Chương 47: Đề hàm số

Ngày hôm sau Dương Tích cũng không đến trường, ngày thứ ba ngày thứ tư..... cũng không đến.

Lúc này cô ta không xuất hiện là sự lựa chọn thông minh, bởi vì cô ta là nhân vật trung tâm của sóng triều dư luận, tuy rằng mấy học sinh cũng không dám đối diện chỉ trích cô ta, nhưng sau lưng cũng không ít người bàn tán cô ta.

Mặc dù Dương Tích đã đăng bài xin lỗi Sở Sở trên vòng bạn bè, nhưng trừ lần đó ra, thì không có động thái gì nữa.

Sự kiện bạo lực này rất nghiêm trọng, Kiều Ngôn Thương sau khi biết được chân tướng, tức giận không thôi, thậm chí còn mời luật sư tới trường, yêu cầu phải nghiêm trị học sinh liên quan đến chuyện này, cho con gái ông một công đạo, bằng không ông sẽ để pháp luật can thiệp, đồng thời còn muốn công khai chuyện này cho dư luận truyền thông.

Nhà trường vì bị Kiều Ngôn Thương gây áp lực, nên đã tiến hành cảnh cáo và ghi lỗi nặng vào học bạ của Dương Tích, mà người nhà Dương Tích đến trường mấy lần, muốn nhà trưởng hủy bỏ việc ghi lỗi vào học bạ, bởi vì lỗi đó đi theo hồ sơ cả đời, tương lai vào nghề công tác, các phương tiện đều đã chịu ảnh hưởng. Lý do của bọn họ là Dương Tích cũng coi như là người bị hại, đầu cũng bị thương, không nên bị xử phạt, toàn bộ quá trình bạo lực này cũng không phải cô ta làm, người chân chính nên bị phạt là đám người Tưởng Lina.

Sau đó bố mẹ của đám người Tưởng Lina tức giận, rõ ràng chính Dương Tích là người sai khiến, dựa vào cái gì mà người đầu têu không bị phạt, lại đi đẩy con của bọn họ lên.

Mấy bố mẹ đó cách vài ba ngày là đến trường học náo loạn, nhà trường cuối cùng vẫn ghi tội tất cả, không một ai thoát khỏi.

Nhưng bởi vì sự kiện này, danh tiếng của Dương Tích ở trong lớp cũng mất đi, ngay cả mấy nữ sinh hay đi theo cô ta, bao gồm đám người Tưởng Lina, cũng cự tuyệt cùng họ lui tới.

Tuần cuối của tháng 12, tình trạng của Sở Sở càng ngày càng tốt lên, kỳ thi nghệ thuật liên tỉnh cũng phát huy rất tốt.

Trời chiều chìm xuống, Lục Xuyên và Sở Sở đang trên đường trở về phòng ký túc xá.

“Lục Xuyên, kỳ thi cuối kỳ em có lòng tin đứng trong top 30 của lớp đấy.”

“Ừ.”

“Nếu toán học không xảy ra gì ngoài ý muốn.”

“Ừ.”

Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn, con người Lục Xuyên, cảm xúc đều viết ở trên mặt, trong lòng không giấu được chuyện gì.

“Sau khi thi liên tỉnh, thì đến thi cuối kỳ, em đã tra trên mạng, thời gian hình như là..... tháng một đến tháng ba.”

Lục Xuyên lúc này hình như mới có chút phản ứng, “Ừ, em chọn xong trường, đến lúc đó anh đưa em đi.”

Sở Sở gật đầu: “Vậy em về trước đây.”

Nhưng mà ngay khi cô xoay người rời đi, Lục Xuyên đột nhiên gọi cô lại: “Sở Sở, vì sao em đi xin lỗi Dương Tích?”

Thân ảnh của Sở Sở khẽ run.

Lục Xuyên đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Chuyện này không phải lỗi của em, vì sao lại phải đi xin lỗi cô ta?”

Sở Sở lùi lại, ánh mắt dời qua chỗ khác, thấp giọng nói: “Em cảm thấy..... vẫn...... vẫn nên đi xin lỗi..... dù sao cũng là em đẩy cô ta.”

Vừa căng thẳng, cô liền nói không rõ ràng.

Lục Xuyên đến gần Sở Sở, vươn tay xoa mặt cô, lúc này đây Sở Sở không theo bản năng cọ lên bàn tay hắn nữa, mà tiếp tục lùi lại.

Ngón cái và ngón trỏ của hắn chế trụ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà Sở Sở vừa nhìn thấy nốt ruồi nhạt động lòng người dưới khóe mắt, giống như bị phỏng, vội vàng dời ánh mắt qua bên hông.

“Em thật sự cảm thấy áy náy, hay là còn có nguyên nhân khác?”

“A.” Sở Sở giãy ra.

Lục Xuyên lần thứ hai giữ mặt cô lại, sau đó cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mặt cô, ôn nhu nói: “Sở Sở, cái gì cũng có thể nói cho anh biết.”

“Hử?”

“Em nên tin tưởng anh.”

Hô hấp nóng rực của hắn gần trong gang tấc, Sở Sở tham lam hương vị của hắn, hai má dần dần nóng lên.

Cô kìm lòng không được mà ngửa đầu, giống như lấy lòng, hôn lên cằm hắn, sau đó vươn tay ôm thắt lưng hắn.

“Thật sự....” cô chôn mặt vào trong áo hắn: “Thật sự không có.



Lục Xuyên cầm tay cô: “Mặc kệ là cái gì, anh đều đứng về phía em, nhưng anh muốn biết ý nghĩ trong lòng em.”

Sở Sở hé miệng, lùi ra sau mấy bước, nói với Lục Xuyên: “Em lên trước đây.”

Nói xong cũng không chờ Lục Xuyên phản ứng, xoay người vội vàng lên lầu.

Cô là Kiều Kiều ôn nhu, thiện lương của Lục Xuyên. Những tâm tư bẩn thỉu, khoái ý trả thù, dụng tâm ngoan độc..... đó, cô tuyệt đối tuyệt đối không thể cho hắn biết!

Lục Xuyên đứng đó một lúc sau đó mới xoay người rời đi.

Trời chiều, mấy nam sinh đang chơi trên sân thể dục.

Một trận gió lạnh thổi qua, hắn kìm lòng không được mà kéo vạt áo lại, mùa đông năm nay, hình như rất dài.

-

Sáng sớm, sương mù dày đặc, phía chân trời vẫn là một mảnh âm u, ảm đạm. Trong căn tin, hơi nóng của đồ ăn bốc lên, một nhóm dì từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn vì học sinh mà làm cơm.

Sở Sở lưng đeo cặp sách, bưng đồ ăn đi đến chiếc bàn gần cửa sổ, vẫn là một chén cháo, một cái bánh mỳ và trứng chim như thường lệ.

Một đám nữ sinh cùng lớp tụm ba tụm năm đi vào căn tin, vừa chọn bữa sáng vừa thảo luận bài tập toán về nhà hôm qua.

Sở Sở bưng đồ ăn, cước bộ hơi dừng lại, nghiêng tai nghe nội dung nói chuyện của bọn họ.

“Đề đó hẳn là còn có cách giải đơn giản hơn.”

“Hình như không có, rất khó a.”

“Mình cảm thấy còn có, tiết tiếng anh lát nữa mình sẽ tìm tòi một chút, cô giáo đến thì kêu mình.”

“Không phải chứ, cậu mà dám làm toán trong giờ của nữ ma đầu kia, để bà ta bắt được là chết đấy!”

“Nhưng mà không làm ra, cả người liền cảm thấy khó chịu a!”

Đột nhiên, mấy nữ sinh đều im lặng, ngẩng đầu lên.

Sở Sở bưng đồ ăn tới bên cạnh các cô, cẩn thận hỏi: “Mình có thể..... ngồi ở đây không?”

Mấy nữ sinh nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, khó có thể tin được. Sở Sở cho tới bây giờ vẫn luôn một mình, mặc kệ là ăn cơm hay là trong tiết tự học, luôn luôn độc lau độc vãng, mà ngay cả bạn cùng phòng cũng không kết giao, bây giờ thế mà chủ động yêu cầu ngồi chung bàn với các cô?!

“Đương nhiên có thể!” một nữ sinh vội vàng nói: “Mau ngồi đi!”

Sở Sở mỉm cười với họ, nữ sinh gần cô nhất đem cặp sách lấy lên, để chỗ cho cô ngồi.

Trong lúc ăn, Sở Sở vẫn lắng nghe bọn họ nói chuyện, có người nói, cô liền bắt ép bản thân nhìn ánh mắt của người đó, nghe còn rất chuyên chú.

Hành động này chiếm được thiện cảm của mấy nữ sinh.

Đám nữ sinh bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với cô, bởi vì sự gia nhập của Sở Sở, đề tài thảo luận rất nhanh liền từ đề toán chuyển sang chuyện bát quái.

Mọi người tò mò, đương nhiên vẫn là chuyện của Lục Xuyên và Sở Sở.

“Sở Sở, yêu đương với Lục Xuyên có cảm giác gì a?”

“Lục Xuyên đối với cậu thật tốt! Có phải có cảm giác mình giống như công chúa nhỏ hay không?”

“Các cậu..... Các cậu phát triển đến bước nào rồi?”

Bọn họ mỗi người một miệng, Sở Sở cũng không biết trả lời câu hỏi của ai trước. Mà cô nói chuyện ngốc nghếch, cũng không kiêng dè gì, khiến cho đám nữ sinh kích động và ngạc nhiên.

Bữa sáng mùa đông, đặc biệt ấm lòng.

Đám nữ sinh vây quanh Sở Sở, vừa cười vừa nói quay về lớp học. Sở Sở ngồi vào chỗ, lúc này mới thở phào một hơi.

Quả nhiên, vẫn là không quen, không thích ứng được.

Cô vô lực ngồi lên ghế, lúc nãy cùng bọn họ nói chuyện, dường như tinh lực của cô đã tiêu hao hết toàn bộ, quá mệt mỏi.

Hết tiết 2, Sở Sở phấn chấn trở lại, cô đứng dậy đi lấy nước, nhân tiện lấy cho Lương Thiên ngồi cùng bàn một ly, hành động này làm cho Lương Thiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cô nàng nhìn cô kinh ngạc, nhìn rất lâu mới nói ra hai từ cảm ơn.

“Không có gì.” Sở Sở ngồi vào chỗ, nhìn cô nàng một cái: “Cậu là bạn của mình mà.”

Lương Thiên lấy tay che miệng, hít sâu một hơi, cô thế mà thừa nhận, cô nàng là bạn của cô, phải biết rằng, Kiều Sở cho tới bây giờ cũng không dễ dàng kết bạn!

Sở Sở bắt đầu chủ động tiếp xúc với các bạn trong lớp, cùng bọn họ nói chuyện.

Cô muốn trở nên tốt lên, không muốn một mình cô độc nữa, cô nên làm quen với nhiều bạn, ít nhất lúc xảy ra chuyện gì, cũng có người nguyện đứng ra vì cô mà nói chuyện, vì cô mà ra mặt. Cô không muốn trở thành người dư thừa, không muốn trở thành quái thai trong mắt người khác, lại càng không muốn trở thành một người bị vứt bỏ. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Một mình Lục Xuyên là không đủ, cô cần nhiều hơn.

-

Trên sân thể dục, Lục Xuyên bị một nam sinh qua mặt cho bóng vào rổ, liền thấy không có tinh thần, chán nản ngồi dưới khung giỏ bóng rổ, ánh mặt trời chiếu lên mặt của hắn, trong mắt hắn hiện ra một chút khó chịu.

Trình Vũ Trạch ném quả bóng trong tay xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy nước ra uống vài ngụm, nhịn không được hỏi: “Cậu gần đây bực bội cái gì vậy, chơi bóng thôi mà, làm gì mà bộ dạng như đánh nhau thế?”

“Đi ra.”

Trình Vũ Trạch nhún vai, đem chai nước rỗng ném vào thùng rác ở gần đó, từ từ nói: “Chị dâu nhỏ gần đây cởi mở lên không ít nhỉ!”

Mặt Lục Xuyên trầm xuống, im lặng không lên tiếng.

Trình Vũ Trạch lập tức hiểu được, quả nhiên là vì chuyện này.

Cậu ta nở nụ cười, vỗ bả vai hắn: “Sở Sở nguyện ý mở rộng lòng mình kết bạn, đây là chuyện tốt, cậu ghen cái gì?”

Lục Xuyên bực bội: “Cô ấy muốn kết bạn, tôi cũng không can thiệp, nhưng cũng cần phân rõ người này người kia có được không! Cái tên ủy viên học tập kia, lúc trước còn tặng sô-cô-la cho cô ấy. Sáng nay tôi thấy cô ấy nói chuyện với cậu ta!”

Trình Vũ Trạch nhìn hắn: “Một tên ủy viên học tập thì tính là gì, với bộ dáng hiện tại của Sở Sở, dáng người kia, còn có tính cách ôn nhu động lòng người, nam sinh có hảo cảm với cô ấy như thế là còn ít! Nếu không phải vì bệnh của cô ấy, có lẽ người theo đuổi Sở Sở có thể xếp hàng dài dọc bờ sông luôn đấy!”

Lục Xuyên quay đầu, nhìn Trình Vũ Trạch, trong mắt đột nhiên hiện ra chút ý vị.

“.....Nói thật?”

“Mẹ nó! Thế mà cậu còn chưa phát hiện, Kiều Kiều của cậu là một bánh bao thơm à?” Trình Vũ Trạch lắc đầu: “Lục Xuyên, tôi bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu rồi đấy.”

Trán Lục Xuyên nhăn lại, trong lòng cũng bắt đầu phiền não.

-

Tiết thể dục, sau khi giải tán, Sở Sở không vận động mà quay trở về phòng học, lấy vở toán ra ôn tập, cả tiết tự học lúc nãy cô luôn vật lộn với một đề hàm số, làm mãi vẫn chưa xong.

Lương Thiên nhìn cô như vậy liền không đành lòng, nói: “Đợi lát nữa thầy giáo sẽ giảng cho, cậu chăm chỉ nghe giảng là được.”

Sở Sở buồn bực ngẩng đầu: “Thầy giảng nhanh quá, mình không theo kịp.”

Bởi vì là lớp tốt nhất cả khối, nên các thầy cô giảng bài luôn rất nhanh, phần lớn mọi người đều có thể theo kịp, nhưng Sở Sở thì không.

“Mình phải hiểu trước đã, sau đó khi thầy giảng, lại nghe một lần nữa.”

Lương Thiên thở dài, có chút đau lòng nói: “Mình học toán cũng không giỏi, không giúp được cho cậu, cậu đi hỏi Lục Xuyên xem.”

Sở Sở quay đầu nhìn Lục Xuyên đang chơi bóng ở sân thể dục, trong phòng học được vài người, tất cả đều đang cắm cúi ôn tập.

Cô cầm vở lên, nhìn một vòng xung quanh, mắt dừng lại trên người ủy viên học tập.

Ủy viên học tập là một nam sinh vóc dáng cao, mắt một mí, bộ dạng khá khôi ngô.

Sở Sở cầm vở đi tới bên cạnh cậu ta, cậu ta phát hiện, ngẩng đầu nâng mắt kính lên hỏi: “Bạn học Kiều, có chuyện gì sao?”

Sở Sở nhìn quyển vở số học: “Mình muốn nhờ cậu.....”

“Đề nào?”

Sở Sở vội vàng đưa vở tới, chỉ một đề hàm số trong đó.

“Làm phiền cậu rồi.”

“Không cần khách khí.”

Ủy viên học tập đọc đề, sau đó lấy tờ nháp ra: “Đề này có chút phức tạp, cậu ngồi xuống đi, tôi giảng cho cậu.”

Sở Sở ngồi xuống cạnh cậu ta, nghiêm túc nghe giảng bài.

Cậu ta không phải là Lục Xuyên, Sở Sở sợ vì bản thân ngu ngốc, nghe một lần không hiểu, phải để người ta giảng lại, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của người ta, cho nên cô hết sức chăm chú.

Ủy viên học tập cũng hiểu, nên thả chậm tốc độ, rất có kiên nhẫn, chờ sau khi Sở Sở nghe hiểu mới giảng đến bước kế tiếp, chỗ nào cô không hiểu, cậu ta liền dừng lại, lặp lại lời giảng, thẳng đến khi cô hiểu mới thôi.

Rất nhanh, tờ nháp đã chi chít công thức số học.

Chuông tan học vang lên, Lục Xuyên cùng đám nam sinh mồ hôi đầm đìa trở lại phòng học, phòng học vốn lạnh lẽo cũng không hiểu sao vì đám người này bước vào mà nóng lên.

Lục Xuyên vừa bước vào phòng, liền thấy được một màn kia.

Sở Sở ngồi bên cạnh ủy viên học tập, khoảng cách của hai người thật sự rất gần, cánh tay cùng dán lại một chỗ. Cô cầm bút cúi đầu viết gì đó lên giấy, mà ủy viên học tập lại ngồi bên cạnh nhìn cô.

Giảng đề thì giảng đề thôi, mấu chốt là ánh mắt cậu ta không phải nhìn lên nháp, mà là dừng trên mặt cô.

Trong lòng Lục Xuyên liền nổi lên tà hỏa.

Trình Vũ Trạch cũng chú ý tới Sở Sở và ủy viên học tập, cậu ta đến gần Lục Xuyên, vỗ vỗ bờ vai của hắn ý bảo hắn bình tĩnh: “Bạn học kết giao bình thường, đừng nghĩ nhiều.”

Lục Xuyên kìm nén hỏa khí trở về chỗ của mình, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm hai người khoảng ba phút.

Con mẹ nó, thế mà còn chưa giảng xong, đề gì mà phải giảng lâu như vậy, cái này còn gọi là kết giao bình thường! Lục Xuyên cảm thấy trong đầu mình như đang đun nước sôi, sắp trào ra rồi!

Hắn vô cùng nghi ngờ, tên kia cố ý kéo dài thời gian để được tiếp xúc nhiều hơn với Kiều Kiều của hắn!

Cuối cùng, Lục Xuyên nhịn không được nữa, hắn cầm ly của mình lên, đi lên phía trước lấy nước uống, lúc trở về, cố ý vòng qua lối đi cạnh ủy viên học tập, dùng sức đυ.ng vào bàn của cậu ta.

Cái bàn bị đυ.ng lệch, ngòi bút của Sở Sở cũng quệt một đường dài lên giấy.

Cô giật mình ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt phẫn nộ giống hệt như con trâu đực đang phát cuồng của Lục Xuyên.

“Lục Xuyên, cậu làm cái gì vậy?” Ủy viên học tập tính tình thanh cao ngạo khí, cho nên luôn không chịu nổi người khác mạo phạm gì tới cậu ta.

“Tôi làm gì?” Lục Xuyên trực tiếp đem Sở Sở kéo ra phía sau mình, đá bàn của cậu ta: “Tôi làm cậu!”

Ủy viên học tập đứng lên, không chút yếu thế: “Tôi chỉ giảng bài cho bạn Kiều Sở mà thôi, cậu phát điên cái gì?”

Lục Xuyên mắt lạnh nhìn hắn: “Có lão tử ở đây, còn đến phiên cậu giảng bài cho cô ấy sao?”

Ủy viên học tập bị Lục Xuyên làm cho tức giận, cười lạnh phản kích: “Thôi đi Lục Xuyên, nếu cậu thật sự giỏi, bạn học Kiều như thế nào lại không hỏi bạn trai chân chính là cậu, mà tới thỉnh giáo tôi?”

Lục Xuyên chỉ vào cậu ta: “Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa cho tôi!”

Sở Sở dùng sức nắm lấy góc áo của Lục Xuyên: “...... Đừng cãi nhau nữa!”

Lục Xuyên trừng mắt ủy viên học tập, trong mắt tràn đầy uy hϊếp, mà cậu ta cũng không khách khí trừng lại, hai người không ai chịu nhường ai.

Nhưng mà Lục Xuyên biết Sở Sở là người rất sĩ diện, một tiếng “đừng cãi nhau nữa” kia phát ra, hắn quả nhiên không cãi không nháo nữa.

Lục Xuyên nắm tay cô đi ra khỏi phòng học, đứng lại trên hành lang.

“Vừa nãy..... đυ.ng có đau không?” Sở Sở lo lắng vươn tay sờ lên thắt lưng của hắn.

Lục Xuyên tức giận lùi ra, né tránh tay của Sở Sở, lạnh giọng hỏi: “Chờ anh trở lại không được sao?”

“Em.....”

“Hay là phiền chán anh giảng bải?”

“Không phải a.....”

“Anh nhớ rõ, cậu ta còn tặng sô-cô-la hử?”

“.......”

“Em không phải muốn kết bạn sao?”

Sở Sở đang muốn trả lời, lại nghe hắn nói: “Hay là muốn kết bạn trai mới?”

Sở Sở mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, xoay người rời đi, nổi giận đi về chỗ của mình.

“Bệnh thần kinh!”

Lục Xuyên quay về lớp, ngồi xuống, cầm ly nước lên uống liên tục, Trình Vũ Trạch nhìn hắn, kéo dài giọng điệu nói: “Qua rồi a.”

Lục Xuyên phiền muộn vò mái tóc đầy mồ hôi, mắng thầm.

Tiết số học, Sở Sở lấy lại tinh thần, chuyên chú nghe thầy giáo giảng bài mà cô không hiểu, nhờ ủy viên học tập giảng lúc nãy, nhưng có chỗ cô nghe không hiểu, hơn nữa mấy ý sau đó lại bị Lục Xuyên cắt ngang, cho nên mấy chỗ không rõ liền dứt khoát chăm chỉ nghe thầy giáo giảng bài. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

“Đề này có chút phức tạp, lớp chúng ta chỉ có một bạn làm đúng.”

Ánh mắt của thầy giáo quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người ủy viên học tập: “Em Trần Hàm, em đi lên giảng giải cho mọi người đi.”

Ủy viên học tập nhìn qua Lục Xuyên một cái, rồi đứng dậy đi lên bục giảng.

Trình Vũ Trạch nhìn bài thi của Lục Xuyên, bên trên trống rỗng, hắn cũng chưa làm.

Trần Hàm cầm lấy phấn viết, nhìn trình tự các bước giải trong vở, sau đó viết lên bảng một loạt công thức và chữ số.

“Đề này, chính là giải như vậy.” Trần Hàm đặt phấn xuống, xoay người nói với mọi người: “Không biết mọi người nghe hiểu không?”

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thầy giáo nói: “Em Trần Hàm làm rất đúng, phương pháp giải có hơi rườm rà, nhưng vẫn rất rõ ràng, mọi người chép lại bài giải đi, nếu còn chỗ nào không hiểu, tan học hỏi lại tôi hoặc là Trần Hàm.”

Trần Hàm đi xuống, nhân tiện khıêυ khí©h liếc Lục Xuyên một cái.

Lục Xuyên không có biểu cảm gì, có điều Trình Vũ Trạch ngồi bên cạnh hắn không kìm lòng được mà rùng mình, nhịn không được vươn tay đè bả vai Lục Xuyên, ý bảo hắn bình tĩnh.

Một tiếng “ba” vang lên, Lục Xuyên đập bút lên bàn, chậm rãi đứng lên, khinh thường nhìn đống chữ trên bảng, thản nhiên nói: “Thầy, em có cách càng đơn giản hơn, chỉ cần ba bước liền giải ra.”