Nha hoàn dẫn ta đến một sương phòng, gõ nhẹ cửa mấy lần, liền nghe được một thanh âm như họa.
"Vào đi." Giọng của nàng, rất ngọt, nhưng lại mang theo loại cảm giác nhàn nhạt như gần như xa làm cho người ta hít thở không thông. Muốn bóc đi lớp ngăn cách kia, lại phát hiện chỉ cần ngươi làm thế liền sẽ không còn mỹ cảm. Vì lẽ đó loại nữ tử này, chỉ có thể đến gần nhưng không thể khinh nhờn. Đối với nữ tử như vậy, ta rất là khâm phục, bản thân nàng có khí chất khiến cho ngươi phục tùng, hơn nữa là cam tâm tình nguyện phục tùng, không cần nàng phải sử dụng thủ đoạn gì.
Ta chờ nha hoàn dẫn ta vào cửa trước, chỉ là đợi đã lâu cũng không thấy nàng bước vào, ta nghi hoặc nhìn nàng, thấy nàng che miệng khẽ cười nói "Công tử, ngươi mới là khách quý của tiểu thư, tự nhiên chỉ có một mình ngươi mới có thể đi vào." Nói xong liền đẩy nhẹ cửa, ta lúng túng gãi đầu, lần này thật là mất mặt. Nàng đẩy ta vào liền đóng lại cửa phòng, ta nhìn cửa phòng dần khép lại, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Thu hồi tâm tư bay tán loạn, mới nhìn về cách bố trí trong căn phòng, ta xác định ta lúc này có loại cảm giác bị thuyết phục, cách trang trí trong này là thứ ta thích nhất. Đồ vật không nhiều, nhưng về phương vị bày bố đều phi thường tuyệt vời. Ánh sáng phản chiếu hỗ trợ cho nhau.
Tài nữ quả nhiên là tài nữ, bất cứ món đồ gì ở trên tay nàng cũng điều biến thành những thứ có giá trị khác ban đầu. Ta càng ngày càng kính phục vị danh họa cô nương này, cũng tự nhiên càng ngày càng muốn tìm hiểu rõ hơn vị hoa khôi đứng đầu của Xuân Hương Lâu.
"Công tử." Ta nghe được giọng nói như chim hoàng anh của nàng, quay đầu đối diện với đôi mắt ấy. Nàng lúc này đã cởi bỏ lớp khăn che mặt, ta thực sự là hoài nghi cổ đại lẽ nào có thể sản sinh ra mỹ nữ sao, vì sao toàn nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ thế này.
Vẻ đẹp của nàng không giống với những người ta đã thấy, không có từ ngữ nào để miêu tả, đẹp đến nỗi không giống người thường. Tim đập loạn nhịp nhìn nàng hồi lâu, thấy trên mặt nàng hiện ra nét đỏ ửng nhàn nhạt, mới phát hiện mình thất thố. Ho khụ một tiếng, vội vàng nói "Danh họa cô nương, là do tại hạ đường đột. Thật xin lỗi."
Nàng chỉ là quay về ta nở nụ cười xinh đẹp, nhanh như cầu vồng, uyển chuyển như rồng, liền khiến trời đất trở nên ảm đạm phai mờ.
Nếu không phải ta đã gặp qua những mỹ nhân như Trần Ngữ Yên, Thanh Ngôn, Tiểu Thúy. Sợ là sẽ bị nụ cười của nàng câu hồn đoạt phách rồi. Trong lòng ta liên tục cảm thán, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra nửa điểm thất thố như vừa rồi.
"Xin hỏi danh tính của công tử?" Thanh âm nàng nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ ta đều nghe rõ ràng.
"Tại hạ họ Hạ tên Hân, người Tử Thành." Ta được hỏi gì thì đáp nấy, tất nhiên là nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên nghi hoặc cùng mừng rỡ.
"Xin hỏi Hạ công tử có phải là vị hôn phu của Trần Ngữ Yên đệ nhất mỹ nhân Tùy triều?"
Ta nhìn nàng một cái, nàng vẫn không né tránh, như vậy cũng có nghĩa là ta có thể yên tâm trả lời câu hỏi của nàng. Điều khiến ta phiền muộn nhất chính là người nào cũng biết ta đã cưới Trần Ngữ Yên, nguyên lai người cổ đại thật nhiều chuyện. Cưới được mỹ nữ thì toàn dân bách tính đều biết tới tên của Hạ Tử Hân ta, nhưng ta không lấy làm gì cao hứng. Dựa vào lão bà để nổi danh, sợ là bất cứ ai cũng sẽ đều không vui.
"Bất tài, chính là tại hạ."
Nàng nhìn ta vài lần trước khi đi tới bàn, rót một chén trà nói "Hạ công tử, mời ngồi. Uống trà mà tiểu nữ vì ngươi chuẩn bị."
Ta tất nhiên cũng sẽ không khách khí, nhanh chân bước tới ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy chén trà, hớp một ngụm, đây là trà Long Tĩnh, loại trà tốt nhất. Vốn dĩ ta vẫn được coi là một thương nhân giàu có, nhưng rất hiếm khi uống được trà Long Tĩnh. Nếu như ta nhớ không lầm, đã từng uống qua nó vài lần ở Trần phủ, bởi vì sản lượng của nó cực kì ít, nên dù có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được. Ngẫm lại thì thấy loại trà này căn bản dùng để cung cấp cho các hoàng thân quý tộc, người có thể dùng đương nhiên thân phận sẽ không tầm thường. Dẫu vậy, ta vẫn không biểu lộ sự nghi hoặc này ra ngoài, chỉ là đối với danh họa cô nương này càng cảm thấy hứng thú.
"Trà thật ngon, danh họa cô nương pha trà quả không tầm thường chút nào!" Ta cười to nói, không ở trước mặt nàng gắng sức khắc chế tâm tình của mình, vui mừng chính là vui mừng. Người sống một đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nếu vui sướиɠ hay đau buồn đều che giấu trước tất cả mọi người không riêng chừa một ai, ta nghĩ cuộc đời sẽ trở nên vô vị. Chẳng biết vì sao, ta đối với vị danh họa cô nương này liền chưa từng có ý nghĩa che giấu tâm tình của mình.
"Công tử nói giỡn, danh họa nào có thể pha trà tốt được như vậy, chủ yếu là do nhờ lá trà Long Tĩnh mà thôi." Nàng cũng vô cùng thành thật nói ra tên loại trà.
Ta không muốn tiếp tục truy hỏi, liền dẫn dắt sang chủ đề khác.
"Danh họa cô nương, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết cô nương có nể mặt mà chịu giúp không." Ta nói cực kỳ thành khẩn, ta thật sự muốn vị danh họa này giúp đỡ ta. Người nữ tử tài hoa như vậy mà ở trong thanh lâu thật sự rất đáng tiếc. Ta thương xót cho một người tài hoa chỉ có thể dần dần mai một ở chốn này. Không phải ta không thể chuộc nàng, chỉ là nếu bây giờ mà làm thế, chắc chắn sẽ tốn một lượng lớn tiền bạc, mà đại sản nghiệp ở Giang Nam đang cần gấp ngân lượng. Nàng là một hoa khôi sao có thể so với Tiểu Vân Tiểu Vũ, nếu không có một khối lượng lớn ngân lượng thì còn lâu mới chuộc được. Trước mặt tạm thời chỉ đành bỏ qua ý định này.
"Hạ công tử cứ nói, nếu có thể hỗ trợ được, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ." Nàng thẳng thắn thoải mái, thật là một người bạn tốt hiếm thấy.
"Vậy đành nhờ danh họa cô nương vẽ một bức tranh sơn thủy tặng cho ta." Ta đối với nàng nói.
Nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, gật đầu nói "Hóa ra là việc này nha, không thành vấn đề. Công tử ngày mai liền có thể tới lấy."
Ta cũng cười với nàng, chẳng biết vì sao, lúc đó ta chỉ muốn bức họa của nàng, có lẽ là do tính thưởng thức nghệ thuật. Vừa vào cửa ta đã phát hiện một bức tranh treo trên tường, nếu ta đoán không sai, bức tranh kia chính là do nàng vẽ ra. Ta không biết một bức tranh đẹp là như thế nào, nhưng cảm giác đã nói cho ta, nàng vẽ rất tốt, là một bức tranh rất mỹ.
Còn mục đích khác nữa chính là, ta phải đảm bảo nàng trở thành một danh họa gia thành đạt, sau này khi chuộc nàng rồi, nàng cũng có thể dựa vào tài năng của chính mình nuôi sống bản thân.
Ta cùng nàng nói chuyện một hồi mới đứng dậy cáo biệt, đối với nàng, ta càng cảm thấy nàng quả là một nghệ thuật gia hiếm thấy. Nàng hiểu biết rất nhiều, tuy người ở trong thanh lâu, nhưng kiến thức so với ta còn muốn lớn hơn. Ta không khỏi hoài nghi có thật là nàng chỉ đơn giản là hoa khôi của thanh lâu? Tuy rằng lòng nghi ngờ không ngớt, thế nhưng cũng không muốn truy cứu. Ta nghĩ nàng sẽ không có tâm hại ta, linh cảm đã mách bảo ta như thế. Ta chẳng biết vì sao ta sẽ đối với một mới nhận thức không lâu sản sinh trong người một loại cảm giác an toàn, bình yên như vậy, để ta phải hoài nghi phải chăng mình đã sinh bệnh. Loại cảm tình này, quả thật khó mà nói trước được.
Ra cửa phòng mới sực nhớ tới hai người Tiểu Vũ và Tiểu Vân, nhẹ nhàng đi về phía trước, thấy hai người đó đã gục xuống bàn, biểu lộ dáng dấp buồn bã trông thật tức cười, vậy nên ta đã bật cười thành tiếng.
Hai người này mới phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn ta, nhưng cũng không nói lời nào. Cứ trừng mắt nhìn ta như vậy, làm ta sợ nổi da gà, trong lòng thầm thở dài nói "Thật sự không thể đắc tội nữ nhân."
"Hai vị chẳng lẽ cứ nhìn tại hạ mãi sao?" Ta cười trêu nói, dĩ nhiên là biết vì sao hai người lại trừng mắt nhìn ta như vậy. Quả là do ta không đúng, mặc kệ hai người này chỉ đi quan tâm đến vị mỹ nữ kia.
"Hừ, công tử còn nhớ tới hai người bọn ta sao? Chứ không phải đang nhớ thương danh họa tỷ tỷ ôn nhu kia à?" Tiểu Vũ phẫn nộ nói.
Tiểu Vân vậy mà ở một bên lấy tư thái xem kịch vui. Ta lúng túng gãi đầu, khá là bất đắc dĩ nói. "Không phải ta đã quay lại rồi sao? Được rồi, để ta đi tìm tú bà chuộc thân cho hai người các ngươi." Nói xong vội vàng rời khỏi, để lại hai người trong phòng cười to.
Ta đây đã tạo nghiệt gì nha, giúp người ta chuộc thân mà giống như chuột thấy mèo liền sợ hãi rụt cổ. Ta nghĩ chắc là do ta quá dễ bị bắt nạt, đột nhiên nghĩ đến Thanh Ngôn, trong lòng ấm áp, ít nhất là nàng đối với ta cũng không ngược đãi thảm hại.
Ta tìm tú bà, giúp hai người chuộc thân, đau lòng phải bỏ ra lượng lớn ngân phiếu nhét vào túi tiền của tú bà, còn nghe bà ta phen ân cần dạy dỗ mới có thể đưa hai người gieo vạ này về khách điếm.
Tiến vào bán lão, để chưởng quỹ sắp xếp hai gian phòng hảo hạng cho hai người, mới coi như xong việc. Lại dặn dò gã sai vặt mang nước tới, ta ở lâu bên trong Xuân Hương Lâu bị dính không ít mùi vị son phấn, ngửi thật khó chịu, cũng mặc kệ bây giờ đang cần nghỉ ngơi, liền đi tắm rửa.
Cởi y phục ra, sau đó tháo xuống từng lớp vải quấn quanh ngực. Thân thể nữ tử lộ ra ngoài không khí, vội vàng bước vào trong thùng gỗ. Ta không hề thả hoa gì, vốn trên người đã đầy rẫy mùi hương của nữ tử, nếu tắm mà còn thêm hoa vào, sợ là thân phận nữ tử sẽ bị bại lộ không thể nghi ngờ.
Tắm rửa xong, lại quấn chặt từng lớp vải băng ngực, mới mặc áo trong, hướng tới giường nhảy tới.
Cả người sau khi tắm trở nên thoải mái hơn nhiều, ngửi được mùi của chăn đệm, liền tiến vào mộng đẹp.
***Một đêm không mộng, ngủ thẳng tới sáng, đứng dậy mặc y phục, tùy ý chải tóc một phen. Mới để gã sai vặt đi vào dọn dẹp nước tắm đã dơ vào tối hôm qua.
Dặn dò gã sai vặt mang đến điểm tâm, rồi ăn sáng xong cuối cùng mới bước xuống lầu.
Thật ra ta không thích để hai người Tiểu Vũ và Tiểu Vân ở bên cạnh hầu hạ, ta không nghĩ ta có phúc đến như vậy, chỉ là phải làm thế để tiện chỉ giáo cho hai người bọn họ. Nếu việc này mà giao cho người khác, ta sợ sẽ không yên tâm.
Hai người các nàng tính ra cũng rất là chăm chỉ, tuy rằng chỉ nhiêu đó cũng không thể nói ra được điều gì khi ta một lòng muốn hai người trở thành trụ cột của Hạ gia, ta cảm giác như mình đang dạy dỗ hai nha hoàn.
Các nàng lại đi bưng trà đưa nước, quấy nhiễu ta làm cả người không dễ chịu. Nhưng cứ nhìn dáng dấp nhu nhu nhược nhược của các nàng cùng với khuôn mặt đáng yêu, thực sự không làm người ta thốt ra được lời trách cứ nào. Ta chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Bất đắc dĩ, ta đành giao hai người này cho Hạ Đại Hải chỉ bảo. Thành thật mà nói, ta không có một biện pháp nào để đối phó với các nàng.
Hạ Đại Hải sảng khoái đồng ý. Hắn làm người tuyệt không như bề ngoài ngông cuồng của mình, mà chính là một nam tử tương đối cẩn thận tỉ mỉ.
Ta yên tâm giao hai người cho hắn, rồi ra đường hướng tới Xuân Hương Lâu.
Bước tới trước cửa, tú bà dễ dàng nhận ra ta, cái tên tiêu tiền như nước. Tối hôm qua ta không thèm xem giá cả liền chuộc hai người Tiểu Vũ và Tiểu Vân. Thế là nàng hận không thể làm cho ta chuộc thêm nhiều cô nương nữa!
"Công tử tại sao lại đến rồi, hai nha đầu Tiểu Vân và Tiểu Vũ hầu hạ không tốt sao, công tử hãy yên tâm, bên trong còn có rất nhiều, tùy ý cho ngươi lựa chọn." Nói liền tiến lên kéo lại cánh tay của ta. Dáng vẻ của nàng như là một bác gái bán đồ ăn ở chợ, nói với ta bên trong rổ rau cải trắng chất lượng tốt đến cỡ nào, có thể thoải mái lựa chọn. Ta không hề thích việc nàng xem người ta là vật phẩm để trao đổi tiền bạc, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể khỏi cái ôm ấp của nàng, đối với sự nhiệt tình này, ta thực sự khó có thể tiếp thu, hơi chắp tay hành lễ "Mụ, ta tới đây là để tìm danh họa cô nương, ngươi có thể giúp ta..." Nói xong liền lấy ra tờ ngân phiếu trăm lạng từ trong tay áo đưa cho nàng, nàng làm bộ khó dễ nhìn ta, nhưng công phu trên tay vẫn rất nhanh nhét ngân phiếu vào trong áo.
Ta nghĩ ta là loại người thực tế, rõ ràng không thích tú bà, rồi lại muốn phụ họa, lấy lòng nàng. Có lúc, ta phỉ nhổ dáng dấp này của mình. Nhưng ở xã hội thì phải dùng bộ dáng này, không thể thay đổi được như ta mong muốn.
"Công tử, ngươi xem, nếu muốn gặp danh họa cô nương thì phải trở thành khách quý. Ta không thể làm chủ được, thế chẳng khác nào là đang làm khó ta?" Nói xong còn quyến rũ quở mắng ta.
Ta thừa nhận tú bà này xác thực vẫn còn bộ dáng thướt tha thùy mị, nếu ta là một nam tử háo sắc, cũng khó chống đỡ chiêu quyến rũ này của nàng ta. Ta cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn lấy bộ dáng ôm đùi (nịnh nọt) nói rằng "Mụ, ngươi yên tâm, ta đã nói qua với danh họa cô nương, ngươi đi nói giúp ta một tiếng là được rồi."
Nàng một mặt kinh ngạc nhìn ta hỏi "Ý ngươi là, ngươi đã cùng danh họa cô nương hẹn trước?"
Ta nhàn nhạt gật đầu, nàng vẫn biểu lộ không ngờ được nhìn ta, nhưng thấy ta không giống vẻ mặt đùa giỡn, chỉ có thể dẫn ta vào trong lầu, vừa đi vừa lầm bầm "Danh họa cô nương bị làm sao rồi?"
Ta thực sự cảm thấy rất kỳ quái, lẽ nào trước đó danh họa cô nương chưa từng tự mình hẹn gặp khách quý sao? Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn không mở miệng hỏi.
Chỉ cần có cơ hội nhìn thấy nàng, lại nói ta và danh họa cô nuông chỉ gặp mặt một lần, không cần phải bới rễ để tìm hiểu nguyên do. Điều này xưa nay không phải là phong cách của ta.
Ta theo tú bà đi tới trước cửa mà tối hôm qua được nha hoàn dẫn tới, ta biết đây là một gian phòng họa (vẽ), trong lòng ta nảy lên một cỗ rung động không rõ tên, danh họa sẽ tặng ta một bức tranh gì đây, là tranh sơn thuỷ, hay là loại tranh gì khác? Trong lòng tràn ngập hi vọng, háo hức muốn vào để nhìn xem. Chỉ là ta vẫn cố kìm chế kích động trong lòng, bình thản nhìn tú bà.
Tay tú bà chần chờ một chút, cuối cùng cũng gõ cửa phòng, ta đứng ở sau lưng nàng, im lặng. Ta lúc ấy do kích động quá mức nên phải duy trì dáng vẻ lãnh đạm.
"Danh họa, khách quý Hạ công tử của ngươi nói là đã hẹn trước với ngươi, nên ta dẫn hắn đến." Ngữ khí của tú bà khá là cung kính, để ta thực sự khó có thể hiểu được, dù đây là hoa khôi đứng đầu bảng của Xuân Hương Lâu, tú bà thân là lão bản của Xuân Hương Lâu sao lại cần dùng đến giọng điệu kia? Nghĩ tới một khả năng khiến ta cảm thấy sợ hãi, e rằng lão bản chân chính không phải tú bà ở trước mắt này, mà chính là vị danh họa ở bên trong kia.
Đầu óc của ta vang lên một trận ầm ầm, ngây cả người ra.
"Mời hắn vào đi." Thanh âm vui tươi của danh họa ở bên trong truyền ra, nhưng lại cảm thấy đôi tai trở nên mịt mờ vô cùng. Giọng nói của nàng đã kéo ta trở về thực tại, sau khi cúi người chắp tay với tú bà liền mang theo tâm tình thấp thỏm tiến vào trong gian phòng.
Ta nghĩ ta đang thất vọng, chẳng biết vì sao lại vậy, có lẽ do điều gì đó mà chính bản thân ta cũng không biết. Chỉ là tâm tình của ta không được thoải mái như trước. Ta bước vào phòng, thấy nàng đang đứng trước bàn, tay còn cầm bút lông, biểu hiện chăm chú nhìn bức họa tranh sơn thủy trước mặt, ta không nhìn kỹ, chỉ là nhìn sơ qua bức tranh ấy.
Thấy nàng ở khoảng cách gần như thế này, nhưng ta vẫn cảm thấy thật xa. Ta và nàng vĩnh viễn có một bức tường ngăn cách không thể nào vượt qua. Ta chỉ là nhìn, tim khó dằn xuống nỗi đau, tâm như đang bị xé rách. Ta tay đặt lên ngực, chỉ cảm thấy khó chịu. Tại sao ta lại khốn khổ đến vậy?
Khi nàng ngẩng đầu lên, ta đã khôi phục thần thái. Tay vẫn cầm quạt giấy vẫy vẫy.
Nàng nhìn ta, cười nhạt, trong nháy mắt ta trở nên mê man. Rồi lại cực nhanh tìm về chính mình, đối với nàng cũng cười đáp lại. Nếu nàng chỉ là một người có thân phận đơn giản, thì hôm qua khi nhìn thấy nàng, ta có thể hay không yêu danh họa nữ tử điềm tĩnh bình đạm này đây? Ta thừa nhận ta đối với nàng có cảm giác, nàng cười làm cho hô hấp chảy vào trong máu của ta rối loạn.
Nhưng nụ cười đẹp đẽ như vậy cũng có tạp chất, ta sực nhớ, trên đời này quả nhiên không có thứ nào tinh khiết cả.
Ta thất vọng, rồi vui mừng, sau đó lại cảm thấy bất hạnh. Nếu cả đời ta không phải qua một hồi suy đoán, bị che mờ trong lời nói dối cùng với hư cảnh, ta có thể hay không có thể hạnh phúc một chút, sống thoải mái đơn giản một chút đây?
Nhiều lúc ta thậm chí căm hận bản thân quá mẫn cảm và thông minh, này khiến cho ta có thể nhìn rõ nhiều điều, nhưng cũng làm cho ta phát hiện những điều có thể tổn thương ta. Đều nói người ngốc có phúc của người ngốc, nếu có thể, ta cũng chấp nhận làm một người ngu ngốc.
Ta hít một hơi, bên trong đây tràn ngập mùi hương của nàng, mê say. Ta cảm nhận hương hoàn mỹ này, sợ rằng một lát nữa ta sẽ mê muội mà không bao giờ tỉnh táo lại được.
Mở miệng có chút gấp gáp nói "Danh họa cô nương, bức họa kia..."
Ánh mắt của nàng trở nên hơi mê hoặc nhìn về phía ta, khả năng là bởi vì giọng điệu, hoặc có thể là vì thứ khác. Ta hơi nhíu mày một cái, ta nghĩ nàng định là nhìn thấy, khẽ gật đầu nhưng không đối diện với ta. Lòng ta có chút âm u, nhưng cũng không nói chuyện.
Nàng đem bức tranh cuốn lại, đưa cho ta nói "Ta đã vẽ xong, nếu không có chuyện gì khác, công tử có thể rời đi. Đêm nay ta còn phải tiếp khách quý." Âm thanh nàng vui tươi lại mờ mịt, không hề có một chút cảm giác an toàn, ta nghĩ là do ta đã tổn thương nàng đi. Nhưng nàng chẳng lẽ sẽ không bao giờ tổn thương đến ta, thế giới này vốn đầy rẫy nhiều âm mưu quỷ kế. Ta đau đầu không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, gật đầu, nhìn về hai con mắt cô đơn của nàng, trong lòng tê rần. Nỗi đau như được xoắn lại.
Ta thu lại quạt giấy, nhận tranh của nàng, nói tiếng cám ơn, liền không quay đầu lại rời đi.
Đi xuống lầu nhìn thấy tú bà, nàng hướng về ta cười nhạo, tâm tình ta vô cùng rối bời. Bước nhanh đi đến cửa, nàng thấy ta đầy mặt vẻ không vui, cũng không dám đến trước mặt nói chuyện, sững sờ ở một bên, nhìn ta đi ra cửa lớn ở Xuân Hương Lâu.
Sau khi đi được một khoảng, mới quay đầu lại nhìn về phía Xuân Hương Lâu vẫn còn phi thường náo nhiệt, ngờ ngợ có thể nghe được trong lầu truyền đến trận ồn ào. Yên lặng thở dài một hơi, nhìn bức tranh nắm chặt trong tay một chút. Ánh mắt có chút không động mà yên tĩnh nhìn trên bầu trời. Vẫn còn sớm nhưng nửa vầng trăng đã đen kịt, có chút tối tăm. Sao rất nhiều, cũng vô cùng sáng.
Bần thần một hồi, mới trầm mặc xoay người rời đi.