Chương 26: Tu la tràng

Xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt, trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng, Dương Tích mang theo bài hát thuộc về hai người, mang theo những hồi ức đẹp đẽ rất lâu rất lâu trước kia, một lần nữa đi tới bên cạnh Lục Xuyên.

Sắc mặt Lục Xuyên càng ngày càng âm trầm.

Hắn dời ánh mắt, một giây cũng không muốn nhìn thấy cô nàng.

Mà sau khi Dương Tích hát xong, bước xuống sân khấu liền lập tức đi tới chỗ Lục Xuyên. Mỗi một bước ánh mắt của cô nàng đều ngưng đọng trên bóng dáng của Lục Xuyên.

Tất cả mọi người nhìn Dương Tích, không thể tin được cô đã rời đi hai năm, thế nhưng lại im hơi lặng tiếng trở lại.

Có lẽ là do sắc mặt Lục Xuyên rất khác thường, cho nên Sở Sở đã đoán được thân phận của Dương Tích.

Đây là đến từ trực giác trời cho của phụ nữ, không kể là thông minh hay là ngu dốt, phụ nữ luôn có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm của người cùng giới ngay khoảnh khắc đầu tiên.

Ánh mắt Sở Sở hướng qua ly rượu bên cạnh cô nàng, trong ly là chất lỏng màu đỏ thắm, tay cô nắm chặt dây đeo cặp trước người.

Khuôn mặt Dương Tích động lòng người, không nhìn ai, chỉ chằm chằm vào Lục Xuyên, cô nàng bây giờ đã hiểu được làm thế nào để dùng ánh mắt làm cho tất cả đàn ông thích mình phải say mê.

Nhưng mà chiêu này đối với Lục Xuyên mà nói, tựa hồ mất đi hiệu lực, bởi vì hắn đã không hề liến nhìn cô nàng một cái.

Giày cao gót màu đỏ đứng cách Lục Xuyên khoảng nửa mét, Dương Tích mỉm cười nhìn Lục Xuyên đang ngồi trên ghế, thanh âm trong trẻo nói: “Cẩu tiểu tử, tôi đã về rồi!”

Không thể phủ nhận, ngũ quan của Dương Tích thật sự rất tinh tế, con ngươi phiếm quanh, rất có thần thái, dễ đi vào lòng người, khi mỉm cười, khóe miệng có hai má lúm đồng tiền rất sâu, động lòng người.

Cô nàng phóng khoáng, tự tin, vô tư trong sáng, dùng hành động nói cho mọi người, Dương Tích mà Lục Xuyên từng thích, đã trở lại.

Chỉ là một tiếng “Cẩu tiểu tử” kia, qua thật như kim châm đâm vào tai Sở Sở.

“Ừ.” Lục Xuyên thản nhiên trả lời cô nàng một tiếng, nhân tiện đem chất lỏng trong ly cầm trên tay uống cạn.

Dương Tích mỉm cười đứng trước mặt hắn, mà Lục Xuyên lại bất vi sở động. Một phút, hai phút, dù là cô nàng có thoải mái, phóng khoáng như thế nào đi nữa, giờ khắc này cũng có chút xấu hổ.

“Như thế nào, hai năm không gặp, không thể cho tôi một cái ôm cách biệt lâu ngày được sao?” Dương Tích cười cười có chút miễn cưỡng.

Lục Xuyên lại bất động thanh sắc, mười giây, hai mươi giây...... mỗi một giây, đều là giày vò.

Một phút sau, Lục Xuyên rốt cuộc cũng buông ly rượu trong tay xuống, đứng lên.

Dương Tích âm thầm thở ra, nghĩ rằng, trong lòng Lục Xuyên vẫn còn có cô, vẫn không bỏ xuống được.

Ý cười trên mặt cô nàng càng thêm sâu, hai cánh tay dơ ra, chờ cái ôm xa cách từ lâu của Lục Xuyên.

Mọi người cũng đều ngừng hô hấp nhìn Lục Xuyên, nhìn hắn từng bước một đi tới gần Dương Tích.

Nhưng mà ngay khi Dương Tích sắp ôm bả vai Lục Xuyên, một màn không tưởng được đã xảy ra.

Lục Xuyên đột nhiên cúi người, trực tiếp đi qua cái ôm của cô nàng!

Hắn đứng cạnh bàn trà, cầm một cái ly sạch lên, lại cầm lấy ấm trà, nghĩ nghĩ, nhìn về phía Sở Sở, ôn nhu hỏi: “Buổi tối đừng uống trà, tôi gọi cho cậu một ít sữa, được không?”

Sở Sở chậm chạp gật đầu.

Sau đó, Lục Xuyên lại đi qua cái ôm của Dương Tích, trực tiếp ra khỏi phòng, gọi phục vụ tới, gọi một ly sữa cho Sở Sở.

“Sữa nóng.” Lục Xuyên cẩn thận dặn dò: “Không thêm đường, sữa tinh khiết.”

Trong mắt Dương Tích dần dần nổi lên rét lạnh, cô ta cứ đứng xấu hổ như vậy, thẳng đến khi Lê Nặc đi đến, phá vỡ không khí cứng nhắc.

“Chị Dương Tích, chị trở về lúc nào vậy?”

“Hai ngày trước.” Dương Tích quay đầu lại nhìn về phía Lê Nặc: “Nha đầu càng ngày càng xinh đẹp nha!”

Lê Nặc cười nhẹ: “Đã là thiếu nữ mười tám, đương nhiên có chút thay đổi, mà chị Tích cũng ngày càng xinh đẹp đấy thôi.”

Ánh mắt Dương Tích mang theo chút dò xét nhìn Lục Xuyên: “Phải không, đáng tiếc người nào đó lại không thèm nhìn a.”

Cô nàng nói chuyện từ trước đến nay luôn trực tiếp, lớn mật, thời điểm theo đuổi Lục Xuyên trước kia, thủ đoạn nhiều vô kể, toàn trường đều biết, dư luận ngày nào cũng xôn xao, mà Lục Xuyên cũng là nam sinh ham chơi, bởi vì mới mẻ và hiếu kỳ, hai người liền tự nhiên như vậy mà ở bên nhau.

Không nói đến tình cảm của Lục Xuyên đối với cô nàng sâu đậm bao nhiêu, nhưng tên tiểu tử này cũng rất tốt, nếu đã quyết định ở bên nhau, thì rất thương bạn gái, muốn cái gì thì cho cái đó, có thể làm thỏa mãn thì cố gắng mà làm, làm không được cũng sẽ tìm cách làm cho được, dựa theo cách nói của nữ sinh, cho dù muốn sao trên trời cũng nhất định sẽ hái xuống cho cô.

Hơn nữa hắn chưa từng hai lòng, mặc kệ có bao nhiêu cô gái biểu đạt tấm chân tình, hắn tuyệt không thay lòng, đi trên đường cũng không nhìn cô gái khác, rất biết thỏa mãn bạn gái, xem bạn gái như công chúa mà cưng chiều.

Thời điểm Dương Tích ra nước ngoài vốn không nói gì đến việc chia tay, Lục Xuyên chờ cô trở lại. Kết quả Dương Tích ham chơi, vừa đến Mĩ liền vứt Lục Xuyên lên chín tầng mây, cuối cùng tìm một gã da trắng cao lớn thô kệch xăm mình, lúc chia tay, chỉ nói với hắn đúng một câu.

“Con người cậu thật sự rất tốt, khuyết điểm duy nhất là chưa đủ hư.”

Tôi không muốn làm công chúa Bạch Tuyết, cũng chán ngấy bạch mã hoàng tử. Tôi thích trai hư, muốn kí©h thí©ɧ. Mà cậu lại là người tốt..

-

Lê Nặc dẫn đầu, phá vỡ trầm mặc, mấy anh em xung quanh Lục Xuyên cũng chào hỏi Dương Tích, Dương Tích nhiệt tình đáp lại, nhìn ra được, quan hệ của bọn họ lúc trước đều rất tốt.

Lê Nặc mang theo Dương Tích ngồi xuống sofa đối diện, Trình Vũ Trạch gọi đồ uống cho Dương Tích, mọi người đều nhiệt tình vây quanh Dương Tích bắt đầu hàn huyên nói chuyện phiếm, dù sao cũng đã hai năm không gặp, mọi người vô cùng vui vẻ, Dương Tích luôn che miệng cười to, cùng mọi người cười đùa, chơi trò chơi.

Mà cả phòng, chỉ có hai người yên lặng. Sở Sở và Lục Xuyên ngồi bên cạnh cô, ngập ngừng chần chừ, muốn nói gì đó với cô mà lại thôi.

Rất nhanh, người phục vụ bưng sữa vào, Lục Xuyên cầm lấy, nịnh nọt lấy lòng đưa tới trước mặt Sở Sở.

Sở Sở cắn ống hút, uống từng ngụm nhỏ, cô biết Lục Xuyên đang nhìn cô, nhưng cô lại cố ý không đối mặt với hắn, không để ý đến hắn.

“Chị Dương Tích vì được nghỉ lễ quốc khánh mà trở về sao?”

Dương Tích cười: “Nước Mĩ làm gì có chuyện nghỉ quốc khánh a. Tôi về là muốn thi đại học.”

“Về thi đại học?!” Lê Nặc khó hiểu: “Cho nên, chị không định trở lại Mĩ nữa?”

“Tôi vốn dĩ không muốn đi, còn không phải là bị gia đình ép buộc sao?”

“Vậy bây giờ người nhà chị bằng lòng cho chị trở về rồi?”

Dương Tích nhíu mày, đốt điếu thuốc, cười nói: “Ông già đến thị sát, không cẩn thận nhặt được hai cây cần sa trong ngăn kéo, thiếu chút nữa bị dọa mà đau tim, lo lắng không yên bắt tôi trở về?”

“Nhưng mà còn có một đến hai trăm ngày nữa là thi rồi a!” Tống Cảnh nói: “Chị Tích là muốn ở nhà ôn thi hay là đến trường?”

Dương Tích nói: “Ba tôi đã liên hệ với chủ nhiệm, làm thủ tục chuyển trường, chờ qua kỳ nghỉ lễ, tôi sẽ quay lại lớp 2 của chúng ta lần nữa!”

“Tốt quá!”

“Quá tuyệt rồi!”

Thời điểm Dương Tích cùng mọi người nói chuyện, ánh mắt luôn cố ý nhìn về phía Lục Xuyên.

Mà trong lòng Lục Xuyên lại chỉ có cô gái bên cạnh, giống như trước kia, trong lòng hắn chỉ có cô.

Lòng đố kỵ nổi lên trong lòng cô nàng.

“Thỏ lớn, uống ngon không?”

“Ngon.”

“Vậy cậu cũng cho tôi uống một ngụm nha.”

Sở Sở nhìn ly sữa trong tay, rầu rĩ nói: “Cậu muốn uống thì tự mình gọi thêm đi.”

“Tôi muốn uống ly này của cậu.”

“Không được.”

Lục Xuyên đùa giỡn cô, cô bất vi sở động, hắn lại cười, cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn, sau đó lại rót cho mình một ly nữ, vừa uống vừa dùng đôi mắt ai oán nhìn cô.

Cuối cùng, Sở Sở vẫn là mềm lòng, vươn tay giật giật góc áo của hắn.

“..... cậu uống ít thôi.”

Lục Xuyên thấy quỷ kế thành công, hài lòng thỏa dạ, nghe lời buông ly rượu xuống, kéo tay áo: “Tôi khát lắm, người nào đó ngay cả sữa cũng không cho tôi uống.”

Sở Sở nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đẩy ly sữa tới trước mặt hắn.

Lục Xuyên cười tủm tỉm cầm lấy ly sữa, vứt ống hút đi, trực tiếp uống một ngụm.

Dương Tích tuy rằng ngồi trò chuyện với đám người, trên mặt đều là ý cười, có điều khi cô nhìn Lục Xuyên và Sở Sở nói chuyện rồi uống cùng một ly sữa, bộ dáng tựa hồ rất thân mặt, tươi cười liền trở nên cứng ngắc.

Sở Sở lúc này cẩn thận nhìn về phía Dương Tích, đôi mắt tĩnh mịch, mà Dương Tích cũng đang nhìn cô, ánh mắt không chút thiện cảm.

Hai cô gái cách nhau không xa, âm thầm giằng co.

Sở Sở thấy ánh mắt cô nàng như ngọn lửa chiến tranh, trong đó đều là uy hϊếp và cảnh cáo.

Lập tức, tay Sở Sở duỗi ra kéo góc áo của Lục Xuyên, sau đó sờ tới mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng cào cào.

Cơ hồ trong nháy mắt, Lục Xuyên lập tức nắm lại, đem đôi tay nhỏ bé của cô ôm trọn vào lòng bày tay to lớn.

Ấm áp, nóng rực, đem cô vây kín lại không một kẽ hở.

Tay hai người nắm chặt, đặt trên đùi Lục Xuyên, mà Sở Sở từ đầu đến cuối đều nhìn Dương Tích, ánh mắt của cô không hề sợ hãi rụt rè, mà là vô tư, ngay thẳng, thậm chí mang theo một tia.... biểu thị công khai chủ quyền.

Địch ý trong mắt Dương Tích càng thêm sâu, nhưng khóe miệng lại luôn tươi cười như trước.

Lê Nặc im lặng quan sát sóng ngầm bắt đầu nổi lên trong ánh mắt của hai cô gái. Mà khiến cô kinh ngạc nhất là, Sở Sở cho tới bây giờ luôn nhát gan vô hại, cũng sẽ có khoảnh khắc dũng cảm chủ động phản kích như vậy.

Có điều mặc kệ hai cô gái giằng co như thế nào đi nữa thì quan trọng nhất vẫn là thái độ của Lục Xuyên.

Mà thái độ của hắn, Lê Nặc rất nhanh sẽ biết, trong lòng mọi người cũng đều có tính toán.

Chín rưỡi tối, Dương Tích đứng dậy, xách túi lên tạm biệt mọi người: “Tối nay còn có việc, tôi phải đi rồi! Gặp lại mọi người tôi rất vui, lần sau chúng ta lại tiếp tục tụ tập!”

“Chị Dương Tích, gặp lại ở trường!”

“Đi đường cẩn thận!”

“Đúng rồi, Xuyên ca, cậu không tiễn chị Dương Tích một chút sao?”

Tống Cảnh ngu ngốc nói ra câu này, Trình Vũ Trạch lập tức dùng khuỷu tay đập vào người cậu một cái, ánh mắt hung hăng trừng lên.

Tống Cảnh vội vàng im miệng, nhưng lời đã nói ra, Lục Xuyên nghe thấy được, tất cả mọi người cũng nghe thấy được.

Dương Tích cũng nhìn về phía Lục Xuyên, hắn lúc này còn đang cầm lấy tay Sở Sở không buông, chuyên chú nhìn từng ngón tay trắng nõn thon dài của cô, giống như đang nghiên cứu báu vật hiếm có, bày ra bộ dạng mặt điếc tai ngơ đối với xung quanh.

Cái này....... có chút lúng túng.

Sở Sở mặt không chút thay đổi giãy tay ra khỏi tay Lục Xuyên, mà Dương Tích đứng đó, ngả ngớn nói: “Xuyên ca của các cậu phải bồi bạn gái, hình như không rảnh a.”

Tống Cảnh lại cười nói: “Không phải đâu, Sở Sở là bạn cùng lớp của chúng ta, Xuyên ca chỉ hơi chăm sóc cho cậu ấy mà thôi.”

Trình Vũ Trạch đỡ trán, hận không thể một cước đem Tống Cảnh đá ra khỏi hệ ngân hà.

Nói nhiều như vậy, cần cậu giải thích sao?

“Thật không?” Dương Tích vẫn mỉm cười như trước: “Cẩu tiểu tử, cậu có thời gian tiễn tôi một chút không, tôi có lời muốn nói riêng với cậu.”

Lục Xuyên lắc đầu, bâng quơ nói: “Tôi lát nữa còn đưa Sở Sở về trường.”

Hắn nghĩ nghĩ lại nói: “Giữa tôi và cô cũng không có gì để nói, cho dù có, cũng không phải lời hay ho gì.”

Cho dù có, cũng không phải lời hay ho gì.

Câu này, rất không nể mặt.

Sắc mặt Dương Tích lập tức trở nên trắng bệch, thậm chí tay còn hơi run.

Ánh mắt sâu xa của Lê Nặc nhìn về phía Dương Tích, cô nàng rất lợi hại, cơ hồ lập tức liền nở nụ cười, không để cho mọi người kịp phản ứng, nói với Trình Vũ Trạch: “Một khi đã như vậy, Tiểu Vũ, phải làm phiền cậu làm hộ hoa sứ giả một lúc rồi!”

“Không thành vấn đề.” Trình Vũ Trạch lúc này đứng ra nói: “Xuyên ca yên tâm đi, tôi cam đoan đưa Dương Tích trở về an toàn.”

Xuyên ca yên tâm đi, những lời này nói ra, kỳ thật là cho Dương Tích chút mặt mũi.

Khóe miệng Lê Nặc giật giật, xem ra Trình Vũ Trạch cũng không phải đèn dầu đã cạn.

Nhưng khi Trình Vũ Trạch nói câu kia, Lục Xuyên không chút để ý lên tiếng: “Liên quan gì tới tôi.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Dương Tích nghe được.

Vừa nãy đã không cho chút mặt mũi nào, lúc này liền mẹ nó trực tiếp xé rách da mặt.

Sắc mặt Dương Tích dần trở nên âm trầm, thanh âm có chút cứng rắn: “Lục Xuyên, không thể làm người yêu được, ít nhất vẫn là bạn bè, có cần phải như vậy không.”

Lục Xuyên lại cầm lấy tay Sở Sở một lần nữa, mặt không chút thay đổi nói: “Thật có lỗi, tôi không thích làm bạn bè với nữ sinh.”

~ Vở kịch nhỏ ~

Sở Sở: Vì sao cậu không tiễn cô ấy về?

Lục Xuyên: Vì sao phải tiễn?

Sở Sở: Cô ấy là con gái, trời cũng muộn rồi, về không an toàn.

Lục Xuyên: Cậu cũng là con gái, tôi tiễn cậu.

Sở Sở mặt không biểu cảm: Vậy cậu sẽ càng không an toàn.