời nói sau, sợi tức giận của ta cũng đều tan thành mây khói. Lui về chính mình vị trí, vì làm cho nàng an tâm, chỉ phải mở miệng nói "Thân thể của ta đã muốn không ngại, ngươi chớ để lo lắng. "
Nàng nghe xong, đối với ta gật gật đầu. Trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, chắc là hết cách với ta rồi cho nên mới vậy đi.
Nàng đối ta cũng không có bao nhiêu dông dài, ta nghĩ muốn lưu lại nàng, lại không biết nên như thế nào mở miệng, chỉ phải nhìn nàng rời đi bóng dáng. Cúi đầu, đứng dậy, cấp chính mình tìm áo khoác phủ thêm sau, lại không biết nên làm cái gì sự, nghĩ đến danh họa lời nói, hẳn phải tự ra quyết định thôi.
Đi tới cửa, làm cho Yến Nhi chuẩn bị tốt giấy sau, viết một phần thư tín, cột vào bồ câu đưa thư trên chân, làm cho Yến Nhi thả nó đi. Chính mình một người ngồi phòng trong không biết nên làm chút cái gì, không thú vị thực.
Nghĩ đến lần này đi kinh thành phải làm chuyện, trong lòng liền nhịn không được đau đớn lên, có lẽ ta cùng với nàng kiếp này chính là hữu duyên vô phận đi, cho dù là yêu nhau thì phải làm thế nào đây đâu? Không phải của ta, chung quy sẽ không là của ta.
Đứng dậy, đi tới cửa sổ, cứ như vậy đứng ở, ngắm ngoài cửa sổ phong cảnh, gió nhẹ nhàng đánh úp lại, có phần cảm giác mát mẻ.
Ta không biết chính mình ở cửa sổ bao lâu, thẳng đến cảm giác được bên cạnh của nàng hơi thở, còn có bên tai truyền đến nọ ấm áp, mới giật mình tỉnh lại. Còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe được nàng ở bên tai giữ nhẹ giọng hỏi "Suy nghĩ cái gì đâu, như vậy đầu nhập. "
Nghe được nàng như thế ôn nhu ngữ khí, hơi ngây người, không có quay đầu lại đi, chính là thản nhiên hồi đáp "Không có gì. " như thế nào khả năng hội không có gì đâu, chính là không biết như thế nào mở miệng đối nàng nói rõ, cho dù nói rõ thì phải làm thế nào đây? Cần gì phải làm cho nàng cảm thấy thêm lo lắng đây chứ?
Nàng nghe được của ta sau khi trả lời, chính là dùng hai tay vòng ở người ta, ta cũng không có giãy dụa, hơi ngửa ra sau, tựa vào của nàng trong lòng. Liền nghe được nàng ở bên tai nói "Không cần nghĩ nhiều, cửa sổ có gió, không cần đứng. "
Ta lưu luyến của nàng ôm ấp, mặc dù không được dày rộng, lại vô cùng ấm áp, một hồi lâu sau mới thoát đi ra, xoay người sang chỗ khác đối nói với nàng "Tử Hân, ngươi có lẽ sẽ bỏ ta mà đi. "
Nàng nghe xong chính là nhìn chằm chằm ta xem, trong mắt tràn đầy mất mát ý, ta đột nhiên có phần hối hận, đã biết rõ chỗ cố kỵ, nhưng lại cứ đâm vào. Nhất định là lại tổn thương tới lòng của nàng, nàng vì ta ngay cả Hạ gia đều buông tha cho, ta lại còn như vậy nghi ngờ nàng. Ta ngày càng trở nên lo được lo mất, cũng chỉ là sợ hãi mất đi nàng. Kể từ khi yêu nàng, liền trở nên như vậy thay đổi thất thường. Tình yêu luôn làm cho người ta như vậy không có cảm giác an toàn.
Thật lâu sau sau, nàng mới mở miệng hồi đáp "Ngươi như thế nào nghĩ như vậy đâu, chúng ta không phải vợ chồng sao, ta như thế nào không để ý ngươi mà đi đâu? "
Ta nghe xong liền nhìn nàng, mấp máy miệng, nửa ngày không có lên tiếng. Là không biết nên nói cái gì đó, nên thế nào đáp lại nàng đối ta này một mảnh nồng đậm thâm tình. Ta là yêu của nàng, nhưng là có quá nhiều tầng trở ngại ngăn cách giữa hai ta. Một khi hiểu được điều này, nó cắt qua của ta tâm, huyết chảy ra, tràn đầy trong lòng.
Nàng không có nghe đến của ta đáp lại sau, liền đi tới cửa sổ, đem cửa sổ đóng kỹ. Lại đi về tới của ta bên người kéo tay hướng bên giường đi đến, hai tay khoát lên của ta hai vai, đem ta đặt tại trên giường nói "Ngươi nếu là tưởng cùng ta tiến lên kinh, phải đem thân mình dưỡng cho tốt mới được. Sao có thể lấy tùy ý trúng gió đâu, nếu là bị cảm lạnh, như thế nào cho phải? "
Ta cảm nhận được nàng đối của ta yêu thương, nỗi lo lắng vừa rồi nảy sinh đã không còn sót lại thứ gì, nếu có, chính là tình yêu và sự dịu dàng của nàng.
Nàng nhìn thấy ta như cũ là không có phản ứng, giơ tay quơ quơ trước mặt ta, hỏi "Ngữ Yên, làm sao vậy? "
Nhưng sự dịu dàng này có thể ở bên người ta tới bao lâu được đây, nghĩ tới sau khi thượng kinh lại không ngừng được đành cảm thán. Thở dài một hơi, vừa định mở miệng muốn nói gì đâu, liền nghe được cửa nha hoàn thanh âm.
Là đồ ăn nàng gọi. Ta nhìn thoáng qua, đều là một ít nhẹ rau xanh, nàng cũng không phải là thích ăn này đó đồ. Lại là nhìn thấy nàng khẽ nhíu mày bộ dáng, liền biết nhất định là nàng cho ta điểm.
Quả thực, đợi cho nha hoàn sau khi rời khỏi đây, nàng liền xoay người nói với ta nói "Ngữ Yên, ngươi còn chưa dùng bữa đi, cùng ta đang dùng đi. Đều là một ít nhẹ ăn sáng, hẳn là thực thích hợp ngươi ăn. " nói xong liền lôi kéo ta đến trước bàn, đưa một chén cháo hoa cho ta. Liền cầm lấy bát của mình bắt đầu ăn.
Tinh tế và cẩn thận của nàng, ta tự nhiên là có thể cảm giác đến. Trong lòng ấm áp vô cùng, nhìn bộ dáng nàng ăn như một đứa con nít vậy. Sau khi nhìn một hồi mới phục hồi tinh thần, bắt đầu ăn phần của mình.
Dùng xong ngọ thiện sau, nàng liền làm cho nha hoàn đem bát dọn dẹp, ta thấy nàng lo lắng trông coi ta, tưởng là lo lắng thân thể của ta đi, trong lòng lại là ấm áp, nàng dù sao vẫn là như thế này làm người ta cảm động.
Thấy nàng lại là cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, chính là nghĩ đến dị thường nhập tâm. Sau một lúc lâu, lại là nghĩ đến cái gì bình thường, mới vừa nhíu chặt hai hàng lông mày, dần dần giãn ra mở ra. Ta thấy nàng dĩ nhiên nghĩ thông suốt cái gì, liền đứng dậy đối với nàng mở miệng nói "Ngươi có không theo giúp ta đi ra ngoài đi một chút. "
Nàng nghe xong gật gật đầu, cũng đứng dậy đi bên cạnh ta tới ngoài sân, chỉ là dọc đường hai chúng ta chẳng nói gì.
Dẫu vậy bầu không khí hôm nay không còn khác lạ như ngày thường nữa, mỗi khi ta và nàng không nói câu nào, thường sẽ có cảm giác áp lực đè nén, nhưng bây giờ không còn như thế nữa.
Ta thậm chí cảm giác, yên tĩnh như thế này, nhưng chỉ cần có đối phương ở bên cạnh ngươi sẽ mang đến cảm giác vô cùng yên bình. Tâm trạng khủng hoảng, u ám đều sẽ bị sự ấm áp này đào ra khỏi tim.