Chương 18: Đều là tình ý

Sau khi tan học, Sở Sở đeo cặp sách chậm chạp ra khỏi cổng trường, trên đường, tốp năm tốp ba cùng nhau đi về nhà.

Sở Sở dừng lại trước một tiệm thuốc bên ngoài trường học, đứng một lúc.

Trên đường vang lên tiếng còi xe hơi, còn có âm thanh trong trẻo của chuông xe đạp, tinh tinh tinh.

Cô yên lặng sắp xếp chuyện lát nữa cần làm: Mua thuốc trước, sau đó đi xe buýt đến nhà Lục Xuyên, đưa thuốc cho hắn, nhìn hắn uống xong, sau đó lại ngồi xe buýt trở về trường.

Nếu rất nghiêm trọng, cần phải đi bệnh viện, thì cô sẽ đưa hắn đi, nói như vậy, có thể không kịp quay về trường, Sở Sở đưa tay sờ vào trong cặp sách, cũng may có đem theo thẻ căn cước.

Sắp xếp rõ ràng, Sở Sở bước nhanh vào tiệm thuốc, muốn mua thuốc hạ sốt, dược sĩ đi tới giới thiệu cho cô, cô ép buộc bản thân tập trung chú ý, nghiêm túc nghe dược sĩ nói.

Cũng không hiểu lắm, cô dứt khoát mua hết những loại thuốc mà dược sĩ vừa giới thiệu, lại suy nghĩ, Lục Xuyên bình thường ở nhà một mình, đổ bệnh cũng không ai chăm sóc. Cho nên cô mua luôn thuốc hạ sốt, thuốc cảm cúm, ngay cả băng cá nhân cũng mua vài miếng.

Mang theo túi nhỏ, Sở Sở đi lên xe buýt, một mình đứng trong góc nhỏ, cúi đầu, không nhìn một ai.

Khoảng chừng năm mươi phút sau, xe buýt dừng ở trạm gần quân khu đại viện, Sở Sở đi xuống.

Đại viện nằm ở ngoại ô bên cạnh, rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt, rất yên tĩnh, cạnh cổng có cảnh vệ thay phiên nhau gác trực.

Sở Sở muốn đi vào trong, cảnh vệ không chút lưu tình ngăn cô lại. “Em..... tìm Lục Xuyên.” Cô không có thói quen nói chuyện với người lạ, đỏ mặt thấp giọng giải thích với cảnh vệ: “Cậu ấy ngã bệnh, em..... tới đưa thuốc cho cậu ấy.”

“Cái gì?” người cảnh vệ không nghe rõ lời của cô.

Sở Sở khẩn trương nói không ra lời, cảnh vệ liền không cho cô vào, người sống trong đại viện thân phận quan trọng, làm sao có thể tùy tiện cho người lạ đi vào.

Một mình Sở Sở yên lặng đi đến cạnh tường, lấy di động ra gọi cho Lục Xuyên.

Điện thoại đã kết nối, tút tút vài tiếng, nhưng Lục Xuyên không nghe máy.

Thẳng đến một lúc sau, trong điện thoại truyền ra âm thanh máy bận.

Sở Sở quay đầu nhìn cảnh vệ một cái, anh ta mặc chế phục màu đen, đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước, không nói một lời, giống như một lính gác trung thành.

Cô bất đắc dĩ nắm chặt dây đeo cặp, loanh quanh mấy vòng, có chút lo lắng.

Lục Xuyên có thể đang ngủ, cho nên không nghe máy.

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng, cầm di động lên gọi lại lần nữa, điện thoại vẫn không ai nghe.

Sở Sở dựa lưng vào tường, không biết phải làm gì, đứng một lát, rồi dứt khoát lấy sách tiếng anh ra bắt đầu ôn tập.

Không biết qua bao lâu, sắc trời tối dần, cô lẳng lặng đi tới đèn đường gần đó, tiếp tục xem sách.

Thời điểm đổi ca trực, người cảnh vệ thấy Sở Sở đứng dưới đèn đường, hỏi: “Cô là ai, nơi này không thể ở lại, không có chuyện gì thì nhanh rời đi đi.”

Cảnh vệ trực ca trước đó giải thích: “Cô ấy đến tìm Xuyên tiểu tử của nhà Lục thủ trưởng, nhưng trên người không có chứng minh, cũng không liên lạc được người, nên đứng đây đợi.”

“Chờ bao lâu rồi?”

“Hình như được hai tiếng rồi.”

Cảnh vệ thay ca quay đầu lại nhìn Sở Sở, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Cô là bạn gái của Xuyên tiểu tử?”

Sở Sở lắc đầu liên tục: “Bạn..... bạn học.”

“Điện thoại không thông?”

“Vâng.”

“Vậy đi về trước đi, quy định bên chúng tôi rất nghiêm, không có cách nào cho cô đi vào.”

“Tôi..... Tôi biết.” Sở Sở tận lực tránh ánh mắt bọn họ, nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Cậu ấy.... Cậu ấy có thể là đang ngủ, tôi chờ một lúc.”

Cô muốn chờ, viên cảnh vệ cũng không có cách nào khác, chỉ nói: “Vậy cô đi xa một chút chờ đi, không được đứng ở cổng lớn, bên này có lãnh đạo thường xuyên ra vào, không tốt cho lắm.”

Sở Sở liên tục gật đầu, lưng đeo cặp sách nhỏ đi tới một góc, đứng dưới cây to.

Mấy chiếc xe quân dụng có rèm che đi ra đi vào, Sở Sở nhìn thấy hơi mệt, hắt hơi một cái.

Sắp vào thu, gió đêm tĩnh mịch lạnh lẽo.

Cô không nhịn được kéo vạt áo lại.

-

Lục Xuyên ngây ngô, lăn qua lộn lại trên giường ngủ đến tối, liên tục mộng mị không dứt.

Lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn trăng bên ngoài cửa sổ đã buông xuống.

Đôi mắt Lục Xuyên hơi đỏ, mặt rất hồng, hắn mơ mơ màng màng từ trong chăn vươn tay ra bắt lấy di động trên ngăn tủ.

Đầu ngón tay mới chạm mở màn hình, bốn cuộc gọi nhỡ hiện ra.

Tất cả từ đầu đến cuối đều cùng một dãy số: Thỏ con.

Tim Lục Xuyên như bị cái gì đó bóp lại, theo bản năng gọi lại cho cô.

Lúc này, điện thoại trong nhà đột ngột vang lên.

Lục Xuyên kéo lê bước chân mệt mỏi đi xuống lầu, nhận điện thoại, kéo dài giọng hỏi: “Ai a?”

“Tiểu Xuyên, đây là phòng cảnh vệ.”

“Chú Vương, có chuyện gì vậy?”

“Bên ngoài có một cô bé, nói là bạn học của cháu, chờ cháu mấy tiếng rồi, chúng ta lại không dám cho người tiến vào, nhìn rất đáng thương, cháu đi ra đón chút đi!”

Lòng Lục Xuyên mạnh mẽ thắt lại!

Nhớ đến mấy cuộc gọi nhỡ trong máy, hắn sửng sốt khoảng mấy giây, mới tiêu hóa được tin tức này, điện thoại cũng không kịp tắt, đã thất tha thất thểu chạy ra cửa như điên.

Dưới đèn đường, Sở Sở ngáp ngắn ngáp dài, cầm di động lên nhìn một lúc, đúng lúc này, một thân ảnh từ cổng lớn bay ra.

Lục Xuyên mặc một bộ màu thẫm, vô cùng chật vật chạy ra, vẻ mặt kích động đứng ở bên đường nhìn chung quanh.

Rất nhanh, ánh mắt hắn liền dừng lại trên người Sở Sở đang đứng bên góc, một trận gió lạnh hướng về phía cô thổi tới.

Sở Sở thầm nghĩ không tốt, ngay khoảnh khắc hắn đem cô ôm vào ngực, cô nhanh nhẹn từ dưới nách hắn lách qua, né tránh cái ôm trí mạng của hắn.

“Bình.... Bình tĩnh!”

Lục Xuyên không có cách nào bình tĩnh được, hắn nghẹn đỏ mặt nhìn Sở Sở, thở hổn hển lớn tiếng hỏi: “Mẹ nó, sao cậu lại tới đây! Một mình tới sao? Cậu tại sao..... tại sao lại tới một mình?!”

Tay hắn đỡ trán, miệng không nhịn được thì thào: “Xa như vậy...... một mình cậu!”

“Mình tới đưa thuốc cho cậu.” Sở Sở đem túi thuốc quơ quơ trước mặt hắn.

Lục Xuyên nhìn bao thuốc to màu trắng trong tay cô, vì sốt ruột và lo lắng mà tức giận hỏi: “Cậu tới khi nào, đợi bao lâu rồi? Vì sao không gọi điện cho tôi?”

“Mình..... gọi rồi, cậu không nghe.”

Lục Xuyên như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lịch sự cuộc gọi.

Cuộc gọi nhỡ đầu tiên của cô, là lúc năm rưỡi, ba tiếng trước.

Lục Xuyên cau mày nhìn về phía Sở Sở, lẩm bẩm nói: “Cậu luôn đứng đây đợi tôi, đợi tôi ba tiếng đồng hồ.”

Nhìn hắn phản ứng như thế, Sở Sở có chút ngượng ngùng, cô tiến lại gần, nhìn hắn hỏi: “Cậu còn sốt không?”

“Tự mình sờ xem.” Lục Xuyên cúi người xuống, đem mặt tiến đên trước mặt cô.

Bình thường mặt nam sinh so với nữ sinh lớn hơn một chút, huống chi thân hình Lục Xuyên cao to như vậy, Sở Sở nhìn ngũ quan rõ ràng của hắn, hô hấp dừng một chút, sau đó đưa tay đặt lên trên trán hắn, làn da vẫn nóng bừng, Sở Sở nhíu mày: “Cậu như vậy.... không được, phải đi bệnh viện.”

Lời còn chưa dứt, cả người không kịp đề phòng bị hắn ôm tới, gắt gao vây hãm cô vào trong lòng ngực.

Tay hắn vòng ra sau lưng cô, đầu nặng trĩu nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô, Sở Sở chỉ có thể kiễng chân, đón nhận cái ôm khoa trương của hắn.

Cảm giác đầu tiên của cô chính là, nóng!

L*иg ngực hắn, toàn thân hắn, đều rất nóng, nóng đến mức làm cô kinh hãi không thôi, giống như một ngọn lớn hừng hực thiêu đốt.

“Lục, cậu mau..... buông mình ra.”

Không giãy dụa còn tốt, cô vừa động, Lục Xuyên ôm cô càng chặt hơn.

“Cảm ơn.” Lục Xuyên trầm giọng nói: “Thỏ con, cảm ơn cậu.”

A.....

“Không..... Không cần khách khí.”

Chúng ta là bạn bè, không cần khách khí, nhưng cậu buông mình ra đã.

Lục Xuyên vẫn không chịu buông cô ra.

Hơn mười giây sau, Sở Sở nghiêng mặt, nhìn lỗ tai gần trong gang tấc của hắn, có chút nghi ngờ nhẹ giọng hỏi: “Lục..... cậu có phải đang giả bộ cảm động...... sau đó chiếm..... chiếm tiện nghi của mình không?”

“Mẹ nó! Thế mà cậu cũng biết!”

“Cậu đừng..... đừng xem tôi..... là đồ ngốc.”

Lục Xuyên đem đầu hướng đến bên tai cô, chôn vào bên trong mái tóc mềm mại, hít thở thật sâu, ngửi thấy mùi hương tươi mát của dầu gội đầu, cũng có mùi hương riêng biệt của mình cô.

“Nhưng tôi thật sự rất cảm động.” Hắn ôm chặt cô, tăng thêm ngữ khí: “Cực kỳ, cảm động.”

Sở Sở hoài nghi vươn tay ra vỗ lên lưng hắn, thương lương: “Vậy..... buông mình ra?”

Xương cốt toàn thân cô đều bị hắn làm cho rã rời rồi.

Lục Xuyên đem thân thể mềm mại kia ôm chặt vào trong lòng, một lúc sau mới lưu luyến buông lỏng cánh tay.

“Đi, về nhà.” Hắn lôi kéo cổ tay cô, đi vào trong đại viện.

“Mình muốn quay về trường.”

Sở Sở lui ra sau mấy bước: “Chỉ đến đưa thuốc cho cậu mà thôi.”

Lục Xuyên nhíu mày, đem bao thuốc to nhét vào trong lòng ngực cô, hờn dỗi nói: “Vậy cậu đi đi.”

“..........”

“Đi thì đi.” Sở Sở nắm lấy bao thuốc, cúi đầu xoay người bước đi, được mấy bước, liền bị Lục Xuyên nắm chặt lấy cổ tay, đoạt lấy thuốc trong tay cô.

“Tính khí cậu cũng lớn thật.”

Sở Sở bị Lục Xuyên lôi vào đại viện, lúc đi qua cổng lớn, Lục Xuyên còn nói với mấu người trong phòng bảo vệ: “Chú Vương, về sau em gái này mà tới tìm cháu, cứ trực tiếp cho cô ấy đi vào.”

Viên cảnh vệ đánh giá Sở Sở, ý cười trên mặt thêm sâu: “Tiểu Xuyên, còn nhỏ đã có bạn gái rồi a, không sợ ta báo lại với thủ trưởng sao?”

Lục Xuyên không thèm để ý: “Chú có báo cho ông ấy, ông ấy cũng không có thời gian quản cháu đâu.”

“Cháu không phải là.... bạn gái của cậu ấy.” Sở Sở nghiêm túc giải thích, Lục Xuyên không nói gì lại kéo cô đi vào trong.

Sau khi vào nhà, cô nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Trong nhà không có nước nóng à?”

Lục Xuyên lắc đầu: “Tôi đi nấu cho cậu.”

“Cậu ngồi.... ngồi xuống đi.” Sở Sở đẩy hắn tới phía trước, ấn người hắn xuống ghế sofa, sau đó chính mình đi tới phòng bếp, cô vốn muốn nhìn hắn uống thuốc.

Rất nhanh, từ trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy ào ào, còn có âm thanh mở bếp ga.

Lục Xuyên ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ trán, đầu óc có chút loạn. Hắn nhìn bao thuốc to trên bàn, khóe miệng lại không kìm được mà nhếch lên, trong lòng một mảnh lo lắng.

Sở Sở bưng ly nước đi ra, từ trong bao thuốc lấy ra một đống thuốc, nhìn tờ hướng dẫn, so sánh mấy loại thuốc hạ sốt với nhau, nhưng cũng không biết rốt cuộc loại nào mới tốt.

“Nếu không thì đi bệnh viện?”

Lục Xuyên lắc đầu, vươn tay cầm lấy bao thuốc to tìm kiếm một chút, nhìn tờ hướng dẫn rồi đưa cho Sở Sở: “Đây là thuốc bào chế sẵn, ít tác dụng phụ, về sau khi nào cậu bị ốm, phải nhớ kỹ, mua thuốc có tính ôn, tốt nhất là có thành phần đông y trong đó.”

Sở Sở nghe lời gật đầu, thuận tiện lấy vài viên đưa cho Lục Xuyên: “Vậy cậu mau uống thuốc đi.”

Lục Xuyên không đưa tay ra lấy, mà đem đầu tiến lại gần: “Đút cho tôi.”

“.........”

Hắn há to miệng, phát ra một tiếng: “A.”

Sở Sở không nói gì, nhìn hắn một lúc, đầu ngón tay cầm viên thuốc, ném vào trong miệng hắn.

Khóe miệng Lục Xuyên nhếch lên, viên thuốc bị hắn cắn vang lên tiếng lộp cộp.

Sở Sở lại đưa ly nước qua: “Uống nước..... cũng không cần tôi đút cho chứ.”

“Tốt a.”

Sở Sở trực tiếp đặt ly nước vào tay hắn: “Đừng có..... được đằng chân lên đằng đầu.”

Lục Xuyên cười yếu ớt, bưng ly nước lên ngửa đầu uống một ngụm, dòng nước từ khóe miệng hắn tràn ra ngoài, bị hắn lấy tay áo lau đi.

Sở Sở chú ý tới, thời điểm hắn cười, bên khóe miệng sẽ lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác ngọt ngào, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng lúc hắn tức giận.

Lục Xuyên đặt ly xuống, xê dịch lại gần cô: “Thỏ con, cậu quan tâm tôi như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.”

“Chúng ta là.... bạn bè a.”

“Bạn bè?”

“Ừ.” Sở Sở nghiêm túc gật đầu: “Vẫn luôn là vậy, từ nhỏ..... đã vậy rồi.”

“Hay là thử suy nghĩ, đem mối quan hệ thanh mai trúc mã này, thăng cấp lên một chút?”

“Thăng cấp?”

“Làm bạn gái của tôi đi.”

Sở Sở hít một ngụm khí lạnh, nhìn hắn, chớp chớp mắt, cuối cùng, mạnh mẽ lắc đầu.

Lục Xuyên thở dài, nghiêng người nhìn cô: “Cậu chính là không thích tôi, tôi có gì không tốt, tôi so với tên nam sinh hôm nay mạnh hơn nhiều!”

Sở Sở nhịn cười, cố ý hỏi lại: “Cậu mạnh hơn..... ở đâu, sao mình không nhìn ra.”

“Tôi đẹp trai, còn biết đánh nhau, cơ bắp rắn chắc, sức khỏe rất tốt, quan trọng nhất là, tôi là lão đại, cậu nói tôi có mạnh hơn cậu ta không! Cậu nếu đi theo tôi, tôi đảm bảo cậu.... này, đừng đi a!”

Lục Xuyên đứng dậy giữ chặt Sở Sở: “Đừng đi, tôi không nói nữa.”

“Lục, mình muốn về trường.” Sở Sở nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Mười rưỡi là giờ giới nghiêm rồi.”

“Vậy cậu chờ một chút.” Lục Xuyên nói xong liền vội vàng đi lên lầu, Sở Sở không biết hắn định làm gì, đợi hai phút, Lục Xuyên mới nhẹ nhàng đi xuống, đem quyển vở đưa cho Sở Sở.

Sở Sở cầm lấy, tò mò mở ra, bên trong toàn bộ đều chi chít công thức toàn học, ví dụ mẫu, phía dưới còn có bài giải.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Lục Xuyên: “Đây là vở ghi của cậu?”

“Tôi không thường chép bài.” Lục Xuyên không che giấu nói: “Đây là tôi đặc biệt làm cho cậu, tôi nghiên cứu qua mấy bài thi toán học của cậu, cậu khá yếu về phần hàm số lượng giác và hình học, cầm quyển vở này về xem kỹ, hai phần đó nhất định sẽ không có vấn đề gì, có chỗ nào không rõ, cứ đến hỏi tôi.”

Sở Sở trong lòng cảm động: “Cảm ơn cậu.”

“Đừng cảm ơn, đều là tình ý của tôi, cậu phải trả lại đó.”

...........