Cũng chính vì sự nghiệp nội y của ta, nên việc đi thực tế khảo sát đều là ta đích thân đi.
Để ý chỗ ra vào của những nữ tử bình thường, chính là cửa hiệu vải, cửa hiệu son phấn, nếu cửa hiệu nội y mở gần những nơi này thì sẽ tương đối tốt hơn. Nhìn tới nhìn lui, vẫn là nên chọn ở đối diện cửa hiệu son phấn mà mở. Mở cửa hiệu nội y này cũng không giống như tửu lầu mà có thể mở tùy tiện như vậy, ta phải tìm thật là nhiều người tuyên truyền, phát thật nhiều tờ bướm quảng cáo, phát thϊếp mời, lại để cho Tiểu Thúy tuyên truyền giảng giải cho đám nữ nhân, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất Tiểu Thúy rồi. A Hoa từ sự kiện lần trước kia liền đặc biệt không chịu gặp ta, thấy ta giống như là gặp phải kẻ thù gϊếŧ cha của nàng vậy. Ta cũng không biết rốt cuộc là ta hỏi cái gì không đúng. Không phải là chỉ hỏi một vấn đề ngực có bị chảy xệ hay không thôi sao, tuy là người tuổi còn quá trẻ mà bộ ngực đã xệ như vậy, thật sự là có điểm khó có thể mở miệng, thế nhưng cũng không cần nhìn thấy ta nét mặt như muốn tiêu diệt ta chứ! Chí ít ta cũng là lão bản của nàng mà?
Tiểu Thúy cũng không có cô phụ kỳ vọng của ta đối với nàng, nữ nhân này rất thích cái đẹp nha, điều này cũng dễ hiểu, cho nên Tiểu Thúy cùng đám nữ nhân kia tự nhiên trở thành nhóm khách đầu tiên của ta, ta lại dặn dò Tiểu Thúy hảo hảo huấn luyện những môn đồ mới nhập học này, ta cần nhiều người ưu tú giống như Tiểu Thúy vậy để trở thành nhân viên bán hàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thúy lại đỏ lên, nữ nhân các ngươi đều là làm sao vậy, lớn như vậy rồi mà sao lại cứ hay đỏ mặt chứ, ta chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Chờ đã, ách... hình như ta bây giờ là nữ giả nam trang mà, không trách bọn họ... Cũng may hôm nay đột nhiên nổi hứng không đi cùng Tiểu Thúy ra cửa hiệu bán hàng, nếu không? Khẳng định là sẽ bị người ta đánh chết vì tưởng ta là biếи ŧɦái rồi. May mắn, may mắn!
Tiểu Thúy, sự nghiệp nội y của ta liền giao cho ngươi vậy. Ta an bài cho Tiểu Thuyết giữ chức vị chưởng quỹ, nhưng tất cả đành phải dựa vào nàng rồi.
Còn ta sẽ làm nhiệm vụ ở phía sau đó chính là sáng tạo, ta tự thiết kế lấy khoản nội y nội khố, trong lòng ta cảm thấy rất tự hào về bản thân. Nhớ tới năm đó, việc ta yêu thích nhất chính là mua những thứ nội y đồ lót này, nếu cùng bạn đi dạo một vòng phố xá, ta liền chạy tới tiệm đồ lót để mua. Lúc đó bằng hữu của ta có lần còn hoài nghi ta có phải hay không đã mắc chứng nội y khống*, sao lại có sở thích biếи ŧɦái như vậy. Bây giờ ta nên cảm tạ mình ngay lúc đó đã yêu thích những thứ này, ha ha, nếu không làm sao có thể thiết kế ra nhiều qυầи ɭóŧ cùng bra như vậy chứ?
*nội y khống: hội chứng mất kiểm soát với nội y.
Trải qua mấy tháng nỗ lực, việc kinh doanh của ta ở trong trấn Tử Thành này đã trở thành sự kiện nóng hổi rồi, hiện giờ có biết bao nhiêu người ăn mặc nội y cùng nội khố do ta thiết kế ra, ta thực sự là quá tài giỏi mà. Học được cách làm ăn, cũng học được cách giao tế. Thật hẳn là phải cảm tạ nữ tử mang khăn che mặt kia đã cho ta ngân lượng để làm vốn liếng, nếu như có thể gặp lại nàng, ta nhất định phải hảo hảo báo đáp nàng, nàng chính là cha mẹ tái sinh của ta, không có nàng thì không có ta như bây giờ.
Trải qua một năm rưỡi nỗ lực, ta coi như đã trở thành một phú hào giàu có nhất nhì ở trấn Tử Thành, có xe có nhà có đất. Việc làm ăn cũng xem như ổn định, bây giờ không còn phải lo ăn lo mặc nữa rồi, cũng không còn cách mục tiêu của ta bao xa nữa. Chỉ là ta luôn cảm thấy trong cuộc sống của mình như mất đi cái gì, không thể nói rõ là cái gì, chính là cảm giác trong lòng dường như có khối trống rỗng, nhìn lại thì các huynh đệ cùng ta ăn xin ngày đó đều đã lấy vợ sinh con, ta uống rượu mừng cho từng người một, nhưng chính mình lại vẫn còn là một người cô đơn, thật là có chút chua xót a. Cũng có rất nhiều người công khai muốn giới thiệu cho ta đối tượng, nhưng bản thân ta lại là một nữ tử, mà ở thời cổ đại này tư tưởng của nhiều người còn quá phong kiến, nên ta cũng không muốn làm tổn hại người khác, đành cô đơn một mình sống đến hết đời đi! Thật chua xót mà!
Ta đây, trải qua hơn một năm nay cuộc sống ăn no ngủ kĩ, thân thể này cũng không có điều bất thường nào, kỳ thực ngoại hình bên ngoài của ta vẫn không có gì biến đổi, không phải ta tự đại, nhưng ta với nam trang này đi ra ngoài đường, thì mê hoặc một đám nữ nhân cũng không thành vấn đề. Điều này khiến cho ta tự hào hồi lâu.
Nhìn thấy mỗi ngày đều coi không hết sổ sách, đầu óc muốn phát điên, ta thật hận tại sao ở cổ đại không có một vật hữu ích như máy vi tính chứ. Nhớ đến chính mình đã dạy cho các chưởng quỹ học được chữ số Ả rập cho đến khi thành thạo mới thôi, những thứ này ở một mức độ nào đó đều có thể nâng cao hiệu suất làm việc. Ta dựa vào các hình thức làm việc ở hiện đại, phân công hợp tác, nhưng là mỗi ngày lượng công việc rơi trên người ta vẫn là rất nhiều, xem không hết sổ sách, có đôi khi đều trực tiếp giao cho A Hoa hoặc là Tiểu Thúy trực tiếp xử lý, cũng không biết hai nha đầu làm sao vậy, đến bây giờ cũng không chịu thành thân. Bất quá có các nàng ở đây thật tốt, lúc nào không muốn làm liền giao cho các nàng xử lý, các nàng xử lý cũng rất tốt, nhưng có lúc Từ Kỳ cũng sẽ giúp các nàng xử lý. Có ba người này cùng nhau hợp tác, có hay không có lão bản như ta đều giống nhau, thế nhưng là ba cái người này không ngừng mỗi ngày giúp ta an bài công tác, để cho ta không thể có thời gian ra ngoài dạo chơi. Ai... Cũng không biết ai mới là lão bản.
Trần Khải, quản gia của ta cũng thật là, không biết đứng về phía ta, mà còn bị hai nha đầu kéo về chung một chiến tuyến, còn thành khẩn nói với ta "Lão gia, người đối với ta tốt ta đều biết, thế nhưng ta cũng là vì muốn tốt cho người, những thứ sản nghiệp này chúng ta chỉ có thể giúp người quản, thế nhưng vẫn là chính người phải đến trông coi thì tốt hơn. Chúng ta đều là hạ nhân, nếu không phải là nhờ lão gia người, ta cũng không có cuộc sống tốt như bây giờ, người liền là cha mẹ tái sinh của ta a. Lão gia, bây giờ có bao nhiêu người nhìn trộm sản nghiệp của Hạ gia chúng ta, lão gia người cũng đừng nghĩ đến chuyện được nghỉ ngơi, Hạ gia này còn phải cần người chống đỡ đó" Mặc kệ ta phản đối ra sao, Trần Khải vẫn kiên quyết gọi ta là lão gia, ta rõ ràng chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi lại bị một tên nam nhân hai mươi bốn tuổi gọi là lão gia, ta có thể cam tâm sao, thế nhưng bất kể ta cầu xin ra sao, Trần Khải chính là không chịu sửa lại. Mỗi lần nghe được Trần khải lải nhải niệm chú ta liền chịu thua, tốt nhất là ngoan ngoãn ở trong phủ làm việc. Trần Khải giống như mẹ ta mới đầu là lẩm bẩm sau đó liền có thể lải nhải thành một trận lớn, cho nên ta mặc kệ thường ngày Trần Khải đáng ghét ra sao, ta cũng sẽ không răn dạy hắn, cũng là bởi vì chú lải nhải mà hăn niệm cùng mụ mụ ở thế kỉ 21 của ta quá mức giống nhau.
Bất quá, ta cũng không phải là người ngoan ngoãn như vậy, mỗi lần đều sẽ len lén chạy ra ngoài vui đùa một chút rồi mới trở về. Trần Khải bọn họ cũng không có biện pháp bắt ta, không thể làm gì khác hơn là để mặc ta, dù sao thì đến khi chơi chán ta cũng sẽ trở về. Những địa phương ta thường đến, cơ bản đều là Di hồng viện, nghe tên cũng đủ biết là chỗ nào rồi, không sai, chính là kỹ viện, ta là một người rất tịch mịch, cho nên không thể làm gì khác hơn là tới đây tiêu khiển giải trí, ta hiện tại là có rất nhiều tiền, đến kỹ viện thì có làm sao chứ?
Hoa khôi ở đây tên gọi Thanh Ngôn, ta cùng nàng có thể coi là bạn tốt, ta không phải loại người thấy sắc làm loạn. Ta không phải người tùy tiện, đương nhiên càng không phải loại người tùy tiện nổi loạn.
Tú bà tùy ý mang ta đi tới căn phòng của Thanh Ngôn, ta thế nhưng là khách quen của Di hồng viện, Tú bà đối với ta cũng rất tốt, mỗi lần đều đem Thanh Ngôn để lại cho ta. Cho nên ta mỗi lần tới Di hồng viện đều có thể may mắn ở cùng Thanh Ngôn, đây cũng không phải là mỗi người đều có đãi ngộ khác nhau a. Ta nhớ lúc mới biết nàng, Thanh Ngôn nhà ta lại có yêu cầu rất cao nha, phải biết đọc văn thơ, ta đọc một bài < Tưởng niệm trong đêm tịch liêu > mới có may mắn lên được phòng của Thanh Ngôn, rồi sau đó liền... Cũng không cần đối thơ nữa mà có thể trực tiếp đi vào, ai kêu ta là người có mị lực lớn như vậy chứ?
"Hạ Tử Hân, hôm nay ngươi tại sao lại tới a, không cần xem sổ sách sao?" Thanh Ngôn cười híp mắt hướng về phía ta nói, ta biết đây là tín hiệu nguy hiểm, mỗi lần Thanh Ngôn cười như thế, cuộc sống của ta liền không dễ chịu chút nào.
Ta xê dịch thân thể đến bên người nàng kéo thắt lưng mảnh khảnh của nàng về phía ta, phải nói thắt lưng của Thanh Ngôn thật đúng là tiêu chuẩn nha, eo thon nhỏ, ôm vào rất thoải mái. Cũng không lạ gì nếu Thanh Ngôn bị ta đây chiếm một chút tiện nghi, ta nếu như không làm như vậy, nàng còn cảm thấy kỳ quái hơn. "Vậy Thanh Ngôn là có nhớ ta không? Tới đây, hãy tới cười với bổn đại gia một cái, ta cho ngươi tiền. Nếu không, ta cho ngươi cười một cái, ngươi cho bổn đại gia tiền."
Thanh Ngôn giơ lên ngọc thủ của nàng sau đó nghiêm khắc bấm vào cánh tay ta một cái, đau đến nổi ta nhe răng trợn mắt rồi nhưng vẫn phải ung dung nói đến "Nét mặt như vậy vẫn là tương đối khả ái."
Ta cong cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn nữ nhân trước mắt có chứa tuyệt mỹ khuôn mặt của ác ma, mỗi lần như vậy ta đều phải bị nàng vừa bóp vừa cắn, cũng không biết nàng ta có phải là chúc cẩu hay không, tại sao lại thích cắn người như vậy, trên cánh tay này, trên vai của ta đều là kiệt tác của nàng.
"Thanh Ngôn, ta là rất nhớ ngươi nha. Ta đây không phải là ngay cả sổ sách cũng không thèm tính mà tới tìm ngươi sao? Trở về cũng bị ba người kia giày vò cả một đêm không thể ngủ ngon rồi." Ta biết điều cùng với nịnh hót trả lời Thanh Ngôn cái vấn đề trước đó. Cũng không biết ai mới là cô nương ở kĩ viện, rõ ràng là ta tới Di hồng viện này để chơi gái, còn phải bán rẻ tiếng cười mua vui cho hoa khôi.
Thanh Ngôn nhìn vẻ mặt nịnh hót của ta, buông lỏng ra ngón tay nàng ở trên cánh tay của ta, rồi bàn tay nàng hướng mặt của ta đánh tới, ta mới vừa muốn tránh ra, đã bị bắt lại. Mặt của ta a, ô ô...
Nữ nhân ác ma. Thanh Ngôn vừa nói "Đau không?" Rồi lại nắm lấy một cân hai lạng thịt trên mặt của ta nhéo nhéo, chà xát sau đó mới thả tay ra nói "Tử Hân, ngươi gần nhất lại gầy, đã làm gì vậy?" Vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn ta.
Ta cười một cái nói "Thanh Ngôn nhưng là quan tâm ta nha, hay là ta chuộc ngươi làm vợ ta được không?" Dường như ta cảm nhận được thân thể Thanh Ngôn run rẩy giật mình, nhìn kỹ lại, hình như là ta mắt viễn thị đi, người trước mặt vẫn đang ngồi yên lành.
Thanh Ngôn khẽ hé môi ra nói "Đẹp mặt ngươi chưa, nếu không phải thấy ngươi là khách quen của ta lại không cần ta bồi ngủ, thì ta đã mặc kệ ngươi rồi."
Kỳ thực Thanh Ngôn đã sớm biết thân phận của ta là nữ tử rồi, nàng ở nơi Di hồng viện này, đã tiếp xúc với nhiều nam nữ như vậy, hơn nữa ta mỗi ngày lại bám dính lấy nàng, nhưng lại không cần nàng ngủ cùng ta, cũng dễ đoán ra thân phận nữ tử của ta rồi. Lúc nàng chất vấn ta, ta cũng sảng khoái trả lời nàng "Đúng vậy!" Cho nên bây giờ ta và Thanh Ngôn liền là bạn tốt, cùng náo cùng cười, có nàng làm bạn cuộc sống của ta sẽ không còn cảm giác khô khan như vậy nữa. Cũng chỉ có khi ta đến cái nơi Di hồng viện này, thời gian ở cùng nàng, ta mới có cảm giác mình vẫn là một người bình thường, cảm giác mình vẫn còn tồn tại, có một hồng nhan tri kỷ ở bên cạnh mình.
Ta nhìn Thanh Ngôn ưu nhã, rất khó tưởng tượng ra mỗi ngày nàng đều hướng ta bạo lực. Cái loại mỹ nữ bạo lực này, hoàn hảo là đã cho ta sớm thấy rõ nàng, nếu không ta đã bị nàng lừa. Nhưng như vậy vẫn tạo thành trong tâm trí ta một bóng ma, nếu như mỹ nữ trên đời đều giống như Thanh Ngôn vậy, ta tình nguyện cả đời làm người cô đơn. Ta đây không phải là người có khuynh hướng thích chịu ngược.
"Ta nói Thanh Ngôn, ta là nói thật, ta vì ngươi chuộc thân, ngươi đến tửu lầu giúp ta một tay, ngươi thấy sao? Ngươi mỗi lần đều cự tuyệt ta, ta sẽ rất thương tâm đó." Nói xong ta cố ý bày ra một biểu tình rất bi thương, nữ nhân tên Thanh Ngôn này thật là kỳ quái, ta mỗi lần muốn giúp nàng chuộc thân nhưng nàng cũng không chịu, không lẽ là nàng ta yêu thích cái nơi Di hồng viện này a! Thanh Ngôn cũng không phải là người phóng đãng, nói chính xác hơn, Thanh Ngôn nhà chúng ta vẫn là một nữ tử có nguyên tắc, là người có hàm dưỡng, mặc dù đối với ta đây nàng đều hoàn toàn không có thể biểu hiện ra ngoài. Nàng không tùy tiện tiếp khách, trừ ta ra. Không tùy tiện ngủ qua đêm với ai, trừ ta ra. Lại càng không bồi ai ngủ, trừ ta ra. Đương nhiên chỉ là ngoan ngoãn ngủ, cái gì cũng không có làm được. Cho dù nàng đối với ta là khác biệt, Thanh Ngôn cũng đã nói, nàng muốn cô đơn như vậy chứ không cho ta vì nàng chuộc thân.
"Tốt a, ngươi nếu như thật muốn cho ta chuộc thân cũng được, thế nhưng phải cho ta quyết định đi hay ở, ngươi không thể hạn chế tự do của ta, thế nào?" Nghe Thanh Ngôn bằng lòng đáp ứng yêu cầu của ta thật đúng là làm ta giật mình, bất quá ta nếu đồng ý yêu cầu của nàng thì chúng ta cũng không thể duy trì mối quan hệ này.
"Tốt a, ta vì ngươi chuộc thân sau đó đem khế ước bán thân đưa cho ngươi có được không?" Cũng không biết vì sao, ta đối với Thanh Ngôn, trên căn bản là nói gì nghe nấy, chẳng qua là khi làm bạn tốt cùng nàng, thậm chí là tỷ tỷ, ta lúc đầu cũng muốn cùng Thanh Ngôn tìm hiểu, phát triển một chút quan hệ, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu sót chỗ nào đó, từ đầu đến cuối vẫn không tiến triển thêm được. Có lẽ là ta quá sớm phát hiện ra Thanh Ngôn là một nữ nhân ác ma, cho nên đối với hình tượng mỹ nữ của nàng cũng liền giảm bớt đi nhiều hứng thú. Ai nha, hoàn hảo là ta đã phát hiện sớm.
Cầm ngân phiếu đi cùng Tú bà chuộc thân cho Thanh Ngôn. Trước khi ta đi Tú bà còn lôi kéo tay của ta giống như là giao phó chuyện vô cùng quan trọng cho ta trước lúc lâm chung "Tử Hân a, Thanh Ngôn ở nơi Di hồng viện này của ta mặc dù là phong quang* trong chốc lát, thế nhưng cái này dù sao cũng là kỹ viện, cái này lại có bao nhiêu người đều là vì dung mạo của Thanh Ngôn mà đến, có người nào đối với một nữ tử lầu xanh bằng tấm lòng chân thực đâu? Mụ mụ nhìn ngươi cũng là thật tâm đối với Thanh Ngôn, nếu là ngươi có lòng liền nạp Thanh Ngôn làm thϊếp thị đi." Nghe Tú bà nói những lời này, trong lòng ta thật đúng là chua xót, rõ ràng là một hoa khôi danh chấn đại giang nam bắc nhưng chỉ yêu cầu mình thu nàng làm một cái thϊếp thị.
*phong quang: nổi tiếng, nở mày nở mặt.