Chương 15: Không đánh nhau

“Rầm” một tiếng, Kiều Sâm đá văng cửa lớn trên sân thượng.

Lục Xuyên đưa lưng về phía hắn, đứng trên bục cao, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống.

“Lục Xuyên, lại muốn đánh nhau phải không? Lão tử không sợ mày.”

Kiều Sâm nói xong, cởi bỏ áo khoác của mình, ném lên mặt đất, phòng bị nhìn Lục Xuyên, nghiêm túc chờ đợi.

Lục Xuyên từ trên bục cao nhẹ nhàng nhảy xuống, đi đến trước mặt Kiều Sâm, xoay người nhặt quần áo trên mặt đất lên ném thẳng tới đầu hắn.

“Không đánh nhau, mời mày hút điếu thuốc thôi.” Hắn nói xong liền lấy thuốc từ trong bao ra, đưa cho Kiều Sâm.

Kiều Sâm cau mày, không hiểu nhìn Lục Xuyên, không biết hắn muốn làm cái quỷ gì.

Đầu ngón tay Lục Xuyên cầm điếu thuốc trắng đưa tới trước mặt Kiều Sâm.

Kiều Sâm do dự một lúc mới nhận lấy, Lục Xuyên lấy bật lửa ra, châm cho hắn, đồng thời cũng lấy cho mình một điếu.

Hai người hút vài hơi, Kiều Sâm cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi: “Mày rốt cuộc muốn làm gì!”

Lục Xuyên không để ý đến hắn, xoay người đi đến hàng rào bảo vệ, tay vịn lên lan can, phóng mắt, nhìn mấy học sinh tập hợp trên sân thể dục mà vận động viên đang chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.

Hút xong điếu thuốc, hắn vứt tàn thuốc xuống mặt đất, quay đầu nhìn Kiều Sâm liếc mắt một cái: “Hết giận chưa?”

Kiều Sâm ngẩn người, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Nói cho mày biết, chuyện của tao và Kiều Sở, mày bớt quản đi, cũng không quản nổi đâu.”

Lục Xuyên hoạt động cổ tay một chút, tránh chuyện Kiều Sâm nói, thản nhiên hỏi han: “Mày vì sao muốn làm lão đại?”

Kiều Sâm cau mày, không rõ Lục Xuyên có ý gì.

“Muốn làm lão đại, còn có lý do sao?”

“Đương nhiên là có, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân.”

Kiều Sâm lại hút một hơi, nghĩ nghĩ nói: “Nở mày nở mặt.”

“Nga, nở mày nở mặt.” Lục Xuyên gật đầu: “Chỉ vì muốn nở mày nở mặt?”

“Lục Xuyên, mày rốt cuộc muốn làm gì?” Kiều Sâm thiếu kiên nhẫn: “Muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng.”

“Đánh cái gì mà đánh.” Lục Xuyên cười khẽ: “Muốn bị tao ngược như vậy?”

“Thúi lắm!” Kiều Sâm tức giận hừ một tiếng: “Đừng quên, mày cũng từng nếm qua nắm đấm của lão tử:

“Kiều Sâm, chiều nay trận chung kết hạng mục năm nghìn mét, muốn cược một phen không?”

“Cược gì?”

“Nếu mày có thể chạy hơn tao, giành được quán quân, chức lão đại liền để mày làm.”

Kiều Sâm nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục Xuyên: “Nói thật?”

“Lão tử chưa bao giờ nuốt lời.”

Kiều Sâm thầm nghĩ, tuy hạng mục chạy ba nghìn mét hôm qua, Lục Xuyên chạy được hạng nhất, đó là vì đối thủ thật sự đều là đồ bỏ đi, Kiều Sâm cũng không cảm thấy chính mình không bằng Lục Xuyên, hắn từ nhỏ đã luyện Taekwondo, thể lực và sức chịu đựng cũng không kém, nhất là sức bật.... nếu hợp lại, hắn không nhất định thua Lục Xuyên!

“Cược thì cược!” Kiều Sâm lập tức đồng ý: “Mày thua rồi cũng đừng chơi xấu!”

“Trong từ điển của Lục Xuyên này không có hai chữ “chơi xấu”.

“Vậy cứ như thế đi.” Kiều Sâm ném tàn thuốc, muốn rời đi, Lục Xuyên lại kêu hắn: “Còn chưa nói xong đâu.”

Kiều Sâm quay đầu lại, khó hiểu.

Chỉ nghe Lục Xuyên thản nhiên nói: “Nếu mày thua, tao chỉ cần mày làm một chuyện.”

“Nếu vẫn là chuyện của Kiều Sở, mày không cần phí lời đâu.”

Lục Xuyên lắc đầu, đi tới trước mặt hắn: “Mấy tên mày quen ngoài trường kia, giữ khoảng cách với bọn nó đi.”

Kiều Sâm nhíu mày, nhìn Lục Xuyên, giống như không quen hắn.

“Lục Xuyên, mày như thế nào lại giống con gái như vậy, quản cũng không ít!”

“Mày cho rằng lão tử muốn quản mày?”

Nếu không phải vì Sở Sở, Lục Xuyên sẽ ăn no rửng mỡ, đi quản hắn sao?

Lục Xuyên cười lạnh một tiếng: “Đồng ý không, nói một câu.”

Kiều Sâm suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, dù sao..... trong từ điển của hắn, cũng không có chữ “thua”.

-

Chuyện Kiều Sâm và Lục Xuyên đánh cược, Tống Cảnh đã biết, kỳ thật cả lớp cũng biết rồi.

Cả buổi sáng, toàn bộ học sinh trong lớp đều thảo luận chuyện này, thậm chí có mấy nam sinh bắt đầu đánh cược, cược xem hai người bọn họ ai sẽ thắng.

Phần lớn vẫn là thiên về Lục Xuyên, dù sao thực lực của Lục Xuyên ai cũng biết.

Nhưng ai cũng không thể nói chính xác đợc, vì Kiều Sâm là một đại tướng thể dục trong lớp, đại hội thể thao hàng năm đều đại biểu lớp lấy về không ít vẻ vang.

Hơn nữa quan trọng nhất là sức bật của Kiều Sâm, vô cùng khủng bố, hắn rất thích hợp chạy cự li dài.

Chạy cự li dài năm nghìn mét, là hạng mục then chốt của đại hội thể thao lần này, người báo danh tổng cộng không đến mười người, cuộc đấu của Kiều Sâm và Lục Xuyên lớp 2, biến hạng mục này trở thành cuộc đấu vô cùng gay cấn.

Có điều, lớp khác còn có ba bạn học có sở trường thể dục, nghe nói còn là vận động viên cấp 2 quốc gia, điều này cũng làm cho cuộc đấu càng thêm hồi hộp, bùng nổ.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, học sinh đã ngồi kín ghế vây xem.

Trừ bỏ lễ khai mạc, đại hội thể thao mấy ngày nay cũng không náo nhiệt như hôm nay.

Giờ phút này, đoàn người đều kích động chờ đợi hạng mục chạy cự li dài năm nghìn mét này, đối với nữ sinh mà nói, mấy anh trai có thân hình có nhan sắc, đều tề tựu ở hạng mục này, bất luận như thế nào cũng phải đến xem.

Kiều Sâm mặc bộ đồ thể dục màu trắng, một đám anh em vây quanh hắn, giúp hắn làm động tác thả lỏng cơ thể, trong tau hắn còn cầm một lon Red Bull.

Mà Trình Vũ Trạch bọn họ, đang ở trên sân thể dục tìm kiếm thân ảnh Lục Xuyên.

Vừa nãy còn thấy người, như thế nào mới chớp mắt liền không thấy đâu?

Lục Xuyên lúc này, đang mặt dày ngồi trên khán đài, đương nhiên bên cạnh hắn là Sở Sở.

Lục Xuyên một thân đồ đen, mang áo có mũ, ngay cả đồ thể thao cũng không thay, trên cổ còn treo tai nghe.

“Nghe nói..... cậu lại đánh cược với Kiều?” Sở Sở nghiêng đầu hỏi hắn: “Còn muốn đem chức lão đại.... đưa cho cậu ấy.”

“Điều kiện tiên quyết là cậu ta phải thắng được tôi.”

“Lỡ như cậu ấy thắng.”

Lục Xuyên cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy sẽ xảy ra loại kỳ tích này sao?”

Sở Sở hết nói nổi, tên gia hỏa này quá tự tin rồi.

Tiếng loa phát thanh kêu vận động viên chuẩn bị sẵn sàng, Sở Sở nhắc nhở hắn: “Quần áo còn chưa thay a.”

Lục Xuyên cúi đầu nhìn nhìn, đúng thật, hắn nhanh chóng lấy bộ đồ thể thao màu trắng từ trong cặp ra, để vào chỗ trống bên cạnh, sau đó tháo tai nghe xuống, trực tiếp đặt lên cổ Sở Sở.

Trên tai nghe còn lưu lại độ ấm của hắn, cổ Sở Sở co rụt lại, đôi mắt kinh ngạc “Cậu không phải muốn ở đây.....”

Lời còn chưa nói xong, Lục Xuyên đã cởi bộ đồ đen xuống, lộ ra cánh tay tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Bắp thịt đầy đặn, cơ ngực, cơ bụng, không một miếng thịt thừa!

Sở Sở nuốt nước miếng, cuống quít dời ánh mắt, hai gò má bắt đầu ửng đỏ.

Phía sau truyền đến tiếng kinh hô hưng phấn của không ít nữ sinh.

“Ôi mẹ ơi!”

“Mình nhìn thấy cái gì thế này!”

“Dáng người Lục Xuyên...... đẹp chết đi được!”

Lục Xuyên nhanh chóng thay đồ, sau đó đem áo quần cùng cặp sách của mình, toàn bộ đưa cho Sở Sở: “Giúp tôi trông coi.”

Sở Sở đỏ mặt nhận lấy đồ của hắn, sau đó gấp ngay ngắn lại, đặt lên đầu gối.

Lục Xuyên nâng mày nhìn cô gấp đồ, trong lòng có một loại cảm giác không nói rõ nên lời, bàn tay mềm mại của cô dịu dàng vuốt đồ, làm hắn đột nhiên có chút hâm mộ bộ áo quần.

“Làm sao còn chưa đi?” Sở Sở nghiêng mặt nói: “Sắp bắt đầu rồi a!”

Lục Xuyên đứng lên, hoạt động cổ tay cổ chân: “Lát nữa chạy xong, cậu nhớ tới đưa nước cho tôi, tôi muốn uống sô-đa.”

Giúp cậu trông đồ, còn muốn mình đưa nước, cậu còn muốn uống sô-đa!

Lục Xuyên, cậu là ông già sao?

Sở Sở nói: “Cậu cũng không thiếu..... bạn nữ..... đưa nước cho.”

Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô một lúc, ý vị thâm trường cười nói: “Người nào đó đang ghen a!”

Sở Sở cho hắn một ánh mắt xem thường.

Lục Xuyên đứng trước mặt cô, vươn tay gõ lên trán cô, không để ý cười nói: “Nước cậu đưa uống ngon hơn nhiều, nhớ kỹ!”

Sở Sở ôm đầu, rầu rĩ lên tiếng.

Nhóm vận động viên đều ở vị trí xuất phát của mình.

Sở Sở đeo cặp sách của Lục Xuyên trước ngực, một tay cầm bộ áo quần của hắn, một tay thì cầm lon sô-đa, trên cổ còn đeo tai nghe của hắn, chậm chạp lại gần sân thể dục.

Trọng tài bắn một tiếng súng, nhóm vận động viên bắt đầu xuất phát, chạy trên đường chạy của mình.

Lần này, ngay cả Lục Xuyên cũng không liều mạng chạy, mà bảo tồn thể lực, dù sao cũng là chạy năm nghìn mét.

Mà Kiều Sâm chạy trên đường chạy bên cạnh, tựa hồ quyết tâm muốn giành được quán quân, từ khi tiếng súng của trọng tài vang lên, hắn liền như tên rời cung xông đi, bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau.

Nhìn bóng dáng chạy lên phía trước của hắn, Lục Xuyên không kìm lòng được mà mắng, tên ngốc.

Vòng thứ tư, Kiều Sâm đã vượt qua mọi người cả một vòng, chính là bất luận như thế nào, Lục Xuyên vẫn thủy chung bảo trì khoảng cách một trăm thước với hắn, không nhiều hơn cũng không ít hơn.

Kiều Sâm vừa chạy vừa quay đầu nhìn hắn, có chút sốt ruột, hắn không khỏi tăng tốc.

Xung quanh, âm thanh học sinh cổ vũ vang lên không dứt, Sở Sở nhìn chằm chằm Kiều Sâm, vòng thứ tám, bước chân của hắn dường như có chút uể oải.

Mà Lục Xuyên lúc này mới bắt đầu tăng tốc, cuối cùng qua hai vòng, hắn đã vượt qua Kiều Sâm, hơn nữa đem khoảng cách kéo dài càng ngày càng lớn.

Tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh làm màng nhĩ của Sở Sở bị chấn động.

“Lục Xuyên! Cố lên!”

Lúc này, sắc mặt Lục Xuyên cũng đã phiếm hồng, thoạt nhìn cũng không phải hoàn toàn thoải mái, dù sao đến bây giờ, thể lực hẳn cũng sắp đến cực hạn.

Kiều Sâm mắt thấy Lục Xuyên đuổi theo hắn, hơn nữa còn vượt qua hắn.

Sốt ruột, không cam lòng, phẫn nộ và khuất nhục, cảm xúc không tốt tích tụ lại, theo máu đồng loạt xông lêи đỉиɦ đầu hắn.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Lục Xuyên đều mạnh hơn hắn ở tất cả mọi mặt!

Dựa vào cái gì mà hắn luôn bị hắn ta áp chế!

Hắn không cam lòng! Lúc này đây hắn tuyệt đối không để cho hắn ta thực hiện được!

Kiều Sâm cắn răng, trừng mắt, bắt đầu tăng tốc!

Dùng toàn lực tăng tốc!

“A! Kiều Sâm vùng lên rồi!”

“Trời ơi! Tốc độ của hắn nhanh thật a!”

“Cho nên mới nói, Kiều Sâm là vận động viên thuộc loại bạo phát, xem đi!”

“Trời! Cậu ta vượt qua Lục Xuyên rồi!”

“Đừng nóng vội, còn một vòng nữa đấy!”

“Chỉ có một vòng, nhưng mà Lục Xuyên hình như đã cố hết sức rồi a!”

Sở Sở ôm lấy cặp sách của hắn, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lục Xuyên, trong lòng lặng lẽ lên tiếng: “Cố lên a!”

Lục Xuyên nhìn Kiều Sâm xông lên ở bên cạnh mình, người chung quanh đều vì hắn mà sốt ruột, vì hắn hò hét, nhưng chính hắn lại không vội.

Thời điểm còn một vòng cuối cùng, bước chân Lục Xuyên mở rộng, lại bắt đầu tăng tốc! Dồn hết sức tăng tốc!

“A!” tiếng thét chói tai của nam sinh nữ sinh lại vang ầm: “Xuyên ca tăng tốc rồi!”

“Cố lên a Xuyên ca!”

Kiều Sâm quay đầu nhìn về phía Lục Xuyên, lúc này Lục Xuyên như một con sư tử đực mạnh mẽ, bay nhanh đuổi tới hắn, chỉ có vài giây đã chạy song song cạnh hắn.

Kiều Sâm miệng mở to thở hổn hển, đầu váng mắt hoa, cảm giác ánh mắt hết thảy xung quanh đều mơ hồ.

Hắn lại tiếp tục tăng tốc đợt hai, mặc kệ thân thể có chịu nổi hay không, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là chạy! Chạy thật nhanh!

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bị Lục Xuyên vượt qua!

Hắn muốn thắng!

Nhưng mà bất luận Kiều Sâm tăng tốc như thế nào đi nữa, cũng không có cách nào bỏ lại Lục Xuyên, hắn giống như bóng đè, gắt gao quấn chặt hắn, không thể thoát khỏi!

Cuối cùng, khi cách đích chỉ còn mười mét, trước mắt Kiều Sâm tối sầm, cả người đổ rạp về phía trước!