Chương 22: Không vui

Đây là lần đầu tiên Sở Sở đến nhà Kiều Ngôn Thương.

Biệt thự lớn màu trắng được thiết kế theo phong cách Châu u, nhìn qua vô cùng xa hoa, tráng lệ.

Hoa viên rất lớn, có đủ loại hoa cỏ, kêu không ra tên, nhưng đặc biệt đẹp mắt.

Tình trạng bây giờ của Sở Sở đã khá lên nhiều, ít nhất là nói chuyện với người khác cũng không còn là vấn đề gì to tát, thuở nhỏ cũng là lúc chứng tự bế của cô diễn ra nghiêm trọng nhất, đoạn thời gian kia hành vi của cô vô cùng cứng nhắc, không gặp người, không nói chuyện, hoàn toàn tự phong bế bản thân, chỉ thích hoa cỏ, thích động vật nhỏ, chúng mới là bạn bè duy nhất của cô.

“Chú Kiều biết con thích những thứ này, cố ý gọi người đem vườn hoa sửa sang lại một chút.” Sở Vân Tụ đứng bên cạnh Sở Sở nói: “Con xem những loại hoa cảnh này, đều là mới mua đấy.”

“Cảm ơn chú Kiều.” Sở Sở lễ phép xoay người ra phía sau, cảm ơn Kiều Ngôn Thương.

Kiều Ngôn Thương đem chìa khóa cất vào túi, nói: “Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả.”

Sở Vân Tụ nhíu mày, nhìn Sở Sở nghiêm túc nói: “Có lẽ, con nên gọi ông ấy một tiếng bố.”

Sở Sở cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, cổ họng hơi khô ngứa.

Cái xưng hô này, quá thân mật, mà đối mặt với người không tính là xa lạ, nhưng hoàn toàn không thân thiết này, cô gọi không được.

Kiều Ngôn Thương có chút xấu hổ, liên tục xua tay: “Không sao, không nên ép con nó, còn nhiều thời gian mà, mau vào nhà nghỉ ngơi một lát đi.”

Sở Sở đi theo bọn họ vào nhà, trong nhà đều trang hoàng theo phong cách Châu u, sofa làm bằng da, bàn đều là màu trắng, nơi này so với nơi mẹ con cô ở trước kia tốt hơn rất nhiều, nơi này, là nơi Sở Vân Tụ tâm tâm niệm niệm hướng tới, là nơi mà bà nằm mơ cũng muốn chuyển vào.

Sau khi Sở Sở vào nhà, cô vẫn luôn thấy khó chịu, lo lắng. Kiều Ngôn Thương bảo cô ngồi, cô nhìn chiếc ghế sofa lớn, sau đó một mình yên lặng ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh.

Cảm giác xa lạ khi bước vào nhà làm cô cảm thấy không quen.

Thừa dịp Kiều Ngôn Thương đi xuống bếp nấu cơm, Sở Vân Tụ kéo Sở Sở qua bên người, nghiêm túc nói: “Lát nữa, ông nội bà nội sẽ tới dùng cơm chiều, con không thể ở trước mặt bọn họ mà gọi chú Kiều nghe chưa?”

Sở Sở cúi đầu, hết sức chuyên chú vân vê góc áo của mình, không nói lời nào.

“Sở Sở.” Sở Vân Tụ nhẹ gằn giọng: “Con phải gọi một tiếng bố, ông ấy vốn dĩ là bố của con đấy.”

Sở Sở lắc đầu liên tục, không phải! Ông ấy không phải bố của con, ông ấy là bố của Kiều Sâm, con không thể cướp bố của cậu ấy!

Sở Vân Tụ nắm bả vai cô, bình tĩnh nói: “Sở Sở, con phải gọi ông ấy là bố!”

Bà lại tiếp tục nặng giọng: “Sở Sở, đừng tưởng rằng không nói lời nào liền không có việc gì, đừng khiến mẹ phải nổi điên!”

Thấy bộ dạng sống chết không chịu của Sở Sở, Sở Vân Tụ bực mình đẩy cô ra: “Nếu con không gọi ông ấy là bố, cũng đừng gọi ta là mẹ nữa!”

Sở Sở vịn vào ghế ổn định thân mình, mồ hôi không ngừng chảy xuống giữa trán.

Sở Vân Tụ cầm lấy khuỷu tay Sở Sở: “Đồng ý với mẹ, lát nữa.....”

Sở Sở cắn chặt răng, đột nhiên đẩy tay Sở Vân Tụ ra, cất cao giọng, thanh âm bén nhọn: “Con không!”

Sở Vân Tụ hơi sửng sốt, còn chưa nổi giận, cửa lớn đã bị người từ bên ngoài mở ra, đi vào là hai ông bà lão.

“Vừa nãy ai ồn ào như vậy?” Bà cụ đi vào nhà, vẻ mặt bất mãn: “Còn có giáo dưỡng không thế?”

Bà cụ mặc váy dài, ăn mặc đoan trang thanh lịch, búi tóc tỉ mỉ cẩn thận cột trên đỉnh đầu, áo quần trên người là tơ tằm đắt tiền, nhìn qua khí chất không tầm thường, mà ông cụ tuy tuổi già sức yếu, nhưng phong thái vẫn rất bất phàm.

Vừa nãy bọn họ nghe được tiếng của Sở Sở, vô cùng chói tai.

Thấy cặp vợ chồng già đi vào, Sở Vân Tụ biến sắc, vội vàng kéo Sở Sở đứng dậy, đi nhanh đến cạnh cửa nghênh đón: “Ba mẹ, hai người tới rồi, mau vào nhà đi! Sở Sở, mau đến gọi ông nội bà nội.”

Sở Sở bị bà lôi tới, môi mím chặt, không có lên tiếng. Bà cụ nghiêm mặt liếc cô một cái, dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, con dâu nhà chúng tôi cũng chỉ có một mình Tiểu Tô.”

Tô Nguyệt, chính là mẹ ruột của Kiều Sâm.

Ông cụ lại nhìn về phía Sở Sở: “Không phải đứa trẻ hoang nào cũng có thể làm cháu gái của Kiều gia chúng tôi.”

Sắc mặt Sở Vân Tụ dần trở nên trắng bệch, Kiều Ngôn Thương là vì bận tâm đến cảm nhận của Kiều Sâm và bố mẹ, cùng với dư luận xã hội, cho nên chưa cùng bà tổ chức hôn lễ, nhưng Sở Vân Tụ bà hiện tại chính là Kiều phu nhân, danh chính ngôn thuận!

Con gái của bà, cũng không phải là đứa trẻ hoang gì!

Sở Vân Tụ cắn răng: “Mặc kệ bố mẹ có thừa nhận hay không, thì trên người Sở Sở đều chảy dòng máu nhà họ Kiều.” Bà đẩy Sở Sở ra trước: “Mau gọi ông nội bà nội đi.”

Sở Sở nhíu chặt mày, cắn môi dưới, không nói một lời nào.

Cô căn bản không quen biết ông nội bà nội, hơn nữa bọn họ cũng không thích cô, cô mới không thèm đi nịnh nọt họ!

Sở Vân Tụ mạnh mẽ đẩy cô một cái, trực tiếp làm cả người Sở Sở nghiêng ngả, lảo đảo, lui ra phía sau mấy bước, suýt nữa va vào bình hoa cạnh cửa.

Cô ổn định thân mình, sau đó đỡ lấy bình hoa, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Sở Vân Tụ.

Ông cụ, bà cụ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hai mẹ con, lúc đi vào trong, còn khinh miệt nói: “Đứa trẻ như vậy, làm sao có thể xứng làm con cháu nhà họ Kiều được.”

Bà cụ gằn nặng mấy chữ “đứa trẻ như vậy”, Sở Sở nghe được rất rõ ràng.

-

Bởi vì là lần đầu Sở Sở đến nhà, nên hôm nay Kiều Ngôn Thương tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn lớn.

Nhưng không khí trên bàn cơm, không hề tốt một chút nào.

Hai ông bà cụ ngồi chỗ trên đầu bàn dài, Kiều Ngôn Thương ngồi bên cạnh Sở Vân Tụ, còn Sở Sở ngồi một mình ở bên kia, cúi đầu, ăn từng miếng cơm nhỏ, cũng không dám gắp rau.

Kiều Ngôn Thương gắp đồ ăn cho Sở Sở, Sở Sở nói: “Cảm ơn chú Kiều.”

Sở Vân Tụ lập tức trừng cô một cái, Sở Sở cúi đầu, làm bộ không thấy.

Bà cụ nhìn vị trí bên cạnh Sở Sở, hỏi Kiều Ngôn Thương: “Tiểu Sâm đâu rồi? Ta cố ý đến thăm Tiểu Sâm, nó tại sao không ở nhà?”

“Hừ! Tiểu tử kia suốt ngày ở bên ngoài lêu lỏng, đến cái bóng cũng không thấy.”

Nghe vậy, ông cụ đập mạnh chiếc đũa trong tay xuống bàn: “Không lo quản thúc, không lo trông nom, anh rốt cuộc có để tâm đến nó hay không hả?”

Không lo quản thúc, không lo trông nom.

Lời này nghe vào, thật chói tai.

Sắc mặt Sở Vân Tụ trầm xuống, rõ ràng là rất không vui.

Theo quy củ của Kiều gia, trưởng bối một khi nói chuyện, thì vãn bối không thể phản bác.

Kiều Ngôn Thương chỉ có thể cầm lấy tay Sở Vân Tụ ở dưới bàn an ủi, sau đó cầm di động lên gọi cho Kiều Sâm.

“Kiều Sâm, ở đâu đó?”

“Mau trở về đi, ông nội bà nội đã tới, muốn nhìn con một chút.”

“Khốn nạn!”

Không hề nghi ngờ, Kiều Ngôn Thương và Kiều Sâm ở trong điện thoại cãi nhau một trận, hiện tại hai bố con không khác gì kẻ thù, gặp mặt không cãi nhau thì chính là đánh, quan hệ cực kỳ tệ.

Kiều Ngôn Thương buông điện thoại xuống nói: “Nó không về đâu.”

Sắc mặt của ông cụ và bà cụ lập tức trở nên âm trầm, mấy người lại trầm mặc ăn cơm, một lúc sau bà cụ cố ý lạnh giọng nói với Kiều Ngôn Thương một câu: “Xem anh biến cái nhà này thành cái dạng gì kìa.”

Kiều Ngôn Thương bình tĩnh ăn cơm, không nói chuyện.

Bà cụ và ông cụ không nhìn thấy cháu trai ngoan của mình, tâm tình liền không tốt, lần này qua đây cũng là muốn ra oai phủ đầu với hai mẹ con Sở Sở.

Cho nên lúc này, bà cụ ngẩng đầu nhìn Sở Sở đang im lặng, khinh miệt nói: “Chỉ có biết ăn thôi.”

Sắc mặt Sở Vân Tụ đã vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng áp chế tâm tình xuống: “Sở Sở cũng là con cháu trong nhà, cho dù bố mẹ không thừa nhận nó, nó cũng là con gái của Ngôn Thương.”

“Nhà họ Kiều chúng tôi gien tốt lắm, đầu tiên là thông minh, nhưng nó sinh ra......”

Bà cụ đè thấp thanh âm, nói mấy chữ: “Thiểu năng trí tuệ.”

Tim Sở Sở như bị ong chích, thân mình nhịn không được mà run rẩy.

Thiểu năng trí tuệ!

Sở Vân Tụ đã thật sự nổi giận, nhưng bà vẫn không dám cùng hai bọn họ tranh chấp, chỉ có thể buồn bực nói: “Con gái của con không phải là thiểu năng trí tuệ!”

Bà cụ lại nhìn Sở Sở một cái: “Nói cũng không nói, người cũng không biết gọi, không phải là thiểu năng trí tuệ thì là gì?



Sở Vân Tụ lập tức nói với Sở Sở: “Sở Sở, gọi ông nội bà nội đi!”

Sở Sở ngẩng đầu nhìn Sở Vân Tụ, ánh mắt của bà vô cùng sắc nhọn, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống,

Sở Sở nắm chặt đôi đũa, buông mắt xuống, nhìn cơm phía trong bát, giống như nhìn thứ thú vị nhất trên thế giới.

Sở Vân Tụ nóng nảy: “Kiều Sở, con là đang giả ngu phải không, mẹ bảo con gọi, con có nghe hay không, gọi một tiếng ông nội bà nội mà khó khăn đến vậy sao?”

Gọi một tiếng ông nội bà nội mà khó khăn đến vậy sao?

Sở Sở nhíu mày, cô không muốn gọi, ông cụ bà cụ cũng không thừa nhận cô, bảo cô là thiểu năng trí tuệ, cô không muốn gọi họ là ông nội bà nội một chút nào! Cô thà rằng không có ông nội bà nội còn hơn!

“Sở Sở, con gọi một tiếng đi.” Kiều Ngôn Thương cũng nói chuyện, cô không gọi ông là bố cũng không sao, nhưng nếu muốn hai vị này cho sắc mặt tốt, Sở Sở nhất định phải gọi.

Sở Sở ngậm chặt miệng, khuôn mặt không biểu tình.

“Quên đi.” Ông cụ buông đũa xuống, lạnh lùng nói: “Không phải là người một nhà, làm sao có thể bước vào nhà này, chúng tôi có một mình Tiểu Sâm là cháu là đủ rồi.”

“Sở Sở!” Sở Vân Tụ rất tức giận: “Ta bảo con gọi!”

Sở Sở đột nhiên buông đũa, mạnh mẽ đứng lên, lùi ra sau vài bước, đem ghế đυ.ng đổ. Chiếc ghế dựa làm bằng gỗ đập xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Một bàn mấy người nhìn cô như nhìn người mắc bệnh thần kinh.

Trong lòng cô vốn căng như dây cung, cứ thế mà đứt đoạn.

Sở Sở mặt không chút biểu cảm gì nói: “Con ăn xong rồi, con trở về phòng trước.”

Cô nói xong liền quay người, cúi đầu vội vàng chạy lên lầu, trốn tránh một màn đối với cô chẳng khác gì tu là địa ngục này.

Sở Sở nặng nề đóng cửa lại, đem hết thảy không vui ngăn lại ngoài cửa.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua cửa sổ đi thẳng vào phòng, toàn bộ mọi thứ trong phòng, đều rất là xa lạ, đây không phải là nhà của cô, không phải!

Sở Sở ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy đầu gối, cả người run rẩy.

Nơi này là nhà của Kiều Sâm, đó là ba, ông nội, bà nội của Kiều Sâm, không phải của cô, không phải của cô!

Sở Sở đem mặt vùi vào giữa hai đầu gối, im lặng thật lâu, sau đó mở cặp sách bên cạnh ra, bên trong có một bức tranh cô vẽ.

Biết được hôm nay phải gặp mặt hai vị trưởng bối, Sở Sở thật ra có chuẩn bị một món quà, là bức tranh hoa mẫu đơn đỏ rực do chính tay cô vẽ, mẫu đơn xinh đẹp diễm lệ như nở rộ trên giấy, đẹp đẽ rực rỡ không gì sánh bằng.

Cô cau mày, dùng sức xé trang giấy ra thành hai mảnh, rồi chồng lên nhau, tiếp tục xé cho đến khi xé không được nữa mới thôi!

“A!” cô phát tiết hét lên một tiếng, ném những mảnh giấy mới xé lên không trung, những mảnh giấy nhỏ bay khắp nơi, rơi xuống khắp phòng.

Sau khi phát tiết xong, tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều, cô chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng sáng tỏ, Sở Sở đột nhiên rất nhớ một người.

Cô cầm di động lên, đầu ngón tay run run, nhấn mở gọi điện thoại cho Lục Xuyên.

Thời điểm Lục Xuyên nhận điện thoại là lúc đang ở khách sạn ăn cơm, ngày mai là lễ quốc khánh, bộ đội ở bên này liên hoan, hắn cũng bị bố bắt tới, uống vài ly rượu, có hơi say.

Đang trong lúc ăn uống linh đình, nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại gọi tới, hắn liền tỉnh táo hẳn ra, tay nắm chặt di động, đi ra hành lang dài yên tĩnh trong khách sạn, đắm chìm dưới ánh trăng sáng tỏ, nhận điện thoại.

“Thỏ con, nhớ tôi à?” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, gợi lên một chút ý cười.

“Lục.... mình..... cậu đang.....” Sở Sở nghẹn đỏ mặt, dùng sức muốn nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng lời lại bị ngăn trong cổ họng, không nói ra được gì, cô thật sự vội chết đi được.

Lục Xuyên nhíu mày: “Làm sao lại cà lăm rồi?”

“Lục.....” chỉ có từ này là cô có thể phát ra đầy đủ âm tiết.

“Thỏ con, làm sao vậy?” Lục Xuyên cảm thấy có điểm không thích hợp: “Cậu bây giờ đang ở đâu? Có phải có người khi dễ cậu hay không?”

“Lục......” thanh âm của cô dần trở nên dồn dập.

“Đừng nóng vội, từ từ mà nói.” Lục Xuyên tựa hồ còn gấp hơn cô, nhưng hắn vẫn không thúc giục cô.

“Mình đang ở..... Kiều.... gia.”

Sở Sở hít sâu, rốt cuộc cũng nói hết lời: “Nhà của...... Kiều Sâm.”

Lục Xuyên hơi giật mình, cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

“Không vui?”

“Ừm.”

“Không vui liền gọi điện thoại cho tôi?”

“Ừm.”

Hắn không kìm lòng được mà cười cười, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trong trẻo mà lạnh lùng sáng tỏ, tim của hắn cũng dần dần yên tĩnh ấm áp lại.

“Thỏ con, bây giờ có muốn tôi qua đó chở cậu đi?”

Sở Sở cúi đầu, ngón tay vân vê góc áo.

Trầm mặc một lúc, cô nói: “Muốn.”